Theo truyền thuyết, Thần Chiến có năng lực kinh thiên, giống như cầu vồng chiếu xuống mặt đất, khiến cả nhật nguyệt trên trời đều thất sắc.
Ông ta chính là tuyệt đỉnh cường giả trong giới chân tu, Tiêu Diêu Vương của Đệ nhất cường quốc Hoa Hạ của Tiên Ảo đại lục.
Thần Chiến tài năng cái thế, thân thế hiển hách, tu vi ngạo thế, Thần gia đương thời ẩn ước ở vào vị thế của một Thiên Hạ Đệ Nhất Thế Gia.
Cùng năm Thần Chiến tạo ra những thần thoại, chỉ vỏn vẹn vài câu chữ thì không thể nói hết. Chỉ có thể nói vào thời đó ông ta chính là nhân vật truyền kỳ nhất.
Chính bởi vì Thần gia mang vinh quang vô thượng, lại bị những hào quang vô tận bao bọc xung quanh, cho nên Thần Nam đương nhiên cũng mang trên người những áp lực rất lớn.
Thời niên thiếu, hắn đã sớm bộc lộ tài năng, nhưng trong mắt thế nhân việc này là đương nhiên, nếu hắn không thể trở thành cao thủ trong đám thiếu niên thì mới là việc lạ đó. Nhưng từ năm mười sáu đến hai mươi tuổi, phát sinh việc ngoài ý muốn, hắn từ một kỳ tài trở thành kẻ tầm thường, áp lực to lớn ấy thật khiến hắn thống khổ không chịu nổi.
Gió bắt đầu tạt vào mặt, một luồng khí lạnh thổi về phía Thần Nam, khiến hắn từ trong những hồi ức ngày xưa tỉnh lại. Tiểu Long lúc này đang bay trên đỉnh Hành Sơn quanh năm tuyết phủ.
Tiểu Long cứ nhắm vào hướng Nam mà bay, trên mặt đất, cảnh vật loáng chốc vụt ở lại sau lưng. Trải qua vạn năm, núi chuyển sông dời, cảnh vật bên dưới dù không đến nỗi thay đổi hoàn toàn, nhưng thật sự đã biến đổi đi rất nhiều. Thần Nam cẩn thận quan sát, tìm kiếm những di tích còn sót lại.
Sắp đến, cuối cùng cũng sắp đến rồi.
Cuối cùng đã đến dãy Côn Lôn hùng vĩ, quê hương của tiên nhân ngày xưa. Nơi Thần Nam muốn tìm chính là cổ tiên di địa trên đỉnh núi phía trước.
Côn Lôn, những chóp núi cao hàng ngàn mét. Núi cao và vực sâu đều rộng lớn vô cùng đã tạo thành một địa vực đồng nhất với những cảnh quan kì dị, khí hậu bất đồng.
Cách mặt nước biển ba nghìn mét là những đỉnh núi và thung lũng cổ kính, cảnh sắc tú lệ. Trên núi, cây rậm rạp xanh ngát, dưới thung lũng thì đầy kỳ hoa dị thảo, bốn mùa đều là xuân. Nhưng trên đỉnh núi cách mặt biển năm, sáu ngàn mét lại quanh năm tuyết phủ trắng xóa. Dãy núi nối nhau liên miên, gió tuyết thổi ào ạt. Và trên đỉnh núi tuyết phủ ngàn năm, tương truyền rằng, có loài hoa Tuyết Liên vô cùng quý giá, một báu vật của đỉnh Tuyết Sơn.
Côn Lôn khí thế hùng vĩ, những vệt trắng, xanh đan xen với nhau. Nhìn từ xa, dãy Côn Lôn thật xanh ngát, không khí trong lành, nhưng từ lưng chừng lên tới đỉnh thì tuyết phủ quanh năm, đâu đâu cũng một màu trắng xóa.
Cũng bởi cảnh sắc thần kỳ đó đã thu hút biết bao tu luyện giả tìm tới ẩn cư. Đông đại lục cũng có những môn phái cổ xưa nằm trong vùng núi này.
Theo truyền thuyết, từ thời rất xa, đây là nơi ở của các vị thần tiên, có rất nhiều tiên nhân đã ẩn tu trên núi Côn Lôn như mộng như ảo này. Nhưng truyền thuyết thì vốn không có cơ sở nào cả, bởi vì nơi Thần Nam muốn tìm chính là địa phương này, nơi ở xa xưa của các tiên nhân thời đó.
Khi đến phía sau dãy Côn Lôn, Thần Nam bảo Tiểu Long giảm tốc độ lại, bay sát trên đường núi. Trong núi tràn đầy kỳ hoa dị thảo tỏa ra hương thơm ngào ngạt, các loài trân cầm dị thú chạy nhảy tung tăng, cảnh tượng ấy có thể nhìn thấy ở khắp nơi. Quả không thẹn là nơi linh địa của trời đất.
Đi qua những mõm núi, vượt qua những độc đạo sơn cốc, thì một đỉnh núi cao đến bảy ngàn mét đã hiện ra trước mắt Thần Nam. Hắn trong lòng kích động từng hồi, lẩm bẩm nói: “Sáp Thiên Phong, đã đến rồi… cuối cùng đã ở trước mặt rồi…”
“Ha ha, cuối cùng ta đã tìm ra…” Thần Nam cười lên điên loạn. Ngồi trên Tiểu Long mà cứ lấy tay đập lên đầu nó, Tiểu Long ủy khuất quay đầu lại nhìn hắn, mồm phát ra tiếng kêu “Ô Ô” bất mãn, kháng nghị lại.
“Tiểu Long ngoan! Mau mau bay tới đỉnh núi đó, đích đến của chúng ta cuối cùng cũng tới rồi.”
Sáp Thiên Phong, giống như một thanh kiếm nhọn chọc thẳng trên đỉnh Vân Tiêu, phủ một lớp trắng xoa, có thể coi nó như là một thế giới của băng tuyết. Vân vụ mờ mịt lững lờ trên đỉnh núi, tiên khí vận chuyển khắp nơi, thật giống như bước vào cực lạc tiên cảnh.
Tiểu Long huy động hai cánh, hướng thẳng lên trên mà bay tới, đón lấy luồng hàn khí phóng lên đỉnh núi. Không khí trên cao mặc dù rất mỏng manh nhưng khi quét qua cơ thể lại giống như bị dao sắc cứa vào. Khí lạnh càng khiến cho Thần Nam cảm thấy người tựa như đã đông cứng. Cũng may hắn công lực thâm hậu, nếu không đã trở thành cục đá từ lâu rồi.
Tiểu Long từ trên cao từ từ hạ xuống, càng lúc càng gần đỉnh núi, không khí từ từ ấm dần lên. Một người một rồng đều cảm nhận được một trận gió xuân ấm áp. Cái ấm áp đó khiến cho Tiểu Long dần dần say mê, mắt nó híp lại để mặc hai cánh tự do trôi đi.
Bên dưới là một dãy núi thấp, sau khi hạ xuống, một người một rồng liền cảm thấy nơi đây thiên địa linh khí tràn ngập, lá xanh mơn mởn, chim hót, hoa thơm, phong cảnh mê người, mĩ lệ trong tranh vẽ tựa như đang trong tiên cảnh.
Thần Nam nhảy từ lưng Tiểu Long xuống, từng bước từng bước tiến về phía trước, trong lòng hắn lúc này kích động dị thường. Phía sau gò đất trước mắt chính là nơi khiến hắn từ khi sống lại đến nay vẫn không thể nào quên được ---- Bách Hoa Cốc.
Dù đã không biết bao nhiêu lần trong lòng hắn hy vọng, một ngày nào đó sẽ có thể nhìn thấy cảnh này. Mặc dù trong lòng từ lâu đã không còn ôm ảo tưởng, nhưng trước tình cảnh như thế này lại khiến cho hắn kỳ vọng có kỳ tích phát sinh.
Tiểu Long tò mò theo sau Thần nam, nó cảm thấy cổ tiên di địa này thật tràn đầy linh khí, ở một bên lắc lư đưa đẩy thân hình béo ú, kêu lên “Y Y Nha Nha” không ngừng.
Đi qua mô đất nhỏ phía trước, trước mắt Thần Nam xuất hiện một sơn cốc, hương thơm ngào ngạt phả vào mặt, nhìn từ xa đã thấy trăm hoa đua nở. Thật không thẹn với cái tên đầy mỹ lệ, Bách Hoa Cốc.
Một dòng suối nhỏ từ trong cốc chậm rãi chảy ra, nước suối trong vắt, dưới nước có năm câu sáu màu xếp từ đá cuội, cá lội tung tăng qua lại hài hòa. Trông thật là sinh động.
“Bách Hoa Cốc.. Vũ Hinh... ta đã đến đây… ta đến để tìm nàng đây.” Thần Nam thanh âm nghẹn ngào.
Tiểu Long thấy vẻ mặt thê lương của hắn thì cảm thấy vô cùng kì quái, đưa cái đầu rồng to lớn quay sang. Cặp mắt to tướng không chớp, chăm chú nhìn hắn.
Thần Nam nhẹ nhàng kéo nó sang một bên, từng bước từng bước tiến về phía truớc. Khi đi vào cốc khẩu, hương thơm lại càng ngào ngạt hơn.
Có thể thấy trong Bách Hoa Cốc ngoài loại kỳ hoa là Xá Tử Yên Hồng, còn có rất nhiều loài cây nhỏ không biết tên. Các chủng loại cây cỏ tuy không giống nhau nhưng chúng đều không cao quá hai mét, óng ánh rực rỡ, giống như được chạm lục ngọc vào thân, tỏa ra ánh sáng thần bí.
Các loài cây nhỏ xung mãn linh khí, đủ loại sắc màu điểm xuyết trong các bụi hoa, làm cho cảnh sắc càng thêm thập phần mỹ lệ.
Trên Bích Ngọc Thụ lại treo những trái lục sắc, mặc dù đứng cách đó rất xa, cũng có thể ngửi thấy hương thơm ngào ngạt. Tiểu Long hít lấy hít đế, con mắt ti hí chợt mở to, lộ ra vẻ mặt khoái chí, say mê.
Thánh Long thiên sinh cảm giác rất mẫn tuệ, nhận biết rằng, quả trên cây này đều là những thứ trân quý dị thường. Nó lộ vẻ vui mừng, cao hứng kêu lên “Ô Ô”, lắc lư nhằm phía trước lao tới.
Thần Nam muốn chặn nó lại, nhưng Tiểu Long lại đột nhiên tăng tốc lao thẳng tới.
“Tiểu Long ngoan! Mau quay lại đây!”
Nhưng trong mắt Tiểu Long lúc này chỉ thấy những trái cây lục sắc, đâu có nghe thấy lời Thần Nam gọi, tiếp tục xông thẳng tới.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK