Rạng sáng, khi những ánh dương quang đầu tiên chiếu vào trong phòng Thần Nam lập tức mở to song nhãn, sau khi hoàn tất xong việc vệ sinh hắn bắt đầu đả tọa điều tức ở trong phòng.
Chúng kì sĩ của kì sĩ phủ đều đã nhận được thiếp mời mà Tư Mã phủ đưa đến, sau khi ăn xong buổi sáng liền nhao nhao đi đến Tư Mã phủ.
Đợi đến khi kì sì phủ đã không còn ai, Thần Nam mới bắt đầu đứng dậy, hắn đã điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất. Sau lưng hắn mang hậu nghệ cung, hông mang trường đao, từng bước tiến ra khỏi phủ.
Sở quốc đô thành vô cùng phồn hoa, trên đường xa thủy mã long(ngựa xe như nước), đường phố hai bên cửa hiệu san sát, tiếng rao mua rao bán liên miên bất tuyệt vọng vào tai.
Hôm nay là ngày con trai của hổ uy đại tướng quân Tư Mã Trường Phong là Tư Mã Lăng Không cùng con gái của tể tướng Nạp Lan Văn Thành là Nạp Lan Nhược Thủy thành hôn, Tư Mã Trường Phong cùng Nạp Lan Văn Thành có vị trí rất cao trong thần nhân. Hôm nay lại mời đến cả Sở quốc hoàng đế tham gia hôn lễ, cho nên ngày hôm nay khắp các đường phố ngõ hẻm binh lính đi tuần tra so với mấy ngày trước tăng lên bội phần.
Thần Nam ở trong con đường huyên náo đó đi chưa được bao xa, thì bị một tên lính tay cầm trường mâu chặn lại.
“Đứng lại, ngươi là người nào, tại sao lại mang đao đi trên đường?”
“Ta là Thần Nam.”
Tên binh lính đang vấn hỏi quay đầu lại nhìn đồng bạn nói:” Thần Nam? Sao nghe thấy quen quen…..”
Một tên lính ở trong đó nói:” Lẽ nào là người đã đánh bại long kị sĩ là hộ quốc kì sĩ Thần Nam?”
“Đúng vậy.” Thần Nam để nhanh chóng tống cổ bọn chúng đi, chìa tay ra chỉ lên mặt đất, “xoạt” một âm thành phát ra kèm theo một đạo kim sắc kiếm khí, ngay tức khắc làm mặt đất xuất hiện một lỗ sâu.
“A, nghe đồn đó là kim sắc kiếm khí…… đúng thật là hộ quốc kì sĩ đại nhân.” Đám người đó kinh hô, vội vàng hành lễ.
Thần Nam khua tay nói:” Dứng dậy đi, ta muốn đến tham gia hôn lễ của Tư Mã Lăng Không, lưu lại một người dẫn đường cho ta, còn lại các ngươi hãy tiếp tục tuần tra đi.”
Có một tên lính dẫn đường, trên đường không còn ai tiếp tục ngăn trở Thần Nam, sau khi đến bên ngoài Tư Mã phủ, Thần Nam, Thần Nam vẫy tay, phái tên binh lính đó rời khỏi đây.
Sân trong Tử Mả phủ thật đồ sộ, khí phái phi phòng, đại môn màu đỏ dán lên hai chử “hỉ” thiệt to, hai bên đại môn là hai con thạch sư uy vũ được điêu khắc bằng bạch ngọc. Bấy giờ trước phủ xa thủy mã long, người ra vào tấp nập không ngừng, người có thể ra vào không phải thân phận tôn quý, thì cũng hơn phân nữa là nhân vật có tiếng trong đế đô.
Thần Nam ở phía ngoài không xa Tư Mã phủ tĩnh lặng quan sát, mãi đến khi hoàng đế giá lâm hắn mới bắt đầu động thân rẽ vào một con hẻm bên cạnh. Toàn bộ văn võ bá quan tham gia hôn lễ đều rời phủ cung nghênh đế quốc chi tôn Sở Hãn, sắp xếp thành dãy lớn ở sân khiến người líu lưỡi, “vạn tuế” hai tiếng phát ra không ngừng vọng vào tai, rất lâu sau mới yên tĩnh trở lại.
Tầm một nữa thời thần sau,trên đường phố cổ nhạc huyên thiên, đội ngũ rướt dâu đã quay trở về, Tư Mã Lăng Không ngồi ở trên một con đại mã, thân mặc áo cưới màu đỏ, gương mặt đầy vẻ vui mừng, trông cực kì đắc ý.
Đội ngũ rướt dâu cũng vô cùng tráng lệ, đám chơi cổ nhạc không dưới trăm người, tùy tùng hộ vệ nhân viên cộng lại không dưới ngàn người, thanh thế vô cùng to lớn. Phía trước kiệu hoa của tân nương Nạp Lan Nhược Thủy phải đến gần trăm vị võ sĩ, chỉ nhìn qua đã biết được là đó là những người có công lực cao thâm, công việc bảo vệ có thể nói là chu đáo tột cùng.
Khi đến gần Tư Mã phủ, phía trong Tư Mã phủ đột nhiên bay ra một con mặc lục phi long, phi long bay đến lượn vòng phía trên Tư Mã Lăng Không, gầm vang, sau đó một tấm vãi lớn màu đỏ đột nhiên từ trên thân phi long rũ xuống, phía trên ghi lớn bốn chữ: Bách niên hảo hợp.
Quần nhân trên đường bỗng chốc bị kích thích.
“ Nhìn kìa, rồng…….”
“Bách niên hảo hợp.”
“Chúc long kị sĩ Tư Mã công tử cùng tài nữ Nạp Lan tiểu tỷ bách niên hảo
hợp.”
…………….
Tử Mã phủ tiếng ti trúc, tiếng pháo nổ bắt đầu vang lên.
Tư Mã Lăng Không thần thái phấn khởi, ngữa mặt lên không trung huy động hữu thủ, phi long liền bay trở vào Tư Mã phủ.
Hôn lễ vẫn chưa chính thức bắt đầu, đó chỉ là mới khởi đầu cho một cao trào.
Sau khi đội ngũ rướt dâu tiến nhập vào Tư Mã phủ, phía trước cổng liền không còn những âm thanh huyên náo như trước kia nữa.
Thần Nam từ con hẻm bước ra, lắng nghe âm thanh từ cổ nhạc và trận trận hoan hô vang ra từ Tư Mã phủ, hắn ở trong lòng cười nhạt một hồi.
Câu nói của Tư Mã Lăng Không hai ngày trước không ngừng vọng lại bên tai hắn:” hai ngày sau Nhược Thủy cùng tha thành thân, nhưng tân lang không phải là ngươi, hắc hắc…….ngươi nhất định phải đến tham gia hôn lễ của ta nhé, ưm, đến lúc đó cũng có thể náo động phòng mà, hắc hắc.”
“Mặc dù đã quyết định gây ra một trường đại náo, tại sao vẫn còn do dự?” nghĩ đến điều này, Thần Nam từ sau lưng lấy xuống hậu nghệ cung.
Bấy giờ đám thị vệ ở bên ngoài cửa Tư Mã phủ đã chú ý đến hắn, quát hoi:”ngươi là người nào, vì sao lại mang vũ khí xuất hiện ở đây?”
Thần Nam không để ý đến bọn chúng, từ trong ống tên rút ra một mũi điêu linh tiễn đặt lên dây cung.
Đám thị vệ vừa muốn xông lên, nhưng ửu hắc hậu nghệ cung đột nhiên bạo phát ra một vầng kim mang diệu nhãn, trên người Thần Nam cuồn cuộn xuật hiên một cổ khí thế nhiếp nhân tâm phách, thị vệ môn trong lòng kinh tâm đảm chiến, không tự chủ được thối lùi về phía sau hơn mười bước.
Lúc này trong Tư Mã phủ, Tư Mã Lăng Không cùng Nạp Lan Nhược Thủy ở trong thính đường chính đang chuẩn bị bái đường thành thân, thế nhưng vào lúc này toàn bộ chúng nhân đều trổi dậy một cổ cảm giác bất an mãnh liệt.
“nhất bái thiên địa……”
“ Ầm ầm……”
Âm thanh của người chủ trì hôn lễ vừa cất lên, thiên địa không gian đột nhiên vang lên một trận phong lôi chi thanh, chúng nhân trong sảnh vô cùng kinh ngạc.
Thần Nam nhẹ nhàng buông dây cung, điêu linh tiễn được xạ xuất từ hậu nghệ cung hóa thành một đạo kim quang phóng đến phía trước.
Cánh cổng to lớn của Tư Mã phủ bị kim quang tiễn phóng xuyên qua, vang lên những thanh âm ầm ầm rồi sụp đổ xuống.
Kim quang tiễn cách mặt đất năm sáu mét, vì vậy không gây thương tích cho người, nhưng những công trình kiến trúc không thể không bị tàn phá. Nó giống như một con kim long phóng xuyên qua phủ, kéo dài một trường kim sắc tàn ảnh, xuyên qua hết từng tầng tầng kiến trúc, kim quang đi đến đâu tàn phá đến đó, khai phá tạo ra một đường “long môn”.
Khi kim quang tiễn xuyên qua đại sảnh Tư Mã phủ, toàn bộ chúng nhân đều kinh hãi ngẩn người, kim quan tễn xuyên qua bức tường phía trên đầu hoàng đế, ở bên trên bức tường liền lưu lại một đạo “long môn” khủng bố.
“Bảo hộ hoàng thượng.”
Trong đại sảnh vô cùng hỗn loạn.
Hoàng đế Sở Hãn nhìn thấy việc này không khỏi hoảng sợ, gương mặt trắng bệt lại, hoàng hậu đang cầm tay ông, cũng không khỏi phát hoảng.
Trưởng công chúa Sở Nguyệt quát lên:” mọi người không cần hoảng loạn.” sau đó cô liền che chở ở phía trước hoàng đế.
Tiểu bảo chúa Sở Ngọc nói:”Là Thần Nam, nhất định là tên bại hoại Thần Nam.”
Lúc này toàn bộ số người đã xem trận hoàng cung đại chiến đều tỉnh ngộ, đây đích xác là thần tiễn phát ra từ hậu nghệ cung, nhất định là Thần Nam không nghi ngờ gì.
“ Ha ha…….” Một tiếng cười vang từ bên ngoài Tư Mã phủ vọng vào.
“Tư Mã Lăng Không ở đâu? Ta Thần Nam đến náo động phòng đây.” âm ba ầm ầm cuồn cuộn khuấy động phía trên trời Tư Mã phủ.
Hoàng đế Sở Hãn cùng trưởng công chúa Sở Nguyệt sắc mặt đột biến, sự việc mà bọn họ lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, Thần Nam chính thức đã phản Sở, điều này khiến bọn họ vừa hối vừa hận.
Những người tham gia hôn lễ nơi đây đều là những nhân vật nổi tiếng của đế đô, đối với sự việc giữa ba người Thần Nam, Tư Mã Lăng Không, Nạp Lan Nhược Thủy cũng đã có nghe qua, lúc này dĩ nhiên minh bạch vì sao Thần Nam lại đến đại náo hôn lễ, mà còn có khả năng sẽ phản xuất Sở quốc.
Hôn lễ đã vô pháp tiếp tục diễn ra, bấy giờ Thần Nam đã đến trước đại môn Tư Mã phủ, trên đường tiến vào thính đường. Hắn trên tay cầm một thanh trường đao, thân đao tán phát ra quang mang thôi xán, kim sắc quang mang hướng đến đâu, thương đoạn kích chiết(thương đứt kích gãy), đoạn nhận phi xạ. Đao khí tung hoành kích đãng, một lực lượng cường đại ba động lấy hắn làm trung tâm hùng dũng bành phái, các võ sĩ trong Tư Mã phủ như cánh bèo đong đưa trong đợt sóng giận dữ, hàng loạt hàng loạt lớp người ngã xuống đất, trong nội phủ dĩ nhiên không một ai có thể chạm trán nỗi với kì phong.
Tư Mã Lăng Không nghiến răng căm giận, hận không không thể mang Thần Nam ra mà ăn tươi nuốt sống , hắn đưa tay giật cái hoa đỏ thắm trước ngực xuống, bước nhanh ra bên ngoài.
Tân khách trong thính đường, bao gồm cả Sở quốc hoàng đế trong đó, cũng đồng thời đi đến sân viện.
Nạp Lan Nhược Thủy thân hình không ngừng run rẩy, nàng đang do dự, cuối cùng tháo khăn đỏ trên đầu xuống, cũng tiến vào trong sân viện.
Lúc này Sở Nguyệt đã ra lệnh cho mọi người phong tỏa Tư Mã phủ, vô số thị vệ bao vây lấy Tư Mã phủ. Chúng kì sĩ trong kì sĩ phủ được điều đến hộ giá hai bên hoàng thượng, tiểu bảo chúa Sở Ngọc bị hoàng hậu kéo đến bên cạnh, cùng nhau đứng bên cạnh Sở Hãn.
Tư Mã Lăng Không đưa tay chỉ vào Thần Nam nói:”Ngươi vì sao lại đến quấy
nhiễu hôn lễ của ta?”
Thần Nam nói:” Không cần phải vờ vĩnh là không biết tại sao ta lại đến đây, toàn bộ những người ở đây đều đã biết vì sao rồi!”
Tư Mã Lăng Không sắc mặt trắng bệt nói” Ngươi muốn làm gì?”
Lúc này một người trung niên dáng người khá cao bước ra từ hàng người, nói:”Thần Nam ngươi vì sao đến đây? Con gái ta đã xuất giá, ngươi không nên đến làm phiền nó nữa.”
Thần Nam nghe những lời đó liền biết được người đang đứng trước mắt mình là phụ thân của Nạp Lan Nhược Thủy, Sở quốc tể tướng Nạp Lan Văn Thành, hắn liền ôm quyền thủ lễ, nói:” Nhược Thủy căn bản không yêu thích gì Tư Mã Lăng Không, nếu thật sự gã nàng cho hắn, chỉ khiến nàng đau khổ suốt đời, ngài nhẫn tâm khiến nàng phải lâm vào chổ chết sao.
Thần Nam vẫn chưa nói xong, liền bị người ngắt lời, một trung niên khí vũ hiên ngang bước ra khỏi đám người, nói:” Hộ quốc kì sĩ ngươi phải minh bạch mình đang làm gì, hôn nhân của con ta là do hoàng thượng ban cho, lẽ nào ngươi đối với bệ hạ có điều bất mãn?”
“Thì ra là Tư Mã đại tướng quân, thật là một tội lớn được quy kết cho ta, hắc hắc, ngài vì sao không trực tiếp nói rằng ta đã động võ trước mặt hoàng đế, đã gây kinh động đến thánh giá?” nói xong, Thần Nam xoay đầu nhìn về Sở Hãn, cao giọng nói:” Ngày đó tại diễn võ trường nếu như không phải Thần Nam ta đại chiến long kị sĩ, e rằng Sở quốc sớm đã thất bại thảm hại, trở thành trò cười cho các nước chư hầu. Thần Nam ta không ngại hy sinh xả sinh vong tử rốt cuộc là vì cái gì? Bệ hạ vì sao lại đem Nạp Lan tiểu tỷ ban hôn cho Tư Mã Lăng Không, vì sao lại đối với ta như vậy?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK