Mục lục
[Dịch] Nhã Tao (Lẳng Lơ Tao Nhã)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là lần đầu tiên Thương Đạm Nhiên gọi Trương Nguyên là “ Trương lang “ . Tuy không dễ nghe lắm nhưng Trương Nguyên vẫn vô cùng vui mừng, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mềm mại, nói:

- Đêm mồng bảy tới gặp nàng, được không?

Thương Đạm Nhiên đáp:

- Vâng.

Trương Nguyên nói:

- Đêm mồng bảy gặp, mong là nàng có thể đáp ứng một tâm nguyện của ta.

Thương Đạm Nhiên tim đập thình thịch, hỏi nhỏ:

- Là gì ạ?

Trương Nguyên nói:

- Để ta hôn nàng một cái.

Nói xong, hắn nhìn thấy trên phần gãy trắng nõn của nàng đều nổi đỏ như hoa hồng, thật là mê người, thật muốn đêm nay là đêm động phòng hoa chúc. Haizz, chỉ là nghĩ như thế mà thôi, mười sáu tuổi, mười sáu tuổi, sao mình mới mười sáu tuổi cơ chứ?

Thương Đạm Nhiên mím môi, không lên tiếng, khẽ nâng vạt áo cúi đầu lặng lẽ đi. Thế là nàng ngầm đồng ý rồi. Tính cách của Thương Đạm Nhiên là như vậy. Nếu như những chuyện nàng không đồng ý thì nàng sẽ nói rõ từ chối. Đã đến căn nhà tranh ở lưng chừng núi, Thương Đạm Nhiên giúp Trương Nguyên thu dọn quần áo và sách vở. Trương Nguyên mang theo về bức tranh “Bạch Mã sơn cư đồ” mà Thương Đạm Nhiên vẽ. Cả đoàn người về tới dinh thự Thương thị,Thương Chu Đức muốn giữ Trương Nguyên lại dùng bữa tối, nhưng Trương Nguyên từ chối khéo, nói:

- Nhị huynh, đệ phải quay về ngay, có bạn văn từ Thanh Phổ xa xôi tới, không tiện chậm trễ.

Thương Chu Đức không giữ hắn nữa, phái xe ngựa đến đưa Trương Nguyên trở về, còn tặng theo xe một giỏ nho lớn và mấy quả dưa hấu lớn.

Trương Nguyên trở lại dinh thự Đông Trương, trời đã tối, đèn dầu mới được thắp lên, thấy trong phòng có tam huynh Trương Ngạc đang tiếp chuyện Dương Thạch Hương và Kim Bá Tông. Trương Ngạc lúc chập tối liên tục chạy sang xem Trương Nguyên đã về chưa, thấy có khách thì liền thay Trương Nguyên tiếp khách.

Trương Nguyên đi nhanh lên sảnh, liên tục chắp tay thi lễ nói:

- Dương huynh, Kim huynh, tiểu đệ biết được hai vị hiền huynh tới hận không thể mọc cánh để bay trở về. Trời nóng, bằng hữu tới thăm thật là vui sướng vô cùng.

Dương Thạch Hương, Kim Bá Tông thấy Trương Nguyên vội về, cũng rất vui mừng. Dương Thạch Hương cười nói:

- Tin của Trương huynh, ta đã sớm nhận được. Vốn định tháng trước tới nhưng lại chậm trễ. Phạm huynh của phòng xã núi Phất Thủy vẫn chưa đến chứ?

Trương Nguyên nói:

- Ta chỉ viết thư cho Dương huynh. Phòng xã núi Phất Thủy quá xa. Bây giờ trời nóng bức thế này, Phạm huynh dù muốn tới, cũng phải đợi đến lúc trời thu mát mẻ.

Trương Ngạc nói:

- Giới Tử, có bằng hữu từ phương xa tới, đệ nên tới Bách Hoa lầu bày tiệc rượu tẩy hết phong trần cho Dương huynh, Kim huynh.

Rồi quay ra nói với người hầu Vũ Lăng ở bên:

- Tiểu Vũ cũng đi, Tiểu Vũ gặp tiểu Vũ, rất thú vị đó.

Dương Thạch Hương vội hỏi:

- Hôm nay không uống được rượu, ăn nhẹ nhàng thanh đạm một chút thì tốt. Lúc trước lão phu nhân sai người tới hỏi, ta đã nói tốt nhất là cháo đậu xanh giải nhiệt. Giới Tử huynh, hai người chúng ta đến bái kiến lệnh đường, có được không?

Trương Nguyên nói:

- Không cần đa lễ, không cần đa lễ.

Dương Thạch Hương nói:

- Hai người bọn ta tới đây, chắc là có phần quấy rầy, Giới Tử huynh và hai người chúng ta thân như huynh đệ, phải bái kiến lão phu nhân mới được.

Trương Nguyên liền vào mời mẫu thân đi ra. Hai người Dương Thạch Hương, Kim Bá Tông bái kiến Trương mẫu Lã thị, nói vài câu xong, Trương mẫu Lã thị liền đi vào, dặn dò con trai nồng hậu khoản đãi khách.

Lục Thao nhờ Dương Thạch Hương mang đến cho Nhược Hi một phong thư và năm con ngựa, năm tấm vải, trong thư báo bình an với thê tử và chúc mừng em vợ Trương Nguyên đã đỗ đầu trung học phủ Thiệu Hưng, ngoài chuyện đó ra Lục Thao cũng không nói tới chuyện nào khác, Trương Nhược Hi bảo Trương Nguyên hỏi thăm Dương Thạch tình hình của Thanh Phổ Lục thị thế nào.

Không đi tới Bách hoa lâu uống rượu hoa được, Trương Ngạc cũng ở lại cùng Trương Nguyên, Dương Thạch Hương, Kim Bá Tông ăn cháo đậu xanh, Thúy cô ướp gia vị những món điểm tâm thật ngon miệng, còn có bánh tráng, bánh chưng, đều rất hợp khẩu vị.

Nhắc tới đại hạn ở Giang Nam, Dương Thạch Hương nói:

- Ở Tùng Giang chưa bao giờ gặp hạn hán, đi qua Gia Hưng, là thấy đất đai chỗ nào cũng khô nứt, ở Chiết Giang có mười một phủ thì có tới một nửa gặp hạn, Giang Nam vốn là vùng đất trồng lương thực lớn, gặp phải tai họa lần này, ảnh hưởng quá lớn.

Vẻ mặt Trương Ngạc lại hưng phấn nói:

- Qua hai ngày “ thủy hử” nữa, sẽ có cả đoàn hơn trăm người đi du hành cầu mưa, nhất định có thể cảm động trời xanh, ban thưởng trời mưa.

Trương Nguyên hỏi:

- Tam huynh, bọn quỷ tóc đỏ Lưu Đường, Nhất Trượng Thanh Hộ tam nương đã tìm thấy chưa?

Trương Ngạc vội hỏi:

- Đệ đã biết rồi à?

Trương Nguyên nhạc nhiên nói:

- Đệ biết cái gì?

Trương Ngạc cười to nói:

- Vậy xem ra là ý trời, đệ vừa mở miệng đã hỏi quỷ tóc đỏ Lưu Đường và Nhất Trượng Thanh Hộ tam nương, chắc đệ đã biết hai người họ là do ai diễn?

Trương Nguyên trong lòng như hiểu ra điều gì đó, chau mày nói:

- Huynh muốn cha con Mục Kính Nham diễn vai hai người này ư?.

Trương Ngạc nói:

- Đúng vậy, Giới Tử lần này đệ nhất định phải đồng ý, nếu không ba mươi sáu thiên cương bảy mươi hai địa sát không tập hợp đủ, để tìm được đủ người, những gia nô đã chạy tới nhừ chân, hôm đó ta ở trên cây cầu đá nhìn thấy hai cha con Mục Kính Nham cưỡi la mới nghĩ ra để cho Mục Kính Nham đóng giả Lưu Đường, Mục Chân Chân đóng giả Nhất Trượng Thanh là quá ổn.

Trương Nguyên nói:

- Cũng đâu có giống nhau.

Trương Ngạc nói:

- Mục Kính Nham vốn là râu vàng, nhuộm râu thành màu đỏ là được, dáng Mục Chân Chân cũng không phải cao lắm, đi thêm đôi giày cao gót miễn cưỡng cũng cao thêm, hay nhất là Mục Chân Chân có võ nghệ, để Mục Chân Chân cầm theo nhật nguyệt song đao là quá giống rồi. Chuyện này vẫn cần người phải đi tới nói với cha con họ một câu, trước ta có hứa đưa cho hai cha con năm lượng bạc mà họ cũng không chịu.

Thiên tai khó lường, không nghĩ ra cách gì lại bày trò náo nhiệt bậy bạ, Trương Nguyên lắc đầu cười, nói:

- Vậy cũng được, đợi lát đệ sẽ nói chuyện với hai người.

Trương Ngạc sốt ruột nói:

- Ngay bây giờ gọi họ tới nói đi.

Trương Nguyên bèn sai Vũ Lăng gọi Mục Kính Nham và Mục Chân Chân tới, trong chốc lát, cha con hai người đã đi tới.

Trương Ngạc nói với hai cha con:

- Thiếu gia nhà ngươi đã đồng ý rồi, ngày mai hai người hãy tới Tây Trương hóa trang, ngày kia sẽ bắt đầu du hành cầu mưa.

Trương Nguyên thấy Mục Chân Chân có vẻ không muốn, liền nói:

- Chân Chân, chuyện cầu mưa lần này cũng xem là việc lớn của bổn huyện, ngươi tham gia một chút cũng tốt.

Lại nghe Mục Chân Chân nói:

- Thiếu gia, Nhất Trượng Thanh Hộ tam nương này có chồng rồi.

Trương Ngạc dậm chân cười to, nói:

- Ngươi đang nói tới Vương Ải Hổ sao, ha ha ha, đâu có bảo ngươi phải gả cho hắn, cho dù ngươi chịu, thì Giới Tử cũng không chịu đâu.

Mục Chân Chân vội vàng lắc đầu:

- Tỳ nữ không chịu.

Trương Nguyên cười nói với Mục Chân Chân:

- Chân Chân, nếu tên Vương Ải Hổ kia dám tới gần ngươi, ngươi hãy cho hắn một cước bay ra xa.

Mục Chân Chân cúi đầu không nói lời nào.

Trương Nguyên thấy Mục Chân Chân không đồng ý, liền nói với Trương Ngạc:

- Thôi bỏ đi, Chân Chân không muốn thì đừng ép nữa, người đàn bà đẹp có dáng cao cũng dễ tìm, Chân Chân tuổi còn nhỏ, cũng khó đóng giả cho giống.

Trương Ngạc rất không hài lòng, nói

- Giới Tử, đệ ngay cả người hầu nhà mình cũng không sai được, phụ nữ mà nuông chiều như vậy sao được!

Mục Chân Chân vội vàng nói:

- Tam công tử, tiểu tỳ đồng ý, vừa nãy tiểu tỳ chỉ là lo lắng đi giày cao gót đi lại khó khăn mà thôi.

Trương Ngạc lại lập tức cười, nói:

- Ngươi đâu phải bó chân, lo cái gì, được rồi, vậy cứ quyết như vậy đi.

Lại nói với ba người Trương Nguyên, Dương Thạch Hương, Kim Bá Tông:

- Ngày mai mời mọi người tới xem thủy hử quần hùng thịnh hội.

Trương Ngạc đi rồi, Trương Nguyên cùng Dương Thạch Hương, Kim Bá Tông tới vườn sau bên sông Đầu Lao tản bộ nói chuyện, sông Đầu Lao đã không còn nước, lòng sông mọc những bụi cỏ dại, căn lầu gỗ hai tầng ở hậu viên đã xây lên tầng, vẫn chưa làm nóc.

Dương Thạch Hương không mấy để ý tới dòng sông khô cạn, nói:

- Giới Tử huynh, đệ lần này đem tới năm trăm cuốn chế nghệ của chư sinh ba huyện Thanh Phổ, Hoa Đình, Thượng Hải, mời Giới Tử huynh chọn ra một trăm hai mươi cuốn để bình, tại hạ đã mang tới một trăm năm mươi lạng bạc là thù lao.

Lại nói tiếp:

- Giới Tử huynh cũng đừng nên khách sáo, tại hạ mở tiệm sách, mời người chọn văn trả tiền là chuyện đương nhiên, tình bằng hữu thì vẫn là bằng hữu, số bạc này huynh nhất định phải nhận lấy. Bạc đệ đã mang tới rồi.

Lần trước ở Thanh Phổ Dương Thạch Hương nói lấy một trăm lượng bạc là thù lao, giờ đã tăng lên tới một trăm năm mươi lượng tiền nhuận bút rồi, đây đương nhiên là do chuyện Trương Nguyên đã đỗ đầu cuộc thi phủ Thiệu Hưng. Danh đồng nghĩa với lợi mà.

Đảng xã thời Vãn Minh là lợi ích tập thể, không nói tới lợi ích sao có thể thành chuyện, người Vãn Minh không thanh cao như đời trước, người làm ăn buốn bán nơi nào cũng có, Trương Nguyên nói:

- Vậy cũng được, tại hạ nhất định sẽ viết lời bình thật hay, không để cho số vốn Dương huynh đưa ra bị thua lỗ.

Dương Thạch Hương cười lớn:

- Giới Tử huynh đỗ đầu huyện, có cái uy danh của cuộc thi, những tuyển tập này nhất định sẽ bán chạy, không nói tới hai huyện Hoa Đình, Thượng Hải, ngay cả Thanh Phổ ta cũng đã có hơn ba ngàn học trò, hơn vạn nho đồng, chỉ cần mười người có một người mua sách thì cũng đã có lời lớn rồi.

Kim Bá Tông nói:

- Chư sinh ở huyện lân cận tìm mua cũng không phải không có khả năng, những người mua sách đó cũng chỉ biết tranh giành nhau mua thôi.

Dương Thạch Hương lần này khí thế bừng bừng, hắn muốn mượn tuyển tập này của Trương Nguyên để mở một chợ sách của hai huyện Hoa Đình và Thượng Hải, nếu bán được sách ở hai nơi này thì hắn kiếm hời lớn rồi, nói:

- Giới Tử huynh, tại hạ còn có một việc muốn nhờ, muốn mời lệnh sư Quý Trọng tiên sinh viết vài lời tựa trong tuyển tập này, đây cũng là mượn một chút danh tiếng của lệnh sư.

Dương Thạch Hương này thật là có đầu óc kinh doanh, Trương Nguyên đáp:

- Được, hai ngày sau ta sẽ dẫn hai vị tới gặp Vương lão sư.

Nhắc tới chuyện của Thanh Phổ Lục thị, Dương Thạch Hương nói:

- Không giấu gì Giới Tử huynh, Thanh Phổ Lục thị là sợ gặp phiền phức, lúc ta chuẩn bị đi Lục Thao còn dặn dò ta không được nói tới những chuyện đó, khỏi làm cho lệnh tỷ lo lắng.

Trương Nguyên hỏi:

- Có phải đúng là Hoa Đình Đổng thị muốn chiếm hai trăm mẫu ruộng?

Dương Thạch Hương nói:

- Hóa ra Giới Tử huynh đã biết tới chuyện này.

Trương Nguyên nói:

- Ta chỉ là đoán thôi, bởi vì ta biết tên phản nô Trần Minh của Lục thị đem đi khế ước hai trăm mẫu ruộng dâu của Lục thị, nếu như có chuyện phiền phức lớn chắc chỉ có chuyện này.

Dương Thạch Hương nói:

- Giới Tử huynh đúng là liệu việc như thần, Hoa Đình Đổng thị đầu tháng năm liền phái người tới tiếp quản hai trăm mẫu rừng dâu, Lục Hiếu Liêm kiện tới nha huyện, Lý huyện lệnh cũng biết mảnh rừng dâu kia là sản nghiệp tổ tiên của Lục thị, nhưng không bắt được Trần Minh, không có nhân chứng, Lục thị mất đi khế ước, không có vật chứng, hơn nữa Lý huyện lệnh cũng không dám làm khó Đổng thị, bởi vì tri phủ Tùng Giang chính là môn sinh của Đổng Huyền Tể. Những tranh chấp thế này phải do hai huyện Tùng Giang và Hoa Đình cùng xử lí, Lý huyện lệnh chỉ có thể bảo sai dịch đi gọi nô bộc của Đổng thị về, nói rằng mảnh rừng dâu đó đang có tranh chấp,Đổng thị không có quyền tiếp quản. Lý huyện lệnh làm được thế này đã là giữ thể diện cho Lục thị lắm rồi, chỉ có điều là hai trăm mẫu ruộng đó rõ ràng là điền sản của Lục thị, giờ trở thành mảnh đất tranh chấp, người nhà Lục thị không thể đi hái dâu được, Lục Hiếu Liêm không tức giận mới lạ

Nói tới đây, Dương Thạch Hương dừng lại một chút, lại nói tiếp:

- Theo ta biết, Lý huyện lệnh rất có thể năm sau sẽ không làm quan ở Thanh Phổ nữa, sẽ có người mới tiếp quản, với sự giao thiệp của Đổng Huyền Tể, huyện lệnh mới đến không chắc sẽ tiếp tục che chở cho Lục thị nữa, tới khi đó Đổng thị cứ đường hoàng mà tới chiếm ruộng dâu nhà Lục thị.

Trương Nguyên trầm mặc một lát, nói:

- Vậy Lục Dưỡng Phương dạo này thế nào?

Dương Thạch Hương cười cười nói:

- Từ lần trước bị Giới Tử huynh giáo huấn một trận, Lục Dưỡng Phương rất ít khi lộ mặt ở Thanh Phổ, nghe nói tháng trước đi Hoa Đình, cũng không biết là có chuyện gì.

Nói chuyện thêm một lát, thời gian cũng không còn sớm, Trương Nguyên nói:

- Hai vị hiền huynh ở xa tới đi đường mỏi mệt, hôm nay hãy đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ta lại bày bàn rượu mời khách.

Vì tiểu lầu ở hậu viên chưa thể ở được, Trương Nguyên liền sắp xếp cho Dương Thạch Hương,Kim Bá Tông và đám nô bộc ở tại hai gian chái ở tiền sảnh, Dương Thạch Hương và Kim Bá Tông ở một gian, hai người hầu của Dương Thạch Hương và một người hầu của Kim Bá Tông ở một gian khác, có chật hơn một chút. Trương Nguyên tạ lỗi với hai vị, Dương Thạch Hương, Kim Bá Tông đều nói:

- Không sao, không sao, ở như vậy cũng hay, có thể dễ dàng nhờ Giới Tử huynh chỉ giáo.

Sắp xếp xong xuôi chỗ ở cho Dương Thạch Hương và Kim Bá, Trương Nguyên trở lại nội viện, thấy thư phòng sáng đèn, liền đi qua xem thử, Trương Nhược Hi tỷ tỷ đang dạy Mục Chân Chân viết chữ, nhìn thấy Trương Nguyên, Trương Nhược Hi nói:

- Tiểu Nguyên, lại đây xem bia Hoa Sơn Chân Chân viết này, rất có thần nhé.

Trương Nguyên đi qua xem, Mục Chân Chân nhanh chóng đứng dậy đứng sang một bên, Trương Nguyên nhìn mấy chữ lớn viết trên thư án, nét bút ngay ngắn, lực bút đầy đặn, rất có khí phách, khen:

- Chân Chân viết thật đẹp, tỷ tỷ đúng là dạy rất giỏi.

Trương Nhược Hi cười, nói:

- Luyện thư pháp cũng cần thiên phú đấy, Chân Chân viết rất có lực, chỉ tiếc…

Quay sang nói với Chân chân:

- Chân Chân đi pha cho Tiểu Nguyên một tách trà đi.

Đợi Mục Chân Chân đi rồi, Trương Nhược Hi ngay lập tức hỏi Trương Nguyên Dương Thạch Hương kia đã nói những gì.

Trương Nguyên nói:

- Lúc trước tỷ tỷ lo lắng thật không có sai, Hoa Đình Đổng thị quả nhiên là muốn chiếm hai trăm mẫu ruộng dâu, cũng may Lý huyện lệnh còn là người có công đạo, hai trăm mẫu rừng dâu kia tạm thời chưa bị chiếm đi, tuy nhiên việc này càng kéo dài càng phiền toái, Lục Ông đương nhiên sẽ không bao giờ chịu thua, tỷ phu bây giờ cũng rất lo lắng.

Trương Nhược Hi thở dài, bỗng nói:

- Tiểu Nguyên, đệ nói có thể giúp cho tỷ phu một tay, đệ định giúp thế nào?

Trương Nguyên nói:

- Thời điểm chưa tới, cứ phải đợi qua kì thi năm sau đã mới được.

Trương Nhược Hi chặn lại nói:

- Đúng, Tiểu Nguyên đệ cũng đừng suy nghĩ nhiều, chuyên tâm học hành thi cử là được rồi, tỷ tỷ cũng không gấp, muốn gấp cũng không gấp được, cùng lắm thì không giữ được hai trăm mẫu rừng dâu kia vậy.

Trương Nguyên nói:

- Chỉ cần tỷ phu ra mặt làm chủ, hai trăm mẫu rừng ấy đệ nhất định giúp tỷ phu đoạt lại, Đổng thị tưởng rằng nắm được khế ước thì rừng dâu ấy thuộc về họ sao, nực cười, rừng dâu ngay cả đem ra mua bán cũng cần phải có chủ nhân cũ ra xác nhận, tỷ phu chừa từng xác nhận cho rừng dâu ấy thì nó không bao giờ thuộc về Đổng thị được, chỉ là bây giờ chưa thể nói lí được, chỉ có thể bàn bạc lại kĩ càng hơn.

Trương Nhược Hi thấy đệ đệ nói vậy cũng an tâm phần nào, thấy Mục Chân Chân bưng trà tới, nàng liền về tây lầu nghỉ ngơi.

Mục Chân Chân bưng trà tiến vào, hỏi:

- Thiếu gia còn có chuyện gì chỉ bảo?

Trương Nguyên nói:

- Chân Chân, ngồi đi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.

Mục Chân Chân liền ngồi xuống cạnh bên kia của chiếc bàn gỗ to màu đỏ, cầm ngọn đèn đế cao màu trắng sứ di chuyển về phía Trương Nguyên, khuôn mặt trắng như tuyết của thiếu nữ đọa dân rất sạch sẽ, lông mi dày, ánh mắt thăm thẳm như nước hồ, nhìn Trương Nguyên nói:

- Thiếu gia.

Trương Nguyên nói:

- Chân Chân, vừa rồi ta muốn ngươi thoái thác đóng vai Nhất Trượng Thanh đó, sao ngươi lại nhận lời?

Mục Chân Chân nhìn xuống, nói nhỏ:

- Tam công tử nói thiếu gia như vậy, tỳ nữ…

Trương Nguyên nói:

- Ngươi sợ ta khó xử nên mới chấp nhận chịu ấm ức đúng không, Trương Ngạc có thể làm khó được gì ta chứ, anh ta là người nhanh miệng thẳng thắn, lúc trước Dương tú tài và Kim tú tài đều có mặt nên ta không tiện nói chuyện này.

Mục Chân Chân chớp mắt, duyên dáng nhìn Trương Nguyên nói:

- Thiếu gia, tỳ nữ không ấm ức gì cả, đã nhận lời tam công tử rồi thì cứ đi đóng… hơn nữa đây chỉ là diễn trò trên sân khấu, chỉ là theo chân mọi người cùng đi cầu mưa mà thôi, cầu mưa cũng là chuyện lớn, tỳ nữ không tình nguyện là vì không thích Nhất Trượng Thanh Hộ Tam Nương đó.

Trương Nguyên cười hỏi:

- Vì sao?

Mục Chân Chân nói:

- Tỳ nữ vốn không biết Nhất Trượng Thanh là người như thế nào, hỏi đại tiểu thư mới biết, người nhà của Nhất Trượng Thanh Hộ Tam Nương đều bị người của Thủy Bạc Lương Sơn giết sạch, cô ta không nghĩ cách báo thù rửa hận mà lại gả cho người của Thủy Bạc Lương Sơn, điều này thật sự khiến cho nô tỳ nghĩ không thông.

Trương Nguyên mỉm cười nhìn Mục Chân Chân thăm dò, nhìn đến mức gương mặt thiếu nữ đọa dân này đỏ rần, tâm trạng hoang mang hỏi:

- Thiếu gia, tỳ nữ nói sai rồi ư?

Trương Nguyên nói:

- Không có, Chân Chân nói rất hay, nữ nhân trong Thủy Hử không phải là dâm phụ mà là người vô tâm vô tính. Hộ Tam Nương đúng là người vô tâm vô tính, Chân Chân đã nói như vậy thì đừng đóng vai Hộ Tam Nương nữa, để Trương Ngạc tìm người khác.

Mục Chân Chân kinh ngạc nói:

- Nói vậy thì thiếu gia chẳng phải là đắc tội Tam công tử ư?

Trương Nguyên cười nói:

- Không đâu, Tam huynh vốn tham gia cho vui thôi, không kiên nhẫn đâu. Sớm mai ta sẽ đi bảo huynh ấy tìm người khác.

Mục Chân Chân ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Tỳ nữ đã nhận lời với Tam công tử rồi, không thể thất tín, đọa dân xưa nay đều trọng lời hứa, thiếu gia vì việc này mà bận tâm thì tỳ nữ cũng nguyện đóng góp chút sức lực cho việc cầu mưa, chỉ mong có mưa sớm thôi.

Mục Chân Chân tin rằng cầu mưa có thể làm cảm động trời xanh…

Dân chúng Sơn Âm cũng phần lớn đều như vậy, bởi vậy mới hứng thú với cuộc thi đấu thần cầu mưa.

Trương Nguyên nói:

- Tốt lắm, ngày mai ta cùng ngươi đi xem.

Tháng 6 năm Vạn Lịch thứ bốn mươi mốt là tiểu nguyệt, qua ngày 29 là đến ngày mùng 1 tháng 7. Sáng sớm ngày mùng 1 tháng bảy Trương Ngạc cho Năng Trụ tới gọi hai cha con Mục Kính Nham đi Tây Trương, Trương Nguyên mời Dương Thạch Hương, Kim Bá Tông cùng đi. Đến Kịch viên ở Tây Trương đã thấy người đứng đông nghịt, một trăm linh tám vị tướng Thủy Hử cơ bản đã đến đủ…

Họ đều là những người nông dân, ngư dân, thợ mộc sơn dầu, thương nhân, thợ đá, đạo sĩ hòa thượng có hình dạng kỳ dị tới từ các vùng của Sơn Âm thậm chí ở các huyện phủ lân cận. Những người này hoặc đen hoặc trắng, hoặc cao hoặc thấp, hoặc béo, gầy, đẹp, xấu, muôn hình muôn vẻ… mà những nhân vật Thủy Hử nho nhã một chút như Trí Năng Tinh Ngô Dụng, Thần cơ quân sư Chu Võ, Thánh thủ thư sinh Tiêu Khiến, Thiết Phiến Tử Tống Thanh thì đều do các môn khách của Tây Trương môn hạ thủ vai…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NHE
29 Tháng mười một, 2023 09:22
Bán bản dịch full bộ này giá rẻ, ai cần liên hệ Zalo: 0867238352. truyện dịch chứ không phải convert ạ, file ebook đọc được trên Điện Thoại, Máy Tính, Ipad...vvv, giao diện đọc như các app phổ biến hiện nay
BÌNH LUẬN FACEBOOK