Lạc Chi Dương chớp chớp con mắt, hắn cười cười: "Dương huynh, nếu huynh thua thì sẽ làm gì?"
Dương Cảnh nghĩ bụng, chuyên thắng cuộc coi ngon ăn như vậy, đâu có dễ gì mà thua, y sửng sốt một chút, nói rõ từng tiếng: "Được thôi, mi cứ nói, mi muốn ta làm gì, ta làm nấy!"
Lời này hết sức kiêu ngạo mà lại sơ thiển, Lạc Chi Dương nhìn không chớp mắt vào y, rồi hắn gật đầu, nói: "Được lắm, nếu ta thua, sẽ hai tay dâng lên cây sáo ngọc này, huynh mà thua....", Hắn chỉ ngón tay vào phía trước chân Giang Tiểu Lưu, "phải quỳ trước người này, cất ba tiếng kêu hắn 'ông nội ơi'."
Lời nói vừa ra khỏi miệng, không chỉ đệ tử Đông Đảo biến sắc, Giang Tiểu Lưu cũng há hốc mồm, đớ lưỡi.
Mặt Dương Cảnh thoáng tái xanh, thoáng đỏ ửng, nếu không có sự chứng kiến rành rành của mọi người, y là đã tống một chưởng giết quách Lạc Chi Dương cho rồi.
"Sao rồi?" Lạc Chi Dương không buông tha, cười cười, "Dương lão huynh, sợ rồi hả? Cũng khó trách, hắn tuổi quá nhỏ, làm ông nội huynh coi bộ không thích hợp..." Nói còn chưa dứt lời,
Dương Cảnh máu hăng bốc lên đầu, mặt đỏ ửng, y thét lên: "Cá thì cá, đứa nào mà sợ thì là cháu chắt của mi."
Giang Tiểu Lưu đã lãnh một bạt tai, rớt mất răng nanh, Lạc Chi Dương muốn thừa dịp này cho bạn hắn được rửa hờn. Hắn vốn coi cây sáo Không Bích quý hơn tánh mạng, nhưng, vì vinh nhục của bạn hữu, ngay cả sinh mạng chính mình, hắn cũng xem nhẹ.
Đệ tử Đông Đảo thấy hắn không hiểu lẽ chết sống, cả bọn trong lòng đều vui không thể tả, chúng hò nhau giãn ra, tạo một khoảng trống lớn. Lạc Chi Dương gọi Giang Tiểu Lưu đến, giao cho y giữ gìn sáo ngọc,
Giang Tiểu Lưu, mặt tái mét, cập rập đi tới, hạ giọng nói:"Lạc Chi Dương, nghĩ kỹ lại đi, tên họ Dương đó bản lãnh cực cao, mày đánh không lại hắn đâu." Lạc Chi Dương cười xòa: "Giang Tiểu Lưu, cái hào khí ngày trước của mày để đâu cả rồi? Rên rên rẩm rẩm coi hổng khác một cô bé nho nhỏ chút nào."
Giang Tiểu Lưu vừa thẹn, vừa bực, mắng: "Kệ cha nhà mày, mày muốn tìm cái chết, ta thèm vào mà quan tâm tới mày!"
Lạc Chi Dương vẫn cười: "Đứng qua một bên mà coi, chờ được người ta kêu 'ông nội ơi' đi."
Giang Tiểu Lưu dở khóc dở cười, y rầu rĩ lùi qua một bên. Dương Cảnh lỗ tai thật thính, y nghe rõ rõ ràng ràng trọn đối đáp của hai đứa, y dòm chằm chằm vô Lạc Chi Dương, trong đầu âm thầm nảy sinh ác ý: Không buộc được tiểu tử này quỳ xuống lạy, cầu xin tha thứ, uổng một thân làm đệ tử Đông Đảo.
Hắn trong lòng khởi độc niệm, lạnh lùng hỏi: "Tiểu tử, chuẩn bị xong chưa?"
"Xong rồi." Lạc Chi Dương khoát tay, "Đến đây.." Lời còn chưa dứt, một trận cuồng phong nhằm ngay mặt tốc vào, Lạc Chi Dương còn chưa kịp né tránh, đã thấy ngực bụng đau đớn, toàn thân mình hắn văng tuốt ra ngoài.
Trong tiếng thét hãi hùng của mọi người, Lạc Chi Dương té nằm xóng soài trên đất ngoài một trượng xa, không cục cựa. Dương Cảnh vẫn đứng trơ trơ ở chỗ cũ, dõi ánh mắt vô Lạc Chi Dương, mặt lạnh tanh. Bọn đệ tử thừa dịp hò hét cổ vũ:."Dương sư huynh bản lãnh cao cường, rõ ràng chẳng cần đi một quyền, tung một cước nào cũng đủ đối phó tiểu tử này... Tiểu tử này đúng là đồ hàng mã, đụng một cái là bay tuốt luốt."
Tiếng tâng bốc nịnh bợ trào dâng như sóng biển trong tai, Dương Cảnh nghe mà khoái chí, y vừa rồi nhào tới chớp nhoáng, đẩy văng đối thủ, tự hỏi nếu Lạc Chi Dương không chịu nổi cú đó, liệu có tính là y thắng hay không.
Còn đang đắc ý, chợt nghe có tiếng người cười nói: "Sơ ý một chút, đã bị bò húc té lăn cù!", Dương Cảnh trông sang, y giật mình, thấy Lạc Chi Dương đang chậm chạp đứng dậy, tay lau vết máu trêm mép, hắn đang cười cười: "Dương huynh, cám ơn đã sử ra một chiêu, bây giờ còn có hai, phải không?" Dương Cảnh trong lòng rối rắm, y căng mắt dòm dòm Lạc Chi Dương, không rõ vì sao tiểu tử này trúng cú va chạm kinh khủng đó mà lại còn có thể đứng lên nói năng như vậy.
Lạc Chi Dương làm ra vẻ thoải mái, thực ra hắn cũng không ổn lắm. Mới vừa rồi, chân khí từ Linh Khúc tự động dấy lên, trong thời khắc nguy kịch ngàn cân treo sợi tóc, nó đã hỗ trợ bốc hắn lên, đẩy hắn ra xa, thoát mũi nhọn của cú va đập từ Dương Cảnh, rồi kế đó, bước đi Linh Vũ tự phát, đã hóa giải phần lớn kình lực hung mãnh, tuy vậy, hắn vẫn cảm giác khí huyết nhộn nhạo, chỗ bị va trúng ngâm ngẩm đau.
Dương Cảnh nảy sinh ngờ vực, y giảm bớt khinh địch, nhắm Lạc Chi Dương tung mình bay vọt tới,
Trong đầu Lạc Chi Dương, nhạc khúc tự động trỗi dậy, một làn hơi nóng chuyển thẳng xuống chân trái, rồi dùng chân trái làm trục, toàn thân hình hắn quay nhanh như một con lốc, đẩy hắn lùi ngược thật nhanh ra xa.
Dương Cảnh chỉ thấy hoa mắt, bóng hình đối thủ đã chuyển đến mé trái của y. Không chút chần chừ, Dương Cảnh vận khí vào năm ngón tay, tung một trảo "Phi Hồng" (chim hồng bay lượn) nhắm vô huyệt "Manh Du" đàng sau eo lưng Lạc Chi Dương. Tay còn chưa chạm vào, đã nghe Diệp Linh Tô hô lớn: "Cấm dùng nội kình." Dương Cảnh nghe nhắc, hắn thất kinh, cuống quít thu hồi chỉ lực.
Vì vậy, thân thủ y đã trì trệ một chút, Lạc Chi Dương chụp ngay cơ hội, trong đầu hắn vang lên khúc 'Thiếu Âm Túc Thận' chủ yếu dẫn chân khí từ Thận Mạch xuống chân phải, ý niệm vừa khởi động, chân khí đã tụ xuống huyệt 'Thái Khê", giúp thân mình hắn giật phắt sang một bên, vừa suýt soát tránh kịp trảo đó của Dương Cảnh, tuy nhiên, kình phong của mấy ngón tay cũng làm da thịt hắn đau rát.
"Chiêu thứ hai!", tiếng Diệp Linh Tô lạnh lùng vọng đến, Dương Cảnh ngu ngơ, thân hình y bỗng cúi gập xuống, tả cước quét ra, uy hiếp đối thủ trong vòng hơn một trượng, nếu bị đá trúng, thể nào gân cốt trong toàn Lạc Chi Dương cũng sẽ vỡ nát, biến hắn thành một đống thịt bầy nhầy.
Chân vừa quét ra, Diệp Linh Tô đã gằn giọng: "Không sử quyền cước!" Câu nói vừa lọt vào tai, Dương Cảnh vội vã tiềm vận nội kình, kéo rut cái chân đó về thật lẹ.
Lạc Chi Dương vừa kịp thấy đối thủ xuất cước, chỉ vì Dương Cảnh xuất chiêu quá nhanh, hắn dù thấy, cũng không kịp đối phó, may mà Diệp Linh Tô cất lời cảnh cáo, buộc Dương Cảnh phải thay đổi chiêu thức. Lạc Chi Dương hít vô một hơi xong, chân khí của Linh Khúc đã truyền vào hai chân, hắn dời bước, xoay người, tạt ra ngoài chừng vài tấc, chỉ vì quá vội vàng, hắn dùng sức quá đà, hai chân hắn tự dưng tréo vào nhau trên không, khiến hắn mất thăng bằng, té phịch, ngồi thụp dưới đất. Chưa kịp đứng dậy, hắn nghe tiếng gió tạt vào, thân hình Dương Cảnh còn chưa thấy rõ, chỉ có ánh chớp của năm ngón tay đang vồ thẳng vào sọ não của hắn. Lạc Chi Dương cuống quít tránh ra sau, trong đầu, Linh Khúc lưu động, chân khí chợt phân ra thành hai làn, chúng cùng chuyển thật nhanh vào tay trái và chân phải, kiến tay trái hắn đẩy một phát, đưa thân hình tung lên nửa thước, chân phải một giậm, nội kình vụt vào mặt sàn thuyền, phản kích về, khiến hắn giống như cá chép nhảy sóng, lẹ làng bung sang một bên.
Dương Cảnh đánh hụt một trảo, trong lòng phát hoảng. Vốn hạn định ba chiêu, giờ đây, chỉ cần hắn vumg tay, quét chân một cái mà để đối thủ tránh thoát, coi như từ giờ trở đi, y không còn mặt mũi nào gặp lại đồng môn nữaNghĩ vậy, y vọt tới, đúng lúc Chi Dương bung mình, Dương Cảnh giờ đây đặt hết tâm ý vào cuộc chiến, y hết dám xuất chiêu bừa bãi, vung tả quyền, vờ đánh lên mặt Lạc Chi Dương.
Lạc Chi Dương gấp rút né tránh, chẳng dè quyền đó là hư chiêu, cánh tay phải cuả Dương Cảnh đưa ra sau mà lại đến trước, Lạc Chi Dương vừa chợt hiểu, là hắn đã đưa trọn thân trên vào vòng tay đối thủ, cần cổ cuả hắn đã bị Dương Cảnh siết chặt mất rồi.
Hai người một đuổi, một né tránh, nhanh như chim cắt, lẩn tựa thỏ rừng, bọn đệ tử trông vào mà hoa cả mắt, chúng đều thầm lo ngại cho Dương Cảnh, khi thấy gã này cuối cùng đã đắc thủ, bọn chúng mới thở phào, hè nhau hoan hô gà nhà.
Lạc Chi Dương cổ họng bị siết, nhưng chân khí cuả Linh Khúc vẫn di chuyển tới lui trong kinh mạch, khi nó đụng phải ngoại lực từ Dương Cảnh, lập tức nó phản kháng, trong đầu hắn tấu lên 'Nhâm mạch dẫn', làm nảy sinh một làn hơi ấm từ tiểu phúc dâng lên, theo các huyệt đạo của Nhâm mạch mà xộc lên tận cổ, làm Dương Cảnh cảm giác hổ khẩu nóng rực, y suýt nữa tuột tay.
"Tiểu tử này có nội công?" Dương Cảnh vừa chớm ngạc nhiên, năm ngón tay y hơi hơi khum lại, thúc đẩy nội kình thoát ra từ lòng bàn tay ập vô đối thủ, khiến chân khí của Linh Khúc bị đẩy lui xuống, quay trở về vùng ngực của Lạc Chi Dương.
Lạc Chi Dương thở hít khó khăn, mắt thấy ba mươi sáu ông sao, nhưng cũng thật kỳ kạ, cho đến nước này, chi khúc 'Nhâm mạch dẫn' trong hắn lại đạt mức độ chuyên tâm chưa từhg thấy, khiến chân khí từ Linh Khúc theo đó mà lưu chuyển, không ngừng chống trả nội kình của Dương Cảnh. Trong một sát na, nó vùng vẫy ba lần, gặp phải kình lực hồn hậu của Dương Cảnh, nó không chống trả nổi, bị đẩy lùi xuống và trở thành vô cùng suy nhược. Do đó, một luồng chân khí hùng mạnh đi từ dưới lên, trở thành yếu ớt lúc dội xuống, khiến bản thân nó chia thành hai, chúng kích động trong lồng ngực hắn, làm mẩu Dạ Vũ Thần Châm cũng liên tục lung lay rung chuyển theo.
"Mi chịu thua chưa?", Dương Cảnh trợn mắt thét to, cần cổ Lạc Chi Dương thiệt giống như bị một vòng sắt niền vào, hắn muốn trả lời mà không sao đưa tiếng nói lên đầu lưỡi được. Theo nết hung tợn của y, Dương Cảnh hận không thể bẻ gãy cổ hắn, trước hàng chục con mắt trông vào, y không tiện cố tình hạ độc thủ. Nhưng y nhìn vào ánh mắt của Lạc Chi Dương, dẫu hắn đang trong hiểm cảnh, vẫn lộ rõ một nét kiên cường. Dương Cảnh nổi xung, y vung tay tống một quyền vào bụng hắn.
Lạc Chi Dương đau đến toàn thân co rúm, uất khí bốc thẳng lên cuống cổ, cặp mắt trắng dã, trí óc dần dần mê muội, chợt một hàng chữ lóe ra trong đầu, chính thị dòng chữ tối qua hắn đã ngâm nga vài lượt trong chương sách bàn về khu trục 'Dạ Vũ Thần Châm': "Lấy khí nhu làm dây cung, lấy khí cương làm cánh cung, có thể bắn ngược châm ra ngoài"
Lạc Chi Dương giật mình, hắn hiểu ngay, chân khí trong cơ thể hắn chả phải đang là hai luồng một yếu, một mạnh sao? Một mạnh một yếu, chính là nhu với cương đây mà? Nghĩ vậy, y theo cách thức của thuật pháp 'Dạ Vũ Thần Châm', trước đem cái luồng khí mạnh đẩy vào thân châm, sau đó, dùng luồng kia kéo đuôi châm , một lực vừa phát, lần này thấy ngay kết quả, Dạ Vũ Thần Châm rung động rì rầm rồi từ sâu bên trong lồng ngực hắn, nó bắn vọt ra ngoài.
"Còn chưa chịu thua hả?" Dương Cảnh lại gầm lên, vờ cung tay đánh tiếp. Bỗng Diệp Linh Tô lớn tiếng thét: "Đủ rồi, Dương Cảnh, huynh có chịu ngừng tay hay không?"
Ngữ điệu cô đầy oán trách, Dương Cảnh nghe mà xốn xang, y dòm trở lại Lạc Chi Dương, rồi đột nhiên đầu óc nảy ý tưởng ác độc: "Cỡ sao Diệp sư muội lại cứ bao che cho tiểu tử này? Con mẹ nó, tao làm cho mi tàn phế luôn cho rồi!" , Ý vừa nảy sinh, y khum mấy ngón tay, nhắm điểm vào huyệt Khí Hải nơi bụng Lạc Chi Dương, huỵệt đạo này bị điểm trúng, là mãn đời Lạc Chi Dương trở thành một phế nhân.
Ngay tại lúc ấy, nghe 'sột' một tiếng, một làn kình khí bén nhọn đã chọc thẳng vào ngực, Dương Cảnh còn chưa hiểu gì, y đã cảm giác ngực trái nhức nhối, làm như chỗ đó vừa bị một vật nhọn đâm xuyên vô, chân khí hộ thể y lập tức tiêu tan, năm ngón tay dã dượi buông thõng xuống.
Lạc Chi Dương lấy lại tự do, hắn loạng choạng lui ra phía sau hai bước, trong ngực cảm giác cực kỳ khoan khoái, khí huyết nơi ấy vận chuyển thoải mái, kim châm cũng đã mất tăm mất tích.
Về phần Dương Cảnh, y một bước lui ra sau, rồi như bị lên cơn động kinh, y ngã phịch, ngồi xuống sàn thuyền, miệng hộc máu tươi, toàn thân run lẩy bẩy, điệu bộ hệt như đang đau thống thiết đến mức không nói nên lời, như đang bị trúng thương thật nặng.
Bốn phía lặng thinh không một tiếng động, mọi người trố mắt nhìn vào thân hình Dương Cảnh trên sàn thuyền, họ đều không hiểu chuyện kỳ dị gì đã xảy đến cho y.
"Tránh ra." Một thân ảnh vọt tới, ẩy một cái, đẩy Lạc Chi Dương ngã quỵ ra xa, Giang Tiểu Lưu vội vàng chạy đến, đỡ hắn đứng lên. Hai đứa chú mắt trông sang, thấy Minh Đấu mặt tái xanh, đang tra xét thương thế Dương Cảnh.
Hắn sờ bên nây, soát bên kia, vẫn không nhìn ra được đồ đệ hắn bị trúng thương ở đâu, Lúc này, Dương Phong Lai, Thi Nam Đình bị kinh động, cũng đã lần lượt lên tầng thượng con thuyền.
Thi Nam Đình mang cố tật, phải tự chữa bệnh nhiều năm, nghề y cũng khá thành thạo, trông sơ qua tình hình, lão nhỏ giọng bảo: "Minh Đấu, xem hình dạng của nó, hẳn là phần phổi bị trúng thương."
Minh Đấu được lão mách bảo, hắn chợt hiểu, bèn xé toạc ngực áo Dương Cảnh, thấy bên vú trái, chỗ bên cạnh huyệt "Kì Môn" có một điểm màu đỏ nho nhỏ, hơi lồi lên trên da thịt một chút, dường như có vật cứng bên dưới.
Minh Đấu khẽ vận kình, định ấn vào để trục vật đó ra, Thi Nam Đình đột nhiên đè vào vai hắn, lắc đầu, nói: "Minh lão đệ, hãy để ta khám qua, xem xem nó là cái gì, rồi mình tính"
Minh Đấu sực tỉnh, hắn gật đầu, nói: "Ta lú lẫn mất rồi, nếu muốn khu trục ‘ám khí’, chẳng gì hơn được ngón ‘Bắc Cực Thiên Từ công’".
Thi Nam Đình thò hai ngón tay ra sờ nhẹ vào chỗ lồi lên, rồi nói lầm thầm: "Không phải thiết khí." Hai ngón tay vụt kéo lên, nghe 'soạt' một cái, ánh kim quang phụt ra, từ miệng vết thương, máu tươi phun lên thành tia. Dương Cảnh sắc mặt xạm xuống, hả miệng khạc ra một ngụm máu tươi. Minh Đấu cuống quít đưa tay đè vào vùng bụng y, đưa vào một luồng chân khí hồn hậu. Dương Cảnh ho khan hai tiếng, rồi y dần dần khỏe lại.
Minh Đấu buông đệ tử, ngẩng đầu trông sang, lão thấy Thi Nam Đình nhíu mày, tay vân vê, mắt xem xét một cây kim châm. Cây kim dài độ nửa tấc, mảnh mai như sợi tóc, mặt Minh Đấu thất sắc, lão buột miệng kêu lên: "Dạ Vũ Thần Châm..."
Đám đệ tử thấy kim châm, đã sớm hoài nghi, nghe lão kêu lớn như thế, cùng ồ lên. Minh Đấu dòm dòm kim châm nọ, lão ngơ ngẩn một chút, rồi lão ngẩng lên, nhìn chòng chọc vào Diệp Linh Tô, vẻ mặt âm trầm, thật lâu sau lão mới chậm rãi hỏi: "Diệp sư điệt, tiểu đồ cùng người ta đánh cuộc hơn thua, có mắc mớ gì đến cô? Cô hạ độc thủ như vậy là có ý gì?"
Diệp Linh Tô nhíu nhíu hàng mi, cô ngơ ngác hỏi lại: "Minh sư thúc, sư thúc nói câu đó, tiểu nữ không sao hiểu rõ nó có ý tứ gì?"
"Cô không hiểu rõ, còn ai khác mới hiểu được?" Minh Đấu mặt giận dữ, "Ngoài cô, tất cả ở đây có ai khác biết dùng Dạ Vũ Thần Châm?" Diệp Linh Tô nhìn ngay mặt Minh Đấu, cô không thốt nên lời. Minh Đấu chắc mẩm đã đoán trúng, lão càng nổi sùng, lão đến xem đám đánh nhau đã lâu, vẫn khoanh tay đứng một bên quan chiến, lão nghĩ bụng, khi Dương Cảnh thắng cuộc, đoạt được Không Bích, thằng học trò lão vốn hiếu thuận dễ bảo, chỉ cần lão đưa đẩy một chút, tự nhiên là cây sáo ngọc sẽ vào tay. Ai ngờ chiến thắng gần kề, lại bị Diệp Linh Tô ám toán, Minh Đấu thất vọng to, đâm ra tức tối.
Nhìn tình hình, Dương Phong Lai nóng nảy, y hả họng la lớn,"Tô nhi, mi làm vậy nghĩa là sao? Dương Cảnh dù tốt dù xấu cũng là sư huynh cuả mi, tại sao lại vì một đứa còn chưa nhập môn mà mi 'ăn cây táo, rào cây soan'"?
Diệp Linh Tô có khăn sa che mặt, trông không rõ thần sắc của cô, nhưng qua làn sa mỏng rung rung, mọi ngời thấy cô đang bị cực kỳ khích động. Thi Nam Đình vốn tinh tế tỉ mỉ, trực giác bảo ông có chút gì đó không đúng, nhưng trước chứng cớ rành rành, ngoài Diệp Linh Tô, không ai ở đây biết dùng thứ ám khí đó, hơn nữa, tính theo góc độ mà nói, lúc ấy Diệp Linh Tô đang ở đàng sau bên phải Lạc Chi Dương, phát châm từ vị trí đó, đích xác có thể bắn vào ngực trái của Dương Cảnh.
Minh Đấu cười gằn, hắn đột nhiên to tiếng: "Dương tôn chủ, ông còn có chỗ chưa biết, chuyện nam nữ trên đời này có nhiều khi khó hiểu, nhiều lý lẽ khó nói cho thông, Diệp sư điệt luôn luôn cao ngạo, con trai trên đảo nó chẳng để ai vào mắt, tên họ Lạc này già đầu mà chưa nên nết, bông phèng, phù phiếm, nhưng lại thổi sáo thật hay, khúc sáo nó vừa mới thổi 'Bội Phong Tĩnh Nữ', nghe uyển chuyển tới rung động lòng người, ‘Tĩnh nữ kì luyến, di ngã đồng quản’, đồng quản (ND quản = có nghĩa vật làm bằng ống tre, ống trúc, nghĩa bóng là sáo, tiêu, quản bút...) chẳng phải hàm ý cây sáo nọ hay sao? Cứ tưởng là nó giựt được cây sáo về, thiệt ra là chuyện vòng vo, chính Diệp sư điệt tự ý trả lại nó, thứ nhất giữ được thể diện cho nó, thứ hai biểu lộ tình ý của cô ta, dịch địa là ta, ta cũng bị động tâm!"
Mọi người chợt hiểu ra, bọn đệ tử con trai đứa nào cũng dòm dỏ Diệp Linh Tô, nghe hắn giải thích, chúng ghen tức, thảy đều trợn trừng cặp mắt dòm vào Lạc Chi Dương, ánh mắt đầy nét bất hảo.
Lạc Chi Dương đã lấy lại nhịp thở bình thường, hắn nghe Minh Đấu tán hươu tán vượn ý tứ của khúc 'Tĩnh nữ', hắn rất bực tức, bèn bước ra, nói: "Minh tiên sinh, chuyện này không dính dáng gì tới Diệp cô nương, cây kim đó là do tui bắn."
Hắn còn chưa dứt lời, từ trong đám người vọng ra vài tiếng cười nhạo, Minh Đấu chăm chú ngó Lạc Chi Dương, lão gật gù: "Ôi một tấm si tình mê mệt, người nữ còn chưa biện bạch, mi đà vội vã dồn hết tâm sức ra giúp cổ, cái trò tâng công đó coi bộ có hơi nóng vội, trước hết, khoan nói chuyện mi rành hay hổng rành châm pháp, chỉ là, vừa rồi mi tay chân chẳng thể cục cựa, mi đã dùng cái gì để phát châm?"
Lạc Chi Dương nhào ra thú tội, không tính đến chỗ đối phương chẳng tin, hắn lập tức vừa bực, vừa buồn a cười cho chính mình, hắn muốn phơi bày chân tướng, vừa giây giưa Trương Thiên Ý vào đấy, rồi từ Trương Thiên Ý sẽ lại lòi ra chuyện "Linh Đạo thạch ngư". Con thạch ngư này đã là đầu mối của biết bao nhiêu trường gió tanh, mưa máu ... đem nói nó ra cho người ta biết, e rằng Lạc Chi Dương khó giữ vững cho được cái mạng nhỏ này của hắn.
Hắn còn đang ngần ngừ, bỗng nghe Diệp Linh Tô giọng nhạt nhẽo, nói: "Minh sư thúc, không sai, kim châm chính là do tiểu nữ phát đấy."
Mọi người nghe mà kinh hãi, Minh Đấu dẻo miệng: "Nói vậy, cô cũng thừa nhận có thích thằng nhỏ mang họ Lạc này?" Diệp Linh Tô ngực phập phồng, đôi mắt trong suốt lóe sáng, cô lớn tiếng: "Minh Đấu, ta thích ai, ta không thích ai, mắc mớ gì tới ông?"
Câu nói nước đôi này, người ngoài nghe xong, đều nghĩ thầm: "Cô ta nói như vậy, ắt là có thích gã họ Lạc rồi?"
Minh Đấu gằn giọng, hừ một tiếng, hắn đang tìm lời nhạo báng đáp trả, chợt nghe Thi Nam Đình ho khan một tiếng, nói :"Minh tôn chủ, thôi đi, tụi nhỏ đấu đá qua lại, ông là người trên, cớ chi lại cứ muốn tranh hơi cho mệt. Tô nhi đã có thừa nhận, thương thế cuả Dương sư điệt cũng không phải là không cứu chữa được, theo ý Thi mỗ, dĩ hòa vi quý, mình ngừng tại đây đi thôi!"
"Được." Minh Đấu ngẩng cao đầu, giọng kẻ cả, "Vì thể diện của Thi tôn chủ, ta không cùng bọn nhóc tụi bay đôi co nữa, nhưng sau này gặp đảo vương, ta sẽ chẳng giấu giếm ngài chuyện này."
"Ông muốn làm gì, mặc ông." Diệp Linh Tô phất tay áo, cô bỏ đi.
Dương Cảnh đã khỏe nhiều, trong lòng ngổn ngang trăm mối, y nhìn theo bóng dáng cô gái, rồi thò tay giật nhẹ vạt áo Minh Đấu, y nhỏ giọng nói: "Sư phụ, quên đi."
"Quên cóc khô." Minh Đấu lườm y, "Chả làm việc gì cho nên thân." Lão hằn học liếc liếc Lạc Chi Dương, rồi giận dữ, chạy vụt đi.
Diễn biến đến đây xem chừng thành vô vị, mọi người rùng rùng tản đi. Lạc Chi Dương trong lòng cũng mờ mịt, chả hiểu tại sao vào lúc mấu chốt, Diệp Linh Tô cớ gì phải thừa nhận vu khống của Minh Đấu, tại cô tức giận hay tại vì cô muốn bao che cho hắn.
Nhìn sang Giang Tiểu Lưu, gã này cũng đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Hai người về lại khoang thuyền, Lạc Chi Dương ngẫm nghĩ một chút, nói: "Giang Tiểu Lưu, tao thổi mày nghe một chi khúc, mày thấy có gì khác lạ trong người, nói cho tao hay."
Giang Tiểu Lưu đồng ý, Lạc Chi Dương đem 'Chu Thiên Linh Phi khúc' thổi dần qua, còn chưa thổi xong, chợt nghe tiếng khò khò, hắn trông vào, thấy Giang Tiểu Lưu nằm ngáy thẳng cẳng trên giường, y ngủ say hệt một con heo nằm chết queo.
Lạc Chi Dương nổi giận, hắn quơ cây sáo đánh thức y dậy, mắng: "Tao đâu có thổi sáo để ru mày ngủ đâu?"
"Nghe thiệt dễ chịu!" Giang Tiểu Lưu cười cười, "Nghe một hồi mắc buồn ngủ, ngủ quên luôn."
Lạc Chi Dương giọng hòa hoãn, nói: "Mày nói cho rõ hơn đi, chỗ nào nghe dễ chịu đâu?" Giang Tiểu Lưu ấp úng, không nói nên lời. Lạc Chi Dương lườm y, hỏi: "Giang Tiểu Lưu, mày muốn học thổi sáo không?"
"Muốn!" Giang Tiểu Lưu mặt hớn hở,"Một cái ống nho nhỏ vầy mà phát ra đủ thứ tiếng, tao nghĩ chắc cũng nhiều thú vị lắm đa."
Lạc Chi Dương gật gật đầu, đặt cây sáo vào tay y, dạy y thổi ngay 'Chu Thiên Linh Phi khúc'. Nào ngờ, Giang Tiểu Lưu học được một trò lung tung, y chụm môi phát hơi vào lỗ thổi, thổi đi thổi lại dăm ba lần, chẳng lần nào rặn ra được một nốt cho đúng, được ba lần, y gạt cây sáo sang một bên, la lớn: "Đủ rồi, đủ rồi, kiểu làm khổ người ta như vầy, ngữ như tao hổng học được đâu."
Lạc Chi Dương cả giận: "Mới học chút xíu, mày đã muốn thôi? Kiểu như mày, học gì cho thành?"
"Học nhảy a!" Giang Tiểu Lưu cười hì hì, "Tao trời sanh hiếu động, chọc trời khuấy nước tao làm được, đánh lộn đánh lạo tao chơi liền. Còn mấy cái trò gẩy đàn, thổi sáo, thứ nhất hổng hợp tánh thô bạo của tao, thứ nhì , nhiều rắc rối quá, cái gỉ đâu mà thổi thổi hít hít, nếu là thổi bong bóng trâu, ha ha, tao là mần chơi một lúc hai cái liền"
Lạc Chi Dương hết khuyên lại mắng, ngay cả phùng mang trợn mắt lên dọa, Giang Tiểu Lưu cũng chẳng chịu chú tâm mà học, hắn lại còn giỡn giỡn, đem cây sáo thổi dọc như thổi ống tiêu, chọc cho Lạc Chi Dương giận tới mức hai mắt trợn ngược, hận không đập được vào y một quyền đích đáng.
"Thổi sáo chính là một cách luyện công!" Ý này đảo qua lộn lại trong đầu Lạc Chi Dương, nhưng hắn lại khó mà giải thích cặn kẽ ra. Giang Tiểu Lưu bô lô ba la, lắm mồm lắm miệng, chuyện bắt y phải giữ kín, không được oang oang nói ra, là một cực hình với y, nếu cho y biết gốc gác của 'Chu Thiên Linh Phi khúc', sẽ không tránh khỏi tiết lộ bí mật, sẽ rước lấy đại họa.
Giang Tiểu Lưu nghịch đến nhàm chán, viện cớ phiền muộn, y vứt cây sáo sang một bên, chạy lên tầng trên kiếm trò đùa nghịch. Lạc Chi Dương ngồi trong khoang, hắn lặng yên nghĩ ngợi, kim châm trục khỏi cơ thể, khí huyết lưu thông lanh lẹn, một sướng khoái không nói được thành lời, bây giờ hắn đã đắc tội cùng thầy trò Minh Đấu. 'Linh Phi kinh' còn cho qua, nếu bị phát hiện đang giữ 'Kiếm Đảm lục' trong mình, đó mới là một nguồn tai họa cực kỳ khủng khiếp. Nghĩ như thế, hắn đem 'Phi Ảnh Thần Kiếm phổ' thầm học thuộc lòng vài lần, ghi nhỡ cặn kẽ trong đầu xong, hắn đem xé vụn quyển sách, vò lại thành một cục, đem lên tầng trên, kiếm chỗ vắng vẻ vứt xuống biển.
"Ngươi vứt cái gì vậy?", tiếng một nữ tử đột nhiên truyền đến, Lạc Chi Dương hoảng hốt, hắn ngoái trông lại, thấy Diệp Linh Tô váy áo vờn bay trong gió, tấm sa che mặt vật vờ như sương khói, một đôi mắt hạnh long lanh sáng như châu ngọc.
--- Hết chương năm ---
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK