Lục Đại Hữu giơ cao cây đèn soi cho Trương Nguyên và Lục Thao đi tới chính sảnh, Mục Chân Chân theo sau.
Trương Nguyên nói:
- Chân Chân không cần đi theo nữa, hầu tỷ tỷ ta nói chuyện là được rồi.
Không ngờ hai tiểu tử Lý Thuần, Lý Khiết cứ quấn lấy đòi Vũ Lăng phải chơi với mình, nhất định không chịu buông.
Mục Chân Chân bèn nói:
- Tiểu Vũ ở lại chơi cùng hai vị tiểu thiếu gia đi.
Nói rồi theo sau Trương Nguyên tới sảnh đường, đi đến chính sảnh đại viện rồi đứng ngoài hành lang đợi.
Đêm xuân gió lạnh, Mục Chân Chân ngẩng đầu nhìn, trăng đầu năm đã sớm treo trên trời rồi, ánh trăng mờ ảo, tựa như một mỹ nhân đang vẽ lông mày, bên cạnh mày nguyệt còn có những ánh sao lấp lóe như những viên thủy tinh sáng lung ling được đính trên bầu trời vậy.
Mục Chân Chân không khỏi nhớ tới bài “tiền xích bích phú”mà hôm qua thiếu gia đã dạy nàng, trong đó có câu “Thiếu yên, trăng mọc lên từ đỉnh Đông Sơn, giữa Đẩu và Ngưu, bạch lộ Hoành giang, trời nước mênh mông một màu”.Lúc đó nàng và thiếu gia đang ngồi trên con thuyền mui trắng trên sông Đại Vận, thiếu gia giảng giải hết sức sinh động khiến nàng dường như được hòa mình vào cảnh đêm trăng trong “Tiền xích bích phú” vậy.
Từ khi sinh ra cho đến giờ, nàng luôn mang trong mình nỗi tự ti về thân phận đọa dân, sự mặc cảm ấy đã cướp đi tâm hồn bay bổng vốn có của trẻ thơ trong nàng, khiến nàng bị tư tưởng ấy chi phối mà luôn thu mình lại. Còn giờ đây, tâm hồn của Chân Chân như được giải phóng, đưa nàng bay tới chân trời của sức tưởng tượng phong phú, khiến nàng tạm quên đi tất cả những gì ưu tư sầu muộn của cuộc sống này.
Đêm đó, Mục Chân Chân thao thức mãi mà không ngủ được. Đột nhiên sau lưng nàng, một giọng nói của nam giới vang lên:”
-Ngươi là tỳ nữ nhà ai?
Mục Chân Chân giật mình kinh hãi, quay đầu nhìn lại thì thấy một nam tử gần ba mươi tuổi.
Người này mang mũ dây tua, mình vận bộ thường phục màu xanh đang nhìn nàng với vẻ tò mò.
Mục Chân Chân thấy vị nam tử này có tướng mạo khá giống với anh rể của thiếu gia là Lục Thao, đoán chừng đây có lẽ là huynh đệ với Lục cô gia, bèn đáp:
- Tiểu tỳ theo Giới Tử thiếu gia tới, giờ thiếu gia đang ở trên công đường.
Nam tử này là em trai Lục Thao, Lục Dưỡng Phương.
Hỏi han rồi nhìn đánh giá Mục Chân Chân một lượt, gã lập tức chú ý tới đôi mắt của cô.
Mục Chân Chân bị nhìn chăm chú như vậy thì cảm thấy không được tự nhiên.Lục Dưỡng Phương phủi tay áo rồi bước vào sảnh đường.
Thân phụ của Lục Thao là Lục Triệu Thân trước đây chưa hề gặp em họ Trương Nhược Hi là Trương Nguyên.
Nghe nói năm trước vì đau mắt mà thiếu chút nữa bị mù, sau đã khỏi bệnh thì bái Hội Kê Vương Tư Nhâm làm thầy, học hành tiến bộ rất nhanh, còn đính ước với nữ lang của Hội Kê đại tộc Thương thị.
Trước đó còn nghe Lục Đại Hữu nói Trương Nguyên đã đứng đầu kì thi huyện tháng trước thì rất muốn coi mặt xem sao, hóa ra mới là một cậu thiếu niên, còn nhỏ hơn Nhược Hi đến mấy tuổi.
Trương Nguyên thi lễ với thế bá Lục Triệu Thân nói:
- Mời ngồi uống trà.
Hàn huyên một chút, rồi hỏi chuyện Trương Nguyên tháng trước thi huyện, đương nhiên lão không tin lắm việc cậu thiếu niên trước mặt lại có thể đứng đầu cả kì thi.
Thấy tỷ tỷ có vẻ không tin, Trương Nguyên vui vẻ giải thích, chứng minh thực lực của mình cho tỷ tỷ xem.
Còn với Lục Triệu Thân, bởi vì Lục Triệu Thân động chút là tỏ vẻ gia trưởng với tỷ tỷ nên Trương Nguyên có ấn tượng không tốt lắm với lão thế bá này, thản nhiên nói:
- Tiểu chất được thủ khoa như vậy cũng là do có phần may mắn mà thôi.
Hắn không muốn phải giải thích gì với người này cả.
Lục Thao nói:
- Phụ thân, Giới Tử chế nghệ tuyệt hay, cậu ấy....
Lục Triệu Thân quát:
- Ta không hỏi ngươi!
Lục Thao hết sức xấu hổ, không nghĩ rằng phụ thân sẽ quát mình ngay trước mặt Trương Nguyên.
Trương Nguyên trong lòng ngầm bực vị khách này, Lục Triệu Thân ông tỏ ra oai phong cái gì chứ, tỏ ra cho ta xem ư?
Lúc trước tỷ tỷ tới đón ta, ông đã nói tỷ tỷ của ta không tuân thủ khuê giáo mà lộ diện, phẫn nộ nói:
- Thế bá sao lại tức giận với tỷ phu như vậy, thế bá nên rộng lượng một chút, nghĩ thoáng một chút thì hơn.
Lục Triệu Thân sửng sốt, Trương Nguyên đây là đang giáo huấn lão đây mà, đùng đùng nổi giận:
- Thế chất là đang muốn giáo huấn lão phu sao?
Trương Nguyên nói:
- Tiểu chất không dám.Tiểu chất chỉ có thiện ý mà thôi.Tiểu chất năm trước bị đau mắt, chính là do tức giận quá độ, sau khi dùng mọi cách chữa trị mới hồi phục được như bây giờ.
- Vậy nên tiểu chất bây giờ đối với ai cũng luôn ôn tồn, hòa khí.
Trương Nguyên nói chuyện khéo léo, lời lẽ đâu ra đấy, hợp lí không chê vào đâu được.
Vả lại hiện giờ Lục Triệu Thân cũng đang có việc cần nhờ Trương Nguyên, lão muốn nổi cáu cũng không được, bèn quay sang Lục Thao trút giận:
- Kẻ làm con như ngươi không biết chia sẻ nỗi lo cho cha, đúng là vô tích sự.Thấy gia sản bị người ta cướp mất mà ngươi vẫn bình chân như vậy, lễ sinh thần này làm hay không cũng vậy thôi.
Lục Thao vội vàng quỳ xuống nói:
- Con trai bất hiếu, khiến phụ lão buồn rầu.Con trai vô cùng hổ thẹn.
Trương Nguyên biết Lục Triệu Thân đang vì chuyện gì mà phiền não.
Trước đó tỷ tỷ đã nói cho hắn nghe, vì chuyện gia nô Trần Minh phản bội chạy tới Hoa Đình Đổng thị.
Hắn đã đoán ra được mục đích của lão đến đây ngày hôm nay nên chỉ lạnh lùng đứng xem lão giáo huấn con trai một trận.
Lục Triệu Thân quay sang Trương Nguyên nói:
- Khiến thế chất chê cười rồi.Không phải lão phu dễ giận mà thật sự là gia môn bất hạnh nên mới nuôi ong tay áo.Trong nhà gia nô phản chủ, cưỡm mất khế đất và ngân lượng chạy trốn tới phủ Đổng Huyền Tể ở Hoa Đình.Lão phu đã viết thư nhưng Đổng Huyền Tể không đáp lại.
Trương Nguyên hỏi:
- Xin hỏi thế bá, chuyện gia nô quý phủ phản bội xảy ra từ khi nào?
Lục Triệu Thân nói:
- Năm ngoái đã chạy trốn rồi.Ban đầu không biết tên ác nô đó chạy tới phương nào, tháng giêng vừa rồi mới biết y trốn trong Đổng Hàn Lâm phủ ở Hoa Đình.Ta đã sai người đi báo cho Đổng Hàn Lâm nhưng không thấy có hồi âm lại.
Trương Nguyên thầm nghĩ:
“Việc này đâu có liên quan gì đến ta.Ta và Đổng Tổ Thường tranh cãi là vào nguyên tiêu 15 tháng giêng kia.”
Cậu nói:
- Vậy thế bá phải đem bằng chứng lên công đường bẩm báo chuyện này mới phải.
Lục Triệu Thân không nhắc tới việc mình đã tới phủ Tùng Giang đánh lộn với quan sai, nói:
- Lục gia ta xuất thân cao quý, không muốn dính dáng gì đến bọn thầy cãi.Ta nghĩ Đổng Hàn lâm chắc là không biết được sự thực nên mới dung nạp ác nô kia.Ta và Đổng Hàn lâm chưa từng gặp mặt nên cũng không tiện qua đó.Ta biết thúc tổ Túc Chi tiên sinh và Đổng Hàn lâm rất có giao tình, muốn thế chất thay ta khẩn cầu thúc tổ ra mặt giải quyết việc này.
- Chuyện của Lục gia cũng là chuyện của tỷ tỷ ngươi, là chuyện của Trương gia ngươi, đúng vậy không thế chất?
Trương Nguyên trong lòng cười lạnh:
- Ông ở trong nhà uy phong là thế mà với một tên gia nô phản bội, xâm chiếm điền sản nhà ông rồi chạy tới Hoa Đình Đổng thị, ông lại viện cớ này cớ nọ không đích thân ra mặt.Thiện sợ ác, đúng là khó coi.
Lại nghĩ:“Chuyện của tỷ tỷ ta đương nhiên phải ra mặt tương trợ rồi, nhưng điền sản Lục gia các người là do Lục Triệu Thân ông và con trai Lục Dưỡng Phương nắm giữ, anh rể ta nào có được chút ngân lượng nào. chi phí hằng ngày bên Tỷ tỷ còn phải qua Lục Dưỡng Phương lấy kia mà.
Trương Nguyên nói:
- Thúc tổ ta và Đổng Huyền Tể chỉ là quen biết sơ sơ, vả lại Đổng Huyền Tể sẽ không vì một bức thư của thúc tổ ta mà giao ra tên ác nô kia đâu.Nói thật, thúc tổ ta không thể lo được chuyện này đâu.
Lục Triệu Thân thấy Trương Nguyên từ chối thì cười lạnh nói:
- Không phải Túc Chi tiên sinh không có bản lĩnh lớn mà là thế chất ngươi không có bản lĩnh lớn, không cầu được Túc Chi tiên sinh ra mặt đúng không? Trương thị chắc là không phân biệt đối xử Đông Trương, Tây Trương đó chứ?
Bản mặt của lão Lục Triệu Thân này quả thực đáng ghét, có việc cần người ta giúp thì xun xoe nịnh nọt, thấy người ta không còn giá trị lợi dụng nữa thì lập tức trở mặt ngay. Nếu không nể mặt tỷ tỷ thì Trương Nguyên cũng sẽ lập tức bỏ mặc lão già này tự lo lấy việc của lão. Nhưng tỷ tỷ vẫn phải sống ở Lục gia, làm như vậy thì cũng không hay, cậu thản nhiên nói:
- Thúc tổ của tiểu chất là người độ lượng vô cùng, đối đãi với vãn bối rất tốt. Lần trước tiểu chất bái Vương Quý Trọng tiên sinh làm thầy cũng là nhờ thúc tổ đích thân dẫn ta đi bái kiến đó.Lần này ta có thể đỗ đầu đương nhiên cũng là nhờ huyện tôn nể mặt thúc tổ ta mới cho ta được như vậy.Đông Trương Tây Trương,thì vẫn là người nhà họ Trương cả.
Lục Triệu Thân á khẩu.Ý tứ trong lời nói Trương Nguyên là không phải không cầu được Trương Nhữ Sương ra mặt mà là không muốn giúp đỡ Lục thị mà thôi.
Trương Nguyên lại nói:
- Tiểu chất cho rằng chuyện này cầu người cũng vô dụng, chỉ có một cách, phái người bắt tên ác nô kia về rồi giải gã tới nha môn trị tội. Nếu thế bá không muốn gây thù oán với Đổng Huyền Tể vậy thì chỉ còn cách quên đi việc này cho êm chuyện, thế là xong.
Đúng lúc đó thì Lục Dưỡng Phương bước vào, lên tiếng:
- Huynh, sao huynh lại phải quỳ như vậy, mau đứng dậy. Phụ thân, mau bảo huynh đứng dậy nói chuyện đi.
Lục Triệu Thân hừ lạnh một tiếng:
- Thôi, các ngươi đều lui ra đi.
Trương Nguyên chắp tay rồi cùng anh rể Lục Thao và Mục Chân Chân bước ra.
Lát sau, Lục Thao đi ra, nét mặt hổ thẹn nói:
- Gia phụ gần đây thật sự là buồn giận quá độ, lời nói có chút nóng nảy, mong Giới Tử thứ lỗi...
Trương Nguyên nói:
- Ta thì không sao, hai ngày nữa cũng đi rồi, chỉ sợ tỷ tỷ và tỷ phu phải chịu thiệt thôi.
Lục Thao bối rối:
- Gia phụ bình thường không phải như vậy đâu, có điều gần đây thật sự là bị Đổng thị ức hiếp nên mới như vậy.
- Lát nữa gặp Nhược Hi đệ đừng nhắc tới chuyện ban nãy nhé, ta không muốn nàng phải lo nghĩ nhiều.
Trương Nguyên thở dài, nói:
- Đệ hiểu rồi. Đệ muốn xin tỷ phu chuyện này.
Lục Thao hỏi:
- Chuyện gì?
Trương Nguyên nói:
- Đến sinh thần của tỷ phu, huynh hãy để tỷ tỷ đưa Lý Thuần, Lý Khiết cùng ta trở về Sơn Âm mấy tháng, qua đại thọ năm mươi tuổi của Mẫu thân ta, huynh hãy tới đón tỷ ấy về Thanh Phổ. Khi đó, chuyện của ác nô Trần Minh cũng kết thúc rồi.
Lục Thao ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Vậy cũng tốt, tuy nhiên điều này cũng phải thông qua gia phụ mới được.
Trương Nguyên nói:
- Hai ngày nữa ta sẽ nói chuyện này với thế bá, ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý.
Lục Thao thấy Trương Nguyên không quản đường xa tới chúc sinh nhật mình, lại còn phải chịu ấm ức thì cảm thấy áy náy, nói:
- Ngày mai Thanh Phổ có một hội văn, tới dự hội đều là các tú tài văn sĩ, dùng văn kết bạn học tập trao đổi chế nghệ bát cổ.
- Nếu có hứng thú thì Giới Tử đệ hãy đến tham gia đi, biết đâu lại kết giao thêm được nhiều anh tài.
Nhân sĩ thời vãn Minh có phong trào liên kết với nhau.
Đến đầu những năm Sùng Trinh còn xuất hiện Phục xã.Hình thức Phục xã này có tầm ảnh hưởng rất lớn trong cả nước.
Những Phục xã lớn còn có quy mô lên tới mấy nghìn người, thậm chí có người còn được vào trong nội các quan trong hàng đầu trong triều.Điều này Trương Nguyên sớm đã lưu tâm, lúc này nghe tỷ phu nhắc tới, cậu liền đồng ý luôn.
Trở lại tiểu viện, Trương Nhược Hi hỏi tới, Trương Nguyên dựa theo ý của tỷ phu Lục Thao trả lời, nói ban nãy cùng Lục Triệu Khôn nói chuyện phiếm vài câu, ngoài ra thì không còn chuyện gì khác.Trương Nhược Hi lúc này mới yên tâm, nàng chỉ sợ đệ đệ chịu ấm ức gì ở Lục phủ mà thôi.
Trương Nguyên nói:
- Tỷ tỷ, ban nãy đệ nói với tỷ phu rồi, qua hai ngày nữa tỷ tỷ đưa Lý Thuần
Lý Khiết cùng đệ về Sơn Âm một chuyến, đợi qua đại thọ năm nươi của mẫu thân thì huynh ấy sẽ tới đón ba mẹ con tỷ về.
Trương Nhược Hi kinh sợ, nói:
- Mẫu thân sinh thần là tháng 11, giờ mới tháng ba, vậy thì phải đợi nửa năm nữa à?
Trương Nguyên mỉm cười nói:
- Tỷ tỷ trước kia ở Sơn Âm đợi mười bảy năm, hơn nửa năm thì có là gì.Mẫu thân nhớ tỷ tỷ và hai cháu lắm đó.
Trương Nhược Hi mỉm cười đồng ý, lại nghe ngày mai đệ đệ sẽ tham gia Thanh Phổ văn hội nên cũng muốn cùng đi xem, coi đệ đệ Trương Nguyên tài năng đến thế nào, chỉ là ban nãy bị ông cậu mắng cho sợ quá nên không dám mở lời với phu quân