Mục lục
[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: livan
Nguồn: https://linhphikinh.wordpress.com

Triệu Thế Hùng cười khoái chí, nói:"Sau khi Trương Sĩ Thành đánh bại quân Nguyên ở Cao Bưu, hầu như y trở thành thủ lĩnh nghĩa quân miền nam. Thừa thế, y tiến công chiếm lấy Bình Giang, kẻ này tuy mưu trí, nhưng tham vọng không nhiều, chẳng biết y nghe lời ai xúi bẩy, đã chọn đóng đô tại Bình Giang. Thành này nằm giữa một vùng kênh rạch ngang dọc chi chít, khó điều động quân bộ và kỵ binh, rất khó thủ khi bị địch dùng thủy chiến tấn công. Ngoại trừ Ngô vương ngu si, chẳng có một triều đại nào lại chọn chỗ này làm kinh đô, do nhược điểm bất lợi về phòng thủ. Học theo ý chí rắp tâm phá Ngô của Câu Tiễn, ta tuy thấy rõ nhược điểm của lựa chọn địa điểm đặt kinh đô đó nhưng ta đã im lặng, không thốt ra lấy một lời khuyên nào. Chẳng bao lâu, Trương Sĩ Thành lên ngôi, xưng hiệu Ngô vương. Hai ngày sau khi hắn tức vị, có một đạo sĩ còn rất trẻ nhưng thần thái kiêu ngạo đến gặp ta trong chức vụ thống lĩnh cấm vệ, xin cầu kiến Ngô vương Trương Sĩ Thành. Mới đầu, nghe giọng điệu vô lễ của hắn, ta đã định đuổi phăng hắn đi, không ngờ y đưa ra một phong thư có niêm kín, nói:‘Ông chuyển phong thư này tận tay Ngô vương, ngài đọc xong, chắc chắn sẽ vời ta vào triều kiến!’. Trông hắn tràn đầy tự tin, ta cảm thấy kỳ lạ, bèn sai thuộc hạ giữ chân hắn, rồi tự mình mang phong thư vào cung, ta đến một góc kín đáo, lén gỡ bỏ dấu niêm phong để xem nội dung của thư..."
"Hỏng to!" Lạc Chi Dương kêu lên,"Tháo gỡ dấu niêm, bộ không sợ Trương Sĩ Thành phát hiện được à?"
Triệu Thế Hùng lắc đầu, đáp:"Trong kế hoạch báo thù của ta, có phần phải đọc trước tất cả những mật thư quan trọng, nên ta đã tạo cho mình một dụng cụ giúp mở thư mà không làm hư hỏng dấu niêm phong. Bên trong bao thư của đạo sĩ, ta chỉ thấy một tờ giấy với vẻn vẹn bốn chữ: 'Linh Đạo Thạch Ngư'!"
"Linh Đạo Thạch Ngư?", Lạc Chi Dương thắc mắc,"Là cái gì vậy?"
Triệu Thế Hùng chậm rãi đáp:" Lúc ấy ta cũng không biết ý tứ bốn chữ đó, vì thế ta gắn niêm phong trở lại, đem thư giao cho Trương Sĩ Thành, ai ngờ, hắn vừa đọc xong, đã giật nẩy mình, rồi lộ nét rạng rỡ vui mừng tràn đầy khuôn mặt.
Ta đứng bên cạnh trông thấy thế, trong lòng thất kinh, vì kẻ này buồn vui, giận hờn không khi nao để lộ ra thần sắc, cớ sao khi đọc qua bốn chữ này, lại lộ vẻ kinh ngạc vui mừng quá thế? Trương Sĩ Thành xem xét thật kỹ tờ thư, rồi trịnh trọng gấp nó lại, nhét vào túi áo bên trong. Hắn ra lệnh ta dẫn đạo sỹ kia vào. Vừa thấy đạo sĩ nọ, y lại phá lệ, truyền ta lui ra ngoài, sau đó, y nói chuyện cùng khách lạ một lúc khá lâu rồi gọi ta vào đưa đạo sĩ về dịch quán, Khi ta trở lại, y mở miệng ngay, hỏi:‘Thế Hùng, trẫm đãi ngươi ra sao?’ Ta thưa: ‘Bệ hạ còn hơn cha mẹ của thần, tiểu tướng đẫu chết đi một trăm lần cũng không báo đáp nổi ân đức đó.’ Nuôi chí phục thù, ta phải cố ý nịnh hót cho giỏi, Trương Sĩ Thành nghe thập phần lọt vào tai, liền nói:‘Thế Hùng, ngươi thay ta làm một chuyện này, chỉ ngươi biết, ta biết, tuyệt không thể cho người khác hay!’ Ta thưa:‘Bệ hạ đã có sai khiến, tiểu tướng nào dám chối từ.’ Trương Sĩ Thành bảo:‘Tên đạo sĩ ngươi vừa dẫn vào, ngay đêm nay, ngươi điều binh theo hắn ra ngoài thành, đến đạo quán ‘Huyền Thiên Quán’ ở Hổ Khâu, lấy về cho trẫm một món đồ. Xong việc, ngươi giết sạch tất cả các nhân vật ở đấy, giết luôn cả tên đạo sĩ đó nữa, đừng để một ai sống sót!’. Ta nhịn không được, liền hỏi:‘Món đồ ấy hình dạng ra sao?’ Trương Sĩ Thành ngần ngừ một chút, rồi nhỏ giọng:‘Hình dáng thế nào, trẫm cũng không rõ, tên đạo sĩ ngoài kia nhất định biết. Nhớ cho kỹ, phải giết người diệt khẩu cho tốt, không để sống sót bất cứ ai!"’
Lạc Chi Dương cả giận nói:" Cái thằng Trương Sĩ Thành này là giống gì mà ác quá vậy!"
Triệu Thế Hùng đáp:"Muốn làm việc lớn thì không câu nệ tiểu tiết. Hắn nguyên là một tên bán muối lậu tầm thường, lòng dạ không ác độc, ra tay không hung tàn thì dựa vào đâu mà leo lên được đến tột đỉnh, mà tranh đoạt đất đai để xưng hùng, xưng bá? Lại nói tiếp, những việc như thế này ta cũng từng bị hắn sai khiến, thay hắn hành sự quả không ít, duy có việc này lại là cái khác thường nhất. Ta dẫn quân binh đưa đạo sĩ ngay trong đêm thẳng tiến Hổ Khâu, vòng trong, vòng ngoài bao vây Huyền Thiên quán. Tiểu đạo sĩ gặp mặt vị quán chủ, mở miệng đòi ông ta phải giao ra 'Linh Đạo Thạch Ngư’ cho y. Vị quán chủ nọ đạo hiệu là Ánh Chân, nhìn sơ qua cũng biết ông là người khiêm cung, lễ độ. Trước vòng vây của quan quân, tự biết không thể kháng cự, ông bèn đưa ra một cái hộp gỗ hồng, bảo ta:"Đồ đệ đốn mạt của ta bị lòng tham che lấp lý trí, tiết lộ bí mật bản quán, thực là đáng giận và đáng tiếc. Nhưng món đồ này chẳng qua là di vật truyền lại từ cao nhân bản quán thời trước, cho dù Ngô vương có chiếm lấy thì cũng chả dùng được nó vào việc gì. Người biết suy nghĩ sẽ không làm cái chuyện giết người hại vật để chiếm đoạt món đồ vô dụng này. Bần đạo chỉ mong rằng tướng quân đã lấy được nó rồi, sẽ thôi làm khó bản quán.’
"Ánh Chân nói những lời này với thần thái đau thương khốn khổ, ông thấy rõ cục diện đang trở nên không mấy tốt đẹp. Ta bước đến, lấy cái hộp, mở nắp ra xem, thấy có vật bằng đá hình dạng một con cá, ước chừng chả có gì quá khác thường, nếu chỉ vì vật đó mà phải giết sạch toàn bộ người trong đạo quán, quả thật là quá đáng. Nhưng mối thù lớn kia chưa trả xong, buộc ta không thể làm trái lệnh vua, ta bèn hỏi tiểu đạo sĩ:‘Có đúng là vật đó không?’ . Tiểu đạo sĩ mặt mày hớn hở, đáp liền miệng:‘Đúng đấy, đúng là nó đấy..’, y còn chưa dứt lời, đại đao ta đã vung lên, chặt phăng cái đầu y xuống..."
Lạc Chi Dương nghe đến đấy, hắn không nhịn được, hít vô một hơi rồi thở ra nhè nhẹ. Triệu Thế Hùng đảo mắt liếc hắn, thở dài:"Sau đó thì là giết người phóng hỏa, đạo quán có khoảng hơn một trăm đạo sĩ, hầu như không ai chạy thoát. Chỉ mình đạo sĩ Ánh Chân võ công không tồi, lão đã tận sức chiến đấu và chọc thủng được vòng vây. Ta cố ý điều động tướng sĩ rải ra chỗ khác, để tự mình đuổi theo, lúc đuổi tới ven hồ Hổ Bào Tuyền thì đạo sĩ già vì thương thế quá nặng, đã ngã gục, hôn mê. Sau khi quan sát chung quanh không một bóng người, ta bèn đem ông ta giấu vào một chỗ bí mật, rồi trở về hoàng cung phục mệnh. Khi ta giao nộp con cá đá xong, Trương sĩ thành dặn đi dặn lại, cấm ta không được tiết lộ việc này. Ta làm ra vẻ vâng lệnh, rồi sau đó, âm thầm rời hoàng cung, tìm đến chỗ giấu đạo sĩ Ánh Chân. Khi ta tới nơi, lão đạo đã hồi tỉnh. Ta hỏi ông lai lịch thạch ngư, mới đầu ông lạnh nhạt, lặng im không đáp, rốt cục, ta chẳng đặng đừng, phải bất đắc dĩ kể hết cho ông nghe chuyện ân oán của ta với Trương sĩ thành. Ông vẫn im lặng nghe ta nói, sau một lúc lâu mới bảo ta:‘Ta với lệnh tôn có một chút giao tình, thảm sự của ông ta cũng từng nghe qua, nếu những lời này của túc hạ là xác thực, túc hạ đã cố nhịn nhục để báo thù nhà, thực sự có phong phạm của những hiệp sĩ thuở xưa. Thôi được rồi, túc hạ hãy lập một lời thề nặng rằng trong tương lai, khi thời cơ đến, sẽ giết Trương sĩ thành, trả thù cho tất cả đạo sĩ của bản quán.’
"Nghe ông nói thế, ta quỳ ngay xuống đất, buông lời thề độc. Ánh Chân khi ấy mới thuật chuyện: ‘Con Linh Đạo thạch ngư này, gốc gác từ thời sơ Tống. Hồi đó, chưa có Đông đảo, ông thủy tổ của đảo Thích Ấn Thần, xuất thân từ cửa Phật, sau đó hoàn tục. Hắn mang một thân võ công bao gồm sở trường của cả Phật gia lẫn Đạo gia, lại được cái thiên bẩm cực cao, hắn tuổi chưa quá bốn mươi mà đã sáng tạo hai đại tuyệt kỹ là ‘Triết Long Miên’ cùng ‘Vô Tướng Thần Châm’ , đánh khắp thiên hạ, không có đối thủ. Do đó, Thích Ấn Thần đắc ý, sinh kiêu ngạo, cho đặt trước cửa nhà một tấm bia đá khắc hai dòng chữ: 'Thiên hạ đệ nhất nhân, thế gian vô song đạo’."
Lạc Chi Dương buột miệng kêu lên:"Người này mạnh miệng lớn lối quá chừng!."
"Tuy khẩu khí có lớn, nhưng võ công y quả thật lợi hại, lúc ấy toàn võ lâm không ai dám nói ngược lại y. Sau đó hơn một năm, chợt xuất hiện một đạo sĩ đến đứng trước tấm bia tại cửa nhà họ Thích, đọc đi đọc lại đôi lần, rồi vung một ngón tay ra, trên chữ 'nhất' thêm một nét ngang thành chữ 'nhị'', nhẹ nhàng xóa đi chữ 'song’, thay vào đó bằng chữ 'túc', biến tất cả thành 'Thiên hạ đệ nhị nhân, thế gian vô túc đạo’, ý nghĩa tấm bia thay đổi hẳn, mang đầy nét châm chọc giễu cợt..."
"Chỉ dùng có một ngón tay thôi à?" Lạc Chi Dương hít vào một hơi, miệng thất thanh,"Chẳng thể nào!"
Triệu Thế Hùng cười nói:"Ngươi tuổi nhỏ, có chỗ còn chưa rõ, trên đời này vẫn tồn tại nhiều kỳ nhân dị sĩ, luận theo lẽ thường, chuyện dùng ngón tay khắc lên đá tưởng chừng không khả thi, nhưng theo chỗ ta biết, thế gian này hiện có hai ba vị cao nhân thừa sức làm. Lúc đạo sĩ viết chữ lên bia đá, Thích Ấn Thần vắng nhà, nhưng người nhà hắn cũng thuộc dạng sành sõi, trước thủ đoạn của đạo sĩ, tự biết không thể đối đầu, liền hỏi gốc gác của ông ta. Đạo sĩ xưng tên là Linh đạo nhân, đang dạo chơi chốn này, sẽ ở tạm ba ngày tại ‘Thừa Hoàng Quán’ quanh đấy, trong thời gian ấy, nếu thích Ấn Thần về kịp, xin mời đến đạo quán cùng hắn so tài thử sức một cuộc.
"Đạo nhân nói xong, sải bước ra đi. Thích Ấn Thần nhận được tin nhắn của người nhà do bồ câu đưa thư chuyển đến, đã cưỡi ngựa ròng rã ngày đêm, rốt cục tới hạn ba ngày đã kịp tìm đến Thừa Hoàng quán theo ước hẹn. Hắn còn chưa bước qua cổng, đã được một đạo đồng tiếp đón. Đạo đồng bảo hắn: ‘Linh Đạo trưởng nhờ tiểu đạo chuyển lời rằng: ‘thần nhân vô công, thánh nhân vô danh, (Là thần không người nào cần công, làm thánh chẳng có ai vì danh), bần đạo không dám tự xưng thần thánh, bản thân là người xuất gia, tuyệt chẳng màng chuyện nổi danh nổi tiếng. Vì vậy, đã chọn một gian phòng vắng lặng, phù hợp cho ấn chứng võ công giữa Thích tiên sinh với bần đạo. Hôm nay, kết cục ai thắng ai bại, ai cao ai thấp, song phương phải giữ kín, không khoa trương ra ngoài. Thích tiên sinh nếu đồng ý, xin mời nhập thất, bằng không, cứ tự nhiên quay gót ra về!’
"Thích Ấn Thần nghe xong, lập tức thỏa thuận. Đám đông nhân vật giang hồ đến xem náo nhiệt, vấp phải cục diện bí mật ấy, thảy đều thất vọng mà ngóng chờ bên ngoài. Họ dõi mắt nhìn Thích Ấn Thần tiến vào tịnh thất, cứ tưởng khi hai người giao thủ, ắt sẽ rất kinh thiên động địa, nào ngờ đứng ngong ngóng mãi, tuyệt chẳng có lấy một động tĩnh gì từ tịnh thất. Ước chừng hơn nửa canh giờ, họ thấy Thích Ấn Thần đi ra, thần thái lạnh lùng, không lộ hỉ nộ, mắt chẳng nhìn lấy một ai khác, lão lập tức trở về Thích phủ, rồi cho đóng cửa im ỉm, không thấy tái xuất. Cả đám người giang hồ xôn xao bàn tán, chẳng đoán được ai thắng ai thua. Qua hôm sau, đột nhiên có người phát hiện, tấm bia trước Thích phủ biến thành một đống đá vụn, bên trong chẳng còn một ai, tòa nhà bỏ trống, Tthích gia lớn bé già trẻ hơn mười mạng, tất cả đều không biết đã đi đâu. Từ ấy, Thích Ấn Thần tuyệt tích võ lâm, giang hồ không chút âm hao của hắn, cho đến mãi hơn mười năm sau, người ta mới biết được rằng Thích gia đã rời trung thổ, vượt trùng khơi đến cư trú tại đảo Linh Ngao vùng biển Đông."
"Rốt cục, Thích Ấn Thần thua hay thắng?" Lạc Chi Dương nhịn không được, hỏi.
"Cũng không rõ!" Triệu Thế Hùng nhè nhẹ lắc đầu,"Chỉ vì hai người có giao hẹn trước, cho nên thắng bại của cuộc chiến này trở thành một nghi vấn không đáp án của võ lâm. Từ đó về sau, Thích Ấn Thần chôn chân nơi hải ngoại, còn Linh đạo nhân cũng biệt tích, Mãi đến hơn trăm năm sau, tại một thạch động vùng núi Vương Ốc, có kẻ vô tình đã phát hiện xương cốt của ông ta, bên cạnh lưu một con thạch ngư, trên mặt đất đã dùng chỉ lực khắc hai dòng chữ lớn: ‘Nang quát thiên địa chi bảo, hi di vi diệu chi đạo’. Từ lúc Linh Đạo thạch ngư xuất hiện, võ lâm trải qua nhiều cơn gió tanh mưa máu, duy có điều, toàn thể những kẻ đoạt được thạch ngư, chưa ai khám phá nổi bí mật bên trong, nó cùng ‘Thuần Dương thiết hạp' (hộp sắt Thuần Dương của truyện Côn Luân) lừng tiếng là hai món bảo vật huyền bí lớn của huyền môn. Sau bao lần triều đại đổi thay, vật ấy thất tung tuyệt tích, mãi đến tận khi tên phản đồ của Huyền Thiên quán đi tố giác với mục đích kiếm chác quan tước, tiền bạc thì Linh Đạo thạch ngư mới tái hiện giang hồ..."
Nói đến đây, Triệu Thế Hùng ho húng hắng, sau một lúc lâu mới thở ra, nói: "Lúc ấy, nghe xong khúc nhôi này, lòng ta phát điên lên vì quá mừng . Thiên hạ đều biết ‘Tiên Vị Công’ cao cường, sau Thích Ấn Thần, chỉ có mỗi một nhân vật Đông Đảo đã luyện thành mà thôi. Nếu Linh Đạo nhân đánh thắng Thích Ấn Thần, tất nhiên tài nghệ của ông ta còn mạnh hơn 'Tiên Vị Công’, nếu ta luyện được võ công của ông ấy, nhất định có thể so tài hơn thua với cao thủ Đông Đảo. Nghĩ vậy, ta nhìn chằm chằm Ánh Chân đạo nhân, miệng không thốt ra được một lời. Lão đạo lộ vẻ sầu thảm, cười, nói: ‘ta biết ý niệm trong đầu ngươi , nếu ta còn sống sót trên đời này, khó tránh khỏi tiết lộ bí mật của nhà ngươi, Triệu lão đệ, hãy nhớ kỹ lời thề, hãy trả thù cho đệ tử bản quán!’, nói xong, ông gom hết sức tàn, đập mạnh đầu vào một tảng đá mà chết."
Lạc Chi Dương nghe đến đấy, trong lòng thê thảm, không tránh được, hít vào một hơi, lại nghe Triệu Thế Hùng nói tiếp: "Ta kín đáo chôn cất thây Ấnh Chân xong, vàng chạy về hoàng cung, trong lúc đi đường, ta thầm đoán rằng, Trương Sĩ Thành thân là đệ tử Đông Đảo, tất nhiên hắn biết rõ gốc gác Linh Đạo thạch ngư. Hắn sai ta đi lấy thạch ngư, lại giấu không cho ai khác biết, rõ ràng lập tâm học hỏi võ công của Linh Đạo nhân, hòng thoát khỏi sự kiềm chế của Đông Đảo. Mà trong số tâm phúc của hắn, duy nhất chỉ có ta là không dính dáng gì với Đông Đảo. Nếu như lấy cái ta ngày xưa mà nghĩ, thể nào cũng sẽ tiết lộ tin tức, gây nên một trường tranh đấu chém giết giữa hai bên, nhưng giờ đây, nhắm vào việc chiếm lấy thạch ngư, ta lại nín nhịn thêm một lần nữa mà không phát tác. Nhưng từ khi lấy được thạch ngư, Trương Sĩ Thành cất giấu nó ở chỗ cực kỳ bí mật, ta nhiều lần lẻn vào nội thất của y mà chẳng thể tìm thấy manh mối gì của thạch ngư.
"Mấy năm sau, Chu Nguyên Chương thần vũ ngất trời, lần lượt quét sạch quần hùng, sau khi đánh thắng Trần Hữu Lượng, họ Chu quay sang tấn công Trương Sĩ Thành. Trương Sĩ Thành đánh trận nào thua trận nấy, chẳng mấy chốc, thành Bình Giang bị vây kín, dồn hắn vào đường cùng. Khi cửa thành bị sụp đổ, hắn đưa thân quyến lên trên lầu Tề Vân, rồi tự tay châm lửa, thiêu vợ con cháy rụi. Hừ, diễn trò này, hắn có thể lừa gạt người khác, nhưng chẳng gạt nổi ta, những người chết cháy phần lớn là nữ quyến, hai đứa con Trương Thiên Tứ cùng Trương Thiên Ý chẳng ở trong số đó. Không muốn dứt hương khói, Trương Sĩ Thành đã tìm thế chỗ cho chúng hai xác trẻ con, đem thiêu hủy toàn gương mặt, đặt lẫn trong số chết cháy, còn hai đứa con thì bí mật cho trà trộn cùng dân thường, chờ dứt chiến sự, khi tình hình yên ổn trở lại, sẽ tìm cách trốn khỏi Bình Giang. Sau khi thành Bình Giang thất thủ, ta tìm kiếm khắp hoàng cung mà không thấy ‘Linh Đạo thạch ngư’, chắc mẩm rằng Trương Sĩ Thành coi thạch ngư là chí bảo, hẳn đã đưa cho hai con đem theo. Vì thế ta đã cố gắng và tìm thấy chỗ ẩn náu của hai đứa, nhưng chỉ gặp mỗi mình Trương Thiên Tứ. Sau đó ta mới hay rằng Trương Thiên Ý trốn trong lu nước phía sau. Đáng tiếc vì thời gian gấp gáp khiến ta không thể lục soát kỹ hơn, ta đành tra hỏi Trương Thiên Tứ chỗ giấu con thạch ngư. Tiểu tử kia thà chết không nói, ta phải dùng đao khứa vào thân xác nó, cắt đến hai mươi mốt nhát, hắn chịu đau không thấu, mới khai ra. Ta đoạt được thạch ngư rồi bèn giết Trương Thiên Tứ diệt khẩu..."
Lạc Chi Dương nghe thế, trong lòng không khỏi chán ghét, hừ mạnh một tiếng. Triệu Thế Hùng liếc hắn, thản nhiên nói: "Ta vốn tưởng rằng sự việc không ai hay biết, nào ngờ võ lâm thiên hạ thảy đều rành rẽ, tin tức về thạch ngư cũng lọt vào tai Chu Nguyên Chương. Hồi đó ta thập phần khó hiểu, giờ đây ta đoán rằng do chính Trương Thiên Ý đã loan truyền ra. Hay tin Chu Nguyên Chương muốn chiếm đoạt thạch ngư, tức thì suốt đêm đó, ta phải bỏ chạy. Chu Nguyên Chương truy nã ta cùng khắp, nhưng có điều hắn không tính đến chỗ ta to gan lớn mật, dám thay hình đổi dạng đi diễn tuồng ngay tại trước hoàng thành của hắn. Ôi, ta vào vai Quan Công hai mươi năm ròng, tận trước tối nay không có một người nào hay biết."
Nói đến chỗ đắc ý, Triệu Thế Hùng cười ha ha hai tiếng, đột nhiên phát tức thở, hắn phải cố gắng ho khan gắng gượng thở lại.
Lạc Chi Dương hỏi: "Còn Trương Sĩ Thành thì sao, lúc ấy, ông có giết được hắn không?"
"Không!", Triệu Thế Hùng cười, khi hắn há miệng nhe răng, máu thịt bầy nhầy trên mặt hắn dồn cục lại nom thật dễ sợ, "Ta nhẫn nhịn hơn mười năm, một đao giết hắn, chẳng phải quá mức dễ dàng cho hắn sao. Khi ấy hắn lạc bước đường cùng, đang muốn tự treo cổ mà chết cho rồi, nhưng hắn càng muốn tìm cái chết, ta càng không cho hắn toại nguyện, ta chém đứt sợi dây, trói hắn lại, đem giao nộp tận tay Chu Nguyên Chương. Chu Nguyên Chương tra khảo hắn ước chừng hai ngày rồi mới hạ lệnh đem ra hành hình. Thật sự lúc ấy ta co giò trốn chạy, không được chính mắt chứng kiến cái chết của hắn."
Lạc Chi Dương nghĩ thầm, Trương Sĩ Thành một đời kiêu hùng, kết cục bằng một cái chết uất ức như vậy, thật đáng buồn đáng tiếc, nhưng lại nghĩ đến chỗ hắn bừa bãi giết chóc người vô tội, thật xứng đáng bị báo ứng như thế. Nghĩ thế, y lạnh lùng hỏi: "Võ công của Linh Đạo nhân, ông không học ư? Bằng không, làm sao mà đưa đến tình trạng này?"
Triệu Thế Hùng hừ một tiếng, lạnh lùng đáp: "Mới đầu ta tự phụ tài trí, nghĩ thầm rằng chẳng chóng thì chầy, sẽ phá giải được bí mật trong thạch ngư, ai ngờ dến hơn ba mươi năm vẫn không thu hoạch được gì, một khi không luyện được võ học của Linh Đạo nhân, ta là không thể tìm Đông Đảo mà đòi nợ, mà báo thù. Những điều ta sắp nói đây là ước nguyện một đời của ta, cũng là để cho ngươi rõ mọi nguyên nhân!"
Lạc Chi Dương khó hiểu: "Có mắc mớ gì đến ta?" Triệu Thế Hùng mỉm cười, giải thích: "Thằng nhỏ này, ta đem tặng ngươi Linh Đạo thạch ngư, ngươi phải chịu lời cùng ta, mai sau luyện thành võ công trong thạch ngư, hãy thay ta báo thù, đòi giúp ta món nợ Đông Đảo!"
Lạc Chi Dương ngẩn ngơ, lắc đầu nói: "Tôi không cần thạch ngư, lại càng không muốn giết người hộ ông!" Triệu Thế Hùng cả giận la lớn: "Tại sao? Ngươi không muốn làm vô địch thiên hạ à?"
Lạc Chi Dương cười cười, xoay người định bỏ đi, chợt nghe Triệu Thế Hùng phát ra một chuỗi rên rỉ. Lạc Chi Dương nghĩ đến chỗ hắn mang thương tích đầy mình, bèn mềm lòng, bảo hắn: "Triệu tiên sinh, ông đừng cậy mạnh, quan trọng nhất vẫn là tìm thầy thuốc."
"Được!" Triệu Thế Hùng thở dài,"Ngươi đỡ ta đứng lên."
Lạc Chi Dương đưa tay ra, không ngờ chẳng bị Triệu Thế Hùng thít lấy cổ tay mà lại bị hắn giúi mạnh người mình về phía trước, khiến Lạc Chi Dương thân không kìm được, ngã gục ngay vào sát bên ngực hắn, còn chưa kịp giãy giụa, đã chợt nghe Triệu Thế Hùng ghé vào lỗ tai hắn, cười khẽ: "Ngươi càng không muốn nghe, ta lại càng muốn nói cho ngươi nghe. Cho ngươi hay, thạch ngư được chôn giấu ngay tại dưới góc tường mé đông nam của rạp hát!" Nói xong, cất tiếng cười to, được vài tiếng, đột nhiên hắn gục đầu xuống vai, thân hình đổ ập vào tường mà chết.
Lạc Chi Dương đang ra sức giãy giụa, chợt thấy hai mắt Triệu Thế Hùng trợn ngược, khóe miệng còn in một nét cười quỷ quái, người tuy đã chết mà mặt vẫn không mất đi nét dữ tợn đáng sợ. Trong lòng phát kinh, Lạc Chi Dương xoay người nhằm phía đầu ngõ, chẳng dè mới chạy được vài bước, trước mắt chợt hiện ra một người, áo trắng nhuốm máu, mặt ngọc râu dài, viên minh châu đeo bên hông phát xạ lành lạnh dưới ánh trăng.
Khi Lạc Chi Dương nhìn thấy người tới, hắn bất giác thụt lùi hai bước, nhưng mắt Trương Thiên Ý cũng không nhìn sang hắn, mà lại dừng ở trên người Triệu Thế Hùng. Y yên lặng quan sát giây lát, rồi lạnh lùng hỏi: "Hắn chết rồi ư?"
Chữ "Hắn" vừa nói ra, người đang đứng tại đầu con hẻm, âm thanh câu nói chưa đứt, Lạc Chi Dương chỉ cảm giác một trận gió nhẹ thổi qua, Trương Thiên Ý đã trụ ngay trước thi thể Triệu Thế Hùng.
Lạc Chi Dương trong lòng sợ hãi, ngập ngừng nói: "Tôi... tôi không biết!". Trương Thiên Ý "Hừ" một tiếng, rút nhuyễn kiếm, xoát xoát hai tiếng, chặt đứt hai chân Triệu Thế Hùng, vết chém rành rành, không thấy có máu chảy ra.
Máu đã cạn kiệt, người cũng đã chết, Trương Thiên Ý nhìn kẻ thù trong đời, đầy vẻ thất vọng. Từ đuôi mắt, chợt thấy Lạc Chi Dương đang dò dẫm lần theo bức tường, từng bước từng bước đi ra mé ngoài, hắn bất giác cười lạnh một tiếng, thấp giọng nói: "Muốn bỏ trốn kia à? Thử xem nào!"
Lạc Chi Dương tay chân tê cứng, ruột gan bấn loạn. Đối phương thần xuất quỷ một, muốn chạy thoát khỏi tay hắn, căn bản là không thể. Ánh mắt Trương Thiên Ý lại hướng vào xác chết, trường kiếm hắn rung lên, xoát xoát ... đã cắt đứt phần áo bên dưới, rồi cúi mình sờ soạng một chập mà chẳng tìm thấy gì, hắn suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Tiểu tử kia, trước lúc hắn chết, đã nói gì với ngươi?"
Lạc Chi Dương cố gắng đè nén nhịp tim, đáp: "Kể chuyện thân thế của ông ta."
Trương Thiên Ý hừ một tiếng, nói ngay: "Như vậy ngươi hẳn biết ta là ai?"
Nghe ngữ điệu không mấy thân thiện, Lạc Chi Dương không khỏi rùng mình sởn ốc, . Trương Thiên Ý lại hỏi: "Ngoài những chuyện đó, hắn còn nói gì khác?"
Lạc Chi Dương đang định nói về thạch ngư, nhưng chợt nghĩ lại, Triệu Thế Hùng khi phải vung đao chém chặt vào những người xem hát, y chỉ là để tự vệ, còn tên quỷ sứ đòi nợ họ Trương này, vì muốn được việc của mình, đã thẳng tay giết hết đám người xem tuồng, so với Triệu Thế Hùng còn độc ác gấp bội, nếu trong thạch ngư thực sự có giấu tuyệt đỉnh võ công, một khi người này luyện thành, e rằng sẽ gia hại giết chết không phải số ít người đời. Nghĩ như vậy, hắn lắp bắp nói: "Không, không có nói gì khác cả!"
"Nói láo!" Trương Thiên Ý quay ngoắt đầu lại, tia mắt sắc lẻm, "Mày nói láo!" Lạc Chi Dương lớn tiếng cười, nói: "Ông không tin thì tôi cũng chịu thôi!"
Trương Thiên Ý nhíu nhíu mày, liếc mắt một cái đánh giá thiếu niên, rồi làm ra vẻ lơ là, nói: "Nếu vậy, xem chừng để mày sống cũng chẳng ích lợi gì cho tao, mày đã biết tao là ai, biết tao từng làm gì, tao chả thể nào để mày yên ổn sống sót trên đời này!" Lạc Chi Dương kinh hãi, vội lắp bắp: "Hắn đã chỉ kể về chính mình, không có nói gì về ông hết!" Trương Thiên Ý cười lạnh, nói: "Mày nghĩ là tao có thể tin nổi như thế sao?"
Rất nhanh, Lạc Chi Dương xoay chuyển ý nghĩ, thằng quỷ sứ chuyên đòi nợ này muốn giết mình, xem ra còn dễ hơn là gí chết một con kiến, nhưng chỉ cho y chỗ chôn giấu con Linh Đạo thạch ngư, thật sự hắn không cam tâm. Bỗng nhiên máy động tâm cơ, Lạc Chi Dương cả tiếng: "Tôi nhớ lại rồi, hắn đích xác có đề cập đến chuyên đã giấu trong Tử Cấm thành một vật gì đó!"
"Tử Cấm thành?" Trương Thiên Ý sửng sốt, "Có nói là trong Tử Cấm thành?"
"Đúng thế!" Lạc Chi Dương ra sức gật đầu, "Thiệt đúng là như thế!" Trương Thiên Ý cười lạnh: "Hảo tiểu tử, hãy còn dám dối trá hả?" Ruột gan Lạc Chi Dương thót lại, hắn lập tức cãi: "Tôi không có nói láo."
Trương Thiên Ý thấy hắn đỏ mặt tía tai cãi lia lịa, không có tí gì là giống giả bộ, lại nghĩ, hắn tuổi be bé, có gấp gáp chống chế mấy đi nữa cũng không thể bịa ra danh tự Tử Cấm thành ngay được. Triệu Thế Hùng gian manh thành tinh, nếu thật sự đã đem giấu Linh Đạo thạch ngư trong hoàng cung, cái chỗ mà bên ngoài dày đặc cấm vệ canh gác, bên trong rộng mênh mông, người qua lại thưa thớt, thiệt đúng là một chỗ cất giấu đồ vật hết sức tuyệt vời, không đâu bằng.
Trương Thiên Ý suy bụng ta ra bụng người, đã thấy xiêu lòng vài phần, lại hỏi: "Ờ ờ ... hắn có nói vậy hả? Giấu ở chỗ nào trong Tử Cấm thành?" Lạc Chi Dương cười nói: "Chỉ vậy thôi!" Trương Thiên Ý làm ra vẻ lơ đãng, hỏi: "Giấu ở đâu vậy?" Lạc Chi Dương cười, nói tiếp lời ngay: "Vừa rồi ông còn có ý giết tôi, nếu tôi khai ra chỗ cất giấu, chẳng phải sẽ lập tức đi đời hay sao?"
Trương Thiên Ý giận dữ, y chằm chằm ngó cái bộ mặt Lạc Chi Dương đang cười hì hì đó, hận không thể vung một chưởng giết phứt hắn cho rồi, nhưng y quyết tâm chiếm lại thạch ngư, Triệu Thế Hùng đã chết, gã thiếu niên giờ là manh mối duy nhất, suy đi nghĩ lại, y chỉ còn nước nén giận, cố tạo ra nét tươi cười trên khuôn mặt, bảo: "Hồi nãy là ta giỡn chơi thôi, chú nhỏ đáng yêu ơi, chú mách bảo ta chỗ cất giấu, ta lập tức tha cho chú mày đi liền." Lạc Chi Dương hì hì, nhái theo giọng của y: "Ông nghĩ là tôi có thể tin nổi ông à?"
Trường kiếm Trương Thiên Ý rung lên, xoạt xoạt một nhát, ngực Lạc Chi Dương chợt phát rét, có chút đau đau, hắn cúi nhìn, thấy mũi kiếm đã hớt gọn một lỗ xuyên mấy lần áo, đã cứa nhẹ một chút da thịt, rồi hắn nghe giọng lành lạnh của Trương Thiên Ý: "Tiểu tử, mi khai ngay ra cho tốt chỗ cất giấu, bằng không, ta khoét, moi tim mi ra, đem vứt cho chó ăn!"
Kiếm khí sầm sập vụt vây quanh, máu trong người Lạc Chi Dương chợt đông cứng, toàn thân hệt như vừa sa xuống hố băng. Hắn từng mục kích thủ đoạn Trương Thiên Ý, nghĩ trong đầu rằng một khi khai ra, lập tức sẽ bị trường kiếm kia đâm xuyên ngực, tức thì hắn hít vào một hơi, run giọng nói: "Khai cũng chết, mà không khai cũng chết, nói gì... nói gì... cũng chỉ có cái chết mà thôi, vậy thì tôi quyết chẳng khai!"
"Thật không?" Trương Thiên Ý cười lạnh một tiếng, "Ta thứ cứ mỗi câu hỏi không có trả lời là cứa một kiếm vào mi, xem xem mi chịu được mấy nhát!" Lạc Chi Dương trả lời: "Anh của ông đã lãnh hai mươi mốt nhát đao, y nói hay không nói, kết quả vẫn là mất mạng. Tuy tôi nhỏ tuổi, nhưng tôi không đần, ông cứa vô một kiếm đi, là coi như kiếp nầy ông khỏi nghĩ đến chuyện có được món đồ vật kia!"
Trương Thiên Ý gay gắt, nhìn chằm chằm vào hắn, hai mắt phun lửa, da mặt xạm lại, y cứ tưởng hăm hăm dọa dọa như vậy ắt khiến cho hắn ngoan ngoãn khai ra sự thật, ai ngờ tiểu tử này xảo quyệt quá chừng, thủy chung không hề mắc mưu. Trương Thiên Ý lo mất lo còn, e rằng nếu chém xuống một kiếm sẽ đứt mất manh mối, y nén tức giận, khẽ khàng rút trường kiếm về, lạnh lùng nói: "Tiểu tử kia, phải như thế nào mi mới chịu khai ra?"
Lạc Chi Dương cười: "Vào đến Tử Cấm thành thì tôi nói!" Quả là một câu vượt hẳn ra ngoài liệu định của Trương Thiên Ý, hắn vốn nghĩ rằng Lạc Chi Dương sẽ buộc hắn làm giấy cam đoan, viết ra đầy đủ những điều kiện, có in dấu tay làm bằng. Cái thứ khế ước này, xong việc hắn sẽ nhẹ nhàng xé bỏ, Lạc Chi Dương vẫn khó thoát chết, nhưng này một câu trả lời, hoàn toàn làm cho hắn không biết tính sao, hắn chỉ có cách nhìn chằm chằm gã thiếu niên, trong lòng ngán ngẩm.
Lạc Chi Dương tuy cười cười ngoài mặt, trong bụng cũng rất lo âu, còn ở cạnh tên sát tinh này, còn coi như không có lấy một chút sinh cơ, sớm hoặc muộn, có được thạch ngư hay không, tên quỷ sứ đòi mạng này đều là sẽ giết hắn. Nhưng cứ theo cái đạo lý "Trì tắc sinh biến" (cù cưa ắt sẽ tạo ra cơ hội thay đổi), kế hoạch hiện giờ là chỉ hết sức câu giờ, chốn hoàng cung đại nội, quân thủ vệ canh gác dầy đặc, tên quỷ này có bản lĩnh cao siêu tới đâu, cũng không có cách gì đột nhập, hắn một khi còn chưa vào đến đấy là chưa thể giết mình, chỉ cần kéo dài thời gian ra, có lẽ sẽ tìm được cơ hội thoát thân.
Hai người im lặng nhìn nhau, đầu óc xoay chuyển mấy chục cái ý niệm, Trương Thiên Ý đột nhiên chậm rãi nói: "Tiểu tử, những điều mi nói đó có chắc không?" Lạc Chi Dương cười đáp: "Chắc!"
Trương Thiên Ý gật gật đầu, y rút trường kiếm về, bàn tay đột nhiên vung lên, chụp vào ngực Lạc Chi Dương, gã thiếu niên chỉ cảm giác đau đớn toàn thân, hắn nhịn không được, há miệng gào thảm thiết.
"Thằng nhỏ lưu manh kia, nếm ngón đòn này xong rồi, thấy ra sao?" Trương Thiên Ý a a cười lạnh, "Ta đã gài một mũi ‘Dạ Vũ Thần Châm’ vào kế bên huyệt Thiên Trung của mi, nếu mi thành thật nghe lời, xong việc, ta sẽ lấy nó ra. Bằng không, hừ, mũi kim này sẽ không ngừng đâm sâu vào, rốt cục chọc thủng màng tim của mi. khiến mi sẽ vô cùng đau đớn mà chết."
Lạc Chi Dương gương mặt thê thảm, chỉ thấy chỗ kim châm phát cộm, phát ngứa, cảm giác là lạ. Trương Thiên Ý đưa mắt liếc hắn một cái, cười nói: "Ngươi nếu sợ, hãy khai ngay ra cho rồi"
Lạc Chi Dương lên gân, cũng cười nói: "Ông nếu không cần món đồ kia, cũng nên dứt điểm cho rồi!" Trương Thiên Ý mắt nổ lửa, lớn tiếng: "Thằng nhỏ ương ngạnh kia, để ta xem xem mi còn ngạnh được đến bao giờ?". Lạc Chi Dương cười đáp: "Không cần ông để ý đên tôi!" Trương Thiên Ý "Phi" một tiếng, mắng: "Tao để ý cái rắm!" Lạc Chi Dương nói: "Tốt đấy, bây giờ tôi chưa có rắm ... hãy chờ đến khi tôi đánh được, ông để ý nhen!"
Trương Thiên Ý giận dữ, toan ra tay chỉnh hắn, nhưng nghĩ đến Linh Đạo thạch ngư, y phải dằn lòng, âm thầm tự nhủ, khi lấy được thạch ngư rồi, không thể nào không vung một kiếm kết quả tiểu tử này. Y trong đầu nảy sinh ý ác độc, trên mặt lại ra vẻ lãnh đạm, nói: "Tiểu tử, đi theo ta!"
Hai người kẻ trước người sau, đi ra khỏi con hẻm nhỏ. Lạc Chi Dương quay đầu nhìn lại, cuối hẻm tối đen, không thấy được xác Triệu Thế Hùng. Ngay khi ấy, tay phải Trương Thiên Ý vụt vươn ra, nắm chặt vào bả vai hắn, tay trái y vung lên, từ bên trong ống tay áo bay ra một sợi dây thép dài, đầu dây có gắn móc sắt, nghe 'soạt' một tiếng, đã chụp vào mái hiên.
Lạc Chi Dương còn chưa hiểu gì, đã thấy đôi chân mình bị nhấc rời khỏi mặt đất, toàn thân như bay bổng lên. Trương Thiên Ý thoảng như một làn khói, nhẹ nhàng tốc lên đầu mái hiên, rồi kẹp chặt Lạc Chi Dương vào nách, y lướt mình như bay trên đỉnh mấy mái ngói, khi gặp phải đầu tường cao của những căn nhà to lớn, y nhún chân tung mình nhảy qua, nếu thấy chỗ quá cao bèn quăng móc sắt bám vào đấy mà rún người vượt lên.
Khinh công Trương Thiên Ý tuyệt diệu, y vượt tường, chạy nhảy trên mái nhà khiến thân mình Lạc Chi Dương lúc lên cao khi tụt thấp, làm hắn nhức đầu, hoa mắt gần muốn ói mửa. Đột nhiên, đàng trước bỗng hiện ra một bức tường cao ngất chọc thẳng tắp lên trên, nom không thấy đầu tường. Lạc Chi Dương vừa có cảm giác Trương Thiên Ý không thể tiếp tục vượt lên, mặt tường vòi vọi cao không cùng, bỗng nghe "vù' một tiếng, hai người tụt mạnh xuống phía dưới, trái tim Lạc Chi Dương quặn thắt lại, ruột gan hắn lộn tùng phèo, khi hắn giương mắt ra nhìn, nhuyễn kiếm trong tay phải Trương Thiên Ý đã đâm phụp vào tường, lưỡi kiếm rung bần bật, kềm giữ thân hình hai người.
"Lên!", Trương Thiên Ý quát một tiếng, dụng lực nhấn vào thanh kiếm, đưa chân đạp mạnh một cái, vọt bung mạnh, hai người lăng không bốc lên, trong chớp mắt đã đặt chân đứng bằng bặn trên đầu tường. Lạc Chi Dương quay đầu nhìn ra sau, cảm thấy choáng váng trong óc, hắn nghiễm nhiên đã lên chỗ cực đỉnh cao nhất kinh thành, mé dưới, nhà cửa nom nhỏ bé như hộp diêm, san sát dầy đặc như những lượn sóng phập phồng, đèn đóm bên trong các ngôi nhà lập lòe tưởng chừng một cơn gió nhẹ cũng đủ để thổi tắt đi mất.
Chẳng để cho hắn kịp nhìn kỹ, Trương Thiên Ý nhảy mạnh ra phía trước, lúc dùng phi trảo, lúc dùng nhuyễn kiếm, lên lên xuống xuống, sau khi vượt qua khỏi một bức vách cao, đã nhẹ nhàng đặt chân trên mặt đất. Hắn thả Lạc Chi Dương xuống, đứng thở phì phò. Gã thiếu niên tiến bước tới, quay đầu nhìn ngó, thấy tứ phía dày đặc những cổ thụ, ẩn ước nhiều tường cao vách lớn, quây quanh rất nhiều nhà cửa phòng ốc bên trong, toàn thể mịt mùng tối đen, không thấy ánh sáng đèn đóm gì cả.
"Đây là đâu vậy?" Lạc Chi Dương tò mò. Trương Thiên Ý hừ lạnh một tiếng, đáp: "Tử Cấm thành!"
Lạc Chi Dương phát hoảng, vừa muốn há mồm kêu lên, Trương Thiên Ý đã thít vào cổ họng hắn, giúp hắn dồn nén mọi lỗi lo sợ xuống.
"Đây là Tử Cấm thành rồi!" Trương Thiên Ý thấp giọng, hỏi, "Cái món đồ kia nằm tại chỗ nào?". Lạc Chi Dương há mồm cứng lưỡi, một luồng khí huyết nóng hổi vụt bốc mạnh lên đầu. Hắn vốn là nói nhăng nói càn, chẳng biết chút gì phía trong cấm thành, bây giờ chỉ còn nước vò đầu bứt tóc, không thốt nổi lấy một tiếng.
Trương Thiên Ý sinh nghi, nhạt giọng hỏi: "Tiểu tử, mi chắc chắn đã không có lừa gạt ta?" Lạc Chi Dương nhìn sắc mặt y, chợt máy động trong đầu, thầm nghĩ chính mình chưa bao giờ đặt chân đến cấm thành, e rằng tên quỷ này cũng chưa hề có dịp ghé qua. Đã đến nước này, chỉ còn cách bịa đại ra một cái tên, tạm lừa y rồi tính sau, nghĩ như vậy, hắn vỗ đầu, kêu lên: "Tôi nhớ ra rồi, điện Quần Phương, đúng rồi, chính là điện Quần Phương!"
"Điện Quần Phương?" Trương Thiên Ý sửng sốt, cái tên này nghe hết sức thô tục, không giống kiểu cách đặt tên của cung điện trong hoàng thành. Nhưng hệt như Lạc Chi Dương đã tính trước, y vừa đặt chân tới đây, những gì thuộc về hoàng cung y cũng mù tịt, Có điều Trương Thiên Ý ngàn vạn lần cũng không sao nghĩ tưởng được cái thằng tiểu tử vô lại này dám cả gan lừa gạt chính mình, đã dám lấy tên của một kĩ viện sửa đi một chữ, đem gán vào một chỗ trong hoàng cung, cho nên y lại hỏi: "Triệu Thế Hùng đã nói gì? Ở cái chỗ nào chẳng hạn?"
"Đại để......" Lạc Chi Dương giả vờ suy nghĩ, cho rằng Quần Phương, Quần Phương, nếu không chỉ về nữ nhân, cũng là có dính dáng tới hoa hoét (người dịch chú thích: QUẦN = Tập hợp, PHƯƠNG = Thơm), nghĩ vậy, ý vừa đến trong đầu, hắn trả lời: 'Triệu Thế Hùng nói đã giấu trong Ngự Hoa viên!"
Lúc Lạc Chi Dương dối trá, cặp mắt hắn loe lóe, câu nói ngượng ngập, nếu thay vào hắn là một người lớn tuổi khác, kiểu cách đó ắt đã khiến Trơng Thiên Ý phát sinh ngờ vực, nhưng vì Lạc Chi Dương quá nhỏ tuổi, Trương Thiên Ý vốn mang nặng định kiến, luôn cho rằng một đứa oắt con như hắn chả thể nào có được nhiều cái trí trá ngoắt ngoéo dến thế, chả dám cả gan nói nhăng nói cuội lường gạt mình.
Suy luận như vậy, trong lòng đã quyết, Trương Thiên Ý cười lạnh, nói: "Ngự Hoa viên, điện Quần Phương, không lẽ là chỗ thờ cúng mấy hoa thần của phi tần? Nhưng nếu là chỗ thờ cúng, lẽ ra phải gọi là ‘Quần Phương từ’ mới đúng nghĩa chứ. Hừ, Chu Nguyên Chương nguyên xuất thân là một tên khất cái, dốt đặc cán mai, ngay đặt tên một cái cung điện mà cũng chó má làm không xong." Đời cha y bại vong trong tay Chu Nguyên Chương, lúc nào y cũng đau đáu trong lòng, gặp dịp chửi bới được kẻ thù thì nổ ra một phát cho đã nư.
Lạc Chi Dương nghe vào tai, liền nghĩ thầm: "Chó má Quần Phương từ! Quần Phương viện mới là đúng chữ chớ! Chu Nguyên Chương chó má không xong, thằng quỷ đòi nợ này, ngươi cũng là một giuộc chó má chẳng đi đến đâu sất."
"Đi thôi!" Trương Thiên Ý xoay người bước đi, Lạc Chi Dương hỏi to: "Đi đâu?" Trương Thiên Ý lạnh lùng nói: "Đương nhiên phải đến chỗ cái Quần Phương gì gì đó." Lạc Chi Dương đứng tim, vội hỏi: "Ông biết Ngự Hoa viên ở đâu hả?" Trương Thiên Ý đáp: "Đường đi ở cửa miệng, kiếm người hỏi bộ không được hay sao?"
Lạc Chi Dương âm thầm kêu khổ, hận không thể quay đầu bỏ chạy, nếu thật sự gặp gỡ người trong cung, cái dối trá bịa đặt của hắn lập tức lộ tẩy, thằng quỷ đòi nợ này mà nổi giận lên thì nếu không giết ắt cũng chặt tay chặt chân hắn, hoặc tùng xẻo của hắn dăm ba miếng thịt ... sẽ chịu không thấu, nhớ đến thảm trạng của Triệu Thế Hùng mà hắn phát rét phát run
Trương Thiên Ý ngoái lại, ánh mắt âm trầm: "Run rẩy cái gì thế?" . Lạc Chi Dương không cách nào khác, chỉ đành từng bước từng bước khốn khổ đi theo y, trong lòng liều mạng mà tính, hai mắt sùng sục nhìn chung quanh, kiếm con đường sống hòng tẩu thoát.
Thâm cung mênh mông, tối đen mù mịt chẳng chút đèn đóm, dọc đường đi cây cỏ um tùm, giả sơn nghiêng ngả dáng tựa quái thú, dáng tựa rồng bay, chúng như chạy, như đi, sầm sập đổ dồn đến, đi ngang qua cái ao có sen mọc đầy trong đám lầy, bèo chen san sát, bỗng một con chim hạc vụt tung cánh bay lên, cất tiếng kêu quang quác làm cho Lạc Chi Dương sợ điếng người.
Đi hết một cái hành lang dài, thấy lung linh một vùng ánh sáng đèn lồng đang chầm chậm di chuyển tới, Trương Thiên Ý rảo bước đến chận đầu, chỉ thấy hai nam tử mặc áo hoa thẳng mặt đi tới, người cầm đèn lồng quát to: "Ai đó?"
Tiếng còn chưa tắt, Trương Thiên Ý nhào tới, nghe 'huỳnh huỵch' hai tiếng, cả hai đồng loạt ngã nhào xuống. Trương Thiên Ý xách cổ một đứa lên, lột bỏ mũ áo của hắn, đưa cho Lạc Chi Dương, bảo: "Mặc vào!"
Lạc Chi Dương bỡ ngỡ, tuân theo lời y, thay quần áo, thân thể hắn còn chưa phát triển hết mức, mặc áo đội mũ vào thấy có phần hơi rộng. Trong khi ấy, Trương Thiên Ý cũng lột bỏ áo mũ người kia, đem khoác vào mình, rồi giải khai huyệt đạo người đó, y cười, nói: "Đắc tội đắc tội, xin hỏi đi đường nào tới Ngự Hoa viên?"
Người nọ chưa hoàn hồn, đưa ngón tay chỉ nơi xa xa: "Cứ tiếp tục hướng đó, cứ nhắm hướng đông bắc mà đi!" Trương Thiên Ý cười nói: "Cám ơn!" Đang định buông người đó xuống, chợt nhớ tới một chuyện, y hỏi: "Có phải điện Quần Phương nằm bên trong Ngự Hoa viên không?"
"Quần Phương gì cơ?" Người nọ ngẩn ngơ, "Là chỗ nào vậy, Tiểu nhân, tiểu nhân chưa nghe qua bao giờ!"
Trương Thiên Ý mặt biến sắc, ngoái đầu lại nhìn, đột nhiên chẳng thấy bóng dáng Lạc Chi Dương đâu cả . Hắn vừa sợ vừa giận, cuống quít nhảy lên đầu ngọn giả sơn, dõi mắt nhìn quanh, chỉ thấy lầu các tiếp nối, cây xen lẫn đá chập chùng trong bóng đêm mênh mang như biển, đang nhấn chìm hết vô số phòng ốc, đừng nói bóng người, ngay đến một cái quỷ ảnh cũng là không thấy.
Trương Thiên Ý cứ tưởng Lạc Chi Dương trúng phải "Dạ Vũ Thần Châm", nhất định không dám chạy trốn, y đâm ra lơi lỏng, đâu dè thằng nhỏ thừa cơ, bây giờ có hối cũng chẳng kịp, y ngơ ngẩn đứng đấy một lát, rồi nhảy xuống giả sơn, tung hai ngọn cước liên hoàn đá hai người nọ vỡ đầu toác óc, ôm hai cái xác đi lấy dây buộc đá vào đầu, vứt xuống cái ao bên đường, xong rồi cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, y nhấc cái đèn lồng lên, đi về phía trước.
--- Hết chương một ---

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang