"Trúc Duẩn Tử Sao Nhục ... ?", cô gái ngẫm nghĩ, bỗng hiểu được bị hắn chọc ghẹo, cô giận không thể tả, lớn tiếng thét, "Cẩu đạo sĩ, có ngươi thì không có ta."
Cô muá may trường tiên, hung hăng quét tới, Lạc Chi Dương đã thấu hiểu tiên pháp của cô, hắn ngay cả nhắm mắt cũng có thể nghe gió đoán hình, bèn lập tức chuyển mình, xoay người, dung hòa "Tử Vi Đẩu Bộ" cùng "Linh Vũ", khiến trường tiên lướt tạt sang bên thân mình mà qua, Lạc Chi Dương thuận thế tiến vào, đến sát cô gái, hắn vung cây sáo điểm vào huyệt "Thiên Trung" của cô
Lúc này trường tiên đã đi trọn đà ra ngoài xa, muốn thu hồi về đỡ cũng không xong, cô gái nghiến răng, bặm môi, cô vung tay trái lên, trong bàn tay có nắm một cây chủy thủ, cô vẽ một làn đao phong, nhắm đâm vô mặt Lạc Chi Dương. Gã này đang bận theo dõi tiết tấu của trường tiên, bất ngờ, cùng lúc vừa roi, vừa chủy thủ đồng loạt diễn tấu, là cả một diễn tiến cực lớn, ngón "Linh Cảm" của hắn bất quá ở giai đoạn nhập môn, đụng vào biến cố to tát này, hắn nhất thời ứng phó không nổi. Người ta thường nói "Một tấc ngắn là một tấc hiểm", trường tiên chuyên tấn công xa, chủy thủ là món võ khí tiếp cận, kịp thời bổ khuyết cho chỗ sơ hở của tiên pháp.
Không sao tránh kịp nhát đâm, Lạc Chi Dương cảm giác cánh tay lạnh buốt, máu đỏ thấm ướt ống tay áo.
Cô gái một chiêu đắc thủ, vô cùng vui mừng, khi thấy Lạc Chi Dương tay chân toán loạn, tay trái cô vừa múa chủy thủ tạt ngang, tay phải kéo trường tiên ngoằn ngoèo về, nhắm quấn vô đối thủ.
.Lạc Chi Dương bận đề phòng chủy thủ, quên mất trường tiên, trong lúc thất thố này, hắn thấy toàn thân bị roi quấn chặt hai vòng, Hắn định giãy dụa mở vòng quấn, một cỗ kình khí từ roi xộc thẳng vào cơ thể, nghe cô gái thét một tiếng, cô xuất toàn lực kéo Lạc Chi Dương té lăn cù trên sàn đất.
Nhìn đối thủ đang thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, cô gái nhớ đến những nỗi khuất nhục vừa qua, cô nảy sinh sát ý, bèn hung hăng vung chân đá cho hắn hai cước, phong tỏa huyệt đạo hắn rồi cúi sát xuống, nghiến răng, hỏi: "Cẩu đạo sĩ, ngươi muốn được chết như thế nào?"
Lạc Chi Dương thầm biết lúc này đây khó tránh kiếp nạn, hắn vẫn gan lì, cười nói: "Tui muốn được chết bội thực do ăn nhiều dưa hấu!"
Cô gái sững sờ, nhổ một bãi, nói: "Giờ đang vào cuối thu, kiếm ở đâu ra cho được dưa hấu..." Bỗng cô chợt hiểu trò quỷ của đối phương, bèn cười gằn, nói: "Cẩu đạo sĩ, chết đến nơi rồi mà còn cứ nói hươu nói vượn?"
"Có ai không chết?", Lạc Chi Dương nói, "Một ngày nào đó, cô sẽ bị chết, còn thảm hơn tui nhiều."
Cô gái nói: "Sao thế được? Ta băm vằm ngươi chết đi, còn ai có thể báo thù cho ngươi?"
" Có chớ.", Lạc Chi Dương cười hì hì, "Ông trời già sẽ trả thù cho tui."
" Phi!" Cô gái phun phì phì, "Ngươi là cái quái gì, mà cũng bắt được ông trời già nhọc sức vì ngươi?"
"Cô không tin hả?", Lạc Chi Dương chậm rãi nói kiểu giải thích, "Cô giết tui bằng chủy thủ, ông trời già giết cô, chính là bằng thời gian."
"Thời gian?" Cô gái vốn chăm chăm một sát ý, đang hận chưa đâm được vài chục nhát dao vào Lạc Chi Dương, nghe hắn nói vậy, cô thấy có chút thú vị tân kỳ, bèn không đành lòng xuống tay, cô quát hỏi, "Chỉ nói bậy, thời gian làm sao có thể giết người?"
"Sao lại không thể? ", Lạc Chi Dương vẻ tươi cười không thay đổi, hắn liến thoắng, "Cái chết thê thảm nhất đời, không gì bằng cái chết già, cứ chầm chậm tiến vào gần! Cô dẫu thọ đến tám chín mươi tuổi, tóc bạc, da mồi, hổng còn một cái răng, coi hệt một bong bóng heo xì hơi, lúc đó, cô có muốn đánh ngươi, muốn mắng người, chỉ là lực bât tòng tâm, cô nằm ì trên giường, cũng sẽ cứt đái đầy mình, Ai nấy nhìn vào cô, đều bịt mũi tránh cho xa, duy nhất mình cô yếu ớt nằm chờ chết, không làm gì khác được..."
"Đủ rồi ...đủ rồi....", Cô gái toàn thân mọc ốc, tóc tai dựng đứng, cô đưa tay bịt kín hai lỗ tai, "Ta không nghe, ta không nghe, ta nhất định không lão, lại càng không chết......"
Lạc Chi Dương cười nói: "Xưa giờ, hoàng đế lão nhân cũng chẳng tránh khỏi cái chết, chẳng lẽ cô còn lợi hại hơn cả hoàng đế? Tui hôm nay chết, là chết lúc còn thanh xuân, chờ đến ngày cô chết, vừa già khú vừa xấu hoắc, hai ta tái ngộ tại âm tào địa phủ, cái tình hình nọ xem ra thú vị cực kỳ."
Cô gái vừa nghe thế, nảy sinh dụ dự, cô trầm ngâm bảo: "Nói như vậy, ta giết ngươi nhưng thật ra lại cho ngươi được tiện nghi?" Lạc Chi Dương vội nói: "Đúng quá rồi, tốt nhất làm sao tui cũng từ từ mà chết già, như vậy mới coi như công bình, hợp lí"
Cô gái liếc hắn một cái, cô cười gằn: "Ngươi tính toán cũng hay, hừ, ta không giết ngươi, sẽ cho ngươi theo bên cạnh ta mà chết già chầm chậm....."
"Theo cô mà chết già?", Lạc Chi Dương còn chưa nghĩ ra, cô gái hạ chủy thủ xuống phía dưới, chỗ hạ thân hắn: "Cẩu đạo sĩ, ta thiến ngươi, biến ngươi thành một thái giám, ở lại trong cung làm bạn với ta."
Lạc Chi Dương không ngờ khéo quá hóa vụng, nhất thời ngớ mắt đớ lưỡi, hắn cảm giác cây chủy thủ lạnh như băng quẹt qua quẹt lại, bán thân bên dưới hắn nổi gai sởn ốc, khắp người mềm nhũn ra.
Thấy hắn quá sợ hãi, cô gái càng khoái chí, cô cười, nói: "Sao? Sợ rồi hả? Hừ, ngươi dám sử cái chiêu "Trúc Duẩn Tử Sao Nhục" nọ, đây là cái kết cục của ngươi."
"Cũng được", Lạc Chi Dương thở ra một hơi, "Mong rằng trước khi xuống tay, xin nói cho tui biết tên họ của cô, để tui còn rõ là đã chết vào tay ai.".
Cô gái thấy hắn đến nước này mà còn an nhiên, cô thầm thấy kỳ, đang định lên tiếng tự báo tên họ, chợt nghe từ ngoài cửa truyền vào một thanh âm êm ái: "Cô ấy là công chúa Hàm Sơn, cũng là muội muội của ta."
Lạc Chi Dương nhận ra tiếng Chu Vi, hắn mừng đến nỗi gần hét lên, còn sắc mặt công chúa Hàm Sơn thì tái mét, cô nhẩy nhổm, đưa mắt dõi ra phía cửa, rồi bỗng cô cười khanh khách, nói: "Bảo Huy, ngươi đến thật đúng lúc, chỉ chậm chút nữa là trong Tử Cấm thành này được có thêm một tên thái giám."
Cửa điện ken két mở rộng, Chu Vi bước vào, y phục giản dị, dáng khoan thai, trên tay là một thanh trường kiếm còn trong vỏ, khuôn mặt điềm tĩnh thanh thoát, hiện rạng rỡ dưới ánh trăng mờ nhạt.
Lạc Chi Dương tim đập càng thêm mạnh, hắn nhìn thấy tiểu công chúa, suýt hả họng la lớn, cảm giác một cụm nhiệt khí đang chặn nghẹn cuống họng, mắt mũi hắn cay sè, hầu như gần đổ lệ. Chu Vi cũng đưa mắt liếc sơ vào hắn, mặt thoáng vẻ buồn vui lẫn lộn, hai gò má hơi ưng ửng hồng, cô cất giọng nhàn nhạt bảo hắn: "Đạo Linh, đến là khổ."
Hai từ "Đạo Linh" lọt vào tai, Lạc Chi Dương lập tức nhớ lại thân phận, những gì định nói, hắn đành nuốt xuống trở lại, rồi nghe Chu Vi bảo: "Hàm Sơn, có gì không phải, muội bàn với ta, đừng làm khó Đạo Linh."
"Ta cứ muốn làm khó hắn.," Hàm Sơn cười gằn, lạnh nhạt nói, "Ngươi làm gì được ta nào?"
"Hàm Sơn.", Chu Vi khẽ nhíu mày, "Đừng quên, Đạo Linh cùng sư phụ ta là như nhau, đều là khách mời của phụ hoàng."
"Phụ hoàng, hừ, lại là phụ hoàng." Hàm Sơn bặm môi, ánh mắt lộ vẻ không cam chịu, "Lúc nào, phụ hoàng cũng chỉ thương ngươi, không ngó ngàng gì đến ta. Hừ, ngươi thì có cái gì hơn ta? Mẹ ta là phi tần, mẹ ngươi cũng không phải hoàng hậu; anh ngươi là Ninh vương, anh ta cũng là Liêu vương. Ta thật không hiểu được, vì cái gì mà ai nấy đều xem ngươi trội hơn? Tam ca, tứ ca, đại tỷ, nhị tỷ, ai nấy đều khen, đều nói tốt cho ngươi. Phụ hoàng mắc bệnh, ngài không muốn phi tử chăm sóc, chỉ muốn được tiểu nha đầu ngươi kề cận hầu hạ. Hừ, ai nấy đều hết sức chiều chuộng ngươi, ta quả tình không sao chịu nổi, Theo ta thấy, ngươi chính là một đưá tiểu tiện nhân vừa giả dối, lại vừa giảo hoạt."
Chu Vi bản tính hiền lành, không thích cãi nhau với người khác, cô nghe xong một tràng những lời đó, chỉ bực tức đến đỏ mặt tiá tai, không biết nói chi để phản bác. Lạc Chi Dương rất khó chịu, hắn lớn giọng nói: "Nếu cô ấy là tiểu tiện nhân, ngươi chính là tiểu dâm phụ."
Hàm Sơn lập tức giận dữ, cô gằn giọng: "Ngươi mắng ai?"
Lạc Chi Dương đáp: "Nếu không phải dâm phụ, tại sao đêm hôm khuya khoắt lại cho gọi một đại nam nhân, lừa gạt người ta đến chỗ này?"
Hàm Sơn tức giận đến nỗi giậm chân đùng đùng: "Cẩu đạo sĩ, ta gọi ngươi đến đây là muốn xem ngươi biểu diễn toàn bộ ‘Dịch Tinh kiếm’, để tìm chỗ sơ hở trong kiếm pháp đó hòng đánh bại tiểu tiện nhân này, hừ, cẩu đạo sĩ, hiểu chưa?"
Lạc Chi Dương cười cười: "Ta là cẩu đạo sĩ, ngươi chính là trư công chúa."
Hàm Sơn sững sờ, cô chợt hiểu trò nói giọng ngoắt ngoéo của hắn, nhất thời ánh mắt tối sầm, cô thét lên: "Hay nhỉ, ngươi nói lời đại nghịch bất đạo đó, ta phải chặt phăng cái đầu chó của ngươi xuống."
Chu Vi biết cô ta nói được làm được, lại sợ Lạc Chi Dương nổi khùng mà đốp chát đến cùng, cô lập tức nói: "Hàm Sơn, muội hẹn ta tới chỗ này luận võ, ta đã đến rồi, vậy Đạo Linh vô tội, muội buông tha cho hắn đi đi."
"Không được.", Hàm Sơn cả giận, "Tiểu tử này cứ mạo phạm ta, ta nhất định phải đem thiến hắn."
Chu Vi thoáng hiện sắc giận dữ, cô trầm giọng nói: "Hàm Sơn, muội tự tung tự tác, bộ không sợ phụ hoàng động nộ sao?"
"Động nộ thì làm gì", Hàm Sơn câng câng cái mặt, gằn giọng, "Phụ hoàng sẽ không đánh ta đau, ta cũng là con gái ngài, ta vẫn cứ không tin, vì một thằng cẩu đạo sĩ mà ngài bắt ta thường mạng?"
Đôi hàng mi thanh tú của Chu Vi nhăn tít lại, cô nhẫn nại hỏi: "Hàm Sơn, vậy muội muốn thế nào?"
"Chả muốn gì hết.", Hàm Sơn vung vẩy cây trường tiên, mắt láo liên, "Bảo Huy, ngươi đánh thắng ta, ta sẽ để mặc cho hắn đi, ngươi thua, ta tặng ngươi một tên tiểu thái giám, được chưa?"
Chu Vi tái mặt, cô liếc mắt sang Lạc Chi Dương một cái, nghiến răng nói: "Hàm Sơn, ta lần này đến đây, vốn không nghĩ phải động thủ với muội, cho dù muội nghĩ thế nào về ta, hai đứa mình vẫn cứ là tỉ muội. Ta luôn thật lòng hiếu đễ cùng phụ hoàng, chẳng hề nghĩ làm vậy để tranh đoạt cảm tình, các ca ca tỷ tỷ yêu thương ta, đó là phúc phận trời cho ta, ta không bao giờ bầy trò, làm mẽ để mua chuộc. Muội nếu hận ta vì những cái đó, mặc muội, chẳng qua, Đạo Linh này, ta phải đem đi."
"Hay lắm.", Hàm Sơn cười gằn, nói, "Vậy thử xem xem."
Nói xong, cô ta vung trường tiên lên quẫy, dưới ánh trăng, tiên hoa dầy đặc, roi phát tiếng vun vút như tiếng rú rít của ma quỉ.
Chu Vi liếc sơ qua Lạc Chi Dương, rồi cô nhẹ nhàng rút trường kiếm khỏi vỏ, đứng bất động, trỏ mũi kiếm xeo xéo xuống dưới.
Nhìn tình thế đó, Lạc Chi Dương thầm ngượng, hắn dự định sau hai năm khổ luyện, lần này trở về trung thổ, cho dù không thể giương danh giang hồ, ít ra cũng khiến Chu Vi phải lác mắt, nào ngờ, mới chạm mặt cô, đã phải nhờ tiểu công chúa ra tay cứu giúp. Hắn càng nghĩ càng nản, chỉ muốn đâm đầu vô tường chết phứt cho rồi.
Song phương một động một tĩnh, giằng co một hồi, bỗng nghe 'vụt' một tiếng, trường tiên dựng đứng lên, nó xé gió quét ra. Chu Vi khẽ uốn lượn thân hình, cô tà tà bước xéo một bước, thân mình noi theo làn roi chuyển động, chỉ nghe rột một tiếng, thân roi đã quật mạnh vào mặt đất, tạo tiếng vang dội tứ phương, thấy để lại một vệt mờ mờ.
Lạc Chi Dương rùng mình, hắn nghĩ thầm, lực đạo trên chiêu roi đó thật kinh người, khi đấu với hắn, Hàm Sơn tựa hồ chưa giở hết toàn lực. Cũng may thân pháp "Tử Vi Đấu bộ" của Chu Vi thực rành rọt, tự nhiên, cô vừa thấy trường tiên chuyển động, đã nhún mình, hơi cúi đầu về phía trước, song cước di chuyển, như tung mây lướt gió, cô đã tiếp cận Hàm Sơn vài thước. Hàm Sơn khẽ xoay người, trường tiên phát một tiếng kêu chát chúa, hệt giao long vẫy đuôi, đã nhắm xoắn vào eo lưng Chu Vi.
Thân ảnh Chu Vi nhoáng lên một cái, cô không lùi mà lại tiến tới, nhấn mạnh đôi chân, đưa thân mình nhảy vào giữa đám tiên hoa, kiếm trong tay cô chặt sang tả một nhát, chém sang hữu một nhát, trường tiên vừa vào tới gần, đã bị thanh kiếm gạt hẳn ra. Nghe chan chát liên tục một hồi, tiên hoa tiêu tan, hai bên đều có môn hộ rộng mở, khoảng cách giữa hai người còn không quá năm thước.
Hàm Sơn thầm kêu "Không xong!", cô vận hết kình lực, sử cho trường tiên co vào duỗi ra, nhắm đánh vào đỉnh đầu Chu Vi. Chu Vi khẽ né mình, tránh trường tiên, trường kiếm phạt sang bên phải một nhát, rồi đột nhiên nó đứng thẳng tắp giữa không trung, làm cho trường tiên không thể biến thế, đã tự vụt bằng bặn vào lưỡi kiếm, cây cổ kiếm này sắc bén khôn tả, lập tức chặt đứt cây roi thành hai khúc.
Chiêu kiếm này có tính toán trước đường roi của đối thủ, cô sử rất nhẹ nhàng mà kiếm thế trầm trọng, khiến Lạc Chi Dương không nhịn được phải trầm trồ kêu lớn "Tuyệt diệu", hắn thầm sánh một Chu Vi lúc đối địch Trương Thiên Ý trong rạp hát hồi hai năm trước, tuy hồi ấy, kiếm pháp cô gái công thủ đã là khá rồi, so cùng Chu Vi bây giờ, cô tinh tiến vượt bực, dạo ấy, tuy đường kiếm có nhanh, nhưng không xảo diệu bằng hiện thời
Lúc vào cuộc, Hàm Sơn đầy tự tin, cô ta không ngờ rằng chỉ vỏn vẹn hai chiêu, roi đã bỉ đứt đoạn, lại còn nghe Lạc Chi Dương đứng ngoài tán thưởng, cô ta vừa giận vừa thẹn, chiếu ánh mắt hung tợn lườm gã thiếu niên, sắc mặt tràn ngập sát ý. Cô ta gầm lên một tiếng, rút chủy thủ, xông vào đối thủ, định rạch một nhát vào mặt Chu Vi.
Thân mình Chu Vi nhoáng lên một cái, cô nhẹ nhàng lướt tránh ra sau, cây chủy thủ của Hàm Sơn tuy bám sát theo, nhưng nó không sao chạm được vào đối phương,
Hàm Sơn sốt ruột, tay trái sử chủy thủ, tay phải múa trường tiên tung hoành, đánh vung vít nom giống kẻ điên khùng, Chu Vi không chút hoang mang, trường kiếm trong tay cô vạch phải một nhát, chém trái một phát, toàn nhắm vào chỗ yếu của trường tiên. Hàm Sơn chỉ sợ lại bị chặt đứt roi, nên không dám đi cật lực.
Đấu thêm một chặp nưã, qua hơn hai mươi chiêu, vì lo cho Chu Vi, thấy cô gặp nhiều hiểm cảnh, con tim Lạc Chi Dương hồi hộp, hơi thở gấp gáp... Hắn dùng "Linh Cảm" nghe võ công cả hai, có cảm giác kiếm pháp Chu Vi đình đình trung chính, thong thả, khi mau lúc chậm đều hợp cách, đem so với chơi nhạc, hệt như cô dang gẩy dao cầm, mỗi đường kiếm xuất sử đều đạt mức tuyệt nghệ, còn tiên pháp công chúa Hàm Sơn lại có rối loạn trong trật tự trình diễn, trong những chỗ cần gẩy mau thì bị trì trệ, thật giống đang gảy đàn tì bà, những khúc cần gảy xoáy vòng, cái nhịp điệu cô ta trục trặc, có gắng lắm thì cũng gảy ra thanh âm từa tựa tiếng mưa to gió lớn.
Thoạt nhìn, Chu Vi có vẻ lạc hạ phong, đang bị vây khổn giữa đám tiên hoa. Nếu trông kỹ, đường kiếm của cô ám theo dịch lý, mỗi chiêu đánh ra đều có dự trù biến hoá kế tiếp, khiến Hàm Sơn dần dà bị ép về thế thủ. Thêm dăm hiệp nữa, tấn công của Hàm Sơn giảm dần, đường roi trì trệ hơn lên, trong khi kiếm chiêu của Chu Vi tăng tốc, nhanh dần lên. Hai người, một bên chậm lại, một bên nhanh hẳn lên, đến lúc nhịp điệu ngang ngửa, thanh âm từ roi và kiếm phù hợp nhau, nhưng dáng vẻ Chu Vi đích vẫn thung dung, sắc mặt Hàm Sơn cho thấy cô đang cập rập, đang mất kiên nhẫn.
Lạc Chi Dương càng thêm kinh ngạc, hồi giao tranh cùng Hàm Sơn, hắn dựa vào Linh Cảm đã tạo nhiều rối loạn trong tiết tấu xuất sử trường tiên. Vào lúc này, Chu Vi còn cao hơn một bậc, cô bức bách Hàm Sơn khi sử roi phải đi theo sau trường kiếm, khiến cô này bất tri bất giác rơi vào tiết tấu chỉ định bởi Chu Vi, hệt như trâu bò bị người ta xỏ mũi mà từng buốc từng bước dẫn đi.
Hàm Sơn lạc vào tình huống đó, cô ta bị gò ép, bị kiếm pháp dắt dây, không sao tự mình lo liệu tiết tấu mong muốn, hắn thấy hai người di chuyển, cước bộ lại giống như họ đang cùng múa một khúc nhạc, rất ăn nhịp nhau.
Lạc Chi Dương càng thêm bội phục, trong đầu hắn ngộ được nhiều cái mới: Mình trước đây chỉ chăm chú đánh loạn tiết tấu bên địch, nhè quên hẳn tiết tấu của chính bản thân, bất tri bất giác tự loạn trận cước, bị rơi vào trong tiết tấu đối phương, cho nên khi Hàm Sơn vung chủy thủ, tiết tấu cô ta biến đổi, mình không thích ứng kịp. Nếu muốn thắng kẻ địch, còn phải lấy mình làm chính, đừng để loạn tiết tấu bản thân, rồi mới buộc được đối thủ rơi vào tiết tấu của mình. Nếu làm được điều này, tất cả võ công trong thiên hạ đều không có gì khiến mình e ngại. Lại đem so cùng pháp quyết của Linh Vũ "Xem như đang ở chốn không người, đó mới là thiên hạ độc bộ", cũng ý tứ này, áp chế người mà không bị áp chế bởi tay người, đó đúng là nguyên lý chính của "Linh Phi"
Với suy nghĩ đó, hắn nhắm chặt hai mắt, chỉ dựa theo Linh Cảm mà tưởng tượng ra những biến hóa của song phương. tuy mắt không thấy, nhưng mỗi chiêu mỗi thức, tiến lui công thủ ... hắn đều hiểu rõ ràng như được vẽ trong đầu, cảm giác tiết tấu Chu Vi càng lúc càng nhanh, còn Hàm Sơn càng ngày càng loạn, sơ hở càng lúc càng nhiều, khiến cô ta kiệt sức vì biến chiêu, giống như nằm ngủ phải co chăn chỗ nọ bù vào chỗ kia, cô ta mỗi lúc một quẫn bách.
Kiếm phong của Chu Vi lại liền lạc như thủy ngân co giãn, dần dần vây khổn đối thủ
"Hàm Sơn thua.", ý niệm này vừa tới trong đầu, đã nghe một tiếng thét chói tai. Lạc Chi Dương mở bừng mắt, thấy công chúa Hàm Sơn đang bị trường tiên quấn vào thân mình, Chu Vi tay trái nắm chuôi roi, tay phải gí trường kiếm vào cổ họng cô ta..
Hàm Sơn sắc mặt tái mét, nước mắt ngập ngụa, bỗng dưng cô chìa mặt ra, lớn giọng, nói: "Tiểu tiện nhân, ngươi giết ta cho rồi!"
Chu Vi dòm dòm cô ta, rồi cô hạ thấp mũi kiếm, giọng thản nhiên: "Ta giết muội làm chi? Muội đã thua rồi!"
Gò má Hàm Sơn đỏ ửng, cô gỡ bỏ roi cuốn, nghiến răng: "Ngươi đừng vội đắc ý, hừ, một ngày nào đó, ta sẽ đánhh bại ngươi."
Chu Vi khẽ cười, cô tra kiếm vào vỏ, dáng lơ đãng: "Tùy muội ... ta chẳng quan tâm chút nào"
Cô càng thung dung, càng khiến Hàm Sơn thêm tức giận, bỗng dưng cô ả giậm chân, vứt roi, lao mình như một cơn lốc, chạy nhanh ra ngoài cửa điện.
Chu Vi dõi mắt trông theo bóng dáng Hàm Sơn, cô thở dài, rồi đến bên Lạc Chi Dương, giải huyệt cho hắn.
Lạc Chi Dương nhảy dựng lên, hắn hồ hởi nói: "Lợi hại, lợi hại, sau hai năm không gặp, khiến người ta xem mà phục lăn!"
Chu Vi nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, khó biết cô đang nghĩ gì, bỗng cô u uẩn hỏi: "Thực sự ... đúng là huynh đây sao?"
Lạc Chi Dương kinh ngạc, hắn hỏi ngược lại: "Không phải huynh, thì là ai?"
Cô gái nhìn hắn, nét mặt như khóc, như cười: "Hệt như một giấc mộng nha, muội... muội cứ tưởng huynh đã chết mất rồi.", nói đến đấy, hai hàng nước mắt bỗng dưng lã chã tuôn rơi.
"Chưa từng nghe câu nói 'lưu họa ngàn năm' sao?", Lạc Chi Dương mỉm cười, hắn đưa tay lau nước mắt cho cô, "Đừng khóc, huynh có là quỷ ba xạo cỡ đó, ông trời già mới tha cho mà không bắt đưa về âm phủ!"
Chu Vi nhìn tới nhìn lui vào hắn một hồi, rồi cô mỉm cười, rưng rưng nói qua làn nước mắt: "Đúng là huynh thật rồi, ôi ... Lạc Chi Dương, ôi ... Lạc Chi Dương, huynh cái mũi cao, huynh làn da đen nhẻm, đúng là tiếng sáo cũng vẫn cứ hay, đúng là cách nói chuyện cũng vẫn vậy, không một chút gì là thay đổi hết!"
"Ai là Lạc Chi Dương?", Lạc Chi Dương cười hì hì, "Công chúa điện hạ, ngài phải gọi tui là Đạo Linh tiên trưởng."
Chu Vi nguýt hắn một cái: "Gọi huynh là quỷ ba xạo mới đúng kia."
Nói đến đấy, hai người đưa mắt liếc nhau, rồi không sao nhịn được, họ cất tiếng cười ha hả.
Vừa mới cười được hai tiếng, Chu Vi đột nhiên dang tay, chặn Lạc Chi Dương lại, găng giọng, nói nhỏ: "Đừng cười, chỗ này không phải nơi có thể cười đùa!."
Lạc Chi Dương lấy làm lạ: "Tại sao?"
Chu Vi đưa mắt nhìn quanh, giọng nho nhỏ: "Đây là lãnh cung, nơi giam cầm những cung nữ, phi tần có tội."
Lạc Chi Dương kinh ngạc: "Đây là lãnh cung?"
Chu Vi gật đầu: "Những nữ tử bị giam trong lãnh cung, phần lớn sống sót không bao lâu."
Lạc Chi Dương nhìn nhìn chung quanh, hắn cảm thấy âm khí rờn rợn, vội nói: "Tiểu công chúa,. nơi đây rất lạnh lẽo, để huynh đưa muội về cung Bảo Huy."
Chu Vi liếc nhìn hắn, cô lắc đầu nói: "Huynh còn gọi muội bằng tiểu công chúa sao? Đáng tiếc, muội giờ đã lớn trộng rồi...", nói đến đây, cô cúi thấp đầu, giọng nhỏ đi, nghèn nghẹn, "đã sắp sửa xuất giá rồi."
Lạc Chi Dương hệt bị giáng trúng một quyền, trong lòng hắn quá chua xót. Dưới ánh trăng, vầng trán Chu Vi rủ thấp, thân ảnh cô khổ sở, lạc loài, Lạc Chi Dương chỉ những muốn lao mình tới, dang tay ôm trọn cô vào lòng mà vỗ về, mà an ủi. Dẫu tâm tình của hắn vô cùng cấp bách, đôi chân hắn lại tê liệt, cứng đờ, đột nhiên, Lạc Chi Dương có cảm giác giữa hắn cùng Chu Vi đang bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình cao ngất. Bức tường này không thể đạp đổ, không sao nhảy vượt qua được, cho đến cuối cuộc đời này, mãi mãi sẽ chỉ là thế thôi.
Hai người yên lặng nhìn nhau, chung quanh họ, bóng trăng chầm chậm di chuyển, chừng như u hồn một nàng phi tần đang vất vưởng đâu đây, từ bãi cỏ bên ngoài, tiếng giun dế rỉ rả truyền vào từng hồi thấp nhỏ, càng làm tăng thêm nét thê lương.
"Lạc Chi Dương!", Chu Vi ngẩng đầu, mi mắt thoáng đỏ ửng, khóe mắt còn lưu lệ, cô khẽ gượng một nụ cười, "Kể cho muội nghe một chút những gì đã xảy đến cho huynh đi? Huynh ... huynh do đâu mà quen biết sư phụ, rồi tại sao lại hóa trang thành đạo sĩ để vô được trong cung?"
Lạc Chi Dương đành xốc tinh thần, kể cô nghe những tao ngộ của hai năm qua. Chu Vi nghe đến những chỗ kinh hiểm, bất giác cô nhăn mày nhíu mặt, thần khí khẩn trương, nghe được những khổ nhục của Lạc Chi Dương, cô tức giận đến không nói nên lời, nghe kể chuyện hắn đại náo, vẩy cứt đái đầy Phi Kình các, cô lại thấy hoạt kê mà nguôi giận, cất tiếng cười khanh khách, đến khi hay tin Tịch Ứng Chân mắc họa "Nghịch Dương chỉ", cô lại nhăn tít hàng lông mày, dáng vẻ hết sức buồn bã.
Hết gần một canh giờ, Lạc Chi Dương mới kể dứt chuyện, Chu Vi trông ra màn đêm sâu thẳm bên ngoài, cô ngơ ngẩn thất thần một hồi, rồi đột nhiên nói: "Chả trách sư phụ nhìn như buồn ngủ, thì ra đã trúng ‘Nghịch Dương chỉ'. Ôi ... sư phụ giỏi cờ, nước cờ xưa nay luôn cao hơn phụ hoàng, vậy mà hôm nay cũng thua bái xái bại xại, dáng người dã dượi, cuối cuộc cờ, đến ngay hai mắt cũng không nhướng lên được. Phụ hoàng thoạt đầu vui mừng, sau thấy sư phụ như thế, trong lòng phụ hoàng cũng buồn rầu không ít..." Nói đến đây, cô bặm môi, cắn chặt hàm răng, bất chợt hỏi, "Vị Diệp cô nương kia, huynh có thích cô ấy không?"
Lạc Chi Dương sững sờ: "Muội hỏi gì lạ vậy?"
Giọng nói chẳng chút đắn đo, Chu Vi bảo: "Nghe huynh kể, cô ấy là một nữ tử vô cùng tốt đẹp, nếu huynh bỏ qua nàng, không khỏi có chút đáng tiếc."
Lạc Chi Dương lồng ngực đau quặn thắt, những suy nghĩ, nhớ nhung dồn nén từ bao năm qua, những nỗi ủy khuất khi nghe hôn sự Chu Vi, những đau lòng, những phẫn nộ ... tất cả hòa vào chung một niềm oán hận, hắn buột miệng la lớn: "Được ...huynh đi tìm cô ấy!", nói xong, hắn xoay người bước đi.
Ra đến cửa, hắn mềm lòng, ngoái trông lại, Chu Vi thẫn thờ nhìn hắn, sắc mặt cô tái nhợt, cặp mắt vô thần, làn môi run nhè nhẹ, nước mắt lặng lẽ tuôn trào giàn giụa, đẫm ướt hai gò má.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lạc Chi Dương chợt cảm giác một vựng máu nóng xông thẳng lên gò má, Trong một sát na, những gì là hoàng quyền, cao sang hay nghèo hèn, lề luật cung cấm thâm sâu, hắn đồng loạt vứt bỏ hết ra sau. Hắn vọt mạnh người đến bên cô, dang rộng hai tay ôm chầm, ghì cô sát vào trong lòng. Thân mình mềm mại, nồng ấm, mùi hương tỏa ra từ tóc mai cô, những giọt nước mắt lành lạnh .. tất cả như biến thảnh một đám mây mù, bao trùm lấp kín hai người.
Chu Vi khép hờ đôi mắt, một niềm hoan lạc dâng lên tự đáy con tim, nó đánh tan mọi u buồn cùng đau thương, biến chúng thành một làn sóng to lớn tuôn chảy vào khắp tứ chi. Ruột gan cô mềm nhũn xuống, toàn thân lâng lâng, cô chỉ mong được hóa thành một hồ nước mùa xuân, vĩnh viễn hòa tan vào trong lòng Lạc Chi Dương.
"Chu Vi!", đầu óc Lạc Chi Dương nóng bừng bừng như bốc cháy, hắn ghé sát môi vào vành tai Chu Vi, khe khẽ nói, "Đi theo huynh đi."
" Đi?", Chu Vi vẫn còn mê loạn, "Đi đâu?"
"Đi Vô Song đảo nơi hải ngoại,", Lạc Chi Dương thì thào, "Nơi đó không có ai khác, chỉ có muội cùng huynh, không ai tìm ra được hai ta, mình có thể sống một cuộc sống không ưu phiền, không lo lắng."
"Nơi ấy đẹp lắm không?", Chu Vi u uẩn tự hỏi, "Đẹp hẳn đi chứ... Ở đó, hai đứa mình có thể ngồi dưới gốc đại thụ nhìn ngắm mặt trời mọc, lúc vầng thái dương từ dưới biển dâng lên, sẽ hệt như đại hải đang mở mắt. Biển sẽ khoác một màu xanh lam, thái dương mang màu đỏ, mây sớm ánh tim tím, từ vùng tím của mây, hải âu trắng toát vỗ cánh bay ra. Ở nơi ấy, muội có thể ôm huynh suốt ngày, một li một tí cũng không lơi lỏng huynh ra."
Chu Vi khép hờ đôi mắt, cô buông thả cho thần trí tưởng tượng, cảm thấy đẹp đẽ và vui sướng, một hồi lâu sau, cô khe khẽ thở dài, than: "Lạc Chi Dương, muội đúng là ngu ngốc, đã đi tin ngay vào chuyện ma quỷ của huynh nói ... Huynh chịu lời cùng muội chăng?"
Con tim Lạc Chi Dương rộ lên vì vui mừng, "Muội bằng lòng đi theo huynh?"
Không gian trong cung điện bỗng lắng xuống, ruột gan Lạc Chi Dương đột nhiên hụt hẫng, hắn cúi xuống nhìn, đôi mắt cô gái khép hờ, làn môi run rẩy, mặt hoa se sẽ nhăn, hàng mi cong vút chớp nhẹ, thật lâu sau, Chu Vi mở he hé mi mắt, cô khẽ nói: "Không ...", cô ngừng một chút, ngước nhìn lên, đôi mắt đẹp bỗng giàn giụa nước mắt, "muội không thể đi theo huynh ..."
Nhịp tim Lạc Chi Dương chùng hẳn xuống, Chu Vi đăm đăm nhìn hắn, cô đưa tay nhẹ vuốt gò má hắn, giong êm dịu: "Huynh cũng biết đấy, hai ta, không có chỗ nào có thể cùng nhau trốn đi cho được."
Lạc Chi Dương cúi đầu, nghiến răng: "Huynh không biết gì hết!."
"Huynh biết!.", Chu Vi vẻ mặt thờ thẫn, "Mình trốn đi rồi, phụ hoàng cùng sư phụ sẽ ra sao? Phụ hoàng còn sống chẳng được bao lâu, bất kể thế nào, muội cũng phải ở lại bên mình ngài."
Lạc Chi Dương nhìn cô gái, hắn cảm tưởng tay chân lạnh như băng giá, toàn thân suy sụp trống rỗng, niềm tuyệt vọng như một vùng đêm đen vây khổn lấy hắn, Bên tai hắn mơ hồ nghe tiếng thì thầm mảnh như tơ, như có như không của Chu Vi: "Lạc Chi Dương, muội xin lỗi, tất cả đều tại muội..."
Lạc Chi Dương trầm ngâm một lúc, hắn buông nữ tử, hai tay thõng xuống, thầm hít vô một hơi dài, gượng cười: "Trách muội thì được gì? Trăm sự toàn do tự huynh quá hồ đồ.", Hắn ngập ngừng một chút, rồi hỏi, "Công chúa Bảo Huy, công chúa đã có gặp qua người con trai của Cảnh Bình Văn chưa?"
Chu Vi nghe hắn xưng hô theo tôn ti trật tự, trong lòng quá sức chua xót, cô lặng im hồi lâu mới khe khẽ gật đầu.
"Công chúa bằng lòng lấy chàng ta làm chồng?", Lạc Chi Dương ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào cô gái.
Chu Vi tránh tia nhìn của hắn, cô buồn bã nói: "Sinh vào cửa đế vương, có rất nhiều sự tình mình không tự làm chủ được."
Tim Lạc Chi Dương đập mạnh hẳn lên, hắn hỏi tức thì: "Nói vậy, công chúa không ưng lấy chàng ta?"
Chu Vi khẽ thở ra, cô không trả lời. Tim Lạc Chi Dương càng đập nhanh hơn, hắn vươn tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô gái, không chớp mi mắt, hắn dòm chằm chằm vào cô, dằn từng tiếng một: "Vô luận thế nào, cũng sẽ không để công chúa lấy người mà công chúa không thương yêu"
Chu Vi nhìn ánh mắt hắn, trong lòng dường như vừa bị một suối nước nóng bỏng phun từ đáy tim trào lên tận cổ, đầu óc rối bời bời, nhưng cô lại cảm giác một tư vị ngọt ngào không thể diễn tả thành lời. Biết rõ những gì Lạc Chi Dương nói đó toàn là hy vọng hão huyền, nhưng cô nhất quyết không chịu bỏ qua bất cứ hy vọng nhỏ nhoi nào, cô ngước nhìn vào nam tử trước mặt, chỉ mong thời gian ngừng trôi, để hai người họ được tay trong tay mãi như thế cho đến trọn kiếp.
"Nói càn bậy mà không ngượng miệng!", một thanh âm lạnh lùng truyền đến, hai kẻ đang ở bên trong điện hoảng hốt, vội vàng buông tay nhau, họ ngoái trông ra, thấy Lãnh Huyền như ma như quỷ, đang hiện nhanh ra từ màn đêm đen, ánh mắt lão sắc lẻm như đao kiếm, lẳng lặng nhìn cả hai.
Quên hẳn rằng nội lực đã mất, Lạc Chi Dương xông ra đứng trước Chu Vi , hắn lớn giọng, nói: "Lãnh Huyền, mọi chuyện đều là tui làm sai, lão đừng làm khó công chúa Bảo Huy..."
Hắn còn chưa dứt lời, công chúa Hàm Sơn cười hì hì, vọt ra từ đàng sau Lãnh Huyền, ả vỗ tay, nói: "Ngươi làm gì sai?"
Trông thấy cô ta, hai mắt Lạc Chi Dương tối sầm. Nếu chỉ duy nhất Lãnh Huyền, hắn còn có khả năng thu xếp cho gọn, nhưng trong trường hợp Hàm Sơn đã chứng kiến trọn vẹn mọi chuyện, coi như đại cục hỏng to.
Trong một tích tắc, hắn hạ quyết tâm, lập chủ ý, dù có bị trăm ngàn nhát dao khoét mổ, cho dù khổ hình dữ dội thế mấy đi nữa, cũng cương quyết phủ nhận tư tình cùng Chu Vi. Chủ định xong, hắn hết căng thẳng, lại thấy Chu Vi mấp máy môi định nói gì đó, hắn vội vàng cướp lời: "Không có làm gì sai hết, vừa rồi bọn ta gì cũng không làm... gì cũng chẳng nói."
Cho dù cô ả bản tính điêu ngoa, Hàm Sơn cũng chưa từng gặp một thủ đoạn hết sức vô lại như thế, cô ta nhất thời nổi giận đùng đùng, hả họng la lớn: "Còn dám nói xạo, chính mắt ta thấy ngươi nắm chặt lấy tay cô ây, còn nói ‘vô luận thế nào, cũng sẽ không để cho cô ấy lấy nguời cô ta không thương yêu’, hừ, ta phải tâu lại không sót một chữ cho phụ hoàng nghe cô con gái ngoan của ngài làm chuyện hay ho."
Lạc Chi Dương nghe cô ta nói thế, hắn như trút được gánh nặng, thì ra, Lãnh Huyền, Hàm Sơn chỉ vừa mới đến, họ đã chỉ nghe được mỗi câu nói cuối cùng. Lập tức, con mắt láo liên, hắn cười hì hì, nói: "Nắm tay thì đã là cái gì? Công chúa Hàm Sơn, công chúa điện hạ còn cởi cả cái quần cuả kẻ hèn này kia mà!"
"Ta lột da ngươi.", Hàm Sơn tức giận đến đỏ mặt tía tai, "Thằng quỷ mọi kia, ngươi dám ngậm máu phun người?"
"Là ai đã nói bậy?", Lạc Chi Dương dang rộng hai tay, đầy vẻ oan ức,:’"Công chuá chẳng phải đã nói phải thiến tui, biến tui thành một tên thái giám? Có phải vậy không?"
Hàm Sơn thiếu suy nghĩ, cô ta buột miệng, "Ngươi ...thứ đồ quỷ hạ lưu, đáng đem thiến cho thành thái giám!"
"Đúng y chang rồi", " Lạc Chi Dương cười cười, quay sang nhìn vào Lãnh Huyền, "Lãnh công công, công công cũng từng có trải qua, muốn thiến ai, liệu có phải buộc người đó tụt quần, cởi truồng ra trước khi động thủ hay không?"
Mặt xanh lè, Lãnh Huyền ngậm miệng làm thinh. Nên biết rằng, bị buộc phải thiến, chuyện này là một nỗi đau thầm kín to nhất đời làm thái giám, lão nghe Lạc Chi Dương hỏi vậy, chỉ những muốn vung tay bẻ gẫy cụp cái cần cổ hắn cho chết tươi cho rồi.
Lạc Chi Dương sớm đã vứt bỏ sống chết sang một bên, hắn cười hi hi, nói tiếp, "Lúc đó, công chúa Hàm Sơn nói được ắt làm được, chỉ là vừa cởi tụt quần tui ra thì công chúa Bảo Huy đột nhiên như thần binh trời sai xuống, kịp thời dội nước cho tắt hỏa hoạn, những gì công chúa Hàm Sơn nói và làm, công chúa Bảo Huy đều thấy và nghe rõ hết."
Hàm Sơn thực ra chỉ muốn hăm doạ Lạc Chi Dương, cô ta cũng không chủ tâm động thủ, huống hồ, lúc ấy cô chỉ dùng chủy thủ quẹt qua quẹt lại, chưa có thò tay chạm tới dây lưng quần của hắn.
Lạc Chi Dương liến thoắng một hồi nửa thật nửa giả, không phải không có ý vu khống, Hàm Sơn quá sức bối rối, cô buột miệng kêu ầm lên: "Cẩu đạo sĩ, ngươi nói bậy, ta ... ta đâu có cởi quần của ngươi...... Sự tình vô cùng quan trọng, ta có nhân chứng."
Lạc Chi Dương quay sang Chu Vi, "Công chúa Bảo Huy, lúc công chúa Hàm Sơn động thủ, rõ ràng là công chuá điện hạ đã chính mắt nhìn thấy hết." Hắn vừa nói, vừa đánh mắt ra hiệu. Chu Vi hiểu được ý nghĩ Lạc Chi Dương, hắn bày đặt chuyện nọ chuyện kia, chủ ý để bịt miệng Hàm Sơn, tránh cô nàng đem mọi sự việc đến hài tội họ cùng Chu Nguyên Chương.
Thảng hoặc Chu Nguyên Chương biết việc này, tự cô thật không hề hấn gì, Lạc Chi Dương nhất định phải chết, không thể nghi ngờ. Cho dù Chu Vi không muốn trí trá, cô cũng đành phải dối lòng mà gật đầu. Hàm Sơn tức giận đến nước mắt đổ ròng ròng, cô ta níu ống tay áo Lãnh Huyền, nói: "Sư phụ, bọn hắn đồng lòng một miệng vu hãm ta. sư phụ chính mắt thấy đó, bọn hắn tay nắm tay, nhất định có chuyện lén lút tư tình ."
Lãnh Huyền im lặng một hồi, rồi lão đột nhiên lạnh lùng nói: "Ta cái gì cũng là không thấy hết!"
Hàm Sơn sửng sốt, cô ta chợt thấy Lãnh Huyền chú mắt dòm vào mình, miệng nói: "Chuyện Bảo Huy khoan nói đã, ngươi nửa đêm canh ba lại hẹn gặp riêng nam nhân, nếu để Thánh Thượng biết, thì sẽ ra sao? Chuyện nắm tay, công chúa Bảo Huy còn có thể bảo là bị tiểu đạo sĩ mạo phạm, tiểu đạo sĩ nếu chỉ hé mồm khai ra vụ cởi quần, e rằng tổn hại rất lớn đến cái nữ đức của công chúa Hàm Sơn.Tiểu đạo sĩ có chết cũng chả ai thương hại, nhưng danh dự hoàng gia khó có thể vãn hồi. Cho nên, theo ý lão hủ, bỏ hết mọi chuyện, vụ việc Bảo Huy, ta và ngươi đều không hề chứng kiến, chuyện giữa ngươi cùng Lạc Chi Dương, lão hủ cũng chẳng có hay biết gì ráo".
Hàm Sơn nghe Lãnh Huyền nói vậy, cô không có cách gì phản đối, trong lòng bừng bừng lửa giận, cô hung hăng lườm nguýt Lạc Chi Dương, khi cô thấy gã này sắc mặt vui mừng, cô thêm tức muốn ói máu, chỉ những mong có thể nhào vô cắn xé hắn cho đã nư. Lại đổ oán vô người khác, cô la lớn: "Sư phụ, đều tại sư phụ không chịu dạy ta ‘Âm Ma chỉ’, nếu không, nhất định ta là đánh cho con tiểu tiện nhân này tơi bời hoa lá!"
Lãnh Huyền đúng là sư phụ dạy võ học thượng thừa cho Hàm Sơn. Lão thèm muốn con "Linh Đạo thạch ngư" quá, trở về lo cho Chu Nguyên Chương an giấc xong, lão chạy ngay tới căn nhà nhỏ kiếm Lạc Chi Dương buộc hắn đưa ra thạch ngư. Chẳng dè, lão đến nơi, nhà không phòng trống, tra hỏi hai tên tiểu thái giám, mới hay công chúa Hàm Sơn đang giở trò ma quỷ. Vì vậy, lão chạy đến cung Hàm Sơn, đúng vào lúc cô công chúa Hàm Sơn này đại bại quay về. Khi được biết qua miệng cô ta là Chu Vi cùng gã họ Lạc đang túm tụm ở lãnh cung, Lãnh Huyền giật nảy mình, lão chỉ lo hai người ý loạn tình mê, bèn định ba chân bốn cẳng vù đến đấy. Hàm Sơn bị thua mà vẫn chưa cam tâm, cô ta cũng có ý định dựa hơi lão thái giám để bắt nạt Chu Vi, cho nên khăng khăng đòi lão cho đi theo cùng, Cô ta thân phận cao quý, dù Lãnh Huyền mang danh sư phụ dạy võ mà lão cũng không dám làm trái ý cô ta, đành phải cho cô đi theo. Hai người chạy tới lãnh cung. đúng ngay lúc Lạc Chi Dương cùng Chu Vi tay trong tay, đang trò chuyện với nhau. Lãnh Huyền cảm thấy đau đầu, không biết phải giải quyết sao cho êm đẹp, cũng may Lạc Chi Dương giở trò vô lại, khiến Hàm Sơn há miệng mắc quai, không nói lại hắn. Lãnh Huyền thừa dịp đã chấm dứt ổn thỏa mọi công chuyện. Bây giờ, lại nghe Hàm Sơn trách móc, lão lập tức hỏi: "Ừa ... vậy môn ‘Băng Hà Huyền công’, mi luyện được mấy thành rồi?"
Hàm Sơn ngẩn ngơ, cô chèm chẹp cái miệng nhỏ nhắn, ấp úng: "Ồ ... Bốn thành!"
Lãnh Huyền bất động thanh sắc, "Vậy đó ...Còn 'Tảo Tuệ công’ thì lại làm được bao nhiêu?" Hàm Sơn gò má bừng bừng đỏ hồng, cô ngượng ngập đáp: "Ba thành."
Lãnh Huyền giọng khẽ khàng, nói: "Âm ma chỉ là tuyệt nghệ trấn sơn của phái 'Dao Trì’ ta, có thể đột phá nội công thiên hạ. Muốn luyện ‘Âm Ma chỉ’, cần có chín thành hỏa hầu 'Băng Hà Huyền công', cộng thêm tám phần hỏa hầu 'Tảo Tuệ công', Với tu vi của mi hiện thời, ta có dạy cũng chỉ uổng công"
Hàm Sơn giậm chân: "Như vậy, tiếp tục đi tới, phải luyện cho đến bao giờ?"
Lãnh Huyền lạnh lùng nói: "Cái kiểu nóng nảy bộp chộp như mi, có luyện cả đời cũng không xong. Sẵn dịp nói luôn, ngón 'Phất Ảnh thủ’ của 'Thái Hạo cốc' có khả năng nghe gió đoán hình, mi còn chưa luyện thành công 'Âm Ma chỉ’, lần tới ngươi đụng độ Bảo Huy, thể nào cũng thua"
Hàm Sơn bặm môi, sắc mặt lúc đỏ hồng, lúc trắng bệch. Chu Vi thấy thương tình, bèn nói: "Hàm Sơn, đừng so đo nữa, coi như ta thua vào tay muội, vậy được chưa?"
Hàm Sơn nhìn nhìn vào cô, ánh măt đẫm lệ vẫn cứ sáng loe loé, cô đột nhiên la lớn: "Ta là không cần ngươi thương hại, một ngày nào đó, ta phải tự tay đánh bại ngươi, buộc ngươi phải quỳ xuống cầu cạnh ta..."
Nói đến đấy, cô giận tới mức không kìm được, nước mắt tuôn chảy xuống dưới, không muốn kẻ địch nom thấy, cô ta gắng sức đưa tay gạt lệ, rồi ù té bỏ chạy đi mất.
Lạc Chi Dương nhìn theo bóng dáng cô ta, hắn cười cười: "Lãnh Huyền, lão người ưa nhàn nhã, lại đi thu cái cô công chúa đó làm đồ đệ."
"Ngươi thì biết cái gì?", Lãnh Huyền ngước mắt trông trời, "Vốn là, Thiên Sơn Dao Trì của ta, nữ tử chiếm số đông. Võ công bổn phái cũng hợp cho nữ tử tập luyện hơn. Lãnh mỗ phải trà trộn trong đó, thấy hổ thẹn với tổ sư. Có Hàm Sơn vào làm môn hạ, ta mới trút bỏ được nỗi thẹn đó"
Nói tới đây, lão quay sang Chu Vi, hỏi giọng lơ là, "công chúa Bảo Huy, cô thắng công chúa Hàm Sơn nhờ đã dùng công phu gì?"
Chu Vi thành thực nói: "Ta dùng ‘Phất Ảnh thủ’ để cướp được roi, kế đó, sử chiêu 'Tinh Hán Vô Cực’ trong ‘Thiên Nguyên thức’ buộc cô ta phải xoay mình, rồi vung roi quấn chặt vào người cô ta."
"Hay lắm!", Lãnh Huyền khẽ gật đầu, "Cô hãy sử 'Tinh Hán Vô Cực’ đánh vào ta thử xem."
Chu Vi ngẩn người, cô vội nói: "Không dám."
Lãnh Huyền chìa cái mặt ra, lạnh lùng nói: "Nếu côi không dám, ta sẽ đến thụ giáo cùng Tịch Ứng Chân, được chăng?"
Chu Vi trong lòng hơi hoảng, cô biết nội lực Tịch Ứng Chân cạn kiệt, nếu ông bị Lãnh Huyền khiêu chiến, tất nhiên không thể ứng phó, cô lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, giọng bị ép buộc: "Được ... thỉnh Lãnh công công chỉ giáo."
Cô đưa kiếm xeo xéo, chăm chú nhìn đối thủ.
Lãnh Huyền đứng lom khom, hai chân không để theo chữ Đinh hoặc chữ Bát, tay trái hạ thấp, tay phải đưa phất trần rũ lên trên bắp tay, lão thấy Chu Vi vẫn do dự chưa xuất thủ, giọng hối thúc: "Công chúa điện hạ, còn chờ cái gì?" Chu Vi bặm môi nhè nhẹ, cô xoay thân kiếm một vòng, đâm tới. Lãnh Huyền không di chuyển, không tránh né, vút một cái, mũi kiếm đã trượt sát ngang thân trên của lão cỡ hai tấc.
Chu Vi giật mình, cô vừa định thu kiếm, bỗng nhiên ánh bạc chớp lóa, phất trần vung sau mà đến trước, đập lên trên thân kiếm. Lập tức hổ khẩu Chu Vi buốt nóng, trường kiếm hóa thành một tia chớp xẹt, bay ghim dính mũi kiếm cỡ một tấc vô xà ngang trên trần, thân kiếm rung lên. Chu Vi một chiêu lạc bại, mặt không chút huyết sắc, cô lại nghe giọng Lãnh Huyền nói như dạy bảo: "Lão nô ra tay một chút chỉ để nói cho công chúa hay, Hàm Sơn mà bại, chính tại cô ấy thiếu hỏa hầu, không phải do ‘Tảo Tuệ công’ thua kém ‘Dịch Tinh kiếm’."
Đột nhiên, nhanh như cắt, lão vươn tay chụp cứng lấy Lạc Chi Dương, rồi xoay người bước đi, một cái chớp mắt, đã ra xa tận mấy trượng.
Khi Lạc Chi Dương ngoái trông lại, hình bóng Chu Vi đã mất hẳn, thoắt một cái, tòa lãnh cung hoang vu cũng đã bị xóa nhòa vào màn đêm.
Hai người đi một chập, đã về đến căn nhà nhỏ, Lãnh Huyền đem Lạc Chi Dương bỏ vô trong phòng, đuổi hai đứa tiểu thái giám đi xong, lão gằn giọng: "Tiểu tử, hiện giờ chỉ còn có ngươi và ta, hãy ngoan ngoãn khai ra chỗ cất giấu thạch ngư, để tránh ít nhiều đau khổ."
Lạc Chi Dương cười cười: "Thạch ngư không còn trong tay tui, đã bị Trương Thiên Ý lấy mất rồi."
"Nói láo!", đôi mắt Lãnh Huyền đầy nét tức giận, "Thằng nhỏ này, từ gặp mặt tới nay, chưa từng nói một câu cho thật. Đừng khi ta không biết, mới vừa rồi ngươi bôi nhọ Hàm Sơn, làm hoen ố danh tiết cô ta, để che giấu gian tình giữa ngươi cùng Bảo Huy. Thả cái rắm con mẹ nó!"
Lãnh Huyền xỉ nhục Chu Vi, Lạc Chi Dương giận không thể tả, hắn hét to, "Đồ thái giám không trứng nhà lão, biết gian tình là gì mà nói?"
Lãnh Huyền quá tức giận, lão vung tay phóng chưởng, được nửa chừng, bỗng lão dừng phắt lại, rũ bỏ nét tức giận trên mặt, thay vào đó bằng một nụ cười giễu cợt: "Tiểu tử, ta biết rồi, ngươi dám ăn nói ngược ngạo với ta, đó chính là vì ngươi chưa biết sợ!. Nếu ta đả thương ngươi, chuyện lọt vào tai Thánh Thượng cùng Tịch Ứng Chân, họ truy vấn tới .. Lãnh mỗ khó thoát khỏi khiển trách"
Lạc Chi Dương bị lão lật tẩy, hắn đành cười cười: "Lão biết vậy là tốt."
Lãnh Huyền hừ một tiếng, nói: "Ngươi tin hay không tin, ta có một cách này hành hạ ngươi khổ đau cùng cực mà Tịch Ứng Chân không thể truy ra dấu vết."
Lạc Chi Dương thầm kêu "Khổ rồi", hắn vội nói: "Lãnh Huyền, lão đừng tưởng bở, Tịch chân nhân con mắt sắc bén, bất kể lão dùng cách gì tra tấn tui, sau đó, ông ta đều có thể truy ra dấu vết"
"Hay vô cùng... ", Lãnh Huyền giọng cười ma quái, "Ngươi vừa nói vậy, càng khiến Lãnh mỗ thêm hứng thú. Hai ta đánh cuộc nhen, nếu Tịch Ứng Chân có thể truy ra cách ta hành hạ, từ nay về sau, ta sẽ không làm phiền phức gì đến ngươi nữa."
Nhìn thần khi lão, Lạc Chi Dương rợn tóc gáy, hắn nhảy ào lên, co cẳng chạy ra cửa.
Lãnh Huyền ngồi ngay ngắn bất động, lão hừ một tiếng, Lạc Chi Dương vừa nghe một làn gió lạnh ùa tới, đùi phải hắn lập tức tê liệt, Hắn co chân nhảy lò cò, Lãnh Huyền lại điểm tới một chỉ vào ngay chân trái, khiến Lạc Chi Dương ngã quỵ xuống, giẫy giụa đủ kiểu mà hắn vẫn không sao đứng lên nổi.
"Ngón sắp tới đây tên là ‘Thái Âm luyện hồn’", Lãnh Huyền chiêu một ngụm trà, rồi lão thản nhiên đứng dậy, "Ta dùng ‘Âm Ma chỉ’ điểm vào kỳ kinh bát mạch của ngươi, dụng lực vừa phải, đủ để gây đau đớn kinh hồn lạc phách, nhưng lại không làm tổn thương ngũ tạng lục phủ, không gây hư hại tứ chi. Lúc bị điểm trúng, ngươi sẽ đau tới hết muốn sống, nhưng rồi sẽ không để lại dấu vết gì"
Lão ngừng lại một chút, "Tiểu tử, nếu ngươi sợ hãi, hãy ngoan ngoãn nói ta biết tung tích thạch ngư."
Lạc Chi Dương giận điên người, hắn to tiếng, nói: "Cá thì không có, muốn gà hông, tui thực sự lại có một con gà?"
"Gà?", Lãnh Huyền hơi khựng.
"Đúng vậy... Một con họ Lãnh tên Huyền... một con gà thiến mắc dịch! ..."
Lãnh Huyền làm thái giám, bình sinh lão thù ghét nhất là chữ 'THIẾN' này, lão cả giận, vung một ngón tay ra, điểm đúng ngay vào huyệt "Khí Xá" của Lạc Chi Dương.
Cổ họng Lạc Chi Dương nghẹt cứng, không nói ra thành tiếng được nữa, hắn đành thầm chửi bới thậm tệ trong đầu!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK