Mục lục
[Dịch] Thần Mộ I
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Á long kị sĩ của Chiến Thần học viện tính tình vô cùng nóng nảy, vừa nghe xong liền lập tức đớp lại: “Lão già nói ít thôi, đừng có giả vờ hồ đồ nữa. Chúng ta tới đây vì tên đốn mạt Lăng Vân, báo thù cho người chết! Ngươi đừng có ở đây mà ra cái vẻ tiền bối thối tha đó, trong mắt ta ngươi chẳng qua cũng chỉ là con chó của Lăng gia mà thôi”

Những lời Long kị sĩ tuy khó nghe nhưng lại nói lên được tâm trạng của bọn họ, đám đông lập tức lên tiếng phụ họa.

Lăng Tử Hư không hề nổi giận, bình tĩnh nói: “Lão phu không muốn dây dưa với đám tiểu tử hậu bối các ngươi. Việc chúng ta rời khỏi thành Tội Ác là đã được các vị tiền bối đồng ý, các ngươi không có quyền ngăn cản”.

“Hừ! Ai mà không biết Lăng gia các ngươi đã hối lộ cho bọn họ, giờ còn không biết xấu hổ mà nhắc lại à.” Á long kị sĩ này tính cách thật nóng nảy, nói chuyện không bao giờ nể tình.

Thần Nam nói với ba Á long kị sĩ: “Á long bẩm sinh khắc chế Phi long..”

Tức thì những tiếng gầm vang động hết đợt này tới đợt khác, khiến cho Phi long run lên lẩy bẩy, không thể tiếp tục bay được nữa, nhanh chóng hạ xuống mặt đất. Ba con Á long cũng lập tức ép tới không tha, dùng cơ thể khổng lồ húc thẳng vào Phi long trên không trung.

Lăng Tử Hư hai mắt phát ra hai đạo thần quang, một luồng áp lực khủng khiếp từ người lão phát tán ra xung quanh, sức mạnh khủng khiếp đó đã ngăn cản sự tiếp cận của Á long, bảo vệ Phi long. Hơn nữa sức mạnh đó cứ cuồn cuộn lan tỏa, đè nặng khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bọn Thần Nam và Mộng Khả Nhi không người nào là không kinh ngạc thất sắc, võ công của Lăng Tử Hư đúng là cao thâm khó đoán. Kình khí mà lão phát ra không ngờ lại có thể đẩy bật Á long dài mười mấy trượng, công lực này thật khiến cho người ta phải khiếp sợ.

Ba Long kị sĩ nhìn nhau, rồi lại lệnh cho Á long một lần nữa lao về phía Phi long từ ba phương hướng. Lăng Tử Hư đứng dậy, lạnh lùng nhìn một lượt, bỗng nhiên một luồng áp lực cuồn cuộn như sóng biển dội về phía mọi người.

Ba Á long kị sĩ hiểu ý, điều khiển Á long lao vào Phi long, đồng thời liên tục ra lệnh Á long gầm thét, nhằm dọa cho Phi long hạ xuống.

Mộng Khả Nhi vội vàng nhắc nhở: “Cẩn thận, hắn ta sắp dùng tiên thiên kiếm khí. Đừng tiến lại quá gần, tránh làm bị thương tới Á long”

Ba Long kị sĩ lập tức kìm Á long lại, nhanh chóng lùi lại đằng sau. Thực lực của tuyệt thế cao thủ thật đáng sợ, chỉ cần một mình cũng có thể dồn cho đám thanh niên cao thủ không thể không lùi bước.

Mộng Khả Nhi khẽ nói: “Tình hình có gì đó không ổn, thực lực của Lăng Tử Hư dường như đã vượt qua Tứ giai cảnh giới, có lẽ đã bước vào Ngũ giai rồi”

Thần Nam cũng nói nhỏ: “Ta cũng có cảm giác như vậy, Lăng Tử Hư hình như đã đột phá ra khỏi cảnh giới ban đầu rồi. Mau! Nhanh chóng ép Phi long xuống mặt đất, dụ độc tố trong người lão phát tác.”

Ba con Á long vây chặt lấy Phi long, ở phía xa không ngừng gầm lên dọa nạt nó. Phi long mặc dù run rẩy nhưng dưới sự bảo vệ của kình khí đáng sợ của Lăng Tử Hư, nó mãi cũng không chịu hạ xuống mặt đất.

Sau khi giao đấu với Lăng Tử Hư được một lúc, mọi người nhanh chóng thương lượng một hồi. Võ giả bắt đầu tập trung công lực, Ma pháp sư bắt đầu niệm chú, chuẩn bị phá vỡ tầng khí mà Lăng Tử Hư phát ra.

Mọi người cùng tập trung được ba luồng khí, Võ giả chém ra một đạo đấu khí lấp lánh rực rỡ, Ma pháp sư phát ra một tia chớp khổng lồ, đồng thời đánh tới Phi long.

“Bùm”

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, cả đất trời như rung chuyển, lớp khí mà Lăng Tử Hư tao ra đã bị phá vỡ. Thần Nam, Mộng Khả Nhi đồng thời tung ra Cầm Long Thủ, hai quang trưởng kim sắc khổng lồ kéo lấy hai cánh của Phi long.

Cầm Long Thủ vốn là tuyệt học tấn công từ xa, với tu vi của Thần Nam và Mộng Khả Nhi mà nói thì có thể tung chưởng ở khoảng cách mười trượng.

Lăng Tử Hư giật mình kinh hãi, không ngờ đám thanh niên này tuy đứng cách xa như vậy nhưng lại có thể truyền sức mạnh chấn động tới trước người lão ta. Tuy nhiên khi lão ta nhận ra đây là Cầm Long Thủ đã thất truyền từ lâu, liền vội vàng tung ra hai đạo chưởng lực khổng lồ, ngăn cản quang chưởng của Thần Nam và Mộng Khả Nhi.

Hai đạo chưởng lực của Lăng Tử Hư mạnh như núi đổ, biển động, nhanh chóng cắt đứt hai đạo quang chưởng nhưng ánh sáng kim quang phát ra cuối cùng cũng vẫn tóm được hai cánh của Phi long.

Phi long gầm thất thanh, máu chảy ra rất nhiều, hai cánh của nó bị quang chưởng làm bị thương, nát da nát thịt, lúc này nó lảo đảo trên không trung chỉ chực rơi xuống.

Ngay lúc này, bỗng phát một tiếng gầm kinh thiên động địa, vang động trên không trung.

Âm thanh vang vọng, xuyên thẳng chín tầng mây, đinh tai nhức óc, ba Á long và Kim điêu của Đông Phương Phượng Hoàng run lên bần bật, Phi long thì kinh hãi tới nỗi không giữ được thăng bằng, càng nhanh chóng rơi xuống đất.

Lăng Tử Hư hét lên giận dữ, đồng thời lưu chuyển huyền công, phát ra chân khí hộ thể cuồn cuộn như sóng biển ra ngoài, bao phủ lấy đầu của Phi long không cho nó nghe thấy gì nữa, đến lúc này nó mới thoát khỏi sự sợ hãi.

Phi long không dám dừng lại trên không trung nữa, nó vỗ hai cánh đã bị thương nhanh chóng hạ xuống mặt đất, ba con Á long và Kim điêu cũng nhanh chóng lao xuống đuổi theo.

Tử Kim Thần Long ở phía xa dương dương tự đắc, gầm gào loạn lên: “Trời, bổn long không thể hiện uy lực, thì tất cả các ngươi đều coi ta là một con rắn bị bệnh. Hừ! Đám thạch sùng kia lại dám lớn tiếng gào thét trước mặt ta, wào…”

Phi long hạ xuống trong một cánh rừng, đoàn năm người của Lăng Tử Hư, bỏ lại Phi long đang trọng thương, chuẩn bị tiếp chiến với mười mấy thanh niên cao thủ đang bao vây xung quanh.

“Lão phu cứ tưởng rằng có mấy lão già đứng sau giúp đỡ, thì ra chỉ là một đám tiểu bối các ngươi. Hừm, hôm nay các ngươi không kẻ nào có thể nghĩ tới việc sống mà rời khỏi đây”

Lăng Tử Hư cười nhat, phát tán năng lượng dao động cuồn cuộn, cả khu rừng như rung chuyển theo. Võ công của tuyệt thé cao thủ chỉ có thể dùng một từ ‘đáng sợ’ để hình dung.

“Hừm…” Đột nhiên Lăng Tử Hư sắc mặt biến đổi, nhíu mày lại, năng lượng đáng sợ dao động giống như thủy triều, nhanh chóng rút mất.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Lăng Tử Hư trên mặt đầy mồ hôi, Lăng Vân dường như phát hiện ra điều không ổn, lấp tức tới đỡ ông ta, nói: “Thúc thúc, người làm sao thế?”

Mộng Khả Nhi bước ra khỏi đám người, dung nhan tuyệt mĩ nở một nụ cười nhạt, nói: “Liệt huyết tổ độc, không mùi không vị”

Lăng Vân vẻ mặt giận dữ, mắng: “Tiện nhân, ngươi dám ngầm giở thủ đoạn với thúc thúc của ta, dám hạ độc ông ấy”

Lúc này Lăng Vân quả thật vô cùng lo lắng, hiện có rất nhiều thanh niên cao thủ đang vây lấy hắn, Lăng Tử Hư mà gục xuống, hắn chết là cái chắc.

Lăng Tử Hư đẩy Lăng Vân ra, yếu ớt nói: “Nha đầu, là ngươi hạ độc ta!”

“Không phải” Mộng Khả Nhi lắc đầu phủ nhận. “Ta tuy biết người hạ độc ngươi là ai nhưng tuyệt không thể nào nói cho ngươi biết được. Vả lại ngươi cũng đừng có mộng tưởng có thể dễ dàng loại bỏ nó, hai ngày trước những dược phẩm không độc đã bắt đầu ngấm vào trong xương cốt của ngươi rồi”

“Hơn nữa, vừa nãy thông qua sự xúc tác của thuốc dẫn, tất cả đã chuyển thành chất kịch độc. Bây giờ có muốn bức ra cũng đã muộn”

“A..a..a” Lăng Tử Hư đột nhiên ngửa mặt lên trời thét lớn, mái tóc rối tung bay lên, hai mắt lão ta bỗng trở thành lạnh lẽo, lúc này đây lão ta trông giống như một ma vương. “Nhất định là do con tiện nhân ngươi giở trò, hôm nay dù phải chết ta cũng phải kéo theo cả ngươi”

Mộng Khả Nhi thất kinh, không ngờ Lăng Tử Hư dù trúng độc mà vẫn còn mạnh tới như vậy, nàng ta vội vã lùi lại phía sau.

Lăng Tử Hư bước lên ba trượng, thét lớn: “Chết đi”

Một đòn Ngũ giai tuyệt thế cao thủ tung ra khiến cho khu rừng cuồng phong nổi lên, cát bụi mù mịt, vô số cây cối bị bật rễ, bay lên, sau đó nổ tung.

Mộng Khả Nhi nhanh chóng nhảy lên Ngọc Liên Đài, bay lên trên không.

Lăng Tử Hư ngửa mặt lên trời thét lớn, một cột ánh sáng khổng lồ như xuyên suốt thiên địa, lao về phía Mộng Khả Nhi, ánh sáng chói lòa chiếu rọi cả vùng trời, chớp mắt đã nuốt gọi lấy nàng ta.

Một đòn chứa đựng toàn bộ sự phận nộ của Ngũ giai tuyệt thế cao thủ, nếu như trúng phải, e rằng Mông Khả Nhi cũng phải tan xương nát thịt.

Lúc này những người khác muốn tới cứu thì cũng đã không kịp, tuy nhiên đúng trong lúc này, người Mộng Khả Nhi đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng còn chói lọi hơn cả ánh sáng kia, một luồng sức mạnh khủng khiếp từ trong người nàng ta tuôn ra.

Thần Nam kinh hãi thất sắc, tự nói: “Chẳng lẽ..cô ta mở phong ấn, nhưng sao lại có thể mạnh như thế này? Không lẽ võ công của cô ta đã đạt tới….”

“Bùm”

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, Mộng Khả Nhi đã trả lại cho Ngũ giai tuyệt thế cao thủ Lăng Tử Hư một đòn, dao động năng lượng cuồn cuộn giống như sóng biển tuôn trào cuồn cuộn khắp khu rừng, tất cả cây cối đều nát vụn chỉ trong chớp mắt, cả khu rừng hoàn toàn bị hủy diệt.

Những người ở bên cạnh giống như những chiếc thuyền nhỏ ở trong cơn sóng lớn, bị đánh bật ra mãi tít xa, có nhiều người còn bị trọng thương ngã xuống đất, không gượng dậy được.

Mộng Khả Nhi và Lăng Tử Hư cùng thổ huyết, bay ra xa, sau đó đều hạ xuống đất. Thật không ngờ Mộng Khả Nhi lại có thể cầm hòa với một Ngũ giai cao thủ.

Thần Nam vừa rồi phản ứng nhanh nhẹn, nhanh chóng lùi lại, vì thế không bị ảnh hưởng gì lớn. Hắn vội vã lao tới thúc những người đi cùng: “Mau giết lão. Lão ta bây giờ bị thương nặng, vừa nãy lại còn trúng độc, có lẽ công lực đã mất hết.”

Lãnh Phong, Khải Văn nhanh chóng lao về phía lão ta, những người khác cũng mau chóng nhảy vào.

Thần Nam không cùng xông lên, hắn nhanh chóng tới bên cạnh Mộng Khả Nhi, ôm lấy nàng ta. Người ngoài nhìn vào thì thấy giống như hắn đang giúp đỡ cho nàng ta, nhưng Mộng Khả Nhi sắc mặt lập tức thay đổi, lộ ra vẻ sợ hãi.

Thần Nam cười nhạt: “Thì ra phong ấn của cô không phải có thể tùy tiện mở ra được, nếu không sẽ bị phản lại. Hì, đừng sợ, ta đã nói nếu như cô rơi vào tay ta, ta cũng không nỡ nào giết chết cô đâu”

Nhưng đúng trong lúc này, một hạ nhân của Lăng gia, đột nhiên giống như một bóng ma xuất hiện ngay trước mặt Lăng Tử Hư, một năng lượng dao động sóng đáng sợ phát ra từ người hắn ta.

Thần Nam kinh ngạc nói: “Không ngờ tên hạ nhân thừa ra này, đã đạt tới Tứ giai đại thành”

Lăng Tử Hư kêu lớn: “A Nô, hãy ngăn bọn chúng lại cho ta. Ta đã có cách rồi, trong một khắc đồng hồ nhất định có thể ép chất độc ra ngoài”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK