Một môn khách, năm gia nô của Đổng phủ, sáu tên đánh thuê, không đầy nửa tuần trà, tất thảy đều ôm chân ôm đầu, lăn lộn trên nền đá xanh trước cửa Lục phủ xin tha. Trương Ngạc rất có vẻ thừa thắng đuổi giặc tàn, gầm lên:
- Chớ có tưởng là quỳ xuống xin tha thì ta không đánh nữa, không có chuyện dễ dàng như vậy được, cứ đánh tiếp đi.
Nói đoạn đích thân cầm gậy đến đánh, đánh đến mỏi tay mới thôi.
Cánh cửa lớn của Lục phủ mở ra, Lục Thao dẫn theo mười mấy gia nô cường tráng bước ra, Trương Ngạc vứt cây gậy bằng gỗ táo trong tay xuống đất, nói:
- Lục tỷ phu, chỉ mấy tên lưu manh vô lại như thế này mà cũng bít được cửa nhà huynh lại, nhà họ Lục huynh cũng thật…
Tốt xấu gì Trương Ngạc cũng phải giữ chút thể diện cho Lục Thao, nên những lời phía sau không nói nữa.
Lục Thao có chút xấu hổ, nói:
- Hổ thẹn, hổ thẹn, đệ đệ Dưỡng Phương của ta vẫn còn trong nhà ngục Tùng Giang, quả thực là không dám động võ lực với bọn chúng.
Đổng thị buộc tội Lục Dưỡng Phương dâm ô làm nhục con gái nhà lành, đe dọa đày ra biên cương xung quân, vợ chồng Lục Triệu vốn yêu thương đứa con út này nên không dám ho he gì.
Trương Ngạc nói:
- Sợ cái gì, chẳng phải đánh rồi đây sao, Lục Dưỡng Phương, hừ, cái loại đấy chết ở trong ngục là tốt nhất.
Lục Thao ngượng ngập, chắp tay về phía Trương Ngạc hành lễ, đoạn đi tới chào bọn Trương Nguyên, Trương Đại, Kim Lang Chi. Trương Nguyên nói:
- Tỷ phu, tỷ tỷ và Lý Thuần, Lý Khiết đều về trở cả rồi.
Lúc này Trương Nhược Hi đã bước xuống kiệu, dắt theo hai đứa con nhỏ, rưng rưng tiến đến. Lục Thao thấy vợ đẹp con yêu trở về thì vui mừng khôn xiết, nửa năm không gặp, Lý Thuần, Lý Khiết đã lớn lên thêm rồi, hai tiểu huynh đệ bọn chúng kéo lấy tay cha mà gọi:
- Cha, cha.
Lý Khiết năm tuổi, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn cha Lục Thao, nói:
- Cha, người gầy đi đấy.
Một câu nói đó đủ làm cho Lục Thao và Trương Nhược Hi nước mắt dàn dụa, mấy tháng nay phải nói là nhà họ Lục rất khó khăn. Đổng thị bức ép đòi sáu trăm mẫu rừng trồng dâu, khiến cho việc hái dâu nuôi tằm phải dừng lại, những hộ nuôi tằm, hộ dệt dưới trướng nhà họ Lục tổn thất rất nhiều, việc kinh doanh tơ lụa gần như bị đứt đoạn hoàn toàn, Lục Thao lo lắng không yên, không gầy sao được!
Vũ Lăng đi đến bên Trương Nguyên, nói:
- Thiếu gia, tên môn khách nhà họ Đổng kia chính là người năm ngoái đi cùng Đổng Tổ Thường lên Long Sơn đó, tên đó chẳng phải loại tốt lành gì.
Lần đó Vũ Lăng lãnh trọn một bạt tai của Đổng Tổ Thường nên nhớ rất kỹ. Tên môn khách đó khi đó hỏi dò Vũ Lăng về chuyện của Thương tiểu thư, còn hứa sẽ cho Vũ Lăng mười mấy văn tiền.
Trương Nguyên sai Mục Kính Nham lôi tên môn khách của Đổng thị tới, tên môn khách này thấy bọn Trương Nguyên đều là sinh đồ, kêu lên:
- Ta đường đường cũng là một sinh đồ, các người xúm vào đánh ta, ta nhất định…
“Bốp” một tiếng vang lên, tên môn khách ăn ngay một gậy giáng vào má, môi sứt răng gãy, miệng đầy máu, kêu to thảm thiết.
Trương Ngạc quơ quơ cây đoản côn bằng gỗ táo, cả giận nói:
- Cái con chó săn cho Đổng thị nhà ngươi, thế mà cũng là sinh đồ, vậy ta càng phải đánh.
Nói đoạn lại đánh dồn dập, đánh đến mức tên môn khách đó phải ôm đầu hô tha mạng.
Trương Nguyên nói:
- Trói những tên này lại.
Mười mấy người hầu nhà họ Lục đi tìm dây thừng mang đến, trói chặt những tên gia nô với bọn đánh thuê nhà họ Đổng lại. Đám gia nô nhà họ Lục những ngày này cũng uất nghẹn đến cùng cực rồi, nên giờ vừa trói vừa đấm đá để trút giận.
Lục Thao đón bọn Trương Nguyên vào trong sảnh chính, dặn dò nhà bếp chuẩn bị rượu thịt bày tiệc. Lục Thao vẫn rất lo lắng vì việc đã đánh người nhà họ Đổng, đám người đó bị trói vất ở nơi chân tường, chẳng biết nên phải xử lý thế nào?
Trương Nguyên nói:
- Tỷ phu không cần phải lo, cứ trói bọn chúng ở đó đã, xem tri huyện Thanh Phổ xử trí thế nào, trước tiên tỷ phu hãy cho người mời Dương Thạch Hương đến đây.
Từ trong bức thư lần trước mà tỷ phu Lục Thao gửi, Trương Nguyên được biết là nguyên huyện lệnh Thanh Phổ Lý Bang Hoa đã bị điều động đến Sơn Đông làm tham nghị từ hồi đầu tháng ba. Huyện lệnh kế nhiệm tên là Vương Thiện Kế, đỗ tiến sỹ kỳ thi Giáp Thần năm Vạn Lịch thứ ba mươi hai. Tuy ông ta không phải là môn sinh của Đổng Kỳ Hưng, nhưng không phải là người cương trực như Lý Bang Hoa, chỉ biết cung phụng rào đón Đổng Kỳ Hưng và Hoàng Quốc Đỉnh. Gia nô của Đổng thị và đám người đánh thuê cứ dăm ba bữa lại đến Lục phủ quấy nhiễu, Lục Thao cho người gửi đơn đến huyện nha tố cáo mấy lần, nhưng Vương Thiện Kế không thèm đoái hoài đến, như thế chẳng phải khuyến khích thêm thói kiêu căng của gia nô Đổng thị hay sao, bây giờ bọn chúng lại còn dám chặn cửa ném đá nữa. Chủ nhân Lục thị ở Thanh Phổ là Lục Triệu, dầu gì cũng xuất thân là một cử nhân, một đại thân hào địa phương, lại phải chịu sự ức hiếp như vậy ư!
Đương nhiên, bây giờ Lục Triệu bại liệt rồi, chẳng thể lên công đường huyện nha nói lý lẽ nữa.
Trương Nhược Hi dẫn Lý Thuần, Lý Khiết đi thăm cha chồng. Lục Triệu ba tháng trước bị trúng gió bại liệt, lúc đầu còn không thể nói chuyện được, nhờ có danh y ở Tùng Giang cẩn thận điều trị, bây giờ đã có thể mở miệng nói chuyện, chỉ có điều nói không được rõ ràng lắm. Lúc này ông ta đang ngồi trên một chiếc ghế bành, trên gối đắp một tấm chăn mỏng, nhìn hai đứa cháu nội khấu đầu mà nước mắt dàn dụa, trong miệng lắp ba lắp bắp, chẳng hiểu đang nói gì.
Liễu thị ở bên nói:
- Tiểu Thuần, Tiểu Khiết, ông nội gọi hai đứa đến, ông nội muốn nhìn rõ hai con.
Lục Triệu trước giờ vẫn luôn đối xử nghiêm khắc với người nhà, đặc biệt là đối với Trương Nhược Hi, nàng chưa từng được ông ta đối xử tốt qua, cho nên Lý Thuần, Lý Khiết cũng không thân thiết gì với ông nội. Lúc này thấy ông nội thần thái ngơ ngẩn, nói năng hàm hồ không rõ, bàn tay trông giống như cái chân gà, hai tiểu huynh đệ đều cảm thấy có chút sợ hãi, dường như không nhận ra ông nội nữa, không chịu bước tới, nên Trương Nhược Hi phải kéo hai đứa bước tới.
Lục Triệu cố gắng đưa bàn tay phải còn có thể vận động được lên, sờ sờ đầu hai đứa cháu nội, nói:
- Ta có cháu ngoan, ta có cháu ngoan.
Trong lúc nói, cái đầu khẽ gục gặc, ánh mắt ngây dại cũng có chút linh hoạt.
Liễu thị ôm lấy hai đứa cháu vào lòng, nhìn bên phải rồi nhìn bên trái, vui vẻ nói:
- Đều cao hơn rồi này, hơn một năm rồi, hai đứa không quên mất bà nội đấy chứ?
Lý Thuần, Lý Khiết đồng thanh đáp:
- Không đâu, bọn con nhớ rõ lắm.
Lý Khiết nhìn ông nội đang nửa nằm nửa ngồi, trong lòng thầm nghĩ: “Ông nội này thì hình như là không nhận ra được”.
Liễu thị nắm tay Trương Nhược Hi, kéo đến bên cửa sổ nói chuyện, trước giờ Liễu thị chưa từng tỏ ra thân mật với con dâu trưởng như vậy, Liễu thị hỏi:
- Nhược Hi, là đệ đệ Trương Nguyên của con đưa con về phải không?
Đám gia nô Đổng thị vây kín trước cổng chửi mắng, chính là do em trai của Nhược Hi ra lệnh cho người đánh gục rồi trói lại, việc này Liễu thị đã được nghe nói.
Trương Nhược Hi nói:
- Vâng, còn có hai người em họ của con là Trương Đại và Trương Ngạc nữa.
Liễu thị hỏi:
- Hai đứa nó là Tây Trương hay Đông Trương?
Trương Nhược Hi nói:
- Là Tây Trương.
Liễu thị liền hỏi:
- Lần trước Thao nhi có gửi thư, nhờ đệ đệ Trương Nguyên con xin một tấm thiệp của Tiêu Công bên Tây Trương để gửi cho Hoàng Tri phủ, có xin được không?
Trương Nhược Hi nói:
- Đã mang đến đây rồi, mấy ngày nữa đệ đệ Trương Nguyên con sẽ đích thân mang đến phủ nha Tùng Giang.
Liễu thị mừng rỡ:
- Nếu có thể cứu Dưỡng Phương ra, nhà họ Lục ta phải tạ ơn đệ đệ con thật hậu mới được.
Trương Nhược Hi nói:
- Đều là người nhà cả mà, mẫu thân nói cảm ơn gì chứ.
Liễu thị nói:
- Nhược Hi, bây giờ Thao nhi là trụ cột trong nhà, con hiền thục như vậy, chắc chắn sẽ giúp đỡ được cho Thao nhi. Dưỡng Phương thật không biết nghĩ, nhưng dù nói thế nào đi nữa, nó cũng là em ruột của Thao nhi, các con phải cố gắng giúp nó, dù sao cũng không thể giương mắt mà nhìn nó bị ngồi tù, rồi bị xung quân phải không?
Trương Nhược Hi nói:
- Đúng vậy, Lục lang cũng đã chuẩn bị dùng sáu trăm mẫu rừng dâu để đánh đổi tự do cho tiểu thúc. Bây giờ đã có bức thư của tộc thúc tổ con gửi cho Hoàng Tri phủ, chắc tiểu thúc sẽ được bình an về nhà thôi.
Liễu thị ngần ngừ một lát, nói:
- Đệ đệ Trương Nguyên con từng có chút thù cũ với Dưỡng Phương, có khi nào…
Trương Nhược Hi nói:
- Mẫu thân cứ yên tâm, lần này đệ đệ Trương Nguyên con đến là để giúp Lục thị ta đó, chút ân oán của nó với Dưỡng Phương đã chấm dứt từ năm ngoái rồi.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Liễu thị nhẹ nhõm cõi lòng.
Người đứng đầu Thanh Phổ văn xã là Dương Thạch Hương nghe nói Trương Nguyên đã đến Lục phủ, bèn vội vàng chạy tới, vừa gặp đúng lúc Lục Thao đang bày tiệc khoản đãi ba huynh đệ Trương Nguyên cùng với Kim Lang Chi, Tưởng Sỹ Kiều, Ông Nguyên Thăng, Liễu Kính Đình, nên cùng ngồi vào luôn. Lúc này đương nhiên là không bàn về bát cổ văn rồi, chỉ nói về tội ác của Đổng thị ở Tùng Giang. Trương Nguyên đưa hai bài mà hắn viết cho Dương Thạch Hương xem, Dương Thạch Hương hiểu rõ ý tứ của Trương Nguyên, lần này là Trương Nguyên muốn đối đầu trực diện với Đổng thị đây mà, hắn nói:
- Giới Tử huynh muốn ta làm gì, xin cứ nói thẳng.
Tuyển tập văn bát cổ do Trương Nguyên biên soạn năm ngoái sở dĩ có thể bán chạy được như vậy, ngoại trừ nhờ vào danh hiệu “Tiểu Tam Nguyên” của Trương Nguyên ra, còn một nhân tố khác, đó là vì Trương Nguyên đã đánh Đổng Tổ Thường