Mục lục
[Dịch] Thần Mộ I
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Hỗn Thiên

Dịch giả: VjtBeo

Biên dịch: fingtogo

Biên tập: nonamehidden


Phương Thiên Họa Kích đã phá vỡ lớp đất dày hơn một trượng, phát ra ánh sáng chói mắt. Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương như một con giao long dữ tợn, thoắt cái từ trong đường hầm đã nhẹ nhàng bay vọt lên.

Cửa hầm này ngay dưới gầm gường. Chiếc giường gỗ bị chấn động mạnh, chớp mắt đã vỡ tan. Một cỗ huyết quang chớp lên, mùi máu tanh tràn ngập khắp trong phòng. Trước mắt Hạng Thiên xuất hiện một đạo hàn quang lấp lánh, trong sát na nghe được mùi máu tanh, hắn thầm kêu không ổn. Hạng Thiên biết Mộng Khả Nhi tuyệt đối không là loại người dễ dàng bị tập kích thụ thương, đây tuyệt đối không thể là ả ta.

Trong sát na xông ra khỏi hầm, thân thể hắn đã bay lên xa hơn một trượng, chỉ chớp mắt đã đến sát bức tường bên cạnh. Nhưng đúng lúc này, hắn cảm giác bức tường phía sau lưng truyền lại một trận hàn khí dày đặc. Bức tường “rầm” một tiếng rồi vỡ nát ra, một đạo hàn quang nhanh như thiểm điện nhằm thẳng vào người hắn.

“Hắc!”

Hỗn Thiên Tiểu ma vương hét lên một tiếng lạnh lẽo, thân thể uyển chuyển như cá, cúi xuống dưới thấp một chút. Phi kiếm gần như đã sát cơ thể hắn, những sau đó lại bị trượt sang bên cạnh.

Trong suốt quá trình ấy, hắn thủy chung không có cách nào quay đầu lại, nhưng cảnh tượng trong căn phòng vẫn ở trong tầm mắt của hắn. Bên cạnh chiếc giường gỗ vỡ vụn phảng phất có bóng hắc y nhân, có lẽ là đệ tử bên ngoài của Hỗn Thiên Đạo. Giữa ngực hắn là một vết thương lớn, máu me đầm đìa chảy thành dòng không ngừng. Toàn thân hắn vẫn còn run rẩy co giật, nhưng đã không còn cử động được.

Hạng Thiên trong lòng có một chút hoảng hốt, thì ra người trong phòng này là một tên đầu lĩnh của Hỗn Thiên Đạo ngoại vi đệ tử. Hiển nhiên là những người bố trí bên ngoài đã bị Mộng Khả Nhi phát hiện, rất có khả năng đều đã bị ả ta tiêu diệt.

Giữa gian phòng, ngoại trừ hắn và một cái tử thi ra không còn bất cứ người nào khác. Rõ ràng là Mộng Khả Nhi đã sắp sẵn chờ hắn đi vào. Người từ bên ngoài tường xuất thủ với hắn tất nhiên là Mộng Khả Nhi không còn nghi ngờ gì nữa.

Bất quá lúc này không cho phép Hỗn Thiên Tiểu ma vương nghĩ nhiều, thân thể hắn lao nhanh về phía trước, còn Phương Thiên Họa Kích trong tay quét ngang ra sau. Thần kích chiếu sáng rực rỡ, “phanh” một tiếng, tấn công mạnh mẽ vào phi kiếm đang đuổi theo phía sau. Hắn cật lực chống chọi lại để hòng thoát ra ngoài.

Lúc trước ỷ vào tu vi cao thâm của hắn, lại thêm ra đòn trước tranh được tiên cơ thì sẽ chắc thắng. Hạng Thiên sở dĩ đào đường hầm chính là muốn đánh lén Mộng Khả Nhi, rồi nhân cơ hội đối phương rơi vào hoàn cảnh hỗn loạn mà ra tay sát thủ. Bất quá, hắn tuyệt đối không nghĩ đến chuyện ngược lại bị Mộng Khả Nhi lợi dụng tiên cơ, dùng cách gậy ông đập lưng ông.

Trong chớp mắt quét ngang vào phi kiếm, Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương vừa định xoay người lại thì một đạo ánh sáng năm màu đã áp sát thân thể hắn. Một cánh hoa ngọc liên lóng lánh rực rỡ chém thẳng vào eo của hắn, không cho hắn một chút cơ hội nghỉ ngơi.

Hạng Thiên trong mắt hàn quang lấp lánh, trên đầu mái tóc màu đỏ như máu không gió mà cũng dựng ngược lên. Một cỗ sát khí từ thân thể hắn bạo xuất ra ngoài, không khí trong gian phòng chuyển động mãnh liệt. Toàn vùng không gian như bắt đầu bị méo mó đi. Thân thể Hỗn Thiên Tiểu ma vương đột nhiên từ một phân thành hai, hai phân thành bốn. Bốn hư ảnh xuất hiện trong phòng, hắn đã dùng đến tuyệt học Hư Không Đạo.

Thân ảnh mơ hồ mà dùng mắt thường không thể thấy được, tốc độ như thiểm điện, loáng thoáng một vùng hư ảnh nhanh chóng xông ra khỏi phạm vi công kích của các cánh ngọc liên. Cấp bách đón đỡ, cán của thần kích giống như đuôi sao chổi trong vũ trụ hồng hoang bay vút qua, bổ vào thẳng bên trên cánh sen.

“Oành”

Một tiếng nổ lớn rung trời, cả gian phòng ốc trong chớp mắt vỡ vụn, bụi bay lên mù mịt. Một ma ảnh cao lớn, mặt mũi lấm lem, đầu tóc rối bù, tay cầm Phương Thiên Họa Kích từ giữa đống hoang tàn đổ nát chạy ra. Hai mắt của hắn tựa như hàn tinh sáng chói trên trời, phát ra hai luồng điện quang lạnh lẽo, ai nấy nhìn thấy đều không khỏi rùng mình.

Mãi đến lúc này, Hỗn Thiên Tiểu ma vương mới thực sự thoát khỏi tình thế không thuận lợi vừa rồi. Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Mộng Khả Nhi đứng bên ngoài, bạch y trắng như tuyết, giống hệt một tiên tử thánh khiết.

Hắn cười lạnh:

“Không thẹn là tiên tử của Đạm Đài cổ thánh địa, đã khiến ta hoảng hốt một phen. Ngươi đã biết mưu kế tối nay của ta, xem ra chúng ta chỉ có thể quang minh lỗi lạc đại chiến một trận cho xong.”

Mộng Khả Nhi giữ vẻ mặt trầm tĩnh, không lộ ra vẻ vui buồn gì, thần thái lạnh nhạt đáp trả:

“Hỗn Thiên Đạo Tiểu ma vương hôm nay lại dùng đến thủ đoạn thấp hèn đê tiện như vậy, không sợ bị người đồng đạo sỉ nhục sao? Dù sao Hỗn Thiên Phái cũng có danh vọng đứng đầu Tà đạo Lục thánh địa, ngươi lại không sợ mất mặt sư phụ ngươi ư?”

“Hắc hắc…”

Hỗn Thiên Tiểu ma vương cười nhạt nói:

“Sư phụ của ta đã truyền cho ta Phương Thiên Họa Kích, là đã không quản đến hành động của ta rồi, mỗi một truyền nhân của phái Hỗn Thiên Đạo đều có thể tự mình đặt ra quy tắc. Tối nay đúng là ta thông báo chiến cờ tế kì chiến với tu luyện giới, sẽ phá tan cái danh hiệu tiên tử của ngươi trong mắt thế nhân, chắc hẳn ngươi đã thấy được thư ta gửi cho ngươi rồi. Chỉ là tối nay ta còn muốn thưởng hoa!”

Nói xong, Hạng Thiên một tay nâng kích, hướng thẳng lên trời. Một cỗ uy áp tinh thần cuồn cuộn dâng lên, lấy hắn làm trung tâm tán phát ra xung quanh. Cỗ lực lượng mênh mông như biển lớn này lan tỏa ra mọi hướng. Trông hắn tựa như một tòa núi lớn, khí tức trầm trọng cuồn cuộn bên trong khách sạn.

Vào lúc này, Hỗn Thiên Tiểu ma vương thân ảnh to lớn như thần như ma, phảng phất như chí tôn tu la của địa ngục, khiến người ta có cảm giác tim đập chân run.

Dung nhan tuyệt mĩ của Mộng Khả Nhi hơi biến sắc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh. Nàng lạnh nhạt nói:

“Đây chẳng phải là kì công Hỗn Thiên Hư Không Đạo trong Liệt Thiên Công Bảo Điển sao? Quả nhiên bất phàm, tối nay ta muốn thử sức một phen với môn tà đạo vô thượng tuyệt học này! ”

Lúc này, sức mạnh mà Hỗn Thiên Tiểu ma vương tán phát ra ngoài cuồn cuộn tựa như sóng lớn vỗ bờ, làm cho mấy gian phòng bên cạnh cũng bị sập xuống. Ngói vụn văng khắp nơi, trong phạm vi ba trượng xung quanh hắn, những mảnh ngói vỡ lbồng bềnh bay lên, không ngừng chuyển động xoay quanh thân thể của hắn.

Mộng Khả Nhi cũng đã chuẩn bị kỹ cho trận chiến. Đạm Đài cổ thánh địa, nơi duy nhất có pháp môn võ đạo song tu tất nhiên là cũng có nhiều điểm rất kỳ lạ đặc dị. Một cơn mưa hoa xuất hiện ở xung quanh nàng ta, vô số cánh hoa nhỏ như ngọc, trong suốt, lấp lánh lơ lửng ở khắp trời, mùi hương thơm ngát. Cảnh sắc như thật lại như mơ.

Từ chuôi phi kiếm, hàn quang lấp lánh hiện ra bốn đoạn cầu vồng, bồng bềnh hướng về trên đỉnh đầu Mộng Khả Nhi. Bên trên phi kiếm là một đám mây nhiều màu sắc không ngừng chuyển động, phát tán ra hàng nghìn vạn đạo hào quang rực rỡ. Một cỗ khí tức an lành xuất hiện tại đương trường, trên người cũng Mộng Khả Nhi phát ra vô tận thứ ánh sáng thánh khiết, thật giống như Dao Trì tiên tử hạ phàm, như một tiên tử thánh khiết trên cao không thể với tới.

Từng đạo ba động từ thân thể nàng phát tán ra, ôn nhu như sóng nước, lan rộng ra bên ngoài. Thoạt nhìn thì có vẻ rất yếu ớt, nhưng rất nhanh chóng đã cân bằng được với khí tức khủng bố của Hỗn Thiên tiểu ma vương đang như sóng triều dâng lên.

Rất nhiều đá vụn, ngói vỡ đang bồng bềnh tại không trung chầm chậm rơi xuống đất, năng lượng hùng dũng vừa bùng phát cũng bắt đầu từ từ khôi phục lại vẻ yên tĩnh. Lấy nhu khắc cương, sức mạnh của Mộng Khả Nhi tựa như nước, dần dần làm lực lượng cương mãnh của Hỗn Thiên Tiểu ma vương tiêu biến ra vô hình.

Vừa nãy, thật ra hai người mới chỉ bắt đầu ngấm ngầm đấu với nhau. Hạng Thiên hét to một tiếng, một cỗ sức mạnh to lớn không gì sánh được, ba động dâng lên như sóng lớn ngất trời, bất ngờ hướng vào Mộng Khả Nhi cuồng mãnh tập kích.

Sự việc đến mức này, hai người không còn có thể ngầm đấu nhau nữa, hộ thể khí của hai người bắt đầu va chạm mạnh mẽ, kèm theo là một tiếng nổ rung động đất trời. Trong sâm viện, từng dãy từng dãy phòng ốc vỡ nát, trở thành cát bụi rơi trên mặt đất.

Hai truyền nhân kiệt xuất nhất của chính, tà đại thánh địa đều đã dốc hết sức lực, không chút nhân nhượng trong cuộc giao phong lần đầu này. Lửa khói cuồn cuộn bốc lên, trong vòng ba trượng, rất khó đến gần hai thanh niên tuyệt thế cao thủ này. Sức mạnh vô hình đã hình thành một lực trở ngại, ngăn cách với mọi thứ ở bên ngoài..

Lần giao kích khủng bố đầu tiên làm hai đại cao thủ đều cảm thấy tâm thần chấn động. Hai bên đều biết đã gặp phải kình địch, nếu tiếp tục đại chiến tất kết quả sẽ vô cùng thê thảm.

Một đạo kiếm quang sáng chói, xé rách bầu trời, thế như lưu tinh lao nhanh về phía Hỗn Thiên Tiểu ma vương chém thẳng tới. Mộng Khả Nhi hầu như không hề chịu nửa điểm quấy nhiễu từ bên ngoài, không giống như lần giao thủ, đuổi chém giết khắp nơi với Thần Nam gần đây, lần này nàng ta sử dụng toàn lực. Phi kiếm rực rỡ lóa mắt, phát ra những âm thanh khác thường, tạo ra một trận ba động khủng bố, cả phiến đất trời đều phảng phất đều bị chấn động.

Hỗn Thiên Tiểu ma vương cười nhạt, tỏ vẻ hoàn toàn không quan tâm. Phương Thiên Họa Kích trong tay hắn, như ngọn lửa cháy sáng rực hướng lên bầu trời, đón lấy thế công kích.

“Choang choang.”

Đi kèm với tiếng kim loại va chạm đinh tai nhức óc, cả không trung bùng phát ra ánh sáng chói mắt. Năng lượng của ánh sáng lan ra khắp mọi phía, phi kiếm bị thần kích đánh bật trở ra. Tiếp đó, ma ảnh cao lớn của Hạng Thiên, mái tóc dài đỏ rực như lửa, nhanh như thiểm điện hướng về phía trước, hung dữ tựa như một con giao long, tay cầm Phương Thiên Họa Kích đâm thẳng vào tim Mộng Khả Nhi. Thần Kích phát ra ánh sáng rực rỡ như tia chớp làm sáng bừng lên cả một vùng không gian. Năng lượng khủng bố chấn động cuồn cuộn ép xuống, tựa như một cơn sóng giữa biển cả mênh mông mãnh liệt cuộn trào.

Mộng Khả Nhi đằng không bay lên tránh khỏi một kích toàn lực của Hạng Thiên, thân hình uyển chuyển cách mặt đất ba trượng, ở trên cao như loài chim nhẹ nhàng bay lượn trên không. Nàng ta giữ lấy đoản kiếm đang bay trở lại, sau đó đảo nhanh người, chúi xuống phía dưới tập kích. Đây là chỗ khác biệt của Đạm Thai phái, có khả năng như tu đạo giả từ trên không trung khống chế pháp bảo đối địch, cũng có khả năng sử dụng vũ khí trước mặt đối địch. Đệ tử của môn phái này vừa có các loại thần thông của Đạo gia, lại có thể phách mạnh mẽ của vũ giả, kết hợp với nhau thật lợi hại phi thường.

Đoản kiếm phát ra quang mang vạn trượng, chiếu sáng cả bầu trời, hướng về Hỗn Thiên Tiểu ma vương chém xuống. Hạng Thiên chỉ cười nhạt, trấn phái chi bảo Phương Thiên Họa Kích trong tay hắn hướng lên không trung hung hăng chém ra, lưỡi kích hình bán nguyệt cực kỳ sắc bén xuất ra những đạo thần mang, va chạm với đoản kiếm.

“Oanh”, “ Oanh”, “Oanh”

Hai người dùng vũ khí ngắn đối chọi với nhau, kiếm quang, kích ảnh phát ra quang mang đầy trời, khí thế rực rỡ chói mắt khiến trăng sao trên trời đều thành ra u ám.

Tối hôm nay Mộng Khả Nhi tập kích được Hạng Thiên, nên đã sớm di tản toàn bộ mọi người trong khách sạn đi hết. Vì vậy, mặc dù là phòng xá không ngừng ầm ầm sụp xuống, nhưng tịnh không có một người nào bị thương vong.

“Choang”, một tiếng kim loại giòn giã vang lên, Phương Thiên Họa Kích của Hỗn Thiên Tiểu ma vương va vào đoản kiếm trong tay của Mộng Khả Nhi làm thanh kiếm bị gãy mất một nửa. Hắn đắc ý cười lớn: “Danh kiếm của phái ngươi đã mất hết rồi ư, lẽ nào ngươi không thông qua khảo nghiệm của Đạm Thai phái mà lại tự mình lén lút chạy ra ngoài sao? Hô hô….”

Hạng Thiên đắc thế thì dễ gì bỏ qua, Phương Thiên Họa Kích trong tay thần quang lấp lánh, như muốn làm tê liệt cả khoảng hư không, chiêu nối chiêu tung ra nhắm thẳng vào những chỗ yếu hại trên người Mộng Khả Nhi. Khí thế mãnh liệt cùng quang mang phát tán ra tứ phương, làm một vùng trời đất vì thế mà rung động.

Mộng Khả Nhi nghe vậy, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt. Quá trình Thần Nam chiếm đoạt Triều Lộ của nàng lại hiển hiện rành rành trước mắt, tình cảnh khiến nàng phát cuồng lúc đó dường như đã trở lại. Mỗi lần nhớ tới, nàng vẫn có cảm giác nhục nhã, khó kềm chế ước muốn tận tay băm vằm hắn thành muôn mảnh.

Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương rõ ràng cảm giác được tâm tư của Mộng Khả Nhi rung động, tay cầm Phương Thiên Họa Kích bổ ngang chẻ dọc, hết khai lại hợp, xuất thủ càng lúc càng hung hãn.

“Hắc hắc, đêm nay ta quyết định biến ngươi phải trở thành nữ nhân của ta!”

Bất quá, tuy Mộng Khả Nhi vừa mới bị sự tình làm chấn động trong chốc lát, nhưng rất nhanh chóng đã lấy lại bình tĩnh, trong lòng thầm biến ảo khôn lường. Nàng ta liên tiếp né tránh hàng loạt công kích từ phía sau của Hạng Thiên, trong tay chớp lên một đạo quang mang, Ngọc Liên Biện trong suốt lấp lánh xuất hiện, phát ra ngũ sắc hào quang, xem ra đúng là bảo vật đứng đầu.

“Liên Biện của Ngọc Liên Đài, đạo gia chí bảo!” Hai mắt Hạng Thiên lóe lên hàn quang, hắn biết rằng đó chính là đệ nhất chí bảo của Đạm Đài phái.

Ngũ sắc hào quang lại chớp lên, lại một phiến Ngọc Liên Biện xuất hiện trong tay Mộng Khả Nhi. Nàng ta mỗi tay nắm một cánh hoa, hào quang vạn đạo, rực rỡ muôn màu, Phương Thiên Họa Kích lao tới như gió lốc bị đánh bật trở lại.

Cũng ngay lúc đó, Ngọc Liên Đài đột ngột xuất hiện, mang Mộng Khả Nhi bay lên không trung. Nàng ta cứ như Lăng ba tiên tử, bạch y phất phơ, như muốn theo gió mà bay đi.

“Xích”

Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, Ngọc Liên Biện lại xoay tròn, ánh sáng trong suốt thánh khiết lóe lên, nhanh tựa thiểm điện ập tới, chém thẳng vào cổ của Hỗn Thiên Tiểu ma vương.

“Hắc!” Hạng Thiên lách qua một bên, nhưng Ngọc Liên Biện hoàn toàn chịu sự khống chế của Mộng Khả Nhi, một kích không thành, liền “tách” một tiếng rồi xoay tròn quay trở lại, hào quang ngũ sắc cũng khó che lấp được phong mang sáng rực. “Tách” một tiếng nữa đã quay ngược lại lại, nhằm ngay vùng eo hắn chém xuống. Hỗn Thiên Tiểu ma vương hai mắt trợn ngược, sớm đã biết từ trước Ngọc Liên Biện lợi hại phi thường, lập tức nâng Phương Thiên Họa Kích từ trên bổ xuống, chém vào Liên Biện.

Chỉ là Liên Biện dưới sự khống chế của Mộng Khả Nhi nhanh nhẹn dị thường, ” Xích” một tiếng kêu nhẹ, đã nhanh chóng chuyển hướng, chém vào lưng của hắn. Cùng lúc ấy, một cánh Ngọc Liên Biện khác trong tay Mộng Khả Nhi liền xuất thủ, một trận tiên quang dày đặc, hung ác chém xuống Hỗn Thiên Tiểu ma vương.

“Ách a…” Hạng Thiên hống to lên một tiếng, y phục trên người rách toạc, lộ ra bên trong một bộ hắc y bó sát người. Tại trên hai vai của hắn xuất hiện đôi cánh bằng ngọc tỏa sáng lấp lánh, bó sát vào trên lưng của hắn ngay chỗ vừa nãy bị trường y che mất tầm nhìn. Căn bản không ai có thể nhìn ra tại nơi đó lại có một đôi cánh như vậy.

Đôi cánh bằng ngọc này hình dạng giống như hai cánh của tây phương thiên sứ, hai bên dài không quá nửa mét, không quá lớn, nhìn vào lại thấy nhẹ nhàng dị thường, phát ra từng trận linh khí ba động, ánh sáng chói mắt.

Hỗn Thiên Tiểu ma vương hơi vận công, ánh sáng lưu động như nước chảy trên đôi cánh khinh linh liền bùng phát. Đôi cánh bằng ngọc hệt như có sinh mệnh, nhanh chóng xòe ra, mang hắn bay thẳng lên không, chớp mắt đã thoát khỏi sự quấy rầy của hai cánh Ngọc Liên Biện.

Mộng Khả Nhi sắc mặt đại biến, hoảng hốt nói:” “Theo truyền thuyết thì đây chỉ là một sản phẩm thất bại, không ngờ là đã được các ngươi tế luyện thành công rồi ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK