Mục lục
[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: levan

(ND: Phiến Sơn Vi Vũ= Mưa bụi trên khoảnh núi - trong tiếng Trung, phát âm na ná như cụm từ 'chọc ghẹo SƠN bằng võ' - đến gần giữa hồi, mới xuất hiện công chuá Hàm Sơn [em gái cùng cha khác mẹ với Chu Vi] , học trò của Lãnh Huyền, cô này đành hanh hiếu thắng, thường đấu võ bị thua vào tay Chu Vi, nên đã lừa gạt và cưỡng ép họ Lạc trình bày cho ả xem chiêu thức 'Dịch Tinh kiếm' để qua đó học cách đánh bại nàng Chu Vi. Họ Lạc lém miệng đã chọc ghẹo cô ta bằng Linh Vũ cùng Linh Phi!)

Lạc Chi Dương vừa nghe Chu Nguyên Chương nói xong, hắn như sực tỉnh giấc mộng, thầm trách mình quá hồ đồ. Lúc Tây Thành lời qua tiếng lại cùng Diêm bang, tên núi Côn Lôn từng đã được nêu lên đôi ba lần, còn Tịch Ứng Chân cũng có nói đến Lương Tư Cầm ở xa tít tận Côn Lôn, chỉ vì hắn đã sơ ý, không kết nối hai sự kiện đó vào nhau. Nhân vật Tây Thành hiển lộ những thần thông hắn chưa nghe, chưa từng thấy, ngoài Lương Tư Cầm, còn có ai khác đủ khả năng đào tạo ra tám bộ chủ? Nhưng kết quả này không thể nào tốt hơn nữa được, tám bộ chủ Tây Thành đã đến kinh thành, Lương Tư Cầm nhất định cũng ở gần đâu dó thôi, chỉ cần cầu khẩn ông ra tay, "Nghịch Dương chỉ" sẽ được giải trừ. Nghĩ vậy, Lạc Chi Dương vứt bỏ hết mọi ưu sầu, tinh thần rất phấn chấn. Chợt nghe Tịch Ứng Chân nói: "Lương Tư Cầm đã lánh xa trần thế, lâu lắm rồi không có tin tức."

"Người này còn sống ngày nào, ngày đó mối đai họa tâm phúc vẫn tồn tại...", Chu Nguyên Chương đột nhiên ngừng nói, ông đưa mắt dõi thật sít sao vào Tịch Ứng Chân, "Lỗ mũi trâu, ngươi thực sự không có tin tức gì của hắn?"

"Thực sự là vậy", Tịch Ứng Chân giọng lạnh nhạt, "Lão đạo ta không gặp người này, đã hơn hai mươi năm."

Ánh mắt khốc liệt của Chu Nguyên Chương chiếu một hồi lâu vào lão đạo sĩ, rồi ông ta gượng một nét cười, xoay chuyển ánh mắt, dừng lại trên mình Lạc Chi Dương, ông quan sát hắn một lúc, rồi cất giọng bình thản hỏi: "Lỗ mũi trâu, đây là đồ đệ ngươi mới vừa thu nhận hả?"

Tịch Ứng Chân cười cười: "Coi như là thế! Ngươi và ta tuổi tác ngang nhau, cũng phải có chút nghĩ ngợi tới hậu sự!" Chu Nguyên Chương vuốt bộ râu dài, hàng mi trắng chớp chớp, "Đạo Diễn kia tu theo Tiểu Thừa, không làm đạo sĩ, chỉ muốn làm hòa thượng, nửa tăng nửa đạo, chả đâu vào đâu; Đạo Thanh là đồ nịnh hót, chính là 'Một thứ chó theo chủ ve vẩy đuôi, chả có cái tài cán gì'. Trẫm có mấy đứa con trai, con gái, lại toàn là người trong trần thế, một khi ngươi tọa hóa, ít ra cũng còn có một tên đồ đệ kế thừa truyền thống đạo pháp, giúp trẫm trông coi việc đạo tông của thiên hạ."

"Thánh Thượng quá khen.", Tịch Ứng Chân nói, "Đứa nhỏ này tư chất cùng lịch duyệt rất thô thiển, không gánh vác nổi cái trách nhiệm to tát ấy đâu."

"Nói cái giọng sặc mùi sách vở cổ hủ", Chu Nguyên Chương sôi nổi, "Nói đến tư chất cùng lịch duyệt, hồi bọn mình khởi sự năm đó, có chút gì là lịch duyệt với lại tư chất? Tiểu đạo sĩ này không đủ để cho trẫm dùng, nhưng thái tôn của ta còn nhỏ tuổi, có thể đem đưa sang cho nó dùng"

Tịch Ứng Chân thở dài: "Bần đạo lại chưa hề nói chuyện, bệ hạ dựa vào đâu nhận định nó là truyền nhân kế thừa y bát của ta?"

"Đồ lỗ mũi trâu nhà ngươi này, chả có làm việc nào cho đơn giản hết!", Chu Nguyên Chương chí ngón tay vào chỏm mũi Tịch Ứng Chân, "Nếu nó không là truyền nhân, tại sao lại đưa nó vào cung gặp ta?". Ông liếc sơ ánh mắt vào Lạc Chi Dương, vẻ lơ đãng, hỏi: "Tiểu đạo sĩ, tên ngươi là gì?"

Lạc Chi Dương đè giọng thấp xuống, tạo khản tiếng, nói: "Tiểu khả hiệu là Đạo Linh.".

Chu Nguyên Chương khẽ gật gù, nói: "Ngươi ngẩng đầu lên, cho trẫm xem nào."

Lạc Chi Dương mặt không còn chút máu, con tim đập thình thịch như muốn phá vỡ lòng ngực, có điều hoàng mệnh khó từ chối, hắn đành chậm rãi ngẩng đầu lên, Chu Nguyên Chương liếc hắn một cái, ông nhíu mày nói: "Tiểu đạo sĩ bộ dạng không xấu, thấy có chút quen thuộc, tựa hồ từng gặp qua đâu đó."

Lạc Chi Dương hai chân mềm nhũn, suýt nữa hắn té quỵ trên mặt đất, chỉ thấy Chu Nguyên Chương nhăn tít hàng lông mày, cố gắng lục lọi trí nhớ, trong khoảng thời gian ngắn, từ trong cái cô tịch của trời đất, sóng to gió bão sắp nổi ầm ầm lên đến nơi.

Sau một lúc lâu, Chu Nguyên Chương ngước nhìn lên, ông lầm thầm: "Kỳ quá, nghĩ không ra ... Kẻ kia... Ừm ... Hình như là đã chết mất rồi..."

Lạc Chi Dương thở ra một hơi, hắn cảm giác toàn thân hư nhược, đạo bào đã ướt đẫm mồ hôi. Chu Nguyên Chương oai phong lẫm lẫm, khá nhiều trọng thần của triều đình, trước mặt ông ta cũng run lẩy bà lẩy bẩy, đổ mồ hôi dầm dề. Lạc Chi Dương lần đầu triều kiến hoàng đế, Chu Nguyên Chương nom hắn sợ hãi đến mồ hôi thấm ướt áo, ông cũng không để ý gì lắm, ông ta xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy cây sáo trúc hắn giắt ngang hông, ông nhất thời vui vẻ hỏi: "Ngươi biết thổi sáo ư? Hay lắm. ngươi là quan môn đệ tử của lỗ mũi trâu, vậy Vi nhi là sư tỷ của ngươi, hai đứa đừng ngại, hãy hợp tấu một khúc, để cho trẫm xem qua một chút xem ngươi có cái linh khí tự nhiên cuả đạo pháp hay không?"

Lạc Chi Dương mồm miệng đắng ngắt, hắn tự hiểu, nếu phải thổi sáo, nhất định sẽ lộ dấu vết, hắn ngoái đầu nhìn về phía Tịch Ứng Chân, ánh mắt lộ vẻ cầu cứu. Lão đạo cũng bị bất đắc dĩ, Chu Nguyên Chương rõ ràng nảy ý lạ, lời phán của ông ta là kim khẩu ngọc nha, độc đoán ... Lạc Chi Dương cho dù không phải thực sự là đệ tử Tịch Ứng Chân, chỉ với mấy câu hỏi đáp vừa qua, ông cũng đành phải lộng giả thành chân, chẳng thể nào không coi hắn là đệ tử quan môn. Tịch Ứng Chân không làm sao khác được, chỉ im lặng gật đầu, ý bảo Lạc Chi Dương tùy cơ ứng biến.

Lạc Chi Dương gắng ngẩng đầu lên, thấp giọng hỏi: "Tiểu đạo ngu muội, không biết công chúa muốn tấu khúc nhạc gì?"

Chu Vi mang tâm sự riêng, thần tình không mấy mặn mà, cô thản nhiên đáp: "Muốn thổi bài gì cũng được, ngươi bắt đầu tấu sáo, ta sẽ hòa đàn theo là được."

Lạc Chi Dương nói: "Vậy thì chơi bài 'Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ' đi."

Chu Vi lặng im không nói, đôi măt trong veo như thanh thủy, cô dõi nhìn vào mấy sợi dây đàn.

Lạc Chi Dương thấy cô thê lương nét mặt, trong lòng hắn rực lên, "Vừa rồi, nàng thật vui vẻ bình thường, đề cập đến cưới hỏi, là trở nên buồn bã âu sầu, coi bộ dáng đó, ý hẳn nàng không ưng về làm dâu nhà họ Cảnh" .

Nghĩ vậy, tâm tình nở rộ, hắn bèn nâng ngang cây sáo, đặt vào môi, nhè nhẹ thổi, đưa một làn thanh âm sâu thẳm vào không gian trong tòa đại điện.

Tiếng sáo này như có ma lực, Chu Vi bất giác rúng động, ngón tay cô vô tình chạm vào dây đàn làm phát ra một mảnh tạp âm, tự dưng cô rụt chân, ngẩng đầu, đôi mắt đổ dồn vào nhìn Lạc Chi Dương. Gã này lại như không hay biết, ánh mắt hướng lên trời, gã say sưa thổi sáo. Toàn thân Chu Vi phát run, nhiệt huyết xông lên trên mặt, hai gò má màu bạch ngọc ửng hồng, hệt như ráng chiều gờn gợn trên sóng nước, nét mặt lẳng lặng thư giãn ra, nét xuân sơn rỡ ràng, mới vừa vài giây phút trước đây, cô còn ngơ ngác thẫn thờ, hệt như gỗ đá, chỉ vừa nghe qua vài âm thanh của sáo, thần thái Chu Vi đột nhiên sống động, nó như muốn bay bổng lên tới tận trời cao..

Bỗng Tịch Ứng Chân vỗ tay làm nhịp, ông cất cao giọng ngâm:

" Xuân giang triều thủy liên hải bình,

Hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh.."

----------------------------------------------------------------------------------------------------

(ND: Đây là hai câu đầu bài thơ của Trương-Nhược-Hư, miêu tả cảnh đẹp của đêm trăng trên sông xuân... xin tạm trích ở đây mấy câu đầu một thi phẩm trác tuyệt:

春江花月夜 - 张若虚

春江潮水连海平,

海上明月共潮生。

滟滟随波千万里,

何处春江无月明。...

Xuân giang hoa nguyệt dạ - Trương-Nhược-Hư

Xuân giang triều thủy liên hải bình,

Hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh.

Diễm diễm tùy ba thiên vạn lý,

Hà xứ xuân giang vô nguyệt minh. ...

Tản Đà dịch thơ:

Đêm trăng hoa trên sông xuân

Sông xuân sáng nước liền ngang biển,

Vầng trăng trong mặt biển lên cao.

Ánh trăng theo sóng đẹp sao!

Sông xuân muôn dặm chỗ nào không trăng? ...)

----------------------------------------------------------------------------------------------------

tiếng ngâm thơ rộn rã lọt vào tai, khiến Chu Vi đột nhiên giật mình, cô lúng túng, rảo vội mắt nhìn về phụ thân, thấy ông đang bị tiếng sáo của Lạc Chi Dương thu hút thần hồn, ông còn chưa trông thấy dáng quẫn bách của cô. Lãnh Huyền cụp mi khép hờ mắt, cũng có vẻ không hay biết. Tịch Ứng Chân miệng ngâm thơ, đôi mắt ông lại chăm chú nhìn vào cô, thật sâu trong đáy mắt ông thoáng hiện nét lo âu.

Chu Vi giật mình, hiểu ngay mình đang thất thố, cô bèn gắng đè nén sóng lòng, vào nhịp cung thương, bắt đầu gẩy cây dao cầm. " Phi Bộc Lưu Châu" vốn là món nhạc cụ tuyệt diệu, tiếng đàn mượt mà như châu ngọc, vừa thánh thót phát ra đôi ba âm thanh, đã lại cho thấy như một cơn hồng thủy bị đẩy lùi ngay ra xa ngàn dặm, để đánh tan mây, trên trời cao, hiện rõ ngay một vòng nguyệt kiều diễm.

Lạc Chi Dương bắt lấy ý nhạc, tiếng sáo hắn thoáng chuyển làn, đã lập tức hòa theo âm vận của đàn, hết sức nhẹ nhàng, linh hoạt mà biến chuyển tựa một cơn gió mạnh đánh vầng mây tản nhanh ra, để ánh trăng rải mượt mà tứ phía, lại mang nét linh hoạt của một cánh chim hồng, từ phương tây, đang vượt trùng khơi vạn dặm vỗ cánh bay đến đây.

Từ dạo xa nhau hồi đó, đến bây giờ, hai người mới lại được một đàn, một sáo hợp tấu, .họ vẫn hết sức ăn ý như xưa, có thể tĩnh có thể động, lúc nhẹ nhàng, lúc mạnh mẽ, lớn tựa biển trời mênh mông, nhỏ như hạt bụi li ti, có nét dặt dìu chảy man mác như nước sông cuồn cuộn, có khi thê lương não nùng như cô phụ than thở chốn phòng khuê, có dũng mãnh tựa gió táp sóng bủa, có tịch mịch như ánh trăng rải rác trên muôn hoa, tiếng sáo uyển chuyển nổi trôi như kiếp người phiêu bạt cõi vô thường, tiếng đàn liền lạc trải dài không dứt tựa máy trời chuyển động chốn vĩnh hằng, Tâm tư đôi trẻ hòa vào nhau, âm vận khoan khoái tựa cá vào nước, họ tấu đắc ý đến cùng tận. Mười ngón tay Chu Vi như liền lạc cùng nhịp tim, đôi lúc tiếng đàn tạo cảm giác như có sáu, bảy nhạc công cùng nhau diễn tấu, tiếng trong, tiếng đục dập dìu như ngàn đợt sóng chen nhau bủa tới, còn Lạc Chi Dương thì giữ một làn trung khí không đứt đoạn, đưa tiếng sáo chầm chậm vươn lên, hệt một sợi thừng vô hình liên tiếp dâng cao lên chín tầng mây, rồi kết tụ tại đấy như một mảnh băng giá bàng bạc.

Chu Nguyên Chương, Tịch Ứng Chân đều là lão nhân ngoài bảy mươi, trải qua biết bao thế sự, nếm đủ mùi vị của vui buồn sướng khổ, nhưng khi tiết tấu của khúc nhạc thâm nhập vào tâm trí, nó đã gây xúc cảm rung động, nó gợi nhớ những oanh liệt liêt oanh của một đời vẫy vùng, gọi nhớ những tiếng quân reo, ngựa hí, tiếng sắt thép của đao thương kiếm kích ... rồi tất cả tan biến vào sóng nước nhè nhẹ dưới bóng nguyệt mờ nhạt ... đến khi sáo và đàn đã chơi dứt khúc nhạc từ lâu, mà dư âm hãy còn vương vấn trong tâm khảm.

Trong cái tĩnh lặng của đại điện, ai nấy đều đắm chìm trong nghĩ nhớ về xa xưa... Sau một lúc thật lâu, Chu Nguyên Chương thở sượt một hơi dài, chầm chậm nói: "Lỗ mũi trâu, lệnh đồ thổi sáo thật tuyệt!"

Lạc Chi Dương rùng mình kinh hãi, Chu Nguyên Chương tâm tính khó dò, hắn thật cũng không biết câu này khen thực sự hay mỉa mai! Còn đang lo lắng, hắn đã nghe Tịch Ứng Chân vui vẻ nói: "Không dám nhận lời khen, nhưng ngón nghề thổi sáo này không phải do bần đạo dạy hắn."

Chu Nguyên Chương cười: "Tất nhiên, ngươi cũng chả thể dạy được! Nghe âm nhạc này, hiểu được cái ý tứ đó, đủ thấy tiếng sáo là bất tục. Lỗ mũi trâu, coi như con mắt nhìn người của ngươi không tệ."

Tịch Ứng Chân cười, Lạc Chi Dương vẫn ngẩn ngơ, đờ đẫn đứng yên, Lãnh Huyền bỗng mở to mắt, lão thét to: "Đạo sí đần... bệ hạ khen ngươi kia kìa! Còn không mau tiến ra tạ ơn?"

Lạc Chi Dương giật mình, hắn cuống quít chụm gối, quỳ xuống, thưa: "Cảm tạ bệ hạ."

Chu Nguyên Chương giơ tay lên, bảo hắn: "Miễn lễ cho ngươi! Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"

Lạc Chi Dương thầm thở ra nhẹ nhõm, hắn thấp giọng: "Sắp được mười tám."

"Mười tám?" Chu Nguyên Chương vuốt râu, dáng trầm ngâm, "Vi nhi, vừa rồi, nghe thổi sáo, ta sực nhớ ra. Con còn nhớ hai năm trước, nhớ tiểu thái giám không? Chẳng trách ta cảm giác tiểu đạo sĩ hơi quen quen, nguyên lai hai người hình dáng thực sự có giống nhau."

Đôi mắt Lạc Chi Dương chợt tối sầm, hắn gần muốn ngất xỉu. Sắc mặt Chu Vi cũng trắng bệch, mồm miệng cô cứng đờ. Bỗng Chu Nguyên Chương chậm rãi nói tiếp: "Vi nhi, ta biết, con mang ơn tiểu thái giám cứu mạng, nó bị Trương Thiên Ý giết chết, trong lòng con vẫn khắc khoải. Trong cung cũng như ngoại thành, không có tay chơi sáo nào có ngón nghề cân xứng với tài đàn của con, suốt hai năm qua, con rầu rĩ kém vui, duyên do chắc vì thiếu người tri âm hòa sáo. Giờ thì quá hay, như ta thấy, ngón sáo của tiểu đạo sĩ này so với tiểu thái giám kia còn cao minh gấp bội, từ giờ trở đi, mỗi lúc ta có thì giờ nhàn hạ, sẽ cho triệu nó vào cung để hòa đàn với con..."

Lạc Chi Dương nghe hoàng đế phán, tảng đá to lớn nặng trĩu tâm tư vụt tan biến, hắn đang định thở ra một hơi nhẹ nhõm,chợt nghe Lãnh Huyền tâu: "Thánh Thượng minh giám, đạo sĩ không phải thái giám, đâu có thể đi lại trong cung? Nếu bệ hạ muốn cho nó hòa nhạc cùng công chúa, tốt nhất là vung một đao gọn ghẽ, hoạn phứt nó đi là xong!"

Lạc Chi Dương vừa kinh hãi vừa tức giận, Chu Vi cũng tái mặt, cô ấp úng: "Này, đâu có cần đến thế? Nữ nhi cũng không cần người hòa nhạc cùng..."

Chu Nguyên Chương khoa khoa tay, ông cười: "Lãnh Huyền nói đó, không phải không có lý..."

Lạc Chi Dương cảm giác xương sống lưng lạnh ngắt, tóc tai dựng đứng lên, nhưng hắn nghe Chu Nguyên Chương nói thêm: "Nhưng cái đó là theo lẽ thông thường, thái y cũng không bị hoạn, vẫn cứ đi lại được trong cung. Đạo Linh là đồ đệ của lỗ mũi trâu, thỉnh thoảng ra vào cung, cũng không phạm vào điều cấm."

Lãnh Huyền u ám thở dài, nói: "Bệ hạ đã phán, nô tài không dám nhiều lời. Nhưng những cấm đoán quan trọng trong cung cấm, cẩn thận vẫn là hơn."

Chu Nguyên Chương giọng bình thản: "Ngươi phụ trách chuyện hộ vệ trong cung, cứ sắp đặt cho tốt là được"

Lãnh Huyền khẽ gật đầu, lão cụp mi, khom mình, rồi như một bóng ma, lão đã lùi về đứng đàng sau hoàng đế".

Lạc Chi Dương thầm xỉ vả: "Lão gà thiến còn chưa đủ ác độc, bất ngờ đòi đem hoạn lão tử, tự bản thân lão chả làm được trọn vẹn như nam nhân, cứ muốn tất cả người trong thiên hạ đều y hệt như lão." Nghĩ vậy, hắn lại đâm lo, ngờ rằng "Lão gà thiến này con mắt độc địa, chả hiểu có nhìn ra sơ hở nào đó của mình không?", hắn đưa mắt nhìn kỹ, thấy Lãnh Huyền thần sắc đờ đẫn, lão đứng thẳng người, bất động, mới trông, tưởng như cạn kiệt sinh khí, hệt một con người chưng nơi cửa hàng mã bồi bằng giấy, màu trắng nhờ nhờ.

Bỗng Chu Nguyên Chương nói: thêm "Lỗ mũi trâu, hôm nay đến đây, khoan dời bước ra về, ở lại đánh hai ba ván cờ với ta, nói chuyện cố sự .... Hiện giờ, lứa tuổi già lão từng chinh chiến thiên hạ ngày càng thưa dần, ngoài nhà ngươi, chỉ còn có mỗi Cảnh Bỉnh Văn cùng với Quách Anh."

Chu Vi vui vẻ nói: "Phụ hoàng cùng sư phụ đánh cở, trò chuyện, để con hầu một bên pha trà, dạo đàn"

Chu Nguyên Chương cười cười, ông xua tay, phán: "Lãnh Huyền, ngươi mang tiểu đạo sĩ đi nghỉ ngơi đi, không cần ở cạnh để trông chừng hắn, mà cũng đừng cho hắn đi lung tung trong hoàng cung"

"Tuân chỉ." Lãnh Huyền nhìn vào Lạc Chi Dương, chậm chạp nói, "Xin đi theo ta!" Dẫu Lạc Chi Dương chẳng muốn rời xa Chu Vi, hắn không làm gì khác được, đành phải đi theo sau Lãnh Huyền.

Lão thái giám đi trước dẫn đường, quanh qua quẹo lại, một thân ảnh trăng trắng tiêu điều, đầy vẻ quỷ mị dẫn hắn đi chừng mấy trăm bước, đến một chỗ hẻm nhỏ giữa hai tòa nhà, Lãnh Huyền trông trước trông sau không có ai khác, lão đứng phắt lại, rồi lướt lẹ ra sau, Lạc Chi Dương thấy hoa mắt, nghe gió mạnh táp vô mình, hắn vừa định né tránh thì đã không kịp thoát khỏi cước bộ như ma như quỷ của Lãnh Huyền, cần cổ hắn đã bị thít chặt như đóng đai bằng sắt, rồi toàn thân hắn bị vụt mạnh bắn tung lên cao, vập ngay vào một cây cột nhà.

Sau ót Lạc Chi Dương đau đớn, xương sống lưng buốt nhức, cần cổ hầu gãy rời làm đôi. Lúc hắn định thần, đã thấy Lãnh Huyền một tay quơ phất trần, một tay bóp ngang cổ hắn, khuôn mặt khô héo tối ám, ánh mắt lạnh lẽo như băng ngó thẳng vào Lạc Chi Dương, không giấu nét độc ác.

"Tiểu tử", giọng Lãnh Huyền vừa nhỏ vừa buốt lạnh, "Ngươi thật là to gan lớn mật!"

"Quá khen... quá khen...", giọng Lạc Chi Dương khục khục từ trong cổ họng bị siết, "Lãnh công công... Công công nhìn lầm người rồi..."

"Thúi!", Lãnh Huyền nhố một bãi nước miếng, "Ngươi lừa gạt được bệ hạ, tưởng lừa được ta sao? Bệ hạ không nhận ra ngươi, vì ngài chủ quan, đinh ninh là ngươi đã chết rồi. Ngươi tính lừa gạt Lãnh mỗ, đó là nằm mơ giữa ban ngày!"

Lạc Chi Dương vẫn cố khôi hài: "Tui mà nằm mơ ... khụ ... giữa ban ngày... Khụ... nhất định... Khụ...mơ mộng thấy cái đầu Lãnh công công rời khỏi cổ, lăn lông lốc..."

"Giỡn chơi há?", ánh mắt Lãnh Huyền lại lạnh hơn lên, "Bằng vào mấy cái ngón võ mèo quào của ngươi, tính làm cho Lãnh mỗ đầu rơi hả?"

"Sao lại không thể?", Lạc Chi Dương chậm rãi nói, "Hồi đó, là lão đem tui ra khỏi hoàng thành, tui mà tố cáo lên hết, lão cũng xong đời như tui thôi. Chu Nguyên Chương hết lòng tin cậy lão, ông ta mà biết việc này, thể nào cũng giận điên lên, đừng nói đầu lìa khỏi cổ, có khi là năm ngựa phân thây không chừng!"

Làn da mặt Lãnh Huyền khẽ nhăn một chút, lão lạnh giọng nói: "Tiểu tử, bình sinh ta ghét nhất là bị người áp chế. Ta cùng bệ hạ dùng tín nghĩa tương giao, chỉ cần ta hộ vệ ngài chu đáo, chuyện to đến đâu, ngài cũng chẳng để ý tới. Nhưng nếu ngươi cứ khăng khăng thêu dệt, ngươi tưởng có thể li gián cái nghĩa quân thần của ta chăng?"

"Khá lắm .. nghĩa quân thần" Lạc Chi Dương cười cười, "Nhưng không biết quân đây là Nguyên Thuận đế hay là Hồng Vũ đế?"

Trong một chớp mắt, mặt Lãnh Huyền nổi một làn tử khí, lão trợn mắt nhìn vào Lạc Chi Dương một hồi, rồi chu miệng, gằn giọng: "Tiểu tử, ngươi đừng tưởng ta không dám giết ngươi. Ta làm nhiệm vụ hộ vệ cấm cung, nắm trọn quyền sinh sát trong tay, chỉ cần viện một cái cớ nào đó, là dứt đi cái mạng nhỏ của ngươi, ta tìm giết một ả cung nữ, đổ họa cho ngươi, nói ngươi muốn bức gian không được nên giết người diệt khẩu, bị ta bắt gặp, đã ra tay hạ sát ngươi. Bệ hạ tín nhiệm ta, sẽ chẳng chút nghi ngờ, Tịch Ứng Chân dẫu có hoài nghi, liệu đã làm gì được ta."

Lạc Chi Dương nửa tin nửa ngờ, hắn nhận định, lão thái giám này tàn ác độc địa, nếu mình làm quá, không chừng đẩy lão đến thế cùng túng mà làm liều, hắn bèn nói: "Lãnh công công, lão không còn muốn ‘Linh Đạo thạch ngư’ nữa sao?"

Lãnh Huyền nghe vậy, thần sắc hơi giãn, lão chợp chợp đôi mắt, chậm rãi hỏi: "Thạch ngư hiện ở đâu?"

Lạc Chi Dương cười cười: "Tiêu tan rồi."

"Gì?", hàng mi trắng bạc của Lãnh Huyền trợn ngược, "Tiêu tan?"

"Ừa.", Lạc Chi Dương nói, "Tui đào được thạch ngư lên, quơ búa đập một phát, nó bể thành mảnh vụn, kết quả bên trong chỉ có một tờ giấy, viết bốn đại tự."

Lãnh Huyền vội hỏi: "Bốn đại tự nào?"

Lạc Chi Dương cười cười: "Ngươi, đồ ngớ ngẩn!"Lãnh Huyền giật mình, lão lập tức hiểu bị hắn đùa giỡn, bèn nổi giận, tăng thêm kình lực vào tay, siết cổ Lạc Chi Dương khiến gã này lè lưỡi, trợn mắt, gần tắt thở. Lãnh Huyền để hắn chịu khổ đau một lúc rồi buông tay, lão cười gằn: "Xú tiểu tử, ta giết ngươi dễ như gí chết một con kiến."

Lạc Chi Dương lấy lại hơi thở xong, hắn cười cười: "Lão gà thiến, lão dám giết tui?"

Lãnh Huyền nói: "Ngươi đưa ‘Linh Đạo Thạch ngư’ ra, ta tha chết cho ngươi."

Lạc Chi Dương đáp: "Chẳng phải tui đã có nói rồi sao? Bên trong chứa một tờ giấy, có bốn chữ to."

Lãnh Huyền dĩ nhiên không tin, lão lạnh lùng bảo: "Ngươi không nói cũng được, hiện giờ ngươi lọt vào tay ta, thể nào ta cũng có cách buộc ngươi cuối cùng phải mở miệng."

Lạc Chi Dương vẫn cười: "Cũng còn phải xem tui có hứng nói hay không nữa." Trong lòng hắn cũng hiểu rõ, cái mạng nhỏ nhoi giữ được hay không còn tùy vào lúc Lãnh Huyền xuống tay, lão vì hãy còn ham muốn "Linh Đạo Thạch ngư" mà chần chừ, hắn chỉ trông mong vào chút xíu đó mà toàn mạng.

Hai người trợn mắt găng nhau, trong đầu Lãnh Huyền ngàn mối rắm rối, rốt cuộc lão vẫn không buông bỏ được thạch ngư. Lão thấy Lạc Chi Dương võ công tầm thường, hẳn còn chưa khám phá bí ẩn trong thạch ngư, chỉ cần ra oai hoặc làm phước đúng lúc đúng chừng mực, không cần sợ hắn cứ giấu giếm mãi, lão lập tức giận dữ, hừ một tiếng, thả Lạc Chi Dương ra: "Tiểu tử, điều chính nhất vẫn là ngươi tránh xa thật xa công chúa Bảo Huy. cô ấy là đấng vạn kim, ngươi thì lả cái thá gì? Chẳng mấy chốc, công chuá sẽ xuất giá, đồ tiểu cẩu nhà ngươi chớ có làm hỏng đi danh dự của công chúa"

Lạc Chi Dương nghe từ "xuất giá", con tim đau nhói, hắn nghiến răng, nói: "Lão gà thiến, bớt nói lăng nhăng, cô ấy xuất giá hay không, mắc mớ gì đến tui"

Lãnh Huyền trừng mắt vào hắn, thần sắc nghi hoặc, một lúc lâu sau mới nói: "Tiểu tử, ngươi bớt quậy phá ... ngươi diễn trò gì, lão phu chỉ liếc sơ con mắt một cái là nhìn thấu hết." Nói xong, lão quay mình, dẫn Lạc Chi Dương đi chừng mấy chục bước, đến một căn nhà nhỏ tịch mịch, phòng ốc nhỏ bé, quần áo, thức ăn thức uống đều đã được sắp đặt đầy đủ, Lãnh Huyền lại cho gọi hai tiểu thái giám đến, nói là phục dịch Lạc Chi Dương, thực ra để giám sát hắn.

Tự lão không thể rời xa Chu Nguyên Chương quá lâu, xong xuôi, lão bèn lập tức bỏ đi.

Tiểu thái giám dâng ngự thiện, Lạc Chi Dương ăn uống sơ sài xong, hắn nằm dài trên giường, con tim hồi hộp. Chu Vi đã được hứa gả người khác, như hắn từng dự kiến, vậy mà khi nghe tin này, hắn vẫn cứ như bị sấm sét đả ầm ầm. Đến nước này, ngoài cố gắng quên nàng đi, hắn không còn đường nào khác, nhưng bằng cách nào để quên, còn làm đau xé tim nát ruột gan gấp bao nhiêu lần.

Chỉ cần khép mi mắt, Lạc Chi Dương đã thấy hiện ra trong đầu khuôn mặt khả ái như đóa sen trắng, lại nghĩ đến nàng sắp bị gả về Cảnh Tuyền, ruột hắn như đứt ra từng khúc, chỉ những muốn chết quách cho rồi., Trằn trọc mãi trên giường, giấc ngủ không đến, qua song cửa, nắng chiều nhạt mờ, ánh trăng dần trải xuống, đêm đã đến, mãi vẫn không thấy âm hao của Tịch Ứng Chân, kiểu này, hắn sẽ phải qua đêm một mình nơi đây.

Lạc Chi Dương mơ mơ màng màng một hồi, bỗng nghe từ xa vẳng đến tiếng người đang rảo bước vào gần.

Tuy Lạc Chi Dương không thể vận dụng nội công, nội lực hắn vẫn sung mãn, tai mắt vẫn lanh lợi hơn người thường, tiếng gió đùa ngọn cỏ trong vòng mấy trượng hắn cũng nghe được rõ. Chợt bước chân dừng lại, có tiếng đàm thoại nho nhỏ, hắn còn đang nghi ngại, nghe tiếng kèn kẹt, cánh cửa mở rộng, hai tên giám sát đưa vào một thái giám trộng tuổi, tay cầm phất trần, sắc mặt âm trầm. Lạc Chi Dương kinh ngạc, đứng dậy hỏi: "Có việc gì thế?"

"Công chúa cho gọi.", Đại thái giám giọng sắc nhọn, "Tiên trưởng hãy theo bọn ta đi một chuyến."

Lạc Chi Dương nghe hai từ "Công chúa", nhất thời máu nóng trào lên óc, tim đập thình thịch, nhưng hắn có một linh cảm nhỏ, hơi là lạ: 'Chu Vi dám công nhiên cho gọi, bộ cô không sợ người khác nghi ngờ sao?'

Còn đang dụ dự, đại thái giám thúc giục: "Tiên trưởng, xin mời đi theo."

Nghe thế, Lạc Chi Dương hết hẳn nghi ngờ, hắn thấy tim đập loạn, bèn ừ hữ một tiếng, rồi dấn bước đi cùng. Theo ánh sáng đèn lồng đi trước dẫn đường, họ băng ngang qua một vùng cây cỏ rậm rạp, tàn một nén nhang, đã đến bên ngoài một tòa cung điện, thái giám đột nhiên dừng bước, nói: "Đã đến nơi."

Cung điện tối tăm, không đèn lửa, cây cỏ bên ngoài um tùm khóac màu thê lương, chẳng chút sinh khí, đầy vẻ ma quái.

Thái giám đẩy cửa, nói: "Mời vào."

Lạc Chi Dương nhìn cánh cửa di chuyển, hắn thấy nóng hực trong đầu, bèn bất chấp tất cả, co giò nhảy ào vô,

Ra ngoài dự kiến của hắn, trong cung trống trơn, không một món đồ đạc gì. Lạc Chi Dương còn đang kinh nghi, chợt nghe 'rầm' một tiếng, đàng sau lưng, cửa cung đã bị đóng ập lại.

Lạc Chi Dương kinh hãi, vừa định xoay người phá cửa, bỗng nghe tiếng cười khúc khích, âm thanh thánh thót, êm tai.

Bất giác Lạc Chi Dương mừng rộ, hắn dõi nhìn về phia đó, thấy dưới ánh trăng xuyên qua song cửa, có một bóng người thon thả, yểu điệu.

Tiếng cười khúc khích vẫn không ngừng nghỉ, từ sau cây cột bước đến một nữ tử, cung trang toàn thân, lưng thon eo nhỏ, theo bước chân cô đi, vạt cung trang vờn vờn lay động.

Lạc Chi Dương nhìn nữ tử, tim đập như trống chầu, hắn hả miệng, mới thoát ra từ "Chu", bỗng dưng tắt tiếng, nghẹn đứt đi mất phần kế tiếp của tiếng kêu.

Nữ tử tiến vào vùng có ánh trăng chiếu tới, ngoài hẳn dự kiến, Lạc Chi Dương thấy nàng nọ không phải Chu Vi mà là một cô gái cùng trang lứa, gương mặt tú lệ trắng mịn, đủ phẩm chất một mỹ nữ, chỉ đáng tiếc, dưới khóe mắt, hàng mi kéo dài xeo xéo, hiển lộ một nét hung ác rợn người. Dáng dấp cô này giống đến gần tám phần thể thái của Chu Vi, Lạc Chi Dương bị tơ tình làm mờ mắt, hắn trông gà hóa cuốc, rất ngượng nghịu, hắn cất giọng rụt rè hỏi: "Cô là ai?"

Cô gái cười hì hì: "Ngươi đoán xem ta là ai?" Lạc Chi Dương giọng bình thường, nói: "Cô là ma quỷ."

"Ngươi nói gì?" Cô gái sa sầm nét mặt, ánh mắt cực kỳ tức giận, "Ngươi dám mắng ta?"

"Nếu không phải ma quỷ, tại sao nửa đêm canh ba chạy tới chỗ này làm gì?"

Cô gái càng thêm tức giận, hằn học nói: "Ngươi mới là ma quỷ, hừ, ta biết rồi, ngươi là đồ đệ của Tịch Ứng Chân."

Lạc Chi Dương vẫn cười cười: "Ai bảo tui là đồ đệ của Tịch Ứng Chân, trên mặt tui đâu có xăm chữ gì đâu"

Cô gái trợn mắt nhìn hắn, vẻ không mấy chắc chắn, cô thét hỏi: "Ngươi không phải đồ đệ của Tịch Ứng Chân hả?"

Lạc Chi Dương cười: "Cũng không chừng."

Cô gái càng thêm hồ đồ, cô giậm chân, tức tối: "Không chừng ... nghĩa là sao?"

"Không chừng chính muốn nói, có thể vậy, có thể không phải vậy!"

Cô gái bị hắn quậy cho hồ đồ tối tăm mặt mày, cô nghĩ tới nghĩ lui, sực tỉnh ngộ, bèn nghiến răng nói: "Hay nhỉ ... ngươi dám giễu cợt ta nữa kia. Hừ, ngươi không thú nhận cũng không được, trong Tử Cấm thành, ngoài ngươi cùng Tịch Ứng Chân ra, còn có ai mặc đạo bào của đạo sĩ ?"

"Thông minh.", Lạc Chi Dương vỗ tay, ưỡn dài cái lưng ra, "Đáng tiếc một điều, đạo gia đây đang mệt, không có hứng chuyện phiếm dài dòng cùng cô." Nói xong, hắn xoay người định bỏ đi, bất ngờ nghe gió mạnh tạt vào, Lạc Chi Dương cuống quít uốn mình né tránh, chợt thấy một ngọn trường tiên xẹt ngang qua thân mình rồi cuộn ngược trở về, như một con linh xà, nó quấn chặt ngay vào chân trái Lạc Chi Dương, giật mạnh, bắn tung thân mình hắn lên trên cao.Tuy không thể vận dụng nội lực, thân pháp Lạc Chi Dương vẫn không sút giảm, trong thinh không, hắn vung vẩy chân phải xuống, vặn eo lưng, di chuyển ngược chiều quấn của cây roi, thân mình lượn lờ hai vòng, vừa đáp xuống đất, chân trái đã cởi bỏ hết mấy vòng quấn của roi, nhanh như rồng rắn quẫy mình, hắn lăn được ngay ra bên ngoài.

Bất ngờ trước chiêu thức thoát thân đó, cô gái 'ủa' một tiếng, lại quét trường tiên tới.

Lạc Chi Dương vừa kịp đứng vững, bóng roi loe lóe trước mắt, gò má bên trái đã lãnh gọn một nhát, da mặt từ trán xuống đến khóe miệng bỏng rát như bị phỏng lửa.

Vừa ra tay, cô gái đã hạ độc thủ, Lạc Chi Dương tức giận pha lẫn kinh hãi, hắn đưa tay nắm chặt vào cây sáo trúc đang đeo ngang hông, miệng quát hỏi: "Tại sao cô đánh tui?"

"Đánh ngươi thì sao?", cô gái một tay chống ngang eo, cô cười gằn, "Có phải ngươi đúng là đệ tử của Tịch Ứng Chân không? Theo ta thấy, công phu của ngươi tầm thường lắm, thua xa Bảo Huy nhiều."

Mặt Lạc Chi Dương đau rát, hắn vừa muốn nổi sùng, khi nghe được hai từ "Bảo Huy", hắn lập tức hỏi ngay: "Cô cũng quen biết Chu Vi?"

"Hỗn láo", cô gái lớn giọng, "Chu Vi hai chữ bộ để cho ngươi gọi sao?"

Lạc Chi Dương không tức giận, hỏi: "Không gọi Chu Vi thì gọi bằng gì?"

"Dĩ nhiên là gọi điện hạ, gọi công chúa.", cô gái rất bực đọc, "Cái thằng này, đến cả quy củ xưng hô cũng không rành"

"Cho dù tui không rành quy củ!" Lạc Chi Dương chợp chợp con mắt, "Cô là ai? Làm sao cô quen biết Chu Vi?"

Cô gái cười gằn: "Ngươi không cần biết ta là ai, ngươi là đồng môn với Bảo Huy, nhất định đã có học ‘Dịch Tinh kiếm’ rồi, phải không?"

"Nếu có học qua rồi thì sao?", Lạc Chi Dương hỏi.

"Tốt lắm...", ánh mắt cô gái đầy nét vui mừng, "Ngươi đem kiếm pháp đó diễn ra từ đầu tới cuối, diễn trọn vẹn một lần cho ta xem."

Lạc Chi Dương cố nén cười, nói: "Cô lại không phải hoàng hậu, không phải công chúa, việc gì tui phải diễn ra cho cô xem?"

Sắc mặt lạnh lùng, cô gái nói: "Ai bảo ta không phải công chúa?"

Lạc Chi Dương ngẩn ngơ, hắn sực nhớ lại, lúc đại thái giám đến triệu, cũng có nói là "Công chúa cho gọi", chẳng lẽ cái cô gái điêu ngoa này lại thật sự là công chúa gì đó sao? Nghĩ đến đây, hắn không khỏi bị ngu ngơ trong đầu.

Cô gái mất kiên nhẫn, quát:"Tiểu đạo sĩ, ngươi rốt cuộc diễn hay không diễn?"

Lạc Chi Dương cười: "Không diễn thì sao?"

"Không diễn hả?" , ánh mắt cô gái phát lãnh, cô đột nhiên quát nạt, "Ăn trước vài roi nào.", cô vung vẩy trường tiên, quét vào cổ họng Lạc Chi Dương.

Lạc Chi Dương vội sử Linh Vũ, nghiêng mình né tránh, không dè, làn roi kia thoạt trông thì như hướng về bên tả, bất chợt đã chuyển sang bên hữu, cuộn theo một ngọn gió dữ, đã quật 'chát' một tiếng vào đầu vai trái. Lạc Chi Dương vừa đau vừa giận, hắn mạnh mẽ nhảy dựng về đàng sau, rút cây sáo ra, kịp thấy trường tiên lại như một con phi xà, đang ngoằn ngoèo phá không mạnh bạo vụt tới. Nghĩ đến đánh rắn phải đập giập đầu, hắn sử chiêu "Nguyệt Xuất Thương Hải", nhắm đúng ngọn roi, vụt ngang cây sáo ra.

"Bịch", thân roi chạm mạnh cây sáo, hổ khẩu Lạc Chi Dương nóng rực, cây sáo gần muốn rời tay, trường tiên thoáng co rụt lại, hệt như độc xà cất cao đầu, một tia chớp xẹt tới, ngọn roi đã in ngay vào giữa đùi phải Lạc Chi Dương.

Võ công cô gái không phải quá cao, cũng không hơn nhị lưu của Đông Đảo, nếu nội lực đầy đủ, Lạc Chi Dương sẽ chẳng mấy khó khăn đánh bại cô, Hiện giờ, hắn trông rất rõ ràng thế đến của trường tiên, cũng biết cách hóa giải, nhưng lực bất tòng tâm, cho dù cử sáo đánh trúng vào roi, vẫn không đủ sức chặn võ khí đối thủ. Trên thân roi, cô gái phả vào một nhu kình kỳ diệu, roi đi vun vút như chớp giật, lúc mạnh mẽ, lúc mềm mại, Lạc Chi Dương ngăn phải đón trái, hoàn toàn vô ích, chỉ nge tiếng bồm bộp liên miên, hắn đã bị roi vụt trúng toàn thân, đau như cắt da sẻ thịt, khiến hắn không ngừng rên siết.

Cô gái vốn chỉ muốn đánh hắn một roi cho té quỵ, nhưng cô giận hắn nói năng thiếu lễ độ, bèn nảy ý mèo vờn chuột, cố tình làm nhục hắn, lập tức cô đứng bất động, tả một tiên, hữu một tiên, đánh cho Lạc Chi Dương hai chân nhảy nhót toán loạn. Trong lòng khoái chí, cô cười hì hì, hỏi: "Xú tiểu tử, biết lợi hại chưa? Quỳ xuống mà xin tha mạng, ta giảm bớt cho ngươi một hai roi."

Lạc Chi Dương cả giận: "Xin tha mạng? Xin lỗi ... còn lâu!"

Cô gái mặt lạnh tanh, cô xoay cổ tay, vung cây roi ra, cuộn chặt lấy chân trái hắn, cô vận sức, lôi mạnh một cái, kéo Lạc Chi Dương ngã sấp mặt xuống, tay chân quơ quào, hán cảm giác máu nóng xộc lên từ cuống họng, thoát ra hai lỗ mũi tuôn ra ngoài.

Lạc Chi Dương giận phát điên, uất khí ngập tràn trong lồng ngực, hắn chỉ muốn nhảy dựng lên liều mạng với cô. Có điều, đối phương võ công cao hơn, thủ đoạn cũng độc ác, nơi đây lại là thâm cung hoang phế, cô ra tay đánh hắn chết tươi, sợ cũng không ai hay biết, hắn lập tức đè nén cơn giận, tập trung tư tưởng tìm phương pháp đối phó.

Cô gái thấy hắn nằm bẹp gí, bèn quát to: "Giả chết hả, đứng lên mau.", cô nâng roi, vụt hai phát vào ót và lưng Lạc Chi Dương.

Vốn Lạc Chi Dương định nằm bất động, dụ cô đến gần để sử ngón cầm nã "Bộ Kình thủ" hòng chế ngự cô, chẳng dè cô có thể vung roi từ xa hạ độc thủ, hắn nhất thời ăn hai roi, đâu thấu xương tuỷ, đành rên hừ hừ, lồm cồm bò dậy, đứng còn chưa vững chân, đã bị cô gái vung roi quấn lấy cánh tay, vụt hắn ra xa hơn một trượng, đầu cổ vập ngay vào một cây cột.

Mắt Lạc Chi Dương vụt tối sầm, hắn hầu như mất tri giác, lại nghe cô gái gằn giọng, nói: "Thế nào, phục chưa? Hừ, đồ vô dụng, mẽ như ngươi mà cũng đòi làm đồ đệ Tịch Ứng Chân?" Cô cố tình tạo oai phong, vừa nói, vừa quất roi vun vút vào không khí, vẽ nên nhiều đóa tiên hoa,

Lạc Chi Dương nghe tiếng roi rú rít, hắn chợt máy động trong óc. Kinh mạch hắn bị tắc nghẽn, chân khí "Linh Khúc" không thể chuyển vận, ngay cả bộ pháp "Linh Vũ" cũng không sao thể hiện ra hết mức kỳ diệu, duy nhất ngón "Linh Cảm" luyện thành công ở Phong Huyệt trước đây là vẫn còn, lại tăng tiến lên nhiều hơn, bất kể âm thanh nhỏ đến đâu, chạm vào màng nhĩ, hắn đều có thể xử lý và ứng phó.

Nghe tiếng trường tiên quẫy gió, Lạc Chi Dương rõ ràng có cảm giác, thanh âm này đến đến, đi đi, có dạng một nhạc khúc với tiết tấu nhất định,Tuy thanh âm này có biến chuyển, cái phức tạp của nó lại không bằng một góc sự phồn nhiễu của tiếng gió hú xuất phát dưới "Phong Huyệt", hắn chỉ cần nắm vững tiết tấu bên trong của tiếng vút, đã rất dễ dàng nhận biết hướng di chuyển sắp đến của đầu roi.

Đột nhiên đầu óc Lạc Chi Dương lóe sáng, một hàng chữ hiện lên trong não, "Thiên địa hữu tiết, động tĩnh hữu phương, thỉ sậu chi đạo, nhất dĩ quán chi, tri kì tiền nhi chế kì hậu, ứng tiết nhi phát, cử vô bất trung......" (ND: xem giải thích chi tiết bên dưới)

Đó là một đoạn kinh văn trong "Diệu Nhạc Linh Phi", thuộc về chương "Linh Phi thiên", đại ý: "Vạn vật trong trời đất đều có tiết tấu, cái tiết tấu gồm sự động tĩnh, sự biến hoá nhanh hay chậm, Một khi am hiểu biến hóa đó, sẽ thấy nó y hệt một khúc nhạc, có cái tiết tấu độc đáo, có những chuyển hóa nhỏ của nhịp điệu, tiết tấu xuyên xuyết từ đầu đến đuôi, không thể trước sau cùng hợp, bằng không, diễn tấu khúc nhạc sẽ thành vô nghĩa.Thiên địa có thời tiết, động tĩnh có thể thức, nhạc khúc có nhịp điệu, võ công cũng có tiết tấu. Âm nhạc càng dễ nghe, nhịp điệu càng độc đáo, võ công càng cao minh, tiết tấu lại càng vi diệu hơn. Đối mặt một lộ võ công, chỉ cần nắm vững cái "Tiết tấu" ẩn chứa bên trong đó, ta có thể từ chiêu thức này suy luận ra biến hóa của chiêu thức kế tiếp.

Trong kỳ "Ngao Đầu luận kiếm", Lạc Chi Dương khi giao đấu cùng Dương Cảnh, hắn từng xử lý môn "Bích Hải Kinh Đào chưởng" như một chi khúc, hắn đã nhìn ra những biến hóa kế tiếp của chưởng pháp, có điều, lúc ấy nội lực hắn sung mãn, hắn tới lui nhanh như gió, đã đánh bại Dương Cảnh, phần lớn dựa vào chân khí "Linh Khúc", ngay khi có cảm giác tiết tấu, hắn cũng không ghi nhớ trong lòng. Bây giờ mất đi nội lực, chỉ còn vỏn vẹn "Linh Cảm" làm vốn, Lạc Chi Dương ngưng thần nghe qua, hắn cảm tưởng cây trường tiên của cô gái như một nhạc cụ, chiêu thức xuất sử là như một chi khúc, trong đó cái tiết tấu độc đáo thuộc vào hàng nhất lưu của võ công, đáng tiếc cô gái kém hỏa hậu, sự thi triển chưa đạt mức độ cao minh.

Hắn còn đang nghĩ ngợi, cô gái quá sốt ruột, đã quất thêm hai roi nữa lên lưng Lạc Chi Dương. Kình lực quái dị trên thân roi thâm nhập cơ thể khiến hắn đau tận phế phủ, buốt rát như đao cứa, lửa thiêu.Cô gái cử trường tiên, định đánh nữa, Lạc Chi Dương vội nhảy dựng lên, thét to: "Khoan đã."

Cô gái thoáng một chút sững sờ, cười gằn, cô hỏi: "Chịu rồi hả? Mau đem ‘Dịch Tinh kiếm’ diễn ra ta xem, bằng không, ta đánh cho ngươi tan xương nát thịt"

Lạc Chi Dương cười cười: "Cô muốn xem tui trình bày chiêu thức ‘Dịch Tinh kiếm’, hay còn có âm mưu quái quỷ gì khác nữa?"

Ánh mắt cô gái buốt lạnh, cô sắc giọng đáp: "Cái đó không mắc mớ gì tới ngươi, ta bảo cho hay, muốn giữ mạng, lập tức diễn hết ra cho ta xem."

Lạc Chi Dương thấy cô ta có vẻ sốt ruột, hắn lấy làm lạ, nghĩ một chút, rồi thở dài nói: "Đáng tiếc.. ui... tui không diễn được."

"Vì sao?", cô gái ngạc nhiên, chỉ thấy . Lạc Chi Dương cười ha hả: "Bởi vì tui căn bản là không muốn!"

Cô gái trợn mắt nhìn hắn, sắc mặt chợt tái mét, cô buột miệng hỏi: "Tại sao ngươi... ngươi không chịu nói từ đầu?"

Lạc Chi Dương vẫn cười, nói: "Cô không hỏi, làm sao tui biết mà nói?"

Thần sắc cô gái tối sầm vì tức giận, cô nghiến răng, rít lên :"Ngươi muốn chết."

Trường tiên vung ra, quẫy một làn gió buốt rát mặt, tệ hại hơn tước đây nhiều. Nghe tiếng roi xé gió, Lạc Chi Dương biết cô gái bị chọc giận, chiêu này, cô vận toàn lực đánh ra, hắn mà trúng đòn, không chết cũng trọng thương. Nghĩ vậy, hắn hít vô một hơi, lắng nghe tiếng gió, nhưng không tránh không né, ngược lại, hắn còn bước tới một bước.

Bước này, chẳng biết vô tình hay cố ý, đã đưa thân mình hắn vặn bên trái, vẹo bên phải, một thân pháp vô đối xuất xứ tự thâm ý của "Linh Vũ", hắn nghe tiếng roi vút ngang sườn, đòn đánh của cô gái hụt mục tiêu, trong khi cô ta hãy còn kinh ngạc, toàn bộ thân roi đã hầu như lọt hẳn ra ngoài tầm đối thủ, Lạc Chi Dương dấn thân vào vòng trong của roi, nhìn thì giống như tự chui vô rọ, thực ra, hắn đã thâm nhập vào chỗ góc chết của trường tiên. giả dụ một cao thủ nhất lưu nào khác ngoài Lạc Chi Dương này, từ vị trí đó, cô gái nhất định sẽ bị đối thủ nhanh chóng nhập nội, cô sẽ tức thì bại trận.

Nhờ có được sư thừa cao minh, cô gái sở hữu kiến thức võ học bất phàm, cô không để cho Lạc Chi Dương tiếp cận, đã nhảy vọt thật nhanh ra đàng sau, rút mạnh cây roi về, nhắm quấn vào cổ đối thủ.

Lạc Chi Dương cũng chẳng ngoái đầu, hắn nghe theo Linh Cảm, từ tiếng roi xé gió, đã tiên liệu được hướng đi của trường tiên. Nếu đem so với âm luật, chiêu đầu của cô gái hệt khúc nhạc của tiếng mưa rơi, nhanh mà mạnh, tiếng rõ mà đanh, chiêu sau án theo khúc điệu cung thương, chậm rãi miên man, ý tứ vời vợi, hai khúc nhạc một trải rộng, một thu hẹp, khác nhau thật xa, để tấu chúng lên và tránh chuyển biến đột ngột, người chơi nhạc phải điều chỉnh ngón đàn cho nhuần nhuyễn, hai chiêu trường tiên này sử xuất liên tiếp, lúc một vừa đi khỏi, một còn chưa tới, giữa chừng ắt lộ ra sơ hở.

Cái sơ hở này chỉ có thể hội ý mà thấy, không diễn tả ra được bằng lời nói. Lạc Chi Dương không thể dựa vào nội lực, khi chuyên chú lắng nghe, Linh Cảm càng thêm nhạy bén, sâu sắc. Hắn lập tức chẳng xoay người, sử ra chiêu "Phạm Hoặc Thủ Tâm", giương sáo trúc lên, quài tay đánh ngược về phía sau một phát. Đây là một tuyệt chiêu của "Thiên Nguyên kiếm", đúng vào lúc kình lực của trường tiên bị đứt đoạn, không chệch chút nào, Nội kình của cô gái truyền đi đến cuối đường, roi bỗng bị cản trở, cô không thể xoay trở, thân roi bỗng dưng èo uột, nó khẽ khàng trượt ngang qua Lạc Chi Dương, chẳng gây sát thương.

Cô gái giật mình, cô thu hồi roi, định biến chiêu. Lạc Chi Dương nghe ra tiết tấu, đoán được chiêu kế tiếp đang chuyển đổi, tưạ khi chơi nhạc, phải đổi qua dùng thủ pháp "Chuyển làn", hắn lập tức xuất sử "Tử Vi Đẩu bộ", dấn người tới, ra chiêu "Tuệ Tinh Tảo đình", sáo trúc nhẹ nhàng lướt tránh thế đi của cây roi, nhắm điểm vào gò má bên trái cô gái.

Chiêu này đến quá đột ngột, cô gái không sao đón đỡ, phải uốn nhanh nửa người ra sau, nhưng cô vẫn bị chậm một chút, cây sáo đã quệt vào má, hơi đau đau. Cô vừa hãi vừa bực, sợ bị vạch thêm một phát mà mang sẹo mặt, cô đành phải vứt bỏ mọi ý nghĩ phản công, chân lui thật nhanh ra đàng sau, miệng không quên hỏi: "Đó có phải là 'Dịch Tinh kiếm' không?"

"Đúng thế" Lạc Chi Dương vừa trả lời, vừa xoay người dời chỗ.

Cô gái cả giận: "Chiêu đó tên gì?", vừa hỏi, vừa vung roi quét ngang, khí thế sắc bén, tiếng roi như xé lụa.

"Chiêu tên gì hả?", Lạc Chi Dương cười cười nói nói, "Tên là ‘Đả Lạn Cẩu Đầu’ (đánh vỡ đầu chó)", hắn đột nhiên lượn sang bên phải, chuyển qua bên trái, ung dung tránh né ngón trường tiên sát thủ của cô gái.

Cô gái vừa sợ vừa giận, hả họng mắng: "Ngươi mới là cẩu, cẩu đạo sĩ, xem ta đánh vỡ cái đầu chó của ngươi." Vừa quát thét , cô vừa vung roi quất xoát xoát xoát, trường tiên bay ngang lượn dọc, dệt thành một tấm lưới lớn.

Nhưng Lạc Chi Dương đã nhìn ra tiết tấu của tiên pháp, cái nhanh, chậm, cái tới, lui ... các biến hóa đánh thẳng, móc ngược ... hắn đều thấy trước rất rõ rệt. Tiên pháp của cô gái tuy tinh kì, bản thân cô lại chưa có thể tận lực đạt mức kỳ diệu, lại thêm tính tình kiêu ngạo, sau mấy lần liên tiếp đánh hụt, cô nhất thời tức giận cành hông, khiến nhịp tim, hơi thở bị gắt gao nóng nảy, dễ cho Lạc Chi Dương phát hiện sơ hở giữa hai chiêu thức, càng đánh về sau, cô càng chơi sai nhịp điệu, sai tiếng nhạc, cước bộ, chương pháp càng thêm loạn, sơ hở ngày một nhiều, dần dà cô không chấn chỉnh nổi

Lại sách thêm ít chiêu nữa, lúc cô gái tận lực xoay người, huyệt "Ngũ Xu" bên hông cô bỏ ngỏ, Lạc Chi Dương thừa cơ, huy sáo điểm tới, cô gái nghe tiếng gió, vội vàng vặn người né tránh, nội lực cô hùng mạnh, hành động thần tốc, tuy Lạc Chi Dương nắm tiên cơ, hắn vẫn bị chậm một chút, lúc cây sáo vung tới, cô gái đã xoay người đi. Lạc Chi Dương thấy hạ bàn cô chợt hở, hắn thuận thế hươi sáo vụt "bịch" một tiếng đúng ngay vào chỗ thịt đầy đặn nơi mông cô.

Cô gái cất tiếng thét chói tai như mèo bị đạp vào đuôi, cô đưa tay bợ mông, lủi nhanh ra sau, trợn ngược hai mắt tóe lửa vào Lạc Chi Dương

Lạc Chi Dương rụt cây sáo về, hắn cười hì hì, nói: "Chiêu này cũng xuất phát từ 'Dịch Tinh kiếm’, cô thử đoán xem tên nó là gì?"

Cô gái tuy trong lòng giận cành hông, nhưng vẫn tò mò, hỏi: "Tên gì?"

Lạc Chi Dương thấy cô bộp chộp vô ý, hắn hả họng cười to, nói: "Chiêu này tên là ‘Trúc Duẩn Tử Sao Nhục’!" (thịt heo xào măng trúc, phát âm na ná giống 'ống trúc gõ thịt').

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK