Thần Nam trong lòng đã dựng lên mười phòng tuyến đối với Nam Cung Tiên Nhi. Vưu vật điên đảo chúng sinh này quả thật không nên trêu vào, kế mưu của ả thật khiến người ta phải lạnh gáy.
Sau một hồi kinh ngạc Nam Cung Ngâm mới lên tiếng:
“Muội muội không đùa đấy chứ ? Chúng ta chẳng phải đã nói rồi sao ? Chẳng phải chúng ta đã ước định biến nàng ta thành chị dâu của muội sao ?”
Nam Cung Tiên Nhi mỉm cười:
“Ca ca huynh không thấy chủ ý này rất hay ư? Huynh đành chịu thiệt một chút vậy, nhất thiết phải lo cho đại cục.”
Nam Cung Ngâm im lặng suy nghĩ hồi lâu, ý nghĩ này quả là hoang đường mà đáng sợ. Như quả có thể thành công thì đối với chính đạo thánh địa mà nói đúng là sét động trời xanh, là một nỗi sỉ nhục ngàn đời.
“Ha ha….Muội quả thực là một thiên tài” Nam Cung Tiên Nhi mỉm cười hết sức thoải mái.
Mộng Khả Nhi sắc mặt nhợt nhạt không biết vì thương thế hay hoảng sợ. Thần Nam, Vương Lâm, Nam Cung Ngâm ba người ngây ngốc đứng thừ ra.
“Yêu nữ!” Trừ Nam Cung Tiên Nhi ra, trong lòng mợi người có mặt đều vang lên hai tiếng này.
“Muội quyết định,bây giờ chúng ta lập tức hành động. Suy nghĩ biện pháp bắt được tân lang Huyền Trang rồi sau đó tranh thủ mấy ngày này cùng với Mộng tiểu ny tử tổ chức đám hỷ cho hai người ! Ha ha ha…”
Thần thái Nam Cung Tiên Nhi hớn hở. Tuy tư dung vẫn tuyệt thế nhưng bản chất yêu nữ bộc lộ ra toàn bộ.
Đến tận lúc quay về chỗ nghỉ, bên tai Thần Nam vẫn vang vọng tiếng cười đắc ý của Nam Cung Tiên Nhi. Hắn không khỏi cảm thán yêu nữ điên đảo chúng sinh này quả thật độc ác.
Sau đó, trong lòng Thần Nam do dự bất quyết, không biết có nên giúp Nam Cung Tiên Nhi ném Mộng Khả Nhi vào vũng lửa hay không. Trước giờ hắn chưa hề có hảo cảm với Mộng Khả Nhi, nhưng hôm nay chứng kiến thấy nàng ta còn có mặt hiền lành thuần khiết như vậy nên hắn có chút bất nhẫn.
“Theo lí mà nói thì nàng ta là cừu địch của mình, sa vào tay địch nhân mình phải cao hứng mới đúng. Vì sao khi thấy thái độ của nàng ta với Vương Lâm thì lòng dạ sắt đá biến mất nhỉ ? Ài, lẽ nào mình thực sự quá đỗi thiện lương ? Chung quy nên làm gì đây? Chậc ! Cứ để đó đã, đến khi bắt được Huyền Trang hòa thượng rồi tính.”
Thời gian trôi qua rất nhanh. Ngày mai đã là ngày Cản Thi Phái chính thức khai phái thánh điển. Mấy hôm nay, tinh thần Thần Nam cứ có cảm giác hoảng hốt, tựa hồ thấy được trong núi có điều gì đó quấy nhiễu tâm tình, xưa nay hắn vẫn tin vào cảm giác huyền bí của mình.
Hắn không biết lần này sẽ phát sinh ra sự tình gì. Không biết là tốt hay xấu, hắn quyết định trước tirn phải vào trong núi thám thính trước một phen.
Nhân vì sắp đến ngày đại điển phục phái của Càn Thi phái nên những tu luyện giả được mời hay nghe tin mà đến cũng đã tề tựu đông đủ. Tiểu thôn, tiểu trấn quanh Phong Đô sơn chật ních người, đến đâu cũng có thể thấy người trong giới tu luyện.
Hiện tại Thần Nam có thể nói là nhân vật tiêu điểm trong giới tu luyện phương Đông. Lúc này danh tiến nổi như cồn, để tránh bị người ta nhận ra rồi có thể dẫn đến một số phiền toái không đáng có, hắn không trực tiếp vào trang viên trong núi của Càn Thi phái mà đi vòng theo đường sau núi. Sau mấy lần lòng vòng, hắn dần dần tiến đến gần trang viên cổ kính.
Phong Đô sơn không hổ xưng là Quỷ sơn, vừa vào núi Thần Nam đã phát hiện mấy chục bộ bạch cốt có vẻ đã lâu năm. Dưới gốc cây, trên bãi cỏ khô, dưới chân núi đều ngập xương khô, thậm chí dụng lực ấn chân xuống cũng bật lên một bộ hài cốt.
Trong núi, âm khí dày đặc, trừ một số ít những tu luyện giả đặc biệt ra, người bình thường nếu như sống ở đây nhất định không thể trường thọ. Bất quá, ở những tiểu trấn gần đó lại không có cảm giác âm khí quá thịnh. Thần Nam lúc này nghĩ lại, cũng có khi truyền thuyết là chính xác, có lẽ có vị cổ tiên nào đó từng bố trí phong thủy đại trận ở đây. Nơi này tựa hồ là một vùng trời riêng khác biệt
Thần Nam không có tâm tình nghiên cứu phong thủy, hắn nhắm thẳng hướng trang viên của Càn Thi phái mà cất bước. Lúc vượt qua ngọn núi đầu tiên, hắn đột nhiên phát hiện có bóng người thấp thoáng tại ngọn núi cao nhất gần đó.
Trong lòng Thần Nam lấy làm kinh dị, sau đó đổi hướng, đi về hướng ngọn núi đó. Trông thì rất gần nhưng thực tế quãng đường khá xa, phải qua liên tục năm đỉnh núi mới tới tiếp cận được.
Trên đỉnh núi cao ngất truyền ra từng đọt âm thanh cổ quái, có cả tiếng va chạm của kim khí, ngọc khí.
Thần Nam tỏng lòng đầy nghi vấn. Chả lẽ nơi này là nơi Càn Thi phái huấn luyện cổ thi sao? Nghĩ vậy, hắn lập tức thấy hưng phấn, muốn lập tức tiến đến xem xét, nhưng cuối cùng hắn cũng nén được sự tò mò của mình.
Hắn đã tận mắt thấy được sự đáng sợ của Đọa Lạc Thiên Sứ, lúc đó nếu đối phương không quá chủ quan, tất hắn không thể đâm Phương Thiên Họa Kích vào ngực tên cổ thi hung bạo đó dễ dàng như vậy.
Ai biết được trên núi không có một Thượng Cổ Kì Thi như vậy hoặc còn cao cấp hơn, nếu đúng thế ắt hắn tự chuốc lấy một thân phiền nhiễu. Dẫu có Thần Huyết, không e ngại gì đối phương nhưng ngộ nhỡ đả thảo kinh xà, tương lai không tránh khỏi bị Càn Thi phái điên cuồng truy sát.
Xem xét địa hình quanh đó xong, Thần Nam phát hiện phía sau ngọn núi trước mặt là một ngọn khác cao tương đương, cự ly cũng không cách quá xa. Nếu đứng trên đỉnh ngọn núi đó đương nhiên nhìn rõ được tình hình cổ quái trên ngọn núi trước mặt.
Thần Nam cẩn thận băng qua rừng núi, tránh khỏi tầm nhìn của những người trên núi, nhanh chóng lướt lên đỉnh ngọn núi bên cạnh.
Khi leo đến đỉnh ngọn núi bên cạnh, Thần Nam ẩn mình trong khu rừng tùng rậm rạp, đảo mắt nhìn sang ngọn núi đối diện lập tức đại kinh.
Đối diện với ngọn núi hắn đang ẩn là một đỉnh núi bằng phẳng và rộng rãi, không hề một cây xanh hay tuyết phủ. Chính giữa khoảng đất có một tế đài cao chừng bảy tám trượng, trước tế đài có hơn chục lão nhân đang quỳ bái, bỗng hắn phát hiện ra người ở giữa tràng là người quen cũ: lão già Cổ Phong.
Mấy lão nhân không ngừng nhìn lên đỉnh tế đài mà lễ bái, mồm lẩm nhẩm tụng niệm, thần thái vô cùng thành kính. Bất quá vì cự li quá xa nên Thần Nam không nghe rõ họ đang cầu khấn gì.
Không cần nghĩ hắn cũng biết vật họ cầm trong tay là pháp khí giống với Đoạt Mệnh Thi Hoàn mà Cổ Hi từng sử dụng, âm thanh tuy khác nhưng công hiệu của pháp phí thì giống nhau. Âm thanh cổ quái vừa nãy do họ tạo ra.
Tế đài không biết làm từ vật liệu gì mà màu sắc đỏ sẫm, giống như màu máu khô.
Thần Nam cảm thấy lạnh xương sống Càn Thi Phái tà dị như vậy. Nói không chừng tế đài được nhuộm trong biển máu.
Cổ quái nhất là vật được cung phụng đặt trên nơi cao nhất của tế đài lại là một quan tài bằng thủy tinh lấp lánh trong suốt, dưới ánh nắng chiếu xạ lấp lánh, ẩn hiện như có cái gì đó lưu động
Trên tế đài màu máu lại có một quan tài thủy tinh tỏa ra ánh sáng như vậy, đúng là tà dị cực độ.
Đặc biệt hơn ở chỗ quanh quan tài hình như có xếp không ít sự vật. Thần Nam vận nhãn lực lên quan sát mới phát giác là tiên sâm, linh chi, huyền quả, hà thủ ô đều đã thành nhân hình, tất cả đều là những thiên tài địa bảo. Thật sự kinh người !
Những loại tiên thảo này đều rất khó tìm kiếm, Thần Nam không tưởng ở đây lại có nhiều ngang ngửa với kho thuốc của Thần Phong học viện. Nếu con rồng du côn theo chân, nhất định hưng phấn đến mức kêu ngao ngao ầm lên, đó toàn là thức nó thích nhất.
Những loại thiên tài địa bảo được người ta xếp quanh chiếc quan tài thủy tinh nọ. Thần Nam đoán rằng nó quả đúng là thiên vật trân quý.
Các lão nhân đứng lễ bái, bên trên huyết sắc tế đài, quan tài thủy tinh phát ra lưu quang màu cam, thiên tài địa bảo vô tận, cảnh tuợng trước mắt quá ư tà dị.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK