Dịch: livan
(Ngộ nạn trình tường = gặp rủi hoá lành)
Người vừa đến chính là Giang Tiểu Lưu, y thấy Lạc Chi Dương sắp hả họng hét to, bèn vội vàng ra dấu bảo hắn giữ im lặng, rồi nhỏ giọng hỏi: "Mày sao lại đến đây?"
"Tao đến thăm mày", Lạc Chi Dương thấy bộ tịch của y, hắn vừa ngạc nhiên, vừa tức giận, "Mặt mũi mày sao lại ra thế này?"
"Đừng hỏi nữa, đau khổ toàn là do luyện võ mà ra cả", Giang Tiểu Lưu muốn giấu Lạc Chi Dương, y cúi đầu, ho húng hắng hai tiếng, khạc ra một búng máu tươi.
"Mày đang bị thương hả?" Lạc Chi Dương đưa tay nâng đỡ y, nghiến răng hỏi, "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì." Giang Tiểu Lưu cúi đầu ủ rũ, "Trong lúc luyện võ, tao không cẩn thận, đã bị người ta đánh trúng một chưởng."
"Ai đánh mày?" Lạc Chi Dương nghiêm sắc mặt, hỏi tới, "Dương Cảnh hay Hòa Kiều?"
Giang Tiểu Lưu cúi đầu không nói, Lạc Chi Dương hiểu ngay, bọn đệ tử Kình Tức lưu kết oán cùng hắn, đã trút giận xuống Giang Tiểu Lưu. Hắn còn đoán rằng, coi kiểu cách này, ròng rã bấy lâu nay, Giang Tiểu Lưu tất nhiên đã bị đau khổ không ít, chẳng trách y đã không sao đi thăm hắn được.
Lạc Chi Dương cảm giác lửa giận đang hừng hực đốt cháy tim gan, hắn nghiến răng, nói:"Để tao đi kiếm gặp Minh Đấu."
"Mày điên rồi sao?", Giang Tiểu Lưu tay níu hắn lại thật chặt, chân giậm lia liạ, "Tụi nó đang lo không có cơ hội thanh toán mày, sao mày lại còn tính dắt đê vào hang hùm? Mấy cái thụ thương nhỏ của tao này không là gì cả, tụi nó nhiều lắm là làm tao đau đớn chút đỉnh, chưa dám lấy đi cái mạng bé tí này của tao đâu."
Lạc Chi Dương lẳng lặng dòm gã một hồi, rồi hắn lắc đầu, nói:"Giang Tiểu Lưu, nhịn nhục như vậy không phải là tính cách của mày."
"Còn có cách nào khác?", Giang Tiểu Lưu cay đắng nói, "Lển đến đảo này, chưa luyện thành cao thủ nhất lưu, căn bản đừng tính đến chuyện muốn thoát ra ngoài". Nói đến đấy, y nhìn nhìn ra tứ phía, "Lạc Chi Dương, chỗ này mày không thể ở lâu được, nếu để Dương Cảnh thấy, mày không chết cũng bị trầy vi tróc vẩy!"
Lạc Chi Dương nhổ một bãi nước bọt, nói:"Nếu nó hận tao, sao không đến Yêu Nguyệt phong tìm tao mà báo oán"
"Nó tất nhiên muốn đi lắm!", Giang Tiểu Lưu hít vô một hơi, "Nhưng Minh Đấu nói, không nên chọc giận Đồng quản sự của Yêu Nguyệt phong, khiến nó không dám liều lĩnh đi tìm mày ở đấy."
"Không sao!" Chợt nghe có tiếng cười nói, "Tao không thể đến đó kiếm nó, nó đến đây tìm tao thì cũng chẳng có gì khác biệt hết..."
Nhạc, Giang hai đứa đồng lúc biến sắc, ngoái trông lại, đã thấy Dương Cảnh từ trong xó tường chuyển thân đi ra, hai tay xoa xoa vào eo lưng, ánh mắt lạnh giá.
Đồng lúc, lại nghe có tiếng cười rộ, Lạc Chi Dương quay ra nhìn, kịp thấy Hòa Kiều mặt tươi cười, đang đứng khoác tay hai tên đồng môn, chặn mất đường rút lui của hai đứa.
Dương Cảnh trợn trừng cặp mắt ngó Lạc Chi Dương, đồng tử gần muốn tóe lửa:"Lạc con chó nhỏ, bị mày một châm nọ làm tao đã phải nằm liệt giường hơn nửa tháng. Hừ, mày đã đến đây, tụi mình nên thừa dịp mà tính sổ cho dứt đoạn."
"Mi muốn dứt đoạn cách nào?" Lạc Chi Dương đang nói, Giang Tiểu Lưu đột nhiên đẩy hắn ra, y lớn tiếng nói: "Dương sư huynh, Lạc Chi Dương cũng tự biết sai lầm rồi, tiểu đệ thay hắn quỳ xuống xin huynh tha thứ."
Dứt lời, y quỳ thụp ngay xuống.
Lạc Chi Dương tay lôi gã dậy, miệng cả giận nói:"Giang Tiểu Lưu, mày làm gì vậy? Quỳ trước heo, quỳ trước chó ... cũng còn có lý bằng mấy quỳ trước cái thứ người như lũ chúng nó."
Trên mặt Dương Cảnh toát ra một vầng sát khí, y khoa tay, quát: "Giang con chó nhỏ, cút sang một bên đi, hừ, chờ đó, ta sẽ tính sổ ngươi sau." Giang Tiểu Lưu đứng bật dậy, y nghiến răng, bất động.
Ánh mắt Dương Cảnh xoay quanh, ngang qua chỗ hai thùng phân, y dừng lại một chút, rồi bỗng cười cười: "Lạc con chó nhỏ, vì chỗ mọi người đều là đồng môn, tao cũng không muốn quá mạnh tay, nếu mi làm xong hai chuyện này, tao cho mi một đường lui."
"Là hai chuyện gì?" Giang Tiểu Lưu vội hỏi.
Dương Cảnh cười hắc hắc, y dằn giọng, nói: "Thứ nhất, Lạc con chó nhỏ, mi để cây sáo lại, và làm giấy ký tên cho đứt nó đi, mai sau không được đòi lại. Chuyện thứ hai, mi lấy phân trong cái thùng bên trái này nuốt xuống. Chỉ cần ngươi làm xong, mọi oán thù giữa đôi bên sẽ xóa bỏ."
"Ý kiến hay.", mấy đứa đệ tử Kình Tức đồng thanh khen hay. Hòa Kiều chắt lưỡi, hít hà: "Từ khôn lớn đến giờ, ta còn chưa được thấy cảnh người nếm phân."
Giang Tiểu Lưu vừa tức vừa rối, y ngó sang. chỉ thấy Lạc Chi Dương thần thái bình ổn, bỗng hắn gật gật đầu, nói: "Cũng chỉ là ăn phân thôi mà, có cái gì là trọng đại lắm đâu kia?"
Giang Tiểu Lưu vội hả họng la lớn: "Lạc Chi Dương, mày ..."
Lạc Chi Dương thụi nhẹ vào y một quyền, cười nói: "Mày đừng xen vô đây, đứng tránh sang một bên đi."
Giang Tiểu Lưu không cách gì khác, y rầu rĩ lui ra, ánh mắt đầy vẻ lo âu, nhìn vào thùng, thấy vàng đen lẫn lộn, giòi trăng trắng cựa quậy lổn nhổn, bao tử y bỗng lộn ngược lên trên, làm y cơ hồ muốn ói mửa.
Dương Cảnh chòng chọc ánh mắt vào đối thủ, trong lòng vô cùng đắc ý, chợt thấy Lạc Chi Dương cúi người xuống, nhấc đòn gánh đặt vào ngang vai, rồi hắn vụt đứng dậy, nâng bổng hai thùng phân lên.
"Mi định làm gì vậy?" Dương Cảnh vừa cảm thấy không ổn, y hét ầm, nhưng, chẳng chờ y cử động, Lạc Chi Dương ha hả cười to, vung mạnh tay phải, phân và nước tiểu trong cái thùng bên ấy bay vụt ra thành một làn nước bề ngang chừng một thước, xoạt một tiếng, nhắm vào lũ ba người Hòa Kiều tạt vào.
Ba người nọ sợ bị nước bẩn chạm vào, chúng vừa chửi bậy, vừa nhảy vọt nhanh ra mé sau. Phân và nước tiểu vung vãi xuống đất, bốc mùi hôi thối ngập ngụa.
Ba người lùi ra, rộng đường thoát thân, Lạc Chi Dương thừa cơ, chạy vù vù ra phía đó.
Hắn vừa chạy đi được hai bước, đã nghe có tiếng gió từ phía sau nổi lên, Dương Cảnh đà tung mình lên giữa không trung, thò tay ra chộp vào lưng hắn.
Lạc Chi Dương không hề ngoái đầu lại, hắn sử ngay công phu "Linh Vũ", thân mình vụt chuyển động cực nhanh, như một con lốc xoáy, khiến Dương Cảnh hai tay chụp, nắm vào quãng không, y còn đang sửng sốt, tay trái Lạc Chi Dương đã nắm vào dây buộc thùng, hắn tận sức rung nó lên, đầy một trời những nước tiểu cùng đồ hôi thối đổ ụp xuống, làm Dương Cảnh bỗng cảm giác nửa thân mình lạnh toát, quần áo nhất thời ướt nhẹp phân và nước tiểu. Còn khổ hơn nữa, miệng y bị một chút thứ nước đó lọt vào, mùi vị khăm khẳm, hôi thối không tả xiết.
Đồ xú uế tạt ra xong, Lạc Chi Dương sớm đã thoát ra ngoài được hơn trượng, ba gã kia cũng đã nhào lên hưoi quyền cước tấn công. Lạc Chi Dương vọt sang phải, dấn sang trái, hắn nhẹ nhàng tránh thoát qua giữa các khe hở của quyền cước, nếu gặp đối thủ chặn đường, hắn lắc thùng tạt phân và nước tiểu, đẩy lùi kẻ địch.
Đứng quan chiến một bên, Giang Tiểu Lưu không khỏi kinh ngạc, y thấy thân pháp Lạc Chi Dương vô cùng xảo diệu, hai cái thùng vung cao vụt thấp tạt uế vật ra ào ào đầy trời đất, nhưng trên người hắn chẳng hề bị dính lấy một giọt.
"La Tuấn Sơn.", Dương Cảnh nửa người ướt đẫm hôi thối, y giận run, "Cậu vả Trì Phi hãy chắn mé trước, Hoà Kiều, cậu theo ta, mình cùng tiến lên."
Gã đệ tử người cao lớn cùng một gã lực lưỡng lượn nhanh ra mé trước Lạc Chi Dương, Dương Cảnh, Hòa Kiều tả hữu giáp công, cùng huy động quyền cước ập vào.
Lạc Chi Dương ha hả cười, hắn ra sức quay đôi thùng, thân thùng to lớn mà cực kỳ dơ bẩn đã biến thành một cặp vũ khí vô cùng lợi hại, đánh cho Hòa Kiều phải liên tục lui về phía sau. Dương Cảnh đầy một thân cứt đái, hắn không còn e ngại nhơ bẩn nữa, miệng quát lớn, tay xuất chưởng, "Rầm" một tiếng, đã đánh vỡ tan một cái thùng, dư lực ập vào đòn gánh. khiến hai bước chân Lạc Chi Dương trở nên loạng choạng.
Hòa Kiều quỳ thụp xuống, đưa cước ra, muốn ngáng ngã đối thủ, không ngờ Lạc Chi Dương đã tung mình phóng lên, tránh gót chân đó của y, hắn còn chưa tiếp đất, cái thùng còn lại đã xoay ngang, theo một luồng lực đạo mãnh liệt, chụp ngay vào mặt Hòa Kiều.
Diễn biến quá nhanh, Hòa Kiều không kịp né tránh, y cập rập tung tả quyền ra, nghe phụp một tiếng, đã đánh đúng ngay vào cái thùng, làm nó tan nát, dội một cơn mưa đồ xú uế vào đầy đầu, đầy mặt Hòa Kiều.
Hòa Kiều gớm ghiếc quá, y rũ người xuống, miệng nôn thốc nôn tháo. Lạc Chi Dương lại nhấc đòn gánh lên, ào ạt xông ra trước. Dương Cảnh nhào tới ngăn chặn, Lạc Chi Dương bèn phang đòn gánh vào đầu y, Dương Cảnh vung tay lên, nắm chặt vào một đầu đòn gánh, hai người đồng thời ra sức kéo mạnh, Lạc Chi Dương lực tay kém hơn, thân mình hắn do đó bị giật đổ xuống, Dương Cảnh bèn thét một tiếng, vung tay chụp vào cần cổ hắn, chẳng dè Lạc Chi Dương ngả mình nghiêng xuống,đôi chân bước loạng choạng, rồi bỗng như một con vụ bị giật quay mòng mòng, thân mình hắn nhoáng một cái, đã vuột thoát khỏi mấy ngón tay của Dương Cảnh.
Hắn còn chưa kịp đứng vững, hai tên La Tuấn Sơn cùng Trì Phi đã tung mình xông vào. Lạc Chi Dương thầm than khổ, mấy ngón tránh né vừa qua trước hai đứa Hòa Kiều và Dương Cảnh đã làm cạn kiệt sức lực, giờ đây, đối mặt hai tên họ La và họ Trì, hắn không cách nào tránh thoát.
Chợt nghe bịch bịch hai tiếng, hai luồng sáng xanh đã vụt trúng vào gáy hai tên này, làm bọn chúng ôm đầu rên la thảm thiết, thừa cơ, Lạc Chi Dương xoay mình, lách chạy thoát qua khỏi hai đứa.
Dương Cảnh vừa kinh ngạc, vừa giận dữ, y ngẩng đầu trông lên, thấy Giang Tiểu Lưu, không biết tự bao giờ, đã leo, đứng trên nóc nhà, hai tay thủ mấy chục hòn ngói xanh đen, vung hết tay trái đến tay phải, ném như mưa xuống bên dưới.
Trải hơn một tháng luyện võ vừa qua, Giang Tiểu Lưu đã hứng chịu khá nhiều đau khổ, bị áp bức không ít, nhưng bù lại, phần nội kình cũng như ngoại công của y cũng có tiến bộ lớn, hiện thời, y vung mấy hòn ngói ném xuống, sử lực đạo cùng phương hướng khá giỏi, lại được thêm phần chiếm địa lợi, y đánh cho Dương Cảnh đến ngóc đầu lên không nổi.
"Giang Tiểu Lưu!" Lạc Chi Dương vừa mừng vừa sợ, hắn lớn tiếng gọi, Giang Tiểu Lưu tay tiếp tục vung ngói, miệng đáp trả: "Mày mau chạy thoát đi, đừng lý gì đến tao."
"Mày nói nhăng gì thế?", Lạc Chi Dương cả giận, "Đã chạy, thì cùng nhau chạy, có phải chết, thì cùng chết ..."
Giang Tiểu Lưu nghe hắn nói, máu nóng bốc lên lên đầu, y bèn quơ lấy một đống ngói, chuyền theo hàng hiên, tụt nhanh xuống.
Dương Cảnh bèn nhảy ngay lên trên mái nhà, gỡ hai hòn ngói, vận nội lực, ném vào y.
Giang Tiểu Lưu cúi xuống tránh né, hai hòn ngói bay sát sạt ngang đỉnh đầu, luồng gió đi kèm tạt vào làm y cực kỳ đau rát. Y bèn xoay lại, ném toàn bộ số ngói trong tay như mưa vào đối thủ, thừa lúc tên này tránh né, y nhảy dựng xuống dưới, chạy đến bên cạnh Lạc Chi Dương, nói to:"Theo tao!".
Y co giò chạy trước dẫn đường, hai đứa tựa một cơn gió, nhắm hướng cổng lớn mà chạy.
Đôi bên đại chiến bằng gạch ngói, đã làm kinh động bọn đệ tử bên trong lầu các, cả lũ ồ ạt kéo ra, miệng la hét: "Đóng cửa ... Đánh chó!"
Có đứa chạy ra đóng cửa cái, có đứa rượt đuổi Lạc, Giang hai người.
Thấy không cách gì thoát ra bằng lối cửa cái, cả hai bèn vượt tường, lách vòng vèo qua quãng trống giữa các căn nhà, chơi trò cút bắt cùng bọn truy nã.
Chuyển mình qua vài góc khuất, hai đứa chợt trông thấy một hàng lan can xây bằng đá chắn ngang phía trước, bên ngoài rào chắn là biển khơi.
Hai người lọt vào ngõ cụt, ngoái trông lại, thấy Dương Cảnh đang dẫn một đám đệ tử, ngoác miệng, nhe răng ra cười vào hai đứa, ồ ạt xông tới.
Giang Tiểu Lưu nhìn mặt biển bên dưới, y còn đang phân vân, đã thấy Lạc Chi Dương buông tay y, hắn tung mình nhảy ra bên ngoài lan can. Giang Tiểu Lưu không tự mình định đoạt nổi, y cũng đành nhảy theo, miệng thất thanh rú lên: "Lạc Chi Dương, làm gì thế này..."
Câu hỏi còn chưa dứt, thân mình cả hai người bay vùn vụt trong không gian, rơi thẳng xuống biển cả bên dưới. Giang Tiểu Lưu bị gió rét cắt vào mặt mũi, y sợ đến tái mét, miệng thét be be.
Bùm một tiếng, cả hai chìm sâu xuống, nước biển lọt vào tai, xương cốt toàn thân rúng động, đến nỗi những tiếng hò hét chửi bới của đám người truy nã cũng nhỏ hẳn đi. Hai người trồi lên, thò đầu ra khỏi mặt nước, bơi về phía bờ biển. Lúc ấy, lũ đệ tử 'Kình Tức lưu' cũng đã men theo vách đá tụt xuống, chúng đứng đầy trên bờ, ngoác mồm ra chửi mắng.
Hai người không vào bờ được, đành phải chuyển hướng bơi ra phiá đầu hòn đảo.
Bơi được một chặp, qua khỏi cuối con đê chắn sóng thì tới một vách đá dựng, cao cỡ ngàn thước, lừng lững như tường đồng vách sắt. Giang Tiểu Lưu đang trong cơn tuyệt vọng, Lạc Chi Dương giật vào chéo áo y, chỉ ngón tay về một nơi xa xa, la lớn: "Chỗ kia là gì vậy?"
Giang Tiểu Lưu chăm chú trông vào, mé dưới vách đá có một cái kẽ hở, hình dạng như một cửa vòm thuôn thuôn như đầu ngón tay, ngay bên trên mặt nước biển. Bên trái có sơn mầu đỏ một hàng chữ "Tinh Ẩn cấm cốc, bất đắc vọng nhập." (Lũng Tinh Ẩn, cấm không được tự tiện bước vào).
Đồng lúc, từ phía sau truyền đến tiếng hò hét, hai người ngoái trông lại, thấy bọn đệ tử đang cưỡi hai chiếc thuyền, thi nhau lướt sóng đuổi đến.
"Nhanh lên!" Lạc Chi Dương gấp rút bơi về phía kẽ hở trên vách, Giang Tiểu Lưu theo sát đàng sau. Cả hai gắng giữ thân mình ngang mặt nước, một lúc sau, đáy nước giảm dần độ sâu, hết biển, đất mở rộng ra thành một vùng bằng phẳng. Đi qua khỏi cửa, ánh sáng từ từ nhạt đi, rồi trước mặt dần dần tối đen, cả hai nẩy sinh sợ hãi, ngần ngừ không dám đi tới. Từ mé sau truyền đến một tràng tiếng hò hét chửi bậy, ngoái trông ra, thấy hai tiểu đĩnh đều dừng bên ngoài cửa, bọn đi thuyền hả họng chửi mắng, nhưng không dám bỏ thuyền, tiến vô trong.
Hai người không dám dừng lại, cũng không cần biết đàng trước có gì, cứ cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh. Đường đi mỗi lúc một rộng ra, trên đỉnh đầu xuất hiện một cái khe thật dài, qua đó, nhờ ánh mặt trời chiếu sáng, cây cỏ trên mặt đất mọc xum xuê. Hai người chợt phát hiện, trong này tuy thông với biển khơi, thực ra đó là một lũng núi, hai bên bờ vách đá dựng phủ đầy các loại dây leo.
Đột nhiên cuối đường xuất hiện một khoảnh đất trống, trên mặt đất bầy la liệt nhiều pho tượng đá, trong tư thế nhấc tay vung chân đủ kiểu. Giang Tiểu Lưu xem qua một lúc, y chỉ vào một pho tượng đá, nói:"Đây là chiêu thức trong bài quyền ‘Vô Định chân’. Lạc Chi Dương ngước mắt nhìn kỹ, tượng miêu tả hình người với song chưởng mở rộng, cước bên phải vung ra, thế thức giống một chim ưng đang dang rộng đôi cánh, giơ móng vuốt. Hắn thắc mắc: "'Vô Định chân' là cái gì? Có phải một thứ võ công của Đông Đảo không?"
Giang Tiểu Lưu không nói gì, y nhảy dựng lên, hai tay dang rộng, đá một lúc liền ba ngón liên hoàn cước, rồi mới nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Lạc Chi Dương không nhịn được, cất tiếng khen: "Đá hay lắm!"
"Cái đó cũng chưa lấy gì làm hay", Giang Tiểu Lưu vẻ mặt đắc ý, "Néu luyện đến mức cao siêu, có thể đá ra được tới bảy, tám cước lận"
Lạc Chi Dương chỉ vào một pho tượng đá khác, hỏi: "Những tư thế của thạch tượng này có phải cũng là một thứ võ công không?"
Giang Tiểu Lưu đưa tay chỉ giáp vòng: "Đây là 'Bộ Kình thủ’, đây là ‘Côn Bằng chưởng’, mấy cái kia, tao cũng không rõ. Ồ, bên dưới mỗi tượng có khắc chữ... 'Côn Bằng chưởng’ do Linh Ngao đảo chủ đời thứ tư là Thích Tthông Huyền sáng tạo, ừ... có thế thật."
"Ở đây cũng có chữ!", Lạc Chi Dương chỉ tay vào một pho tượng đá khác, "'Kiền Mang chỉ’ do đại Linh Ngao đảo chủ đời thứ tám Thích Hải Vũ sáng tạo, không sai..."
Hai người rảo một vòng, mỗi pho tượng đá đều có khắc chữ, đại ý đều giống nhau: đảo chủ tên này nọ sáng chế võ công tên này nọ ...y hệt nhau. Các pho tượng đá đều bị rêu phong loang lổ, vẻ lâu đời lắm rồi.
"Kỳ nhỉ!" Giang Tiểu Lưu kêu lên, "Ở đây toàn khắc mỗi vị đều là đảo chủ? Tại sao bây giờ lại gọi bằng đảo vương?"
Lạc Chi Dương ngẫm nghĩ, rồi nói: "Đông Đảo từng tranh đua, muốn giành thiên hạ với Chu Nguyên Chương, nhiều đệ tử của họ đã từng xưng vương xưng bá. Sau khi thua, bọn họ rút lui ra tòa cô đảo này, do không cam tâm, nên mới xưng danh đảo vương."
Giang Tiểu Lưu lè lưỡi, cười cười: "Chuyện này, tao cũng có nghe Minh Đấu nói tới hơn hai lần, lúc đó, tao chỉ cảm thấy nó hoang đường, nhưng một tòa tiểu đảo con con, giỏi lắm mấy trăm mạng, nếu muốn tranh đoạt thiên hạ, chẳbg phải đem trứng chim chọi vào đá sao?"
Lạc Chi Dương đang muốn lên tiếng tán đồng, chợt nghe có tiếng người hừ lạnh, phản bác: "Xưa nước Sở tuy chỉ có vỏn vẹn ba nhà, mà rồi cũng đánh cho Tần diệt vong. Tranh đoạt thiên hạ không dựa vào chỗ người đông thế mạnh, mà là phải thuận lòng trời, hợp ý người. Hồi đó, Trần Thắng, Ngô Nghiễm chẳng qua cũng chỉ mấy trăm nhân mạng, chỉ một trận vung tay, hò hét, đã chẳng tiêu diệt đứt luôn cả Đại Tần à?"
Thanh âm này đột nhiên vang đến khiến hai người giật mình hoảng sợ, lần theo tiếng, họ phát hiện nơi cuối sơn cốc còn có khung cửa đá, phía trước bị dây leo mọc um tùm che khuất, nếu không chú ý nhìn kỹ, rất khó thấy.
"Quái vật nào đó?" Giang Tiểu Lưu chợt run run giọng hỏi, "Ngon thì ra đây coi, ông đây cóc ... cóc có sợ mi!"
Người bên trong cửa đá nhổ toẹt, mắng: "Xú tiểu tử võ công đã kém cỏi, con mắt cũng hết sức mù mờ!"
Lạc Chi Dương nghe giọng người đó rắn rỏi, tựa hồ của một ông già, hắn thầm hít sâu một hơi, hỏi: "Lão tiên sinh, sao ông lại ở chốn này?"
"Ta còn chưa có hỏi đến mi nhá!" Người nọ cười cười:"Cái lũng núi Tinh Ẩn này là chỗ các vị tiền nhiệm đảo chủ của đảo Linh Ngao bế quan tu hành, mấy kẻ vô phận sự không được phép xâm nhập, hai thằng nhỏ tụi bay tại sao lại vào đây?"
"Mấy đảo chủ tiền nhiệm ...", Giang Tiểu Lưu tái mặt, y buột miệng kêu lên."Ông ... Ông là Vân đảo vương?"
Người nọ bật cười ha hả, Lạc Chi Dương cũng cười theo, Giang Tiểu Lưu vò đầu gãi tai, thầm xấu hổ, so sánh với Vân Hư, giọng nói này nghe già nua hơn nhiều, mà nếu dịch địa là Vân Hư, lão nghe hai đứa tán mảnh vừa rồi, e rằng đã nổi cơn tam bành như thiên lôi từ khuya rồi.
Lạc Chi Dương không khỏi tò mò, hỏi: "Ông không phải đảo vương, cớ sao cũng tu hành nơi đây?"
"Ai nói ta tu hành?", người nọ nhạt giọng, nói, "Trên cửa có ràng khóa sắt, bộ mi không thấy à?"
Lạc Chi Dương chú mắt nhìn kỹ, quả nhiên trên cửa đá có một ổ khóa, hắn lấy làm lạ, hỏi: "Lão tiên sinh, ông đang bị gam trong ấy hả?"
"Trước hết tạm không nói đến chuyện này", người nọ hừ một tiếng, nói tiếp, "Tiểu tử, ta lại hãy hỏi mi thêm, mi dựa vào đâu mà bảo rằng nhân số Đông Đảo ít ỏi, không đủ sức tranh giành thiên hạ vậy?"
Lạc Chi Dương ngẫm nghĩ, rồi trả lời: "Đại Minh không phải Đại Tần, Chu Nguyên Chương cũng không là Tần Thủy Hoàng."
"Dựa vào đâu mà nhận định như thế?"
"Thủy Hoàng đế lấy xa hoa trị dân, Chu Nguyên Chương lấy sự cần kiệm trị nước, Thủy Hoàng đế luật pháp hà khắc, phần lớn để đàn áp dân đen. Chu Nguyên Chương cũng dùng phép tắc cửng rắn, nhưng là để trừng trị bọn quan lại là chính. Ông trước thì ngược đãi dân, ông sau nhằm duy trì trong sạch của quan lại, Thủy Hoàng đế mù quáng dùng Triệu Cao, bổ nhiệm bọn tiểu nhân gian nịnh; Chu Nguyên Chương lập lề luật nghiên minh chốn cung cấm, tuyệt đối cấm hoạn quan cầm quyền. Đại Tần bị dân oán hận ngút trời, một kẻ hô hào nổi loạn có bảy người theo, hiện tại, người thiên hạ tôn trọng luật pháp, dân giả sống thái bình, kẻ nào muốn phất cờ tạo phản, chỉ e bị người người chê cười là đứa điên khùng."
Thuở nhỏ, Lạc Chi Dương sống bên cạnh Lạc Thiều Phượng, ông này thường luận cổ suy kim, trong nhà, Lạc Chi Dương nghe ông giảng dạy, ra ngoài thì hắn tận mắt chứng kiến dân tình, nên hắn cũng tích lũy được vài phần kiến thức, dẫu rằng tuổi còn nhỏ, những nghị luận, phân tích hắn vừa nêu ra, phần lớn đã thu thập được từ những kiến giải của Lạc Thiều Phượng.
Người nọ trầm mặc một chút, đột nhiên ông ta ha hả cười to, nói: "Hảo tiểu tử, thân là người Đông Đảo, mi dám đao to búa lớn thuyết giảng, trước mặt đảo vương Vân Hư, liệu mi dám nói y hệt như thế không?"
"Sao lại không dám?", Lạc Chi Dương giọng rắn rỏi, "Nghĩa phụ tui thường nói, thà làm con chó sống đời thái bình, nhất quyết không làm con người trong thời loạn, gầy dựng thanh bình cho thiên hạ đã khó làm, sao lại còn để cho kẻ gian tà đi tạo nhũng nhiễu loạn lạc?"
Người nọ "ủa" một tiếng, hỏi: "Xin hỏi tôn tính đại danh lệnh nghĩa phụ?"
Lạc Chi Dương đáp: "Lạc Thiều Phượng!"
"Thì ra là ông ấy.", Người nọ dường như có chút kinh ngạc.
Lạc Chi Dương vội hỏi: "Lão tiên sinh, ông có quen biết nghĩa phụ tui hả?"
Người nọ đáp: "Từng gặp qua vài lần, Lạc tiên sinh có được khỏe không?"
"Nghĩa phụ tui đã mất rồi!", giọng Chi Dương không khỏi buồn thảm.
Người nọ yên lặng một hồi, đột nhiên ông ta ngâm, giọng rất thanh thoát:
"Tam thu văn quế tử,
Canh hữu li biệt kì,
Lai nhật tuyền hạ phùng,
Hội hữu thính ngọc địch" ." [TG: Đại gia sai sai khán thập yêu ý tư]
(Ba năm kề cận người bạn khoa cử, rồi cũng phải đến lúc ly biệt, mai sau, dưới suối vàng gặp lại, mới được nghe thổi sáo ngọc lần nữa.) [TG: Mọi người đoán xem mấy câu thơ ẩn ý gì]
Bỗng nhiên ông ta ngâm thơ, hai đứa nhỏ đều thấy khó hiểu, người nọ còn nói thêm: "Lần cuối lão từ biệt Lạc tiên sinh cũng đã được ba năm, trời vào thời tiết mùa thu, ông ấy thổi sáo đưa tiễn, âm thanh cao cả, tâm hồn xao xuyến. Tiếc rằng, muốn được nghe trở lại, chỉ là ở chốn cửu tuyền mà thôi...."
Nói đến đấy, ông tạm dừng một chút, bỗng bảo: "Có người đang đến đấy."
Lạc Chi Dương dỏng tai gắng nghe, vẫn thấy im ắng, hắn chẳng khỏi bật cười: "Lão tiên sinh, nào có ai đâu..."
Đang nói, chợt từ bên trên truyền xuống giọng một nữ tử: "Tịch lão tiền bối, lão tiền bối gần đây vẫn mạnh khỏe chứ?"
Lạc Chi Dương nghe ra giọng của Hoa Miên, hắn và Giang Tiểu Lưu ngó vào nhau, mặt tái mét. Nhưng người bên trong cửa đá vui vẻ đáp: "Cám ơn ... Cám ơn, bộ xương già này hãy còn cứng rắn lắm!"
Hoa Miên cười, nói: "Vô sự không dám quấy rầy lão tiền bối, chỉ là, vừa rồi có hai người xâm nhập Long Ẩn cốc, tiền bối có trông thấy họ không?"
Người nọ chỉ cười hì hì, không trả lời, bỗng trong tai Lạc Chi Dương nghe một câu nói nhỏ tựa tiếng muỗi vo ve: "Tiểu tử, ta là chưa có thấy mi nhỉ, vẫn là chưa từng thấy, phải vậy không?"
Nghe cách nói, hắn hiểu lão có ý định che giấu giùm hai đứa, Lạc Chi Dương rất cảm kích, nhưng hắn nghĩ bụng, ai làm nấy chịu, ông lão này thân đang bị giam hãm trong tù, mà vẫn có ý tương trợ, cái nghĩa khí đó có chút bất phàm, nên hắn lập tức lớn tiếng nói: "Hoa tôn chủ, tui ở dưới này."
Lão nhân thở dài, thôi không nói năng gì nữa. Giang Tiểu Lưu dòm dòm Lạc Chi Dương, lườm hắn, đầy vẻ không bằng lòng. Lạc Chi Dương thở dài: "Cái họa này chẳng né tránh được, tụi mình đã không có làm chuyện quấy, nếu đảo vương biết rõ tình và lý mọi sự việc, chưa hẳn đem bọn mình ra trị tội"
Hắn cố ý nói thật to, muốn Hoa Miên nghe thấy.
"Lạc Chi Dương, mi giỏi thật.", Hoa Miên có nét giận trong câu nói, "Mi nói thế, ý hẳn bảo, nếu đem trị tội mi, chính là đảo vương không hiểu tình, lý?"
Lạc Chi Dương chỉ cười hì hì, Giang Tiểu Lưu thấy hắn trong nguy mà khí thế vẫn vững vàng, tự y cũng nảy sinh dũng khí, nhủ thầm, "Hắn còn không sợ, mình sợ cái gì? Nếu rủi có chết, dưới suối vàng mình vẫn có người làm bạn."Nghĩ vậy, y bước ra, nói: "Hoa tôn chủ, tui cũng ở dưới này."
Hoa Miên hừ một tiếng, một lúc sau, từ trên giòng xuống một cái khung buộc lòi tói sắt.
Lạc Chi Dương nhảy vào trong khung, nó từ từ di chuyển lên trên, chẳng mấy chốc, đã đến mặt đất, hắn thấy Hoa Miên cùng dăm đệ tử đang lạnh lùng đứng một bên, Lạc Chi Dương chắp tay cười, nói: "Mất công nhọc sức Hoa tôn chủ quá."
Hoa Miên thấy hắn trước đại họa vẫn cười nói như thường, trong lòng không vui, bèn hỏi: "Lạc Chi Dương, tại sao mi đại náo ‘Phi Kình các’, hãy đem đầu đuôi mọi chuyện nói rõ ta nghe."
Lạc Chi Dương liền đem chuyện mượn cớ đi thăm Giang Tiểu Lưu, gặp Dương Cảnh muốn trả hận, đầu đuôi sự tình thuật lại hết.
Hắn vưà kể xong, Giang Tiểu Lưu đã được đưa lên đến nơi, Hoa Miên lại hỏi gã này, Giang Tiểu Lưu cũng đem đầy đủ chi tiết nói ra. Sự tình qua lời hai người không khác gì nhau, Hoa Miên khẽ nhíu mày, rồi nhẹ giọng, bảo: "Thôi, hãy đi đến điện Long Ngâm trước đã, mọi chuyện khác tính sau."
Một đoàn người theo gót nhau đi, chẳng mấy chốc, đã vào đến trong điện Long Ngâm, thấy Vân Hư ngồi chủ trì bên trên, thần sắc nghiêm nghị.
Diệp Linh Tô, Vân Thường một tả một hữu, đứng đàng sau, nam tử dáng uy dũng khác thường, nữ tử hình dáng yểu điệu trang nhã, giống như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ đang cùng nhau đua tài khoe sắc.
Minh Đấu cùng bọn đệ tử "Kình Tức lưu" đứng mé dưới, khi trông thấy Giang, Lạc hai người, chúng đều nhíu mày trợn mắt dòm vào cả hai. Dăm ba đứa bị ngói ném trúng, mặt mày thâm tím, trầy da tróc vẩy. Lũ . Dương Cảnh bốn đứa cũng đã thay đổi quần áo, tiếc rằng thời gian ít ỏi, chúng chưa tắm táp cho kỹ càng, không gian vẫn ngập ngụa một mùi phẩn và nước tiểu nồng nặc.
Giang Tiểu Lưu trông thấy Minh Đấu, y không khỏi khớp trong lòng. chỉ cúi đầu giấu mặt, bước đi ngập ngừng. Lạc Chi Dương không một chút hãi sợ, hắn mạnh dạn bước những bước dài, tiến ra trước, vòng tay hành lễ chào Vân Hư, miệng nói: "Phu tạp dịch Lạc Chi Dương bái yết đảo vương đại nhân."
"Tiểu súc sinh!" Minh Đấu trợn trừng, to tiếng quát nạt, "Mi là đứa phạm tội, tại sao dám cả gan không quỳ lạy trước đảo vương?"
Lạc Chi Dương cười cười, không thèm để ý đến lão. Minh Đấu giận dữ, đang muốn động thủ, Vân Hư bèn khoát tay áo, lạnh lùng phán: "Thây kệ nó, coi bộ dạng, cho dù có bị quỳ, trong lòng nó cũng không phục đâu."
Lạc Chi Dương cười thưa: "Đảo vương thật sáng suốt."
Vân Hư nhướng mày, mắt có sắc giận dữ. Diệp Linh Tô nhìn thẳng vào Lạc Chi Dương, ánh mắt tràn đầy nét trách móc. Lạc Chi Dương làm ngơ, hắn lại còn cười hì hì với cô.
Diệp Linh Tô càng thêm tức tối, chỉ hận không tóm được lấy hắn mà đánh đòn cho đã nư.
Minh Đấu giọng rổn rảng, lớn tiếng: "Đảo vương xem xét cho, Lạc Chi Dương thân là phu tạp dịch, không chịu giữ quy củ, dám lẻn vô ‘Phi Kình các’ của thuộc hạ , rình lũ đệ tử tập võ mà học lén, khi bị đệ tử của thuộc hạ phát hiện, đã ngang ngược chống đối, quấy nhộn ‘Phi Kình các’ tới mức phân và nước tiểu rơi vãi tứ tung. Theo đảo quy, đúng luật, kẻ này phải bị móc hai mắt, đánh gãy chân để làm gương cho người sau. Giang Tiểu Lưu dẫn sói vô nhà, trợ Trụ vi nghịch, cũng phải bị trục xuất khỏi môn phái, giáng xuống làm phu tạp dịch."
Nghe lão đòi hỏi như vậy, Diệp Linh Tô khẽ nhíu mày, ánh mắt đậm nét lo âu. Vân Hư trầm ngâm một lúc, rồi đột nhiên phán: "Lạc Chi Dương, Giang Tiểu Lưu, hai người các ngươi có gì muốn nói không?"
Lạc Chi Dương cười nói:"Bẩm Đảo vương, đến ‘Phi Kình các’, đó không phải là chuyện giả trá, quấy phá phân và nước tiểu tung tóe cũng là có thực, nhưng lén học trộm võ công, hoàn toàn là không. Tui vô đó đổi thùng, chẳng lẽ cả đám đệ tử ‘Phi Kình các’ kéo nhau vào nhà xí luyện tập võ nghệ à?" Nghe hắn nói đến đấy, bọn đệ tử 'Quy Kính' nhỏ tuổi đứng sau Hoa Miên rộ lên cười thành tiếng. Vân Hư quét ánh mắt qua, mấy người vừa cười vội nín bặt xuống. Về phía "Kình Tức lưu", cả đám nổi giận đến la hét như sấm, cùng nhau lớn tiếng chửi mắng thậm tệ.
Vân Hư trầm mặc một chút, cười gằn, hỏi: "Lạc Chi Dương, lá gan mi thiệt không nhỏ a, sự đến nỗi này còn dám nói hươu nói vượn hả?" Lạc Chi Dương cười cười, đáp: "Nói hươu nói vượn thì không dám, chỉ là hơn thua nhau ở chữ lí thôi!"
Vân Hư nhìn chầm chập vào gã thiếu niên, trong lòng thầm thấy kì lạ. Kẻ này can đảm khác thường, nói năng trôi chảy, phóng tầm mắt trông qua các đệ tử của đảo, sợ cũng không mấy người theo kịp hắn. Đáng tiếc, tự mình nghe Minh Đấu dèm pha, đã đưa hắn đi làm phu tạp dịch, bằng không, chưa hẳn khó đào tạo hắn nên một nhân tài. Ông ta nghĩ vậy, nảy lòng lân tài, nèn chậm rãi hỏi: "Minh Đấu, ai có thể ra làm chứng là nó học trộm võ công?"
"Tất cả đệ tử Kình Tức lưu đều có thể làm chứng.", Minh Đấu khoát tay, "Dương Cảnh, con ra đây nói đi."
Dương Cảnh một chút do dự, y nhỏ giọng nói: "Tiểu đồ cùng Hòa Kiều, Trì Phi, La Tuấn Sơn đang lúc tập võ, bỗng cảm giác có người xem trộm, quay đầu lại thấy đúng là Lạc Chi Dương này với đồng hành là Giang Tiểu Lưu, ý hẳn Giang Tiểu Lưu dẫn hắn đến nhòm trộm...". Hắn nói chữ được chữ mất, vào tai Minh Đấu, lão thấy rất không ổn, chợt nghe Hoa Miên cười, hỏi: "Dương Cảnh, mi dám quả quyết chính mi đã không có bịa đặt?"
Dương Cảnh đảo mắt nhìn sang, thấy nữ tôn chủ nét cười cợt, mắt lại sáng quắc như gương. Dương Cảnh ruột gan bỗng lộn ngược, y cuống quít tránh ánh mắt đó, cụp mi nhìn xuống dưới, nhỏ giọng nói: "Những câu nói ấy là thật."
"Giỏi nhỉ", Hoa Miên bình thản nói, "vậy thuật ‘Quy Kính’ này của ta là đồ dỏm hả?"
Dương Cảnh thầm hối hận, y quyết chí trả thù, đã bịa đăt, nói lời gian dối nhằm vu cho Lạc Chi Dương tội học trộm võ công, nhưng y quên khuấy đi mất thuật ‘Quy Kính’ cuả Hoa Miên có thể dò xét lòng người, cho nên lúc y vừa thấy Hoa Miên đi vào điện, y đã lập tức rối bời tâm can, gắng làm vẻ mặt thản nhiên để nói cho thông suốt, kết quả vẫn là thảm hại, vẫn bị bà ta nhìn ra.
Vân Hư nhìn dáng vẻ của gã, ông thầm hiểu được vài phần, bèn trầm giọng hỏi: "Hòa Kiều, Trì Phi, La Tuấn Sơn, những gì Dương Cảnh nói có đúng là sự thật không?"
Ba người đưa mắt nhìn nhau, Hòa Kiều vẻ đau khổ, thưa: "Khải bẩm đảo vương, Dương sư huynh ước chừng nhớ nhầm rồi, tiểu đồ chính là khi vào nhà xí đã bất chợt gặp gỡ Lạc Chi Dương."
"Súc sinh."Minh Đấu ngạc nhiên và tức tối, lão quài tay giáng cho Dương Cảnh một cái tát, đánh gã này bay tuốt ra ngoài, rồi mặt lão đỏ bừng bừng, lão chắp tay hành lễ cùng Vân Hư: "Minh Đấu dạy dỗ không nghiêm, còn chờ đảo vương trách phạt."
Vân Hư cũng không để ý gì đến lão, ông quay sang hỏi Hoa Miên: "Theo chỗ ta biết, người phu tạp dịch lo chuyện đổi thùng, dọn nhà xí luôn luôn là Tiêu lão tam của Yêu Nguyệt phong, sao bây giờ lại thành ra Lạc Chi Dương?"
Hoa Miên cười, thưa: "Gọi Tiêu lão tam đến tra hỏi khắc biết."
Có đệ tử lĩnh mệnh đi ra ngoài, đưa Tiêu lão tam vào, Vân Hư hỏi:"Thẻ bài của Lạc Chi Dương có phải là của nhà ngươi đưa cho nó không?"
Tiêu lão tam thấy tình hình nghiêm trọng, y sợ tới mức tán loạn thần hồn, bèn quỳ thụp xuống đất, khóc lóc thê thảm, nói: "Lạc Chi Dương tìm đến tiểu nhân, nói là muốn đi ‘Phi Kình các’ thăm huynh đệ hắn, năn nỉ mãi, tiểu nhân mới đưa thẻ bài cho hắn mượn."
"Nói như vậy, cho mượn thẻ bài là ngươi tự tung tự tác?"
Vân Hư nghiêm khắc dòm Tiêu lão Tam, ánh mắt càng thêm băng giá.
Tiêu lão tam còn chưa kịp trả lời, bỗng có tiếng người say xỉn lè nhè la lớn:"Có ai tự tung tự tác đâu? Thẻ bài là do thuộc hạ sai nó đưa cho mượn đấy."
Vừa nói, Đồng Điệu vừa ngả nghiêng nghiêng ngả tiến đến, chẳng nói năng gì thêm, ông ta đã thụi cho Tiêu lão tam một quyền, mắng: "Mi ngớ ngẩn rồi hả? Mi đến nói với ta là Lạc Chi Dương muốn mượn thẻ bài, ta chẳng đã nói liền với mi tới ba lần từ "Được", mi vừa là thằng điếc, vừa rượu chè be bét, mới đó mà mi đã quên rồi hả?"
Hắn bản thân đang say xỉn, lại hả họng mắng người khác rượu chè be bét, bọn đệ tử nhỏ tuổi lén khùng khục cười. Vân Hư nhướng cao hàng lông mày, hỏi: "Đồng Điệu, ông đến đây làm gì?"
Đồng Điệu cười, đáp: "Thuộc hạ của mình bị điều oan khuất, đệ giữ chức quản sự, dĩ nhiên phải đến biện hộ cho nó. Minh Đấu, Lạc Chi Dương chính là người của Yêu Nguyệt phong ta, chẳng phải nhà ngươi muốn đánh là đánh, muốn giết là giết được đâu."
Minh Đấu cười nhạt, nói: "Nó đại náo ‘Phi Kình các’ cũng là do ông sai khiến hả?"
"Quậy phá vậy tốt lắm! Quấy rối vậy là phải lắm!", Đồng Điệu vỗ tay cười to, "Ta từng đã muốn đi quấy nhộn mà tiếc rằng chưa gặp dịp! Quậy phá vậy là tốt lắm, người của Yêu Nguyệt phong, ai nấy cũng đều thiệt ngon lành hết!"
"Đồng Điệu, ông say rồi!", Vân Hư không muốn nghe thêm nữa, ông ta trỏ vào hai đứa đệ tử, "Hai ngươi điệu ông ta ra ngoài đi!"
Cả hai vâng dạ, áp vào kềm cặp Đồng Điệu, đưa ông ra ngoài, ông ta vừa đi vừa hét: "Lạc Chi Dương chính là người của Yêu Nguyệt phong, mấy người không giữ công đạo, lão Đồng này là hổng có chịu!"
Minh Đấu cao giọng, nói: "Tâu đảo vương, cho dù Dương Cảnh nói dối, nhưng Lạc Chi Dương đã làm ô uế phòng ốc của thuộc hạ, đã đả thương môn nhân của thuộc hạ, những cái đó đều cũng là sự thật cả."
Vân Hư trầm ngâm một lúc, ông ta vuốt râu, hỏi: "Hoa tôn chủ, muội chấp chưởng hình đường, theo muội, phải phân xử như thế nào?"
Hoa Miên thưa: "Dương Cảnh trước là khiêu khích gây sự, sau lại bịa đặt, theo luật, phải bị phạt vả một trăm vả vào miệng. Lạc Chi Dương cùng Giang Tiểu Lưu đại náo ‘Phi Kình các’, tự tiện đột nhập Tinh Ẩn cốc, phải bị đòn ba mươi hèo"
"Chính hợp ý ta..."Vân Hư còn chưa nói dứt, Lạc Chi Dương bỗng cắt ngang: "Khoan đã."
Vân Hư mất kiên nhẫn, bảo hắn: "Ngươi còn có cái gì muốn nói nữa?"
Lạc Chi Dương cười, đáp: "Đảo vương phân xử như thế là sai rồi."
Mọi người cùng kêu ồ lên, la hét : "Lớn mật."
Vân Hư giơ tay lên cao chặn cả đám, giọng thản nhiên: "Được lắm, ngươi nói rõ ta nghe, ta sai chỗ nào?"
Mọi người thấy thần sắc ông ta, đều thấy trong lòng rét run. Thường ngày, Vân Hư đối xử người khác, hễ ông càng thâm trầm chừng nào, là trong lòng ông ta càng giận dữ chừng nấy, trái lại, ông càng biểu lộ vẻ dữ dằn, là trong lòng ít sân hận, dễ thở hơn.
Diệp Linh Tô lo âu trong lòng, ngay cả khi cô đánh mắt ra hiệu, Lạc Chi Dương cũng cứ vờ như không thấy, hắn lớn giọng, đáp: "Giang Tiểu Lưu không nên phạt,mà nên thưởng!"
Mọi người đồng thanh: "Lớn mật, hỗn láo, vật cổ nó xuống mà vả vào miệng nó..."
Mặt Giang Tiểu Lưu cũng xạm như chì, y giật lia lịa vào vạt áo Lạc Chi Dương.
Vân Hư hừ một tiếng, gằn giọng: "Để yên cho nó nói."
Lạc Chi Dương nói: "Hắn đại náo Phi Kình các, toàn là vì muốn giữ nghĩa khí, muốn trợ giúp bằng hữu. Đông Đảo lập chí phục quốc, trong tương lai, lúc đi dánh trận, khi mọi người trông thấy đồng môn bị vây khốn trong trùng vi, chẳng lẽ cả đám đều thõng tay đứng nhìn sao?"
Câu này vừa nói ra, toàn thể Long Ngâm điện im phăng phắc. Vân Hư sắc mặt âm trầm, đáp cũng khó, không đáp cũng khó, ông mà xử phạt Giang Tiểu Lưu, chính thị đề cao một hành vi bất nghĩa, nếu đệ tử của đảo ai nấy đều bo bo lo riêng cho thân mình, chuyện phục quốc sau này có chỗ rất đáng lo ngại. Ông ta nghĩ đi nghĩ lại, rồi dịu giọng phán: "Lạc Chi Dương, mi nói đúng lắm, Giang Tiểu Lưu đà thương đồng môn, theo lí phải phạt, nhưng nó bảo tồn nghĩa khí, thật rất đáng khen thưởng. Một thưởng một phạt triệt tiêu lẫn nhau, ‘Kình Tức lưu’ cũng không dung được nó nữa, vậy ngày mai, chuyển nó sang bên ‘Long Độn lưu’."
Giang Tiểu Lưu được miễn hình phạt, lại được đổi chi phái, y cao hứng đến độ muốn nhảy cẫng lên tại chỗ, quên béng mình đang mang tội, y cười hì hì: "Đảo vương đại nhân, Lạc Chi Dương đến Phi Kình các, tất cả đều là vi muốn thăm tiểu nhân, thấy hắn cũng rất có nghĩa khí, vậy ba mươi hèo nọ cũng nên miễn đi!"
Vân Hư hai mắt trông lên trên cao, lạnh lùng bảo: "Nó rất có nghĩa khí, cái công lao to lớn như vậy, bộ muốn ta miễn trừ cho nó chuyện tạp dịch, thu nhận nó vào làm đệ tử chi chính tông hả?"
Giang Tiểu Lưu bất ngờ quá, y vội nói: "Cái đó có hơi quá!.""Chuẩn bị động hèo!", Diệp Linh Tô chẳng để Vân Hư nổi nóng, cô thét to, "Giang Tiểu Lưu, mi mà còn muốn ăn hèo thì bò ra đây!"
Giang Tiểu Lưu đang định trả lời, Lạc Chi Dương chặn y lại, nói: "Đảo vương bớt giận, nó nhảy ùm xuống biển, đầu óc có bị choáng váng, nãy giờ toàn là nói xàm không hà!"
Vân Hư một lời phán ra nặng hơn chín đỉnh, bữa nay ông bị Lạc Chi Dương sửa lưng, buộc ông ta phải thay đổi ý định, phải tha tội cho Giang Tiểu Lưu, tuy không nói ra miệng, nhưng trong lòng rất bực bội. ông ta bèn khoát mạnh tay, nói lớn tiếng: "Bớt nói nhăng đi, đem hành hình ngay tức thì"
Bốn đệ tử của Hình đường chấp hành mệnh lệnh, ùa tới phía hắn, Lạc Chi Dương xua tay, cười cười: "Chả phải là đánh vào mông hả? Để tui tự mình ra chịu đòn"
Hắn cởi sáo ngọc, quỳ rạp mình trên mặt đất. Hai tên đệ tử trao đổi ánh mắt, chúng đồng lúc giương cao cây hèo, nhắm đúng ngay vào hai chân hắn quật xuống. Cây hèo quất trúng vào mình, Lạc Chi Dương đau gần muốn xỉu, nhưng chẳng để hắn kịp hít vào một hơi thở, hai cây hèo lại tiếp tục vùn vụt đánh xuống. mỗi đòn đánh đều dụng lực cực mạnh, khiến hắn đau thấu xương tủy.
Lạc Chi Dương hận không thể rên la thảm thiết, chỉ vì như vậy, tệ lắm cũng tạo khoái trá trong lòng Minh Đấu, giúp lão có cơ hội cười nói hỉ hả, ý nghĩ vừa nảy sinh, hắn nghiến răng nghiến lợi, vận sức vào hai tay, cố bám víu xuống đất, chỉ là, sức dồn quá độ vào mười đầu ngón tay khiến chúng hầu như muốn chọc thủng gạch mà cắm vào đấy.
Hai tên đệ tử cầm hèo hiểu rõ bất mãn của Vân Hư, chúng muốn mua chuộc cảm tình, khi đánh xuống, đã ám vận nội kình, với ý đồ, Lạc Chi Dương đôi chân không gãy thì cũng phải nằm liệt giường ít ra ba tháng không đi đứng gì được. Người ngoài trông vào, chỉ thấy hai cây hèo lên lên xuống xuống, đâu biết ẩn ý đen tối bên trong mỗi đòn, khiến cho kẻ thụ hình sau khi lãnh bẩy, tám hèo, đã bị nứt da toác thịt, máu thấm ướt đẫm hồng cái quần vải xanh.
Diệp Linh Tô thấy có sự không ổn, cô vừa kinh hãi, vừa tức giận, nhìn Lạc Chi Dương máu me bê bết trên quần áo, con tim cô bỗng thót lại. Cảm giác này thật là kỳ quái, trước đây, có rất nhiều dịp, cô từng xem người ta thụ hình, dù đòn roi thảm khốc còn hơn lúc này, nhưng cái sự quan tâm thì chưa khi nào xảy đến trong lòng như hiện thời.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK