Trong lúc này trong lòng Thần Nam xuất hiện một cảm giác lạ. Huyền công gia truyền lại quái dị như vậy. Sau khi huyền công nghịch chuyển khiến cho hắn thích chém giết, rốt cuộc là con người chế ngự huyền công hay là huyền công chế ngự con người?
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra tại sao cha hắn khi đã bước vào cảnh giới tiên vũ cũng không dám nghịch chuyển huyền công. Huyền công có thể điều khiển tình cảm của con người, khiến cho mặt tăm tối ở tận cùng trái tim của con người bùng phát ra một cách rõ ràng cụ thể. Huyền công gần giống yêu! Huyền công gần giống ma! Cảm giác lạ lùng đang tràn ngập trong tim hắn. Hắn không biết sau ngày hôm nay trên người hắn sẽ xảy ra những gì?
Tình thế trước mắt không cho phép Thần Nan nghĩ ngợi nhiều. Hắn nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không thì khi quân đội điều các cao thủ thật sự tới thì hắn có muốn rời đi cũng khó như lên trời.
Hôm nay huyền công nghịch chuyển, mặc dù hắn không đạt tới Tứ Giai siêu cấp cao thủ nhưng so với ngày thường hắn đã mạnh hơn rất nhiều. Muốn rời khỏi nơi này hắn chỉ cần dựa vào công lực mạnh mẽ mở ra một con đường máu xông ra khỏi vòng vây trùng trùng này.
Trường kiếm trong tay Thần Nam hướng lên trời, xung quanh người ma khí bao phủ dày đặc. Quần áo nhuốm máu đỏ tươi, tóc nhuốm máu, hắn giống như một tu la ma thần hiên ngang đứng trong trận chiến. Hắn thét lớn: “Sự việc ngày hôm nay chư vị tại hiện trường đều nhìn thấy. Thần mỗ đại khai sát giới ở đây hoàn toàn là do bị ép không còn cách nào. Bọn chúng đáng bị giết! Ta không quan tâm thân phận của bọn chúng là gì, không quan tâm chúng có địa vị thế nào, hôm nay cho dù bọn chúng có may mắn trốn thoát một ngày nào đó ta cũng sẽ lấy thủ cấp của bọn chúng. Bây giờ sự việc đã kết thúc, Thần Nam xin rời đi. Để bảo vệ tính mệnh của mình, nếu như có người ngăn cản, Thần mỗ tuyệt đối không dung tình!”
Nói rồi Thần Nam xé áo ngoài thành một sợi dài, buộc chặt Tiểu Thần Hi vào trước ngực mình. Hắn không dám để Thần Hi ở sau lưng, vì sợ nếu không cẩn thận, có chút thiếu sót lại hối hận không kịp.
Lúc này, hai nghìn binh sỹ vây chặt lấy hắn. Mặc dù tay nắm chắc đao kiếm đứng đối diện với hắn nhưng không có ai dám liều mạng xông lên. Đúng lúc này, một người đứng xem ở phía xa ngạc nhiên kêu lên: “Ta nhận ra rồi, anh ta chính là Sở quốc Hộ quốc kỳ sỹ Thần Nam, hôm đó anh ta ở Sở quốc hoàng thành giương cung bắn Thiên Long, lúc mọi người vây xung quanh ta đã có vinh hạnh được nhìn thấy anh ta!”
Một hòn đá làm dậy lên nghìn con sóng. Lời vừa nói ra, không chỉ những người đứng xem xung quanh nhốn nháo mà ngay cả hai nghìn binh sĩ đang bao vây Thần Nam cũng vô cùng kinh ngạc.
Ngày hôm đó đại chiến Long kị sỹ ở hoàng cung Sở quốc, Thần Nam giương cung bắn Thiên Long, uy danh đã vang dội khắp các nước. Tu luyện giả ở khắp các nước đều biết tới Sở quốc có một vị thanh niên cao thủ kiệt xuất tên là Thần Nam. Do Sở quốc phong tỏa tin tức hắn cầm Hậu Nghệ cung chống lại Sở quốc nên bên ngoài rất ít người biết được rằng hắn đã phản bội Sở quốc, đã không còn là Hộ quốc Kỵ sĩ của Sở quốc.
Người thanh niên giết chết ác thiếu của Tấn quốc là Hộ quốc Kỵ sỹ của Sở quốc, lại là nhân vật truyền kỳ bắn hạ cự long. Điều này thật sự nằm ngoại dự liệu của mọi người. Trong đó ngạc nhiên nhất vẫn là Khải Văn, Long Vũ, Quan Hạo của Thần Phong học viện. Bọn họ cũng không thể nào có thể ngờ tới được kẻ ‘bại hoại’ này lại là Thần Nam đại danh lừng lẫy.
Tên tướng trẻ tuổi ở trong quảng trường cũng đờ người ra. Hung đồ tay nhuốm đầy máu tươi kia lại có một lai lịch lớn như vậy, điều này khiến cho hắn ta rơi vào khó xử. Sở quốc là một trong ba nước mạnh của đông đại lục. Nước này mạnh hơn so với Tấn quốc nhỏ bé không biết bao nhiêu lần. Anh hùng hộ quốc của nước này lại gây ra sóng gió lớn như thế này ở Tấn quốc, chuyện này thật khó xử lý. Gã đã không thể đơn giản coi Thần Nam là ma vương sát nhân rồi.
Lúc này những tu luyện giả vây lấy xem càng ngày càng đông, có thanh niên cao thủ của tứ đại học viện, có các tiền bối danh tiếng của Tấn quốc, có cả những người tu luyện ở các nước khác vừa hay nhìn thấy cảnh này. Tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hôm nay Thần Nam giết chết Phi long, giết ác thiếu, chống lại quân đội của Tấn quốc. Hàng loạt chuyện này nhất định sẽ truyền tới tất cả các nước. Đại danh của Thần Nam nhất định sẽ một lần nữa trở thành tâm điểm bàn luận của mọi người.
Hai nghìn quân đội đứng đối diện với Thần Nam. Viên tướng trẻ nhất thời không biết làm thế nào. Lúc Thần Nam sắp sửa mở cuộc huyết chiến phá vòng vây. Bên ngoài quảng trường vô cùng hỗn loạn, cát bụi bay mù mịt, năm trăm kị binh tay cầm giáo dài đang xông đến.
Những tu luyện giả đứng xem vội vàng nhường đường, năm trăm kị binh nhất tề xông vào quảng trường. Đi đầu là một vị tướng chừng bốn mươi tuổi, cưỡi trên một con ngựa cao lớn. Vẻ mặt ông ta đau khổ, thét lên bi thương: “Hung thủ giết con trai ta ở đâu? Hôm nay ta nhất định băm nát ngươi thành nghìn mảnh!”
Long Vũ sau khi nhìn thấy tướng quân mình khoác kim giáp, bố của người chết tới đây. Nàng ta không phải công chúa, không phải là nữ vương, cho dù có ra mặt cũng không thể có bất cứ tác dụng gì, bây giờ chỉ có thể đứng cạnh quan sát.
Khải Văn, Quan Hạo thì lo lắng cho Thần Nam vô cùng. Mặc dù thời gian Thần Nam sống với họ không lâu nhưng cũng đã có chút tình cảm với nhau.
Viên tướng trẻ sau khi thấy tướng quân trung niên tới thì thở một hơi dài. Cuối cùng thì gã cũng có thể ném được củ khoai nỏng bỏng tay này đi. Gã bước lên phía trước hành lễ với vị tướng quân trung niên sau đó nói nhỏ tình hình với ông ta.
Vị tướng quân trung niên đau buồn căm giận nói: “Ta không cần biết hắn ta là cái gì của Sở quốc, ta không cần biết hắn ta là Hộ quốc Kỵ sỹ hay là cái thứ gì. Đã giết con ta, hôm nay nhất định ta phải rút gân xé thịt hắn.”
Viên tướng trẻ vội vàng bước lên thì thầm với ông ta, nói về những lợi hại phân tranh có thể xảy ra giữa hai nước. Cuối cùng viên tướng trung niên vẫy tay nói: “Tất cả các anh em hãy cởi giáp trụ của mình ra!”
Năm trăm kỵ binh tỏ ra đã trải qua huấn luyện rất lâu rồi, nghe thấy mệnh lệnh không hề do dự đều nhanh chóng cởi bỏ áo giáp trên người.
Dưới sự chỉ đạo của viên tướng trung niên, năm trăm kị binh không mặc áo giáp thay thế hai nghìn bộ binh, vây chặt lấy Thần Nam ở bên trong. Mỗi người trong tay đều cầm giáo dài hướng về phía hắn.
“Ta bây giờ không phải là tướng quân gì cả, chỉ là một người cha báo thù cho con. Bọn họ cũng không phải là binh sĩ gì hết mà chỉ là những binh đinh, gia tướng trong phủ của ta. Ngươi trong mắt ta bây giờ cũng không còn là Hộ quốc Kỵ sỹ của Sở quốc. Ngươi chỉ là kẻ cuồng đồ giết người! Bây giờ ta sẽ dẫn những người trong phủ của ta báo thù cho con trai của ta! Hung đồ mau giao mạng ra đây!” Tướng quân trung niên nói xong liền hạ lệnh cho mọi người xông về phía Thần Nam.
“Khoan!” Thần Nam nói: “Ngươi không muốn biết rõ tại sao ta ra tay giết chết con trai ngươi sao?”
“Hừm, không muốn! Ta bây giờ chỉ muốn giết chết ngươi, không tiếc bất cứ giá nào!” Tướng quân vẻ mặt đầy dữ dằn nói.
“Nghe xong câu nói này của ngươi, ta cũng không còn kiêng kị gì nữa. Lát nữa ra tay nhất định không nể tình. Đúng là trên đã không thẳng thì dưới sẽ cong! Tới đây! Thần mỗ hôm nay phải đại khai sát giới!” Thần Nam giống như ma thần, mái tóc dài không có gió cũng bay, hai mắt phóng ra hai đạo điểu quang, ma khí bao quanh người hắn dường như có vết tích thực thể hóa hình thành một tấm ma giáp hộ thể.
“Xông lên! Giết hắn cho ta!” Tướng quân gầm lên.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK