Mục lục
[Dịch] Thần Mộ I
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngày hôm sau, lúc Nạp Lan Nhược Thủy gặp lại Thần Nam thì nhất thời thất kinh. Nàng phát giác nam tử đứng trước mặt mình tựa hồ đã biến thành một người khác. Tướng mạo Thần Nam vẫn như là một người bình thường, nhưng từ trên người y tỏa ra một thứ khí chất khó tả, trên môi điểm một nụ cười thần bí, nhãn thần cực kỳ thâm thúy.

“Ngươi đã khôi phục công lực lại rồi ư?”
“Chưa có đâu, nhưng mà tại sao cô lại hỏi ta như vậy?”

Nạp Lan Nhược Thủy trả lời : “Ta cảm thấy có sự tình gì đó đã phát sinh trên người ngươi, trên thân ngươi dường như toát ra một cỗ khí chất rất lạ, còn không phải là ngươi đã khôi phục công lực rồi ư?”

Thần Nam thoáng kinh hãi, nhanh chóng nội liễm lại công lực, cười nói: “Làm gì có khả năng đó.”

Nạp Lan Nhược Thủy khôi phục lại thần sắc bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ đó chỉ là ảo giác của ta, được rồi, ta tiếp tục châm cứu giúp ngươi đây.”

Một lần châm cứu này kéo dài cả một thời thần, sau khi tiễn Nạp Lan Nhược Thủy trở về, Thần Nam lập tức thôi động chân khí toàn thân trong bách mạch lưu chuyển, nhưng hiệu quả của lần này đã vĩnh viễn không còn được như lần thứ nhất nữa.

Gã mở to mắt, thở dài một tiếng, than: “xem ra vũ học chân chính thật không có đường tắt a!”

Từ đó trở đi, gần như ngày nào Nạp Lan Nhược Thủy cũng tới một lần, lần nào cũng châm cứu cho gã, có lúc đả thông kinh mạch toàn thân của Thần Nam, từ đó kích hoạt chân khí trong nội thể gã. Dần dần hai người hai người quen thuộc nhau, Nạp Lan Nhược Thủy không còn giữ mặt lạnh như trước nữa, lâu lâu cũng nói chuyện với gã vài câu.

Thần Nam nhờ nói chuyện với nàng mới biết được, Nạp Lan Nhược Thủy mặc dù là người trong Kỳ sĩ phủ, nhưng ít khi ở đó mà thường ở nhà. Phụ thân của nàng là một viên quan có danh tiếng ở trong triều, với lại chức vị cũng không phân cao thấp, nàng lại cùng với Sở Nguyệt chơi từ nhỏ tới lớn, vì vậy nàng có thể thường xuyên ra vào điển tịch thất của hoàng gia. Một thân y thuật của nàng, quá nửa là từ nơi này mà ra.

Nghe thấy Nạp Lan Nhược Thủy đề cập đến Hoàng gia điển tịch, Thần Nam hai mắt sáng lên, hắn biết trong đó nhất định có rất nhiều cổ tịch trân quý, chưa biết chừng còn có ký tải từ vạn năm trước để lại. Nghĩ tới đó, gã cảm thấy hưng phấn vô cùng.

“Nạp Lan tiểu thư quả là một kỳ tài, một thân y thuật cao minh mà quá nửa là do tự học, đích thực làm người khâm phục.”

Nạp Lan Nhược Thủy hờ hững đáp: “Kỳ thực cũng không có gì, chủ yếu là do nỗ lực, ai cũng có thể làm được.”

Thần Nam than thở: “Ta thì không làm được, ta chỉ là kẻ thất phu sơn dã, đến chữ còn không biết, làm sao có thể học được những thứ như vậy từ sách vở.”

Nạp Lan Nhược Thủy thất kinh hỏi: “Ngươi…ngươi không biết chữ ư?”

“Đúng vậy, ta một chữ cũng không biết, đến tên của mình của mình cũng không biết viết làm sao.” Nói tới đó, Thần Nam thần tình ra vẻ bi thương, tuy gã đang nói dối, nhưng cũng có một phần là sự thật trong đó.

“Ta chỉ là một cô nhi, bị bỏ lăn lóc trong thâm sơn lãnh cốc, được một lão thợ săn tốt bụng mang về nuôi dưỡng. Do sinh hoạt quá kham khổ, ta chưa bao giờ có cơ hội đọc sách cho biết mặt chữ. Lúc ta mười sáu tuổi, nghĩa phụ của ta mất đi, từ đó tới nay, ngày tháng trôi qua thật là u ám…”

“Nghĩa phụ ngoài ơn dưỡng dục ta ra, còn là gia đình ấm áp của ta, còn dạy ta một thân võ công. Do vậy năm ta mới mười sáu tuổi đã khỏe mạnh vô cùng, ta tại thâm sơn săn thú, mỗi lần ta ra tay là dã thú đều kinh hồn chạy trốn…Ngoài trời tuyết ngập tới đầu gối, mà ta lại không có giày, chỉ có một bộ y phục rách nát trên người, trốn trong một căn nhà nhỏ hủ lậu nghe gió thổi mà rợn người.”

“Không đồ ấm, cũng không có thức ăn, ta chỉ có thể ngồi cầu trời cho buổi sáng gió ngừng thổi, tuyết ngừng rơi, …Lúc mùa đông kéo dài, có lúc ta sáu bảy ngày mới ăn một lần. Cũng may còn có mấy người láng giềng tốt bụng cho ta ăn cứu mạng ta từ phần lương thực của họ.”

“Vào lúc khốn khó cơ hàn quá, ta đã ngã bệnh. Một lần những người lân cư lâu lắm không thấy ta ra khỏi nhà, họ phải tung cửa căn nhà giản lậu mà nghĩa phụ để lại cho ta. Lúc đó ta đã bị hôn mê nhiều ngày, họ nói lúc đó ta không ngừng gọi “Mẹ…mẹ” nhưng ta biết rằng, cả cuộc đời này ta chưa từng có mẫu thân, chỉ từng có một vị nghĩa phụ…”

Thần Nam nước mắt lăn dài trên gò má, nức nở: “Xin lỗi Nạp Lan tiểu thư, ta thật đáng cười quá, ta quá kích động, nhất thời khó tự kiềm chế…”

Nạp Lan Nhược Thủy cặp mắt như che phủ một màn nước mắt, dịu dàng nói: “Người nói xin lỗi phải là ta mới đúng, là ta làm ngươi nhớ lại chuyện thương tâm trong quá khứ. Xin lỗi nhé, người ta không ngờ ngươi lại có một quá khứ khó khăn như vậy.”

“Không sao đâu, vì có một quá khứ khổ cực như vậy nên hiện thời ta mới biết trân quý hạnh phúc mà ta đang có.”

Nữ nhân thiên tính thiện lương, “quá khứ bi thảm” của Thần Nam làm cho Nạp Lan vừa chua xót vừa thương cảm, giọng nàng dịu đi: “Thần công tử có muốn học chữ không? Ta có thể dạy người.”

“Thật không?” Thần Nam nghe vậy thì mừng hết lớn, đây chính là điều mà gã đang mong chờ. Nhưng dù sao thì gã cũng thấy ít nhiều hối hận vì đã dùng những lời lẽ hoang đường để đạt mục đích.

“Dĩ nhiên là thật, từ nay buổi sáng ta châm cứu cho ngươi, buổi chiều thì dạy ngươi học chữ.” Lúc này, không còn thấy Nạp Lan Nhược Thủy tỏ vẻ vô tình mặt lạnh nữa, thay vào đó là vẻ mặt tươi vui như hoa buổi sớm.

Thần Nam không tưởng tới cô ta lúc thường bên ngoài lạnh lùng, vậy mà mỹ lệ nữ tử có một thứ khí chất xuất trần này lúc cười lên lại có một phong thái làm người mê mẩn đến thế.

Nữ tính trời sanh thiện lương, giàu lòng thương xót, Nạp Lan Nhược Thủy bị “bất hạnh thời thơ ấu” của Thần Nam làm cho cảm động, những ngày sau bỏ hẳn thái độ lạnh lùng, tận tâm chữa bệnh cho gã, tìm đủ mọi cách giúp gã khôi phục công lực, đồng thời toàn tâm dạy gã học chữ.

Thần Nam thầm xấu hổ, đối với vị mỹ nữ này thấy kính trọng hơn nhiều.

Hơn nửa tháng sau, “bệnh tình” Thần Nam vẫn chưa thấy khởi sắc gì, điều này làm Nạp Lan Nhược Thủy ngạc nhiên không thôi. Nàng đã tra hết trong các điển tịch đang sở hữu, mà vẫn phải thúc thủ vô sách.

Thời gian này Sở Nguyệt cũng có tới thăm mấy lần, mỗi lần đều an ủi Thần Nam không nên nản lòng.

Tiểu bảo chủ cũng lén lút tới mấy lần, đương nhiên mỗi lần đều làm cho Thần Nam điêu đứng, bất quá có thể trong lòng cũng thấy hơi hối hận, cũng không làm gì thái quá. Cho dù có “khoan dung” như vậy, cũng làm cho Thần Nam nhức đầu không thôi. Tuy vậy, thấy bộ dạng nàng mỗi lần đều lén lén lút lút, Thần Nam cũng rất lấy làm kỳ quái. Sau này gã nghe Nạp Lan Nhược Thủy kể lại mới biết, thì ra tiểu ác ma sợ gặp phải lão Vu bà nghiên cứu Ma pháp.

Lão Vu Bà từng muốn thu Tiểu bảo chủ làm đệ tử, nhưng cô dù sống dù chết cũng quyết không đồng ý, vì đã bái vũ học đại sư Gia Cát Thừa Phong làm sư phụ. Vì việc này, lão Vu bà rất tức giận, suýt nữa thì tìm Gia Cát Thừa Phong quyết đấu. Bất quá lúc này bà vẫn chưa bỏ ý niệm ban đầu là thu tiểu bảo chủ làm đồ đệ, mỗi lần gặp cô đều "Hiểu chi dĩ tình, động chi dĩ lý." Tiểu bảo chủ rất sợ hãi bà ta, mỗi lần tới Kỳ sĩ phủ đều lén lén lút lút.

Nghe Nạp Lan Nhược Thủy thuật xong, Thần Nam không kìm được cười khoái chí. Gã không ngờ tiểu ma nữ vạn ác này mà cũng biết sợ hãi, cô ả mà cũng có lúc bị thảm bại, quả là một kỳ văn.

Nạp Lan Nhược Thủy khóe miệng cũng khẽ lộ nét cười. Có thể khiến nữ tử lãnh đạm này lộ xuất ra tiếu ý, có thể tưởng tượng được rằng tiểu ác ma này tại đế đô nhất định “tiếng ác đồn xa”.

Một hôm, sư phụ của tiểu bảo chủ Gia Cát Thừa Phong đột nhiên thọ trọng thương trở về, làm xôn xao cả giới tu luyện ở đế đô . Thần Nam cũng không khỏi thất kinh, gã đã được kiến thức từ khoảng cách gần tuyệt thế tu vi của vị tông sư vũ học cao thủ này, một trường kinh thiên đại chiến của ông ta và cự xà vẫn còn in đậm trong ký ức của gã.

Gia Cát Thừa Phong trong Lạc Phong Sơn đích thực đã được gặp Kì lân trong truyền thuyết. Vô số người tu luyện như điên cuồng ào ạt kéo tới xem Kì lân, đều mơ tưởng có thể thuần phục thần thú. Dù biết rằng chỉ là vô vọng, họ vẫn tiến lên không ngừng, tưởng rằng có thể góp gió thành bão sát tử thần thú, biết đâu kiếm chác được chút gì đem về luyện dược.

Gia Cát Thừa Phong chỉ đứng ngoài lạnh lùng xem, ông ta dư biết sự mạnh mẽ của thần thú, quyết không phải là người bình thường có thể ứng phó nổi. Một con thánh xà hóa thân thất bại đã đủ làm ông ta điêu đứng, đừng nói tới con thần thú trong truyền thuyết này. Quả như ông ta dự liệu, Kì lân thần thú đối diện với sự tấn công của hàng trăm người không kinh hoảng chút nào, mở miệng phun ra một ngọn hỏa diễm. Hỏa diễm độ nóng kinh người, hàng người thứ nhất vừa xông lên đã bị thiêu thành tro bụi.

Gia Cát Thừa Phong vốn định bỏ đi, nào ngờ Kì lân đã nhìn ông ta chằm chặp, thần thú cũng có khả năng cảm ứng người mạnh nhất trong đám này. Đối với những người dám hùng hổ xông vào cổ động, làm nó giật mình thức giấc, kì lân rất là căm hận. Chân nó đạp lên liệt hỏa, ngay lập tức nhằm hướng Gia Cát Thừa Phong xông tới.

Gia Cát Thừa Phong cùng thần thú gây trường đại chiến thảm liệt vô bì, vô số người vì kì lân mà tới đều lâm tình cảnh cá nằm trên thớt, hoặc bị kiếm khí sát khí xung thiên đâm xuyên thân thể, hoặc bị liệt diễm hung mãnh thiêu thành tro bụi, vô số người chết oan mạng. Cuối cùng, Gia Cát Thừa Phong không địch nổi, trọng thương chạy trốn, vạn phần hung hiểm mới chạy thóat khỏi Lạc Phong Sơn.

Những người thành công chạy thoát khỏi hiểm địa mười phần chỉ còn một hai, sự kiện này đã làm xôn xao cả đại lục. Một số lớn những người tu luyện có tu vi cao thâm hùng hổ tiến vào Lạc Phong Sơn, tưởng có thể đem kì lân làm vật cưỡi. Đặc biệt là Long kỵ sĩ của Tây Đại Lục, họ đối với Kì lân còn hứng thú vượt xa cả cự long, có đến hàng chục kỵ sĩ mạnh nhất từ các nước nối tiếp nhau vội vã đến Lạc Phong Sơn.

Gia Cát Thừa Phong chỉ thuật qua sự việc một cách sơ sài, nhưng cũng có thể tưởng tượng được trong đó hung hiểm như thế nào, trường đại chiến này khẳng định cũng kịch liệt không kém lần đại chiến với cự xà.

Tiểu bảo chủ đối với chuyện này cực kỳ bất mãn, phùng má phụng phịu: “Những chuyện chơi vui thế này mà ta đều không được xem, lão đầu tử ít khi bị làm xấu mặt, ta không ngờ lại không được đích mắt nhìn thấy cái bộ dạng thảm não của lão, ai…”

Gia Cát Thừa Phong sau khi trở về kể lại sự tình đã vội vàng bỏ đi kiếm chỗ liệu thương. Nếu lão nghe được đồ đệ bảo bối của mình than vãn thế này, nhất định sẽ không kìm được mà tức đến hộc máu lần nữa.

Từ đó về sau, sự kiện Kì lân tại đại lục sôi sục trong nhiều tháng, vô số người tu luyện thất bại trở về. Cho đến khi Kì lân biến mất khỏi Lạc Phong Sơn, sự kiện này mới đi đến hồi kết.

Lúc này huyền công gia truyền của Thần Nam đã bước vào Đệ tam Trọng thiên, gã có thể bỏ đi bất cứ lúc nào. Tuy nhiên gã không vội vã bỏ đi, gã mỗi ngày ngoài tiếp thụ “trị liệu”, còn nhất tâm nhất ý học tập văn tự thông dụng của đại lục.

Thời gian qua nhanh như bay, chớp mắt đã qua hai tháng, công lực của gã vẫn chưa thấy dấu hiệu “hồi phục” chút nào. Tuy nhiên đối với văn tự thông dụng hiện nay của đại lục, gã đã có thể nắm rất rõ. Điều này làm Nạp Lan Nhược Thủy rất ngạc nhiên vô cùng, nàng không ngờ về phương diện văn tự gã lại có tài năng thiên phú như vậy.

Thần Nam duyệt qua các loại sử thư như điên cuồng, chính sử, dã sử…thảy đều đọc qua.

Mỗi lần nhớ tới Thần Ma Lăng Viên, trong lòng gã lại chấn động. Gã từ chỗ mộ địa cổ đó mà phục sinh, dĩ nhiên rất quan tâm tới quá khứ của nó, nóng lòng muốn biết hết tất cả bí mật của nó. Thần Nam có một cảm giác mạnh mẽ dị thường rằng những điều đại bí mật vạn năm trước không ai biết đến đó vẫn chưa bị hủy diệt trong lịch sử, rồi sẽ có một ngày sẽ được vén màn đưa ra ánh sáng.

Gã hy vọng từ trong lịch sử sẽ tìm ra được vết tích của vạn niên tiền sử, tuy vậy gã đã thất vọng, các tài liệu lịch sử đều chỉ đề cập đến các đại sự kiện trong vòng 5000 năm đổ lại, căn bản không có cách nào tìm lại vết tích vạn năm trước.

Nạp Lan Nhược Thủy rất ngạc nhiên thấy gã có hứng thú với lịch sử như vậy, không kìm được thắc mắc: “Thần công tử dường như chỉ thích thú với lịch sử, Kỳ sĩ phủ có rất nhiều thi ca từ phú, sao chưa từng thấy người xem qua?”

Thần Nam cười ngượng ngùng: “Cái này…Thi ca từ phú tuy ý cảnh cao xa, làm lòng người rung động, nhưng ta vẫn là bị lịch sử cuốn hút, một cảm giác mê hoặc làm chấn động tâm linh. Lúc trước ta không biết chữ, chưa bao giờ đọc sách, không biết được Đại lục lại có một quá khứ hùng tráng đến thế, một đế quốc hùng mạnh từ khởi đầu tới diệt vong, một dân tộc ưu tú từ phồn vinh tới suy lạc…Năm ngàn năm qua phong phong vũ vũ, năm ngàn năm rồi huy hoàng rực rỡ…Thật làm người cảm thán, thật làm người rung động!”

Nạp Lan Nhược Thủy cặp mắt ánh lên kỳ lạ, cười nói: “Thần công tử có vẻ rất cảm khái, chắc là thu nhập không ít rồi ha!”

Thần Nam cảm thấy xấu hổ, gã không tưởng là hồ ngôn loạn ngữ với nàng một hồi, bất giác lại có cảm xúc như vậy.

“Ngươi mới biết chữ được có hai tháng, không ngờ lại có khả năng thông thuộc hết lịch sử đại lục, thật làm người bội phục!” Nạp Lan Nhược Thủy mặt ngọc vương nét cười, tán dương gã.

Thần Nam thấy lúc này tâm tình Nạp Lan Nhược Thủy khá cởi mở, gã trong lòng đã sớm có tính toán, nói: “Nạp Lan tiểu thư, có chuyện này…ta đã đọc hết sách trong Kỳ sĩ phủ, có thể nào…có thể nào cho ta vào phòng điển tịch hoàng cung nhìn qua một lần được không?”

Nạp Lan Nhược Thủy ngạc nhiên nhìn sâu vào mắt gã: “Ngươi thật là có hứng thú với lịch sử như vậy à? Hoàng cung điển tịch thất canh giữ rất nghiêm ngặt, tuy thấy ta là hảo bằng hữu của Nguyệt công chúa, có thể ra vào chỗ đó, nếu lại đem theo một người, sợ rằng rất khó. Bất quá, cũng có thể thử một lần, nếu đi cùng Ngọc công chúa thì cũng dễ nói chuyện.”

Nghe đề cập tới tiểu ác ma, Thần Nam lập tức đau đầu, gã lắc đầu quầy quậy: “Không được rồi, ta ở lại Kỳ sĩ phú xem thi ca từ phú thôi.”

“Không sao đâu, hôm nay ta đã đi gọi Ngọc công chúa rồi.”

“Nhưng…nhưng…ta đã kiên quyết không xem rồi mà. Đọc xong những thứ lịch sử đó, ta cảm thấy đau đầu lắm.”

“Ha ha…” Nạp Lan Nhược Thủy bình thời tuy không lãnh nhược băng sương, nhưng cũng rất ít khi lộ tiếu ý, lúc này vẻ mặt tươi cười như hoa của nàng càng làm người động lòng hơn, phảng như suối xuân lăn tăn sóng, làm lòng người không khỏi nổi sóng phong ba.

Thần Nam nhất thời thất thần, Nạp Lan Nhược Thủy lại nói tiếp làm gián đoạn sự ngưỡng mộ của gã.

“Ngươi đừng lo. Ta quyết không gọi Ngọc công chúa đâu, chỉ là đi gọi Nguyệt công chúa điện hạ, Ngọc công chúa nổi tiếng khó hầu hạ, ta đâu có dại tự mang phiền phức vào người.”

Thần Nam cười lớn, nói: “Không ngờ tiểu bảo chủ lại nổi tiếng như vậy, ta vẫn tưởng cô ta chỉ làm mình ta đau đầu nữa chứ.”

Buổi trưa, Thần Nam nằm trên giường hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong hai tháng nay, cứ như trò đùa trẻ con vậy, gã đã trở thành một Ẩn kỳ sĩ của Sở quốc. Hai tháng này thu hoạch lớn nhất là gã đã học được văn tự thông dụng của đại lục, gã đã triệt để dung nhập vào xã hội này rồi.

Ngày hôm sau, Nạp Lan Nhược Thủy mặt lộ vẻ hớn hở tươi cười, nói với Thần Nam: “Nguyệt công chúa đã nói chuyện với người quản lý điển tịch thất, lúc ta châm cứu cho ngươi xong, ngươi có thể đi cùng ta.”

Thần Nam mừng quá sức tưởng tượng, châm cứu xong, gã cùng Nạp Lan Nhược Thủy ra khỏi Kỳ sĩ phủ. Mười mấy võ sĩ bảo vệ hai bên một cỗ xe ngựa hào hoa, Nạp Lan Nhược Thủy gọi gã cùng lên xe ngồi. Thần Nam được yêu quá mà kinh hãi, dọc đường cứ mê mẩn với mùi u hương làm say đắm lòng người, thật nhanh đã tới hoàng thành lúc nào chẳng biết.

Hòang cung cấm địa, văn quan phải xuống kiệu, võ quan phải xuống ngựa, trừ phi là hoàng tộc, không có người nào là được đối xử khác.

Trong hoàng cung điện vũ lâu đài cao vời vợi, nhìn thật là hùng vĩ. Thần Nam cùng Nạp Lan Nhược Thủy quanh phải rẽ trái một hồi thì tới bên ngoài một tòa đại điện rộng lớn.

Người phụ trách nơi này là một vị hàn lâm học sĩ khỏang bốn mươi tuổi. Do Sở Nguyệt đã nói qua, ông ta cũng không nói gì nhiều.

Trong điện điển tịch như núi, nhưng rất có tổ chức, hàng hàng, lớp lớp, xếp đặt rất ngăn nắp tề chỉnh.

Thần Nam ở trong thư khố rộng như biển lớn này bỏ qua thi ca, tinh bốc, y học…đến thẳng nơi chứa sử học điển tịch. Nhìn qua chỗ chứa cả vạn cuốn sách này, gã cảm thấy chóng mặt, chỗ sách này không biết phải đọc tới năm nào tháng nào mới xong đây, ngay chỗ sách lịch sử này cũng quá nhiều rồi.

Gã kiên nhẫn tìm kiếm trong cái biển sách này, mỗi cuốn chỉ đọc 1 trang, nếu nội dung chỉ là lịch sử trong 5000 năm trở lại, gã chỉ đành “Ăn một cước về thẳng nhà” mà thôi.

Những ngày tiếp theo, gã cùng Nạp Lan Nhược Thủy mỗi ngày đều đi đi lại lại giữa Kỳ sĩ phủ và hoàng gia điển tịch thất, gã mỗi ngày đều đọc các loại sách lịch sử khô khan đó.

Một hôm, Thần Nam tùy tiện lấy trên giá sách xuống một quyển, mở ra thấy toàn chữ thời nay, gã đã định không cần suy nghĩ mà trả nó về chỗ cũ. Bỗng bốn chữ “Tu luyện đẳng giai” trên sách làm gã chú ý, giữa chừng tay gã thu lại cuốn sách.

Gã mở sách ra, tưởng rằng chỉ đọc lướt qua một lần, không ngờ chỉ một lúc sau gã đã bị những điều thâm thúy trong sách hấp dẫn. Cuốn sách này là một cuốn phân loại đẳng cấp thực lực của người tu luyện. Tu đạo giả, ma pháp sư, Đông phương vũ giả và Tây phương vũ giả tuy mỗi phái đều có tiêu chuẩn đẳng cấp riêng, nhưng để có thể so sánh thực lực với các phái khác, từ thấp đến cao chia ra làm năm đẳng giai. Tuy trên nói như vậy nhưng đẳng giai thấp nhất cũng đã là cao thủ trong các cao thủ, có thể bước lên đẳng cấp này đều là những người có thực lực mạnh mẽ, những cao thủ bình thường căn bản không nằm trong phạm vi phân loại của cuốn sách này.

Thông qua phần giới thiệu ở đầu cuốn sách, hắn đối với thực lực của các tu luyện giả cao thâm hiện tại ở đại lục đã có phần hiểu rõ.

Tu đạo giả là thần bí nhất, do môn phái này rất ít khi xuất thủ. Người ngoài đối với phái này khó phân biệt được thực lực, cũng khó mà kiểm tra được, chỉ đơn giản phân các cảnh giới tu luyện của phái này thành: trúc cơ, dưỡng khí, ngưng hoa, kết đan, nguyên anh. Bất quá, trong sách chú thích, từ đây trở lên khả năng còn có cảnh giới tối cao nữa. Truyền thuyết nói cảnh giới tối cao thông tới tiên đạo chi cảnh, chỉ bất quá chưa có ai thấy qua loại người này xuất thủ bao giờ.

Ma pháp sư dựa vào thực lực có thể phân thành: chuẩn ma pháp sư , trung giai ma pháp sư , cao giai ma pháp sư , đại ma pháp sư , ma đạo sư.

Cảnh giới tu luyện của Đông phương vũ giả có thể phân thành: luyện tinh hóa khí , tiên thiên chi cảnh, kiếm khí xuất thể , luyện khí hóa thần , thần ngưng khí cố. Ngoài ra sách còn nói, từng có người siêu việt vượt quá năm cảnh giới này, một thân cái thế công lực khó mà tưởng tượng được, có thể gọi là thông thần.

Tây phương vũ giả thực lực khả dĩ phân thành: kiếm tượng , kiếm sư , kiếm khôi , kiếm thánh , kiếm thần. Ngoài ra Tây phương vũ giả còn có một loại tu luyện giả đặc biệt…Long kị sĩ, vũ giả cực mạnh hợp nhất với loài rồng hung bạo, có một lực phá hoại siêu cường khủng bố, luận thực lực chia thành: địa long kị sĩ , phi long kị sĩ , á long kị sĩ , cự long kị sĩ , thánh long kị sĩ .

Các tu luyện giả không cùng chủng loại có thể phân thành năm đẳng giai, thực lực của các môn phái cũng có thể tính toán so sánh được, tuy nói như vậy, thực lực cũng không khác biệt nhiều lắm. Tu đạo giả và ma pháp sư hiển nhiên khi tỉ võ chiếm được ưu thế, lúc đối thủ yếu hơn họ, đẳng cấp thấp hơn họ, dĩ nhiên họ có thể phát huy điểm đặc biệt của mình, thao túng nguyên khí thiên địa, tiến hành đả kích trong phạm vi rộng, thực thi công kích trên nhiều đối thủ cùng lúc.

Nếu như dựa vào những điều trong sách này, tiến hành phân loại thực lực dựa trên đẳng giai, phần lớn vũ giả đương thời đều phải đứng ngoài cánh cửa “cao thủ”. Vũ kỹ tuy người người đều có thể tu luyện, nhưng tuyệt đại đa số người đều không thể tu luyện tới cảnh giới cao thâm, chỉ có một bộ phận rất ít có thể liệt vào cảnh giới cao thủ.

Tuy nhiên tu đạo giả và ma pháp sư đòi hỏi về thể chất rất cao, làm cho số lượng người tu luyện các môn này rất ít, nhưng đại đa số đều liệt vào hạng cao thủ, hiển nhiên thể chất của người tu luyện có quan hệ rất lớn tới thành công trong tương lai. Cho nên nhìn tổng thể, số lượng cao thủ của bốn loại tu luyện không khác biệt nhiều lắm.

Thần Nam gấp sách lại thở dài, cuối cùng đối với thực lực đẳng cấp của tu luyện giả thế giới hiện tại đã hiểu rõ. Bất quá gã vẫn tin cảnh giới tối cao của tu luyện quyết không chỉ có năm đẳng giai. Cứ như gã biết, năm đó tu vi của phụ thân gã Thần Chiến đã vượt xa cảnh giới thứ năm của Đông phương vũ giả Thần ngưng khí cổ.

Gã khách quan tự đánh giá lại trình độ thực lực của mình, huyền công gia truyền của gã đã tiến nhập vào Đệ tam tầng Trọng Thiên, vừa đủ có thể phát kiếm khí ra thể ngoại, miễn cưỡng có thể tính là tu luyện giả đệ tam cấp, tại đại lục mà nói, có thể gọi là cao thủ chân chính rồi.

Trong lúc vô ý phát hiện được cuốn sách này, đã đem tới cho Thần Nam không ít thu hoạch.

Mấy ngày sau, gã phát hiện trong thư khố có một lão nhân kỳ quái.

Lão nhân này già một cách dị thường, hai mắt lờ đờ vô thần, răng đã sớm mất hết sắc thái, da nhăn nheo như giấy đã cuộn ra cuộn vào nhiều lần, trên đỉnh đầu trọc lưa thưa mười mấy sợi tóc.

Thần Nam lúc mới gặp lão suýt nữa thì sợ đến nhảy dựng lên, còn tưởng là oan hồn bất tán từ quan tài nhảy ra. Tuy nhiên để giữ lễ mạo, gã mỗi lần gặp lão nhân chỉ cười xã giao, chưa bao giờ tiến tới nói chuyện.

Một hôm, Thần Nam đang cố nhai mấy cuốn sử thư khô khan thì một thanh âm già cỗi phều phào từ sau lưng: “Người trẻ tuổi, cậu có vẻ thích lịch sử lắm a!”

Thần Nam suýt nữa thì nhảy dựng lên, bóng dáng như u linh của lão nhân kỳ quái vô thanh vô tức đã đến sau lưng gã cách không đầy một xích, gã thầm trách bản thân đọc sách quá mê say không biết gì cả.

“Vâng…đúng vậy…..cũng khá hứng thú, nhưng trong này không có sách nào là quá cổ, cùng lắm chỉ thuật chuyện 5000 năm trở lại đây.”

“À, ngươi thích xem sách cổ à? Ngươi có thể đọc được văn tự cổ không?”

“Ta đối với văn tự cổ có nghiên cứu, cũng có thể đọc hiểu gần hết những sách cổ.” Gã đưa cuốn sách đang cầm lên, nói: “Người xem, đây là văn tự từ 4000 năm trước, tuy so với văn tự hiện thời phức tạp hơn nhiều, nhưng cũng còn phân biệt được.” Thần Nam không hề nói bậy bạ, gã thật sự mẫn cảm với văn tự, văn tự thông dụng của đại lục hiện thời là từ văn tự cổ của Tiên huyễn đại lục mà diễn hóa ra, gã đối chiếu hai bên, không khó để nhận ra những thay đổi của văn tự qua các thời kỳ trung gian.

Thần Nam thoáng cảm giác phảng phất thấy một tia lục quang loáng qua cặp mắt lờ đờ của lão nhân.

Lão nhân hỏi: “Ngươi tại sao lại thích xem sách cổ?”

Thần Nam nói: “Ta có hứng thú với các thần thoại truyền thuyết thời thượng cổ, nên nghĩ rằng có thể tìm được vài điều từ cổ tịch.”

Lão nhân cười hắc hắc, Thần Nam nghe mà thấy hoang mang vô cùng.

“Người trẻ tuổi nếu như ngươi thật có khả năng đọc hiểu những lời trong sách cổ, ta sẽ đưa ngươi tới một nơi thư khố này, trong đó mới thật sự là văn hiến thời cổ đại, cổ hơn sách nơi này nhiều.”

Thần Nam mừng húm, đồng thời bắt đầu suy đoán thân phận của lão nhân, gã thấy được lão nhân quyết không phải người thường, nếu không quyết không có khả năng dẫn gã vào nơi thư khố đó.

Hai người xuyên qua tiền điện hướng hậu điện đi tới, hậu điện đặc biệt an tĩnh, sau khi đẩy tấm cửa nặng nề ra, một hàng giá sách hiện ra trước mắt Thần Nam, trên giá sách xếp đầy sách cổ.

Vừa bước vào thư khố cổ kính, Thần Nam đã cảm giác thấy một thứ sóng vi diệu kỳ lạ, tựa như dòng nước lững lờ trôi, như gió nhẹ thoảng qua, lúc có lúc không, làm người khó mà nắm bắt được.

“Chết rồi! Không biết thư khố cổ này có thành tinh chưa nữa, nếu không sao lại có thứ sóng kỳ lạ này?” Bây giờ thể nội của Thần Nam đã hoàn toàn giải khai cấm chế, linh giác không còn bị trấn áp nữa, cảm ứng với ngoại giới hơn xa người thường.

Lão nhân tựa hồ không có cảm giác gì, nói: “Ngươi xem, hầu như tất cả đều có giá trị liên thành, ngươi mà có thể đọc hiểu thì nơi đây cũng như một bảo tàng vậy.”

“Bảo tàng?” Thần Nam có phần không hiểu.

Lão nhân nói: “Trong thư tịch này có rất nhiều vũ công, ma pháp, y dược, độc thuật trứ tác, đa số đều là tuyệt học thất truyền. Hoàng gia phái chuyên gia tới chỉnh lý, biện dịch những cổ tịch này, mà chỉ dịch được một bộ phận nhỏ. Không hiểu làm sao ngươi đối với văn tự cổ lại có tài như vậy, coi bộ còn giỏi hơn những hàn lâm học sĩ đó nữa…”

Thần Nam không thèm để ý lão nói gì, nhảy bổ vào đống sách đó.

Qua một vài ngày, gã lúc nào cũng vùi đầu trong lịch sử cổ đại, Nạp Lan Nhược Thủy kinh ngạc vô cùng. Khi nàng vô ý biết được Thần Nam đọc được cổ tịch, kinh ngạc đến há hốc mồm. Lúc Thần Nam đem những y học điển tịch chỉnh lý đưa cho nàng, Nạp Lan Nhược Thủy kích động thất thanh kêu lên: “Trời ơi, “Y thánh thủ trát”, ta không phải đang nằm mơ đó chứ?” Nàng cao hứng đến độ cứ ôm chặt lấy Thần Nam.

Được thân hình nhu nhuyễn đó ôm lấy, Thần Nam cảm thấy ngây ngất, đến khi gã đưa tay ra định ôm Nạp Lan Nhược Thủy, nhưng thân hình kiều diễm mềm mại đó đã nhanh chóng tách ra khỏi gã, từ xa truyền lại một tràng cười khúc khích.

Từ đó trở đi, mỗi khi thấy nụ cười của Nạp Lan Nhược Liễu, gã đều không kìm được tim đập liên hồi.

“Hôm nay không tìm một cuốn y thư nào để chỉnh lý rồi dâng cho nàng hay sao, nói không chừng….?”

“Tiểu tử, ngươi yêu hoa quá rồi a, xem ra có vẽ như ngươi thật không có tương lai rồi, lão nhân gia ta thật xấu hổ vì cùng là nam nhân với ngươi” Lão độc quái vịn một tay vào phía trên bức tường, ló đầu lên quát tháo chửi rủa.

“Tử lão đầu ông lại nhìn lén ta nữa rồi, đúng thực là biến thái , thật là xấu bụng mà. Có tin ta mua một tràng pháo ném qua bên lão chơi không?” Càng lúc càng thân thuộc hơn, Thần Nam và lão độc quái thường xuyên chọc cười nhau, cứ thấy mặt là bắt đầu gây gổ. Tuy nhiên từ đó tới giờ, gã vẫn không dám chọc tới lão vu bà. Lão vu bà cứ đi đi lại lại ở đông viện và hậu viện của gã, làm gã rất là sợ hãi.

“Ngươi dám! Ngươi mà dám đốt pháo, ta sẽ cho ngươi nếm mùi thất bộ đọan trường, thập bộ đoạn hồn, thập tam bộ hình tiêu nhục lạn , thập ngũ bộ hóa cốt vô hình.”

“Trời, ngươi đúng là lão già biến thái mà!” Thần Nam phát ớn lạnh, ba chân bốn cẳng chạy khỏi Kỳ sĩ phủ. Hôm nay Nạp Lan Nhược Thủy không châm cứu cho gã, nàng nói phải nghiên cứu “Y thánh thủ trát” tử tế, rồi mới trị tiếp cho gã.

Lúc Thần Nam tới cổ thư khố, lão nhân đã tới đó từ lâu.

“Người trẻ tuổi đúng là không nói dối a, coi bộ ngươi đúng là có tài về nghiên cứu văn tự cổ, hôm nay lão nhân gia ta phải phiền ngươi một chút rồi.”

“Vâng, lão nhân gia xin nói, nếu như ta có thể giúp được, ta nhất định giúp ông.”

Lão nhân lấy trong người ra mộ cuốn sách cổ sắc vàng, để lên bàn, lấy giấy bút ra chép chép viết viết, một lúc sau tờ giấy đã đầy những hàng chữ ngay ngắn.

“Rồi, ngươi có thể giúp ta phiên dịch nội dung trên tờ giấy này không?”

Thần Nam cầm lên đọc qua một lần, những câu này căn bản không thông thuận, gã nói: “Lão nhân gia, mấy câu này không thông rồi, ông có chép lộn không?”

Lão nhân nói: “Ngươi cứ tận tụy phiên dịch là được rồi, không cần biết thông hay không thông, mỗi ngày ngươi dịch cho ta 3 thiên được không?”

“Được thôi, không có vấn đề gì.” Thần Nam trong lòng thầm nghĩ: “Lão già này đa nghi quá, không ngờ lão lại đảo lộn câu cú, nhờ ta phiên dịch, con mẹ lão, làm gì mà bí mật dữ, không biết là sách gì đây nữa.”

Hảo cảm lúc trước của gã với lão nhân này không cánh mà bay, gã biết rằng lúc trước lão già kỳ quặc này gây chú ý cho gã, mục đích thì ra là để gã dịch cuốn sách này cho lão.

Văn tự trên giấy, theo Thần Nam ước lượng thì là chữ của sáu bảy ngàn năm trước, chỉ khoảng mười mấy chữ, nhưng đã bao hàm “Thần”, “thi thể” chính là những từ mà Thần Nam mẫn cảm nhất, gã đối với cuốn sách này liền nãy sinh sự hiếu kỳ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK