Trên không trung, hai tuyệt đại cường giả, ngang sức ngang tài, đều khó mà hạ được đối phương. Nhưng họ không có ý dừng lại, tiếp tục hướng tới một ngọn núi cách đó không xa, biến nó thành cuộc đấu trên đỉnh núi.
Không ngờ, cả ngọn núi to lớn cũng bị phá hủy, đỉnh núi rung lên, núi đá bị bắn rơi khắp nơi.
Đông Phương Khiếu Thiên dùng quyền hóa thành Tử sắc quyền ảnh to lớn như một tòa nhà hạ xuống, cùng với Kim sắc kiếm khí dài tới mười trượng của Thần Chiến giao kích. Một kích phản chấn kinh thế hãi tục này làm đỉnh núi vỡ tung, theo đó là tiếng ầm ầm vang lên, sơn thạch lăn xuống, đỉnh núi hoàn toàn bị hai người phá hủy.
Cuộc đại chiến kinh thế này làm mọi tu luyện giả đều có ý kính ngưỡng.
Hai đại cường giả không ngừng thay đổi chiến trường, từ đỉnh núi ban đầu mà tiến vào sâu trong dãy núi.
Những tu luyện giả quan chiến làm sao có thể theo kịp được tốc độ của hai người, chúng nhân sau khi khổ sở truy tìm, nhưng vẫn chỉ thấy vết tích khủng bố để lại của cuộc đại chiến giữa hai cường giả vô địch.
Cả một dãy núi đều bị hai người tàn phá không thành hình dạng, cây cối gãy đổ, đồi núi đều bị san phẳng …
Cuộc chiến này không ai biết thắng thua, khi chúng nhân tìm đến thì hai người đã li khai chiến trường.
Không lâu sau truyền ra, Thần Chiến an toàn quay về Thần gia, tuy nhiên ông không tiết lộ ra kết quả của cuộc chiến đó.
Ai thắng ai thua tịnh không quan trọng. Ai trong hai người cũng có tài năng kinh thiên động địa, cuộc đại chiến của họ làm cho tất cả tu luyện giả đại khai nhãn giới.
Chỉ có gia nhân của Thần Chiến mới biết kết quả của cuộc chiến đó, Thần Chiến đã thắng!
Kích cuối cùng trong cuộc chiến sinh tử, Thần Chiến một chưởng đánh trúng đỉnh đầu của Ma vương. Đông Phương Khiếu Thiên ma công cái thế, một chưởng đoạn sơn liệt thạch này không đủ để lấy tính mạng hắn, chỉ có thể làm hắn biến thành cuồng loạn.
Hai mắt hắn trở nên đỏ ngầu, hoàn toàn phát cuồng.
Lúc này Thần Chiến vô cùng khó khăn mới có thể thoát khỏi hắn. Đông Phương Khiếu Thiên ở trong núi điên loạn đánh phá, Ma vương đó không ngờ bị một chưởng đánh cho thần trí thác loạn, rơi vào trạng thái điên cuồng.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, không ngừng gào rống: "Cháu ngoan, cháu đích tôn, ta nhất định phải báo thù cho cháu ……"
Thần Chiến muốn tiến tới chế trụ hắn, nhưng hắn đã nhanh chóng ngự không đi mất, nhằm hướng phía Bắc mà chạy. Thần Chiến đuổi theo vài ngày, dần dần mất dấu của hắn, cuối cùng đành phải quay về Thần gia.
Sau khi chiến thắng cái thế Ma vương, Thần Chiến lại không có một chút vui vẻ gì, ngược lại lo âu trùng trùng. Ông có một dự cảm bất tường, gia nhân của ông có khả năng sẽ gặp nạn.
Dự cảm bất tường đó là do Đông Phương Khiếu Thiên, Thần Chiến có cảm giác, Ma vương thần trí điên loạn đó không lâu sau sẽ tìm tới. Một Ma vương đang điên cuồng, căn bản không thể nói đến đạo lý được, nếu hắn xuất thủ đối phó với gia nhân của ông, đó quả thật là một điều đáng sợ.
Đông Phương Khiếu Thiên cùng Thần Chiên tu vi đều đã tiến vào tiên cảnh, nhưng vẫn lưu lại nhân gian, nếu hắn phát cuồng báo phục, điều đó thật sự là rất khủng bố.
Tuy bản thân Thần Chiến không hề e sợ hắn, nhưng gia nhân của ông thì sao?
Sau khi trải qua cuộc kinh thế đại chiến đó, Thần Chiến uy danh đại thịnh, gần như trở thành người đứng đầu Tiên Huyễn đại lục. Tuy nhiên từ đó về sau, ông lại rất ít xuất môn, không bao giờ đi xa. Ông đang chờ, chờ Đông Phương Khiếu Thiên tìm đến, ông đang bảo vệ, bảo vệ sự an toàn của gia nhân.
Ông mang sự lo lắng ấy giữ kín trong lòng, để tránh cho bọn họ cảm thấy lo âu.
Trong một đêm trăng mông lung mờ ảo, việc mà Thần Chiến lo lắng cuối cùng đã xảy ra. Ông đột nhiên cảm thấy một sự dao động cường đại dị thường, khí tức này làm tim đập mạnh, nhưng trong chớp mắt lại như thủy triều biến mất.
Lúc Thần Chiến bay đến tìm kiếm, chỉ thấy một đạo tử ảnh hướng về phía Tây mà đi, làm ông không kịp truy cản. Khi ông quay về Thần phủ, thấy sắc mặt của gia nhân không hề thay đổi, chắc có lẽ tên Ma vương ấy chỉ đến để thăm dò.
Thần Chiến cảm thấy có phần trầm trọng, cái thế Ma vương tìm đến trước cửa, lúc này gia nhân của ông thật sự đang gặp nguy hiểm.
Tối ngày thứ hai, cỗ khí tức cường đại dị thường lại xuất hiện tại Thần phủ, Thần Chiến tiếp tục đuổi theo nhưng vẫn không thu được kết quả gì.
Cứ như vậy hơn năm ngày, đến ngày thứ sáu, trong đêm trăng tròn, sự dao động khủng bố cường đại đó lại tiếp tục xuất hiện.
Thần Chiến nhanh chóng phóng ra ngoài, lần này ông quyết định bất luận như thế nào cũng phải bắt giữ cái thế Ma vương lại. Nếu cứ để việc này tiếp tục xảy ra, thì gia đình của ông cả đời cũng không thể sống yên thân.
Nhìn tử ảnh đã sớm tiêu thất, Thần Chiến song nhãn phóng ra hai đạo kim quang, ông đằng không biến thành một đạo thiểm điện truy kích theo.
Sau khi Thần Chiến rời đi, một thân ảnh cao lớn phát tán tử quang nhanh chóng bí mật xuất hiện, mái tóc dài màu tím không gió mà bay, một cỗ khí tức cường đại khủng bố phát tán ra từ thân thể hắn. Người này chính là Tà đạo đệ nhất nhân Đông Phương Khiếu Thiên, lúc này hai mắt của vị cái thế ma vương vô địch này đỏ như máu, sắc mặt hung dữ vô cùng, hướng về Thần Phủ mà bước tới.
Thiết môn cao lớn màu đỏ son dưới song chưởng của hắn ngay lập tức bị biến thành một đống sắt vụn, dưới ánh trăng, thân ảnh yêu dị của hắn như ma quỷ phát tán ra một khí tức âm sâm, khủng bố.
Khí tức khủng bố ngay lập tức bao phủ cả toàn bộ Thần phủ……
Mẫu thân của Thần Nam đang tản bộ trong hậu hoa viên, hơi xa tiền viện, bà tuy cảm thấy có sự dị thường, nhưng cũng không hề suy nghĩ nhiều, nghĩ rằng Thần Chiến thần công cái thế, ai lại dám đến đây làm càn chứ?
Lúc này Vũ Hinh cùng Thần Nam đang ở phòng khách nói chuyện, đột nhiên nàng cảm thấy khí tức khủng bố cường đại dị thường đó, vội vàng đứng dậy bảo hộ Thần Nam.
Thần Nam, cũng do võ công như bị phế một nửa nên không cảm ứng được cỗ ba động khủng bố cường đại đó.
"Vũ Hinh muội làm gì thế?" Thấy Vũ Hinh đột nhiên đứng lên chặn trước mặt hắn, Thần Nam cảm thấy rất ngạc nhiên.
Vũ Hinh vội trấn áp sự bất an trong lòng, nói: "Ồ, không có gì." Vừa nói xong liền ngồi lại bên cạnh Thần Nam.
Thấy vẻ thất thần của Vũ Hinh, Thần Nam càng lúc càng thấy kì quái, nói: "Vũ Hinh muội đang nghĩ gì thế?"
"Ồ, ta đang nghĩ tại sao Thần bá bá lại đột nhiên rời đi, đến bây giờ mà chưa quay lại?"
Tâm tính của Vũ Hinh tuy không còn đơn giản như hai năm trước, nhưng nhiều việc nàng vẫn không thể để trong lòng, lúc này trong tâm nàng xuất hiện một cảm giác bất an mạnh mẽ, tất cả đều hiện ra ngoài mặt.
"Ừ, mấy ngày này phụ thân rất kì quái, thường vô duyên vô cớ đột nhiên ly khai. Đừng sợ, không có việc gì đâu, ông chắc là nghĩ ra vài vấn đề về võ học, chắc lại vội vàng đi nghiệm chứng."
Trong lúc này, cảm giác bất tường của Vũ Hinh ngày càng mạnh mẽ, nàng cảm thấy một cỗ khí tức dị thường phủ đầy không trung, dường như có cái gì đó rất đáng sợ đang dần dần đến gần.
Nàng cuối cùng cũng nhận ra được sự dao động khủng bố mà nàng cảm thấy được, cùng với khí tức mà Ma vương Đông Phương Khiếu Thiên phát ra tại vùng sơn cước hôm đó chính là một loại. Đông Phương Khiếu Thiên đã đến, cái thế Ma vương đã đến để tầm cừu!
Sắc mặt của Vũ Hinh trắng bạch, lúc này Thần Chiến lại không có ở đây, ai có thể chống lại được tên Ma vương đó chứ?
"Vũ Hinh sắc mặt muội trông không được tốt lắm, để ta mang cho muội một cốc nước."
"Đừng…không cần! Thần Nam đừng rời khỏi ta, ngồi cạnh ta đi."
"Vũ Hinh muội làm sao vậy?"
"Ta ……ta lạnh, huynh ngồi cạnh ta có được không?"
Thần Nam đương nhiên không cảm thấy khí tức cường đại của Đông Phương Khiếu Thiên phát ra, liền ngồi lại bên cạnh nàng không đứng dậy nữa.
"Thần Nam, nếu có người muốn giết ta, huynh…sẽ cứu ta chứ?"
"Nha đầu ngốc sao lại nói lời ngốc nghếch như thế, nếu như có người muốn làm hại nàng, trừ khi hắn bước qua xác ta trước đã."
Vũ Hinh mỉm cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, nói: "Ta biết trên thế gian này huynh đối với ta tốt nhất. Nếu huynh gặp nguy hiểm, ta dù có phải liều mạng cũng phải cứu được huynh…".
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK