Mọi người vất vả trèo đèo vượt suối giữa núi non bao la bát ngát. Mặc dù cũng có lúc đi ngang qua những quán trọ là nơi mà hành nhân thường ghé lại để mua thêm lương thực dự trữ nhưng họ không hề dừng lại nghỉ ngơi nửa khắc, suốt hành trình phải ngủ ngoài đồng nếm từng cơn gió lạnh. Cuối cùng vào ngày thứ mười, họ cũng đã thấy được Tự Do thành - lừng danh Đại Lục. Thành này còn có tên gọi khác là Tội Ác thành.
Tội Ác thành nằm trên cao nguyên lớn nhất giữa núi non bao la, tuy được gọi là thành nhưng lại không hề có tường thành, chỉ có một con sông bao quanh, len lỏi khắp thành giống hình chữ “田”. Con sông đó là con đường trọng yếu nhất để vận chuyển bên trong thành.
Nhân khẩu ở đây vào khoảng bốn mươi vạn người, so với các đại thành thị khác thì ít hơn nhiều, nhưng cảnh tượng phồn vinh nơi đây không hề thua kém kinh đô thành của bất kì quốc gia nào. Trong thành ngựa tốt xe đẹp qua lại tấp nập, hiệu điếm san sát, đâu đâu cũng có nơi ăn chơi phong nguyệt, tiền trang, đổ trường… Tội Ác thành phồn vinh lừng danh Đại Lục, xứng danh là viên minh châu của Đại Lục.
Vật tư cần thiết hàng ngày của Tội Ác thành một nửa là tự cung cấp, còn một nửa là do Đông Đại Lục và Tây Đại Lục không ngừng vận chuyển qua. Do đường xá xa xôi hiểm trở nên việc chuyên chở vật tư cũng không được thuận tiện cho lắm, đó cũng có thể là nguyên nhân chủ yếu khiến cho nhân khẩu của Tự Do thành không cách gì tăng nhanh được.
Có lẽ cũng có thể gọi Tội Ác thành là một vùng tiểu trung lập bởi vì đây giống như một vùng đất tự do, không thuộc về bất kì một quốc gia nào. Trong thành cũng có quân đội nhưng không nhiều lắm, những sự việc thường ngày do năm vị thành chủ cùng thương lượng giải quyết.
Từ xa nhìn lại, Tự Do thành được non xanh nước biếc bao bọc và cuộn tròn lại, giống như chốn thế ngoại đào nguyên, phong quang di nhân, cảnh sắc tú lệ.
Đoàn dong binh lúc này cũng không dám nghỉ ngơi nửa khắc, một mạch hộ tống những khách thương đi về hướng Tây Đại Lục .
Tất Hạo sau khi đưa mắt nhìn theo các cố chủ (người chủ thuê) của mình tiến vào Tội Ác thành, liền hướng về phía Thần Nam hỏi: “Thần huynh đệ đến Tội Ác thành này là vì việc gì? Lẽ nào huynh cũng định đến nộp đơn dự thi vào Thần Phong học viện giống đệ? ”
Thần Nam đáp: “Không phải, ta vì phải tránh nạn nên mới tới đây”
Tất Hạo lấy làm kinh ngạc: “Bản lĩnh của huynh cao siêu như vậy, ít nhất cũng đạt đến cảnh giới cấp hai, kẻ nào có thể khiến cho huynh phải bỏ quê nhà mà chạy chứ? ”
“Chính là gia nhân của tên tiểu nha đầu này” Thần Nam chỉ vào tiểu bảo chúa ở bên cạnh đang chơi đùa hết sức vui vẻ với hổ vương Tiểu Ngọc .
Tất Hạo ngạc nhiên nói: “Tên nha đầu này khí thế lớn như vậy, huynh lại dám làm chọc giận cô ta, huynh thật là gan to bằng trời đó”
Tiểu bảo chúa nghe xong liền ôm lấy Tiểu Ngọc, phẫn nộ mắng: “Con chuột chết kia nói nhăng cuội gì đấy, những lời lẽ của hắn mà ngươi cũng tin sao?”
Tất Hạo nhìn Tiểu bảo chúa rồi nói: “Nếu như những vết bẩn trên mặt ngươi được rửa sạch đi thì rất xứng là một mỹ nhân nhan sắc tuyệt trần, Thần huynh đệ huynh quả là có con mắt thẩm mỹ đấy ”
“Tiểu Ngọc hãy giúp ta dạy cho tên khốn này một bài học”
Hổ vương Tiểu Ngọc “vèo” lên một tiếng, từ trong lòng của tiểu bảo chúa nhảy lên vai của Quan Hạo. Quan Hạo liền cười nhạo: “Ngươi chỉ dựa vào cái thứ nhỏ bé này mà cũng dám động thổ trên đầu thái tuế sao….? ”
Hắn vẫn chưa nói xong thì một tiếng hổ gầm rống kinh thiên động địa bỗng vang vọng bên tai “Oàm”.
Tất Hạo bị chấn động tới mức đinh tai nhức óc, vẫn chưa tường tận chuyện gì thì đã bị một con vật khổng lồ, lông lá đè ngã ra đất.
Lúc hắn lấy lại được tinh thần thì phát hiện ra mình đang bị một con hổ to lớn ngồi đè cả chân lên, hắn không tự chủ liền thét vang: “Mẹ ơi ….. Cứu con với …… ”
Tiểu bảo chúa dáng vẻ đáng yêu đứng bên cạnh cười mãi không thôi.
Tất Hạo sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, lắp ba lắp bắp nói: “Thần huynh đệ cứu ta với, tiểu nha đầu ta biết lỗi rồi, á mẹ ơi, nhanh nhanh đuổi đồ quỷ này đi đi ….”
Ánh mắt Hổ vương lộ ra vẻ hung hãn, lúc trước nó đã chịu nhiều thiệt thòi bởi đám người trong dong binh đoàn, nên giờ đối mặt đại cừu nhân, nó há miệng máu to lớn như muốn nuốt chửng kẻ thù.
Thần Nam vừa định động thủ thì nghe thấy Tiểu bảo chúa hối hả ngăn hổ vương lại: “Tiểu Ngọc, không cần”
Hổ vương ngừng lại, nhìn Thần Nam với vẻ nghi hoặc, Tiểu bảo chúa nói: “Tên này tuy đáng ghét nhưng tội của hắn cũng không đến nỗi phải chết, không được tùy tiện làm hại sinh mệnh con người, biết không?”
Tiểu Ngọc từ trên người của Quan Hạo lui lại phía sau, nhưng mắt vẫn cứ nhìn chòng chọc vào hắn.
Tất Hạo run lẩy bẩy, nhìn không chớp mắt vào thân thể tuyết bạch, da lông phát sáng như ngọc của Hổ vương, cuối cùng kêu lên kinh ngạc: “Trời ơi, đồ quỷ này là … Hổ vưong, nó … nó quả nhiên thành tinh rồi, con mèo hoang nhỏ không ngờ lại là hoá thân của nó.”
Hôm đó, Hổ vương bị thương rất nặng, sức lực giảm đi một cách nghiêm trọng, từ một ma thú cấp ba bây giờ bị giảm xuống một bậc, lúc này cơ thể của nó dài không đến một trượng, không to hơn những con mãnh hổ thông thường là mấy nhưng thái độ cao ngạo ngông cuồng của nó vẫn như xưa, Quan Hạo vừa nhìn thấy nó đã nhận ra ngay.
Hắn thét lên một tiếng rồi chạy ra phía sau Thần Nam, giọng run rẩy nói: “Chả trách… suốt quãng đường đi nó cứ nhìn chòng chọc vào các dong binh … hoá ra là vậy, con quỷ này thật đáng sợ, quả nhiên thông thuộc được phép biến hoá kì diệu”
Tiểu bảo chúa nhìn hắn với vẻ không mấy thiện chí, nói: “Cái tên này to mồm thiệt, hôm nay ta nhất định phải dạy ngươi một bài học”
“Tiểu nha đầu ngươi không được qua đây, Thần huynh đệ huynh hãy mau đuổi con yêu hổ kia …..” Hôm đó, sự hung bạo và uy mãnh của Hổ vương đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Quan Hạo. Lúc này lại trông thấy hai mắt Tiểu Ngọc ánh lên vẻ hung dữ, hắn không tự chủ được hơi run run.
Thần Nam cứ mỉm cười, hắn muốn xem thử Hổ vương đã khôi phục được bao nhiêu công lực sau mấy ngày qua, thêm nữa hắn cũng muốn xem chân thực lực của Quan Hạo.
Tiểu bảo chúa cười cười lộ vẻ tà ác, Thần Nam dường như lại nhìn thấy con tiểu yêu ở Tây Cảnh Sở Quốc.
Lúc này Hổ vương đã vòng qua Thần Nam, chầm chậm tiến đến Quan Hạo, Tiểu bảo chúa theo đằng sau nó.
Sắc mặt Tất Hạo chợt xanh lè, giọng hắn run rẩy: “Tiểu nha đầu, ta và ngươi không thù oán gì, suốt đường đi tận tâm bảo vệ ngươi, sao giờ lại đối xử với ta như vậy?”
“Oàm ……………”
“Mẹ ơi…………… “
Hổ vương Tiểu Ngọc gầm vang một tiếng, Quan Hạo sợ quá liền quay người bỏ chạy.
Tiểu bảo chúa ở phía sau vỗ tay cười lớn: “Tiểu Ngọc, đừng cắn hắn, hãy phóng thiểm điện giật hắn, phun hỏa diễm thiêu hắn, hi hi…….’
“Khụ khụ, ồng ộc ….”
Một luồng thiểm điện phát ra từ miệng của Hổ vương, bắn nhanh về phía Quan Hạo đang chạy ở trước, một làn khói nhẹ tỏa ra từ người hắn, toàn thân từ trên xuống dưới cháy đen, thoang thoảng mùi cháy khét lẹt.
Dòng điện cường đại không đánh ngã được Quan Hạo mà chỉ làm cho cơ thể cường tráng của hắn bị thương chút ít, hắn vẫn không hề giảm tốc độ, nhảy như bay về phía cây rừng cách đó không xa mấy.
“Oàm ……..”
Sau một tiếng hổ gầm rống, một mảng hỏa diễm như muốn bao phủ cả đất trời cuộn tròn lấy Quan Hạo.
“Cứu tôi với …” Một tiếng kêu thê thảm, đau đớn vọng ra từ trong rừng cây.
“Tiểu Ngọc quay lại” Hổ vương liền quay đầu, chạy đến bên cạnh Tiểu bảo chúa.
“Tiểu nha đầu, hừ … ngươi thực sự là một con tiểu quỷ ác độc!”
Quan Hạo tay nâng một đoạn đại thụ bốc khói nghi ngút, không ngừng thở hổn hển, bộ dạng hắn lúc này quần áo rách rưới, toàn thân cháy đen thui, đầu tóc dựng đứng, trông thảm hại vô cùng.
Tiểu bảo chúa nhảy lên ngồi trên Hổ vương, nói: “Tiểu Ngọc, ngươi có thể bay được không? Hãy mau biến hoá đi. Chúng ta cùng đến xử lí tên đáng ghét kia”
Hổ vương gào thét lên một tiếng, ở bụng xuất ra đôi cánh chim trắng tinh, trên trán mọc lên một cái sừng ngọc, xong rồi lao vút đi mang theo Tiểu bảo chúa cùng bay lên không trung.
Tiểu bảo chúa trên không trung cực kỳ hưng phấn la hét như cãi lộn: “Thật tuyệt quá, ta có thể bay lên trời được rồi, ha ha… ma pháp quái bà bà mà bắt ép ta học ma pháp lần nữa thì ta có thể viện cớ được rồi, Tiểu Ngọc chúng ta cùng đến thanh toán tên đó, xông lên!”
Tất Hạo sắc mặt đại biến, vội thụt đầu ẩn dưới đại thụ, khoảng khắc này hắn có cùng cảm nhận như Thần Nam trước đây, nhất định là con tiểu nha đầu này có quan hệ mật thiết với bọn ác ma dưới địa ngục.
“Ha ha, con chuột đáng chết kia, xem ngươi chạy đằng nào, Tiểu Ngọc, hãy phun lửa, đúng rồi, thiêu hắn đi, ha ha …”
Quan Hạo kêu lên: “Tiểu ma nữ, ta đầu hàng ……”
“Tiểu Ngọc, phóng thiểm điện cho ta ………..”
Quan Hạo kêu lên kinh ngạc: “Cứu tôi với …………..”
‘Tiểu Ngọc hãy mau đuổi theo”
“Thần huynh đệ hãy mau đến cứu tôi với, ta sẽ trả cho ngươi 100 kim tệ”
“Hỏa diễm ……thiểm điện ………………”
“Thần huynh đệ, ta sẽ trả ngươi 1000 kim tệ, ta thuê ngươi làm vệ sĩ, mau đến cứu ta ……..”
Uy lực hung dữ của Hổ vương ngày đó đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng Quan Hạo, làm cho hắn vô cùng sợ hãi, không hề để ý rằng công lực của Hổ vương đã giảm sút rất nhiều, thua xa so với ngày trước, khiến cho hắn rơi vào thế bị động, không ngừng tìm cách né tránh.
Trong rừng tiếng la hét ầm ĩ, vừa có tiếng cười đắc ý của Tiểu bảo chúa, lại vừa có tiếng kêu đau thảm thiết của Quan Hạo.
Cuối cùng Quan Hạo mệt quá không chạy nổi nữa, té ngã trên mặt đất như hình chữ “大”, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép.
Tiểu bảo chúa trên không trung bất mãn nói: “Kiệt sức rồi à, chắc là không chơi được nữa, mới một tí mà đã không chịu được” Rồi cô ta hướng ánh mắt về phía Thần Nam, cười cười lần nữa với vẻ không thiện chí cho lắm.
Thần Nam chợt chột dạ, hắn quá hiểu Tiểu bảo chúa, đã biết cô ta lại sắp có ý đồ xấu xa.
“Tiểu ác ma, đừng có quấy rối nữa, mau xuống đây, nếu không, bị người của Tự Do thành này chú ý đến thì sẽ rất phiền phức đấy”
“Ha ha, đồ bại hoại đáng ghét, ta hận ngươi đến chết cũng không nguôi, hôm nay ta phải dạy cho ngươi một bài học”
Thần Nam nói: “Ngươi đừng quên rằng ngươi đã trúng Khốn Thần Chỉ của ta, nếu như ta thấy không vui thì nỗi thống khổ cùng cực của ngươi sẽ phát tác ngay lập tức đấy …..”
“Ngươi ….đồ bại hoại, thối tha, ác ôn, đồ khốn nạn …” Tiểu bảo chúa bực tức vô cùng, nếu không phải vì e ngại lực Khốn Thần Chỉ trên người, cô ta đã sớm cưỡi con Hổ vương Tiểu Ngọc trở về đô thành Sở quốc rồi.
“Không được, bất luận thế nào ta cũng phải dạy cho hắn ta một bài học mới được, Tiểu Ngọc hãy phun thiểm điện vào hắn ta đi.”
“Khạc khạc”
Một đạo điện hồ cường đại từ trên trời trong chớp mắt bổ thẳng xuống Thần Nam, hắn vội vàng rút trường đao ra ném lên không trung, tia thiểm điện và trường đao va đập vào nhau trên không trung bỗng chốc bạo phát tầng tầng ánh hào quang chói mắt, cuối cùng trường đao rơi xuống đất, còn ánh thiểm điện thì biến mất.
Tiểu bảo chúa tức giận, phẫn nộ vô cùng: “Tiểu Ngọc, hãy phun lửa thiêu chết hắn ta”
Hôm đó sở dĩ Hổ vương bại trận là do Thần Nam, lúc này đối mặt với đại cừu nhân, nó không ngừng kêu thét gầm rống, phun ra hàng loạt đại phiến hỏa diễm, hỏa diễm đó như muốn cuộn tròn tất cả khoảng không trên bầu trời.
Thần Nam không hề né tránh, hai tay nắm lại thành hình quả đấm tấn công mãnh liệt lên không trung, luồng khí mãnh liệt màu vàng kèm theo một làn gió điên cuồng kịp thời ngăn hỏa diễm lại.
“Đáng ghét, tên này quả nhiên biến hoá thật lợi hại, Tiểu Ngọc không nên nản lòng, làm lại đi” Tiểu bảo chúa ra lệnh cho hổ vương không ngừng ra đòn công kích về phía Thần Nam, lúc thì bay lên bay xuống, lúc thì cuộn tròn lại, tấn công liên tiếp.
Tại Tội Ác thành, Thần Phong học viện, một lão già mặc áo màu tím và một lão già mặc áo màu xanh lam đang chăm chú quan sát phía bầu trời xa xa kia, rồi không ngừng kêu than kinh ngạc.
Lão già áo tím than rằng: “Đó có lẽ là Hổ vương - huyết thống ưu tú của bạch hổ phương Đông và ma hổ phương Tây”.
Lão già áo màu xanh lam tiếp lời: “Là một con ma thú có thể không ngừng tiến hoá, thân hình ngày càng to ra, thật là một vật cưỡi lí tưởng”
Lão già áo tím nói: “Lời đồn về thần thủ không ngờ lôi kéo nhiều tu luyện giả đến thế, gần đây Tội Ác thành vô cùng náo nhiệt”
Lão già áo xanh lam gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Đúng đấy, không ngờ chuyện Cổ Thần chặt đứt bàn tay trái lại gây ra phong ba bão táp lớn như vậy, không biết trong bàn tay thần thực tình có giữ một vật phát ra ánh hào quang hay không, nếu là có thì thật sự khiến chúng ta phải mong đợi để nhìn thấy”
Lão già áo tím lại nói: “Chi bằng chúng ta thương lượng với những lão già khác, lấy câu “Truy tìm tả thủ của thần” làm đề thi sát hạch kì này cho các thí sinh”
Lão già áo xanh lam nghe vậy, mỉm cười đáp: “Ngươi… nhưng chủ ý của ngươi cũng hay đấy.”
Lão già áo tím lại nói: “Chủ nhân của con Hổ vương trên không trung đó tuổi tác chắc chưa nhiều lắm, xấp xỉ bằng tuổi của cháu gái nội ngươi, cháu ngươi nếu như cưỡi lên con thần điêu của nó bay đến đó thì nhất định sẽ tuyệt vời lắm, ha ha”
Lão già áo xanh lam liền cười nói: “Cái lão già dịch ngươi, chỉ lo thiên hạ không hỗn loạn, không ngờ ngươi lại muốn xem hai đứa nhỏ đánh nhau”.
Lão già mặc áo tím liền đáp: “Nhưng mong rằng cháu ngươi không thấy có một con thú kì dị ngang sức ngang tài với con thần điêu của nó, nếu không, với tính khí của nó, nhất định sẽ bay đến đánh nhau một trận”
Lúc này một tiếng chim điêu vọng lại từ Thần Phong học viện, một luồng ánh hào quang màu vàng lao thẳng lên trời, phá vỡ không gian mà bay đi.
Hai lão già đưa mắt nhìn nhau, lão mặc áo màu xanh lam than thở: “Miệng quạ nhà ngươi đấy, đúng là đều bị ngươi nói trúng hết rồi ”
Trên bầu trời phía đông của Tội Ác thành, Tiểu bảo chúa đang cưỡi trên lưng Hổ vương, lượn đi lượn lại trên không trung, không ngớt chửi rủa Thần Nam, dường như đang muốn trút hết nỗi bực tức, ấm ức mà cô ta phải chịu đựng trong suốt những ngày qua.
“Đồ bại hoại đáng chết ……………..”,
“Đồ khốn nạn thối tha …………..”
“Đại ác ôn ………”
“Tên trộm thối tha vô liêm sỉ .................’
.................................................. ................
Tiểu bảo chúa vừa chửi rủa vừa ra lệnh cho Hổ vương phun thiểm điện, hỏa diễm công kích mạnh mẽ về phía Thần Nam.
Thần Nam tuy không sợ những đòn công kích đó, nhưng cũng bị làm cho chân tay rối loạn, bấy giờ hắn vô cùng ngưỡng mộ những kẻ biết bay như ma pháp sư, nếu như hắn có thể bay được thì đã sớm tóm gọn Tiểu bảo chúa rồi.
“Chẳng trách long kị sĩ và ma pháp sư có uy lực chấn động Đại Lục, một người nếu có thể tự do đi lại trên trời dưới đất thì lực chiến đấu sẽ tăng lên gấp bội. Những người học võ phương Đông rốt cuộc phải tu luyện tới trình độ nào mới có thể ngự không phi hành? Lẽ nào phải tu luyện tới trình độ thâm hậu như phụ thân thì mới được?” Hắn vừa chống cự lại thiểm điện và hỏa diễm vừa nghĩ thầm như vậy.
Bất ngờ có tiếng chim điêu vọng lại từ trên không, một đạo kim quang như thiểm điện trong nháy mắt đã xuất hiện.
Tiểu bảo chúa kinh ngạc, ngừng chửi rủa ngay lập tức. Ánh mắt Hổ vương Tiểu Ngọc lộ vẻ hết sức cảnh giác, nhìn chăm chú về phía trước không chớp mắt.
Một con chim điêu khổng lồ màu vàng chở một cô thiếu nữ mặc áo vàng từ xa tiến lại gần, trong nháy mắt đã đến ngay trước mắt của Tiểu bảo chúa, làm nổi lên một trận gió to, mãnh liệt trên không trung.
Tiểu bảo chúa lắc lư, lay động trên thân của Tiểu Ngọc, sợ tới mức giọng the thé kêu lên: “A… Tiểu Ngọc, hãy giữ thăng bằng đi.”
Thật ra Hổ vương vốn không hề lắc lư chút nào mà chính cô ta bị trận gió điên cuồng do con chim điêu khổng lồ làm cho lắc lư không vững, nhưng Tiểu Ngọc rất hiểu lòng người, nó điều chỉnh theo hướng lắc lư giúp cho cô ta lấy lại được thăng bằng.
Tiểu bảo chúa vô cùng phẫn nộ nói: “Con chim điêu thối tha từ đâu đến? Nha đầu thối tha kia từ đâu đến mà dám đụng đến ta hả?”
Tính từ đầu đến đuôi chim điêu khổng lồ này dài khoảng hai trượng, đôi cánh của nó xòe ra phải dài đến năm trượng, bộ lông liên tục toả ra ánh hào quang màu vàng, xem ra còn uy lực và dũng mãnh hơn nhiều so với Hổ vương. Ngồi trên lưng chim điêu là một cô gái mặc áo màu vàng che mặt, thân hình thon dài, đường nét uyển chuyển mềm mại.
Cô gái che mặt nghe xong những lời thô lỗ đó liền đáp với giọng giễu cợt: “Con tiểu ăn mày xin cơm kia từ đâu đến? Chính mình ngồi không vững lại còn muốn chê người khác”
Khuôn mặt của Tiểu bảo chúa bị Thần Nam bôi trét làm cho bẩn thỉu, mặc ở trên người cũng là bộ quần áo rách nát mà Thần Nam tìm được, nghe xong những gì cô gái áo vàng nói, cô ta bất giác rít lên the thé: “Nha đầu thối dám cãi lại bản cung… bản tiểu thư, Tiểu Ngọc hãy giúp ta dạy cho nó một bài học”
Hổ vương Tiểu Ngọc gào thét lên một tiếng, mở miệng ra liền phun ra một đạo thiểm điện, dòng điện cường đại đó nổ oàng oàng, lạch tạch trên không trung.
Con chim điêu màu vàng cũng mở miệng thép ra, bắn ra một loạt những cây phong đao, phong đao và thiểm điện va đập vào nhau trên không trung, phát ra lớp lớp ánh hào quang sáng chói, hai luồng năng lượng ma pháp cuối cùng đều tiêu biến không thấy tông tích.
Thiếu nữ che mặt mặc áo vàng nói: “Hổ vương của ngươi và con chim đại bằng của ta đều là những ma thú khổng lồ, nhưng con chim đại bằng của ta đã đạt đến cấp hai còn Hổ vương của ngươi mới chỉ đạt đến cấp một, nếu như để cho bọn chúng đọ sức thì thực là ức hiếp người quá đáng. Ta đến đây với hy vọng tràn trề nhưng giờ thấy thất vọng quá, thật là mất hứng mà!”
Tiểu bảo chúa gầm lên lạnh lùng: “Hừ, huênh hoang khoác lác, chỉ cưỡi một con vịt béo đã kiêu ngạo như thế, nếu như cho ngươi cưỡi một con ngỗng ngu đần có lẽ ngươi sẽ coi trời bằng vung”
“Tiểu nha đầu, ngươi dám vô lễ với ta. Coi chừng đó, ta sẽ dạy cho ngươi một bài học”
“Lão nữ nhân, ta không sợ ngươi đâu”
“Bản cô nương như hoa như nguyệt, ngươi lại dám nói ta già, thiệt không thể tha thứ cho con ăn mày này được”
“Ta cứ muốn nói đấy, lão nữ nhân, lão nữ nhân, ngươi quá già rồi . ……”
“Đại bằng xông lên, chúng ta hãy cùng đi dạy cho con ăn mày kia một bài học ”
“Tiểu Ngọc tiến lên, hãy phun lửa, ta muốn ăn thịt con vịt quay béo kia”
“Con ăn mày nhếch nhác, bẩn thỉu kia, đến mặt cũng không rửa, ta xấu hổ thay cho ngươi đó, ta sẽ dùng ma pháp để giúp ngươi rửa mặt nhé, Thuỷ Phong Ba” Cô gái che mặt nói xong liền tung ra ma pháp thuỷ hệ, không chỉ dập tắt hỏa diễm do Hổ vương phun ra mà một phần còn bắn tung tóe về phía Tiểu bảo chúa.
Tiểu bảo chúa bất ngờ không kịp đề phòng, bị ướt khắp người, thét lên the thé: “Lão nữ nhân không ngờ ngươi lại dám đánh lén ta… Tiểu Ngọc hãy phun lửa!”
Thần Nam trước đây nghe người ta nói đùa rằng hai người con gái cãi nhau giống như 500 con vịt quấy phá, hiện tại hắn cảm thấy như có 3000 con vịt trên không trung đang bay, bay, bay………….
Hổ vương trước đây tuy là ma thú cấp ba cường mạnh nhưng hôm đó nó bị thương quá nặng đã giảm xuống cấp một, đối mặt với con thần điêu cấp hai, nó không biết làm sao, không ngớt gào thét.
Công lực toàn thân của Tiểu bảo chúa đều bị Thần Nam khống chế, lúc này hoàn toàn không còn sức lực chống cự lại đòn công kích ma pháp của cô gái áo vàng che mặt, đành ra lệnh cho Tiểu Ngọc tránh đông né tây, rồi không ngừng kêu la.
“Lão nữ nhân, ta không chơi nữa, mau dừng lại đi”
“Ngươi còn dám gọi ta là lão nữ nhân? Hỏa diễm, phong đao ……” cô gái che mặt áo vàng ra đòn công kích ma pháp hết đợt này đến đợt khác vào Tiểu bảo chúa, cứ thế liên tiếp không ngừng.
“Lão nữ nhân, mau dừng lại đi, ta sẽ không gọi thế nữa ………….. ”
“Con ăn mày nhếch nhác bẩn thỉu, ta xem ngươi còn cãi bướng đến khi nào? ”
Tiểu bảo chúa có bản lĩnh nhưng không thể phát huy, trong lòng hận thù Thần Nam, cô ta không ngừng chửi rủa trên không trung: “Đồ bại hoại đáng chết, đồ khốn nạn thối tha, tên trộm thối tha vô liêm sỉ, ta bị ngươi hại chết rồi, sớm muộn rồi cũng có ngày ta sẽ giết ngươi …. ”
Cô gái che mặt áo vàng tức giận nói: “Con ăn mày nhếch nhác bẩn thỉu, không ngờ ngươi lại dám xỉ nhục, chửi rủa ta như vậy, hôm nay ta và ngươi chưa xong đâu ………”
Thần Nam đứng dưới đất cười ha hả, hắn biết rằng Tiểu bảo chúa phen này đã gây hiểu lầm nghiêm trọng.
“Lão nữ nhân, ta đang mắng chửi tên giặc thối tha vô liêm sỉ kia chứ không chửi ngươi…” Tiểu bảo chúa thấy đòn công kích ma pháp bao phủ khắp cả trước mặt và sau lưng, vừa kêu thé the vừa giải thích.
“Thật làm ta tức chết đi được, để ta xem tên tiểu nha đầu như ngươi còn có thể cãi bướng được đến khi nào?”
“Lão nữ nhân, hãy dừng lại …”
“Thiểm điện, phong đao, băng đao ………”
“Cứu tôi với………”
Tất Hạo vất vả khó nhọc lắm mới lồm cồm bò dậy, lúc này đầu óc hắn quay cuồng choáng váng, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tiểu bảo chúa đang mắc kẹt trong đòn công kích ma pháp với màu sắc sặc sỡ vô cùng.
Hắn vô cùng ngạc nhiên, rồi không kìm liền lẩm bẩm: “Thần thánh ơi! Người hiển linh nhanh quá vậy, hãy làm cho ma pháp càng mãnh liệt, lợi hại hơn để dạy cho con tiểu ma nữ đó một bài học”
Thần Nam hướng lên không la lớn: “Con tiểu yêu ma quỷ còn không mau xuống đi, nếu không muốn xuống địa ngục gặp gỡ những tỷ muội thân thích của ngươi thì hãy gọi một tiếng “chủ nhân” đi, ta sẽ đến bảo vệ ngươi”
“Hừ ……kẻ mạt hạng đáng chết, ta hận ngươi đến tận xương tuỷ, quyết không mượn ngươi bảo vệ, Á… lão nữ nhân, đừng ra đòn công kích nữa, chúng ta thương lượng hoà giải đi ”
“Đóng Băng thuật ……….”
“A…..Cứu tôi với, lão nữ nhân, ta xin đầu hàng ........”
Trong không trung tiếng chim điêu, tiếng hổ kêu gào gầm rống kèm theo đó là thiểm điện lóe sáng liên hồi.
Cô gái che mặt áo vàng không hề muốn hạ sát thủ với Tiểu bảo chúa; thiểm điện và phong nhận đều là những ma pháp với lực sát thương cực lớn nhưng đều không đánh trúng người Tiểu bảo chúa, chỉ không ngừng gào thét dữ dội bên tai cô ta và liên tục sử dụng ma pháp thuỷ hệ công kích, kết quả là làm cho cô ta toàn thân ướt như chuột lột.
Cứ phải tránh né như thế, Tiểu bảo chúa cũng bị dọa nạt, kích động tới mức kêu la liên tục.
Cuối cùng cô ta bị dồn ép không còn lối thoát, chẳng biết làm sao đành cầu cứu Thần Nam: “Đồ bại hoại hãy mau cứu ta, hãy đuổi con mụ già này đi lẹ lên”
Thần Nam cất giọng nói lớn: “Hãy mau xuống đây, nếu không ta sẽ không có cách nào cứu ngươi đâu”
Tiểu bảo chúa ra lệnh cho Tiểu Ngọc tức tốc bay xuống mặt đất, con chim điêu khổng lồ màu vàng cũng bay sát ngay sau nó.
“Đồ ăn mày nhếch nhác bẩn thỉu, tặng ngươi một chiếc kem que để ăn này” Cô gái áo vàng che mặt nói xong lầm rầm niệm một tràng chú ngữ, nhiệt độ xung quanh Tiểu bảo chúa giảm xuống tức thì, quần áo ẩm ướt của cô ta trong nháy mắt đã đóng một lớp băng.
“Lạnh quá… lão nữ nhân, hãy mau dừng tay …”
Lúc Tiểu bảo chúa bay tới mặt đất, khắp cơ thể bị bao phủ bởi một lớp băng mỏng, lông mày và tóc phủ đầy những giọt sương, cô ta bị đông cứng tới nỗi sắc mặt chuyển sang màu xanh, tái ngắt, toàn thân run lẩy bẩy.
“Lão nữ nhân …ngươi xuống đây đi …..ta với ngươi chưa thanh toán xong đâu …” Tiểu bảo chúa bị đóng băng đông cứng tới nỗi giọng nói cũng run rẩy, lập cập.
“Ha ha, con ăn mày nhếch nhác, bẩn thỉu kia, không giỡn với ngươi nữa, ta đi đây”
“Có gan ………có bản lĩnh ……..chúng ta hãy thử lại lần nữa đi ”
“Ha ha, kẻ ăn mày nhếch nhác như ngươi nếu như muốn báo thù có thể đến Thần Phong học viện tìm ta” Cô gái áo vàng che mặt nói xong liền cưỡi con chim điêu khổng lồ màu vàng bay thẳng lên trời, trong nháy mắt đã biến mất nơi Tội Ác thành.
Tiểu bảo chúa tức đến mức không ngừng giậm chân xuống đất rồi hét lớn: “Lão nữ nhân kia, ngươi đừng có chạy …..”
Thần Nam cảm thấy thú vị vô cùng, đàn bà con gái cãi nhau quả nhiên rất đặc sắc, không chỉ thể hiện ở hành động mà còn thể hiện ở mồm mép chanh chua.
Mặc dù là ngày hè nóng nực, nhưng Tiểu bảo chúa lúc này lại bị đóng băng đông cứng tới mức toàn thân run rẩy, cô ta sau khi chửi rủa cô gái che mặt áo vàng xong liền tức giận thở hổn hển chửi tiếp Thần Nam: “Đồ bại hoại, hãy mau giúp ta giải khai chỉ pháp đó, nếu như không phải ngươi đã khống chế công lực của ta thì làm sao có thể bị con lão nữ nhân đó ức hiếp được?”
“Là lúc đầu ngươi ăn nói ngạo mạn, nếu không người ta làm sao có thể vô duyên vô cớ gây phiền phức cho ngươi? Muốn ta phá giải lực Khốn Thần Chỉ cũng được thôi, hãy mau viết khế ước bán thân để chứng minh rằng ngươi là thị nữ của ta ”
“Hãy cứ ôm giấc mộng thiên thu ấy của ngươi đi” Tiểu bảo chúa tức giận thở hổn hển nói: “Đúng rồi, ta nhớ rồi, nếu ngươi cần khế ước bán thân thì ta vẫn còn nhớ để một tấm ở hoàng cung… à quên để ở trong phòng sách của ta, có cơ hội ta nhất định sẽ đưa nó ra công chúng, khiến cho kẻ bại hoại, vô sỉ nhà ngươi phải thân bại danh liệt, để cho mọi người đều biết ngươi là nô lệ của ta”
“Tiểu ác ma ngươi dám nhắc lại chuyện ở Tây Cảnh Sở Quốc à? Đêm nay hãy đợi ta ở phòng ngủ nhé!” HẾT CHƯƠNG ^_^
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK