Trương Nguyên theo lão quân đến nhà kho ở phía bắc của trường bắn, Mục Chân Chân đứng dưới mái hiên, chiếc váy màu xanh từ đầu gối trở xuống ướt hết cả, màu sắc cũng biến rõ thành hai phần, chỗ bị ướt thành màu xanh đen, đôi giầy rơm đi cả ngày lấm lem bùn đất, nhưng sắc mặt lại vui mừng nói:
- Thiếu gia, có bốn bức thư!
Nói xong, cô lấy từ trong ngực áo ra một bao giấy dầu, đưa cho Trương Nguyên. Cô lo thư bị ướt nên dùng giấy dầu bọc rất kín.
Trương Nguyên nhận lấy bao giấy dầu. Bao giấy dầu vẫn còn nguyên sự ấm áp và mùi thơm của Chân Chân. Trương Nguyên không vội vã xé phong bì ra xem mà mỉm cười giúp Mục Chân Chân vén những lọn tóc ướt ra sau tai, nói:
- Váy ướt rồi làm sao bây giờ?
Mục Chân Chân mặt đỏ hồng, đôi đồng tử sáng trong suốt, khẽ hé miệng cười, không nói câu nào, chỉ nhìn thiếu gia, dáng bộ dịu dàng duyên dáng lay động lòng người.
Lão quân kia đã im lặng rời đi. Dưới mái hiên nhà kho chỉ có chủ tớ hai người Trương Nguyên và Mục Chân Chân. Mưa vẫn rơi. Mưa theo gió thổi không ngừng hất vào mái hiên, Trương Nguyên kéo Mục Chân Chân vào trong vài bước. Đôi má Mục Chân Chân ửng hồng, khẽ nhướn lên, nói:
- Xem thư trước đã.
Trương Nguyên vừa mở bao giấy dầu ra, thì Mục Chân Chân bỗng nói:
-Thiếu gia, có người đến.
Trương Nguyên nghiêng đầu nhìn lên, tiếng bước chân rầm rập, ước chừng có khoảng mười mấy người đội mưa chạy tới bên này. Hắn ngước mắt nhìn, đều là sai dịch và quân sĩ của Quốc Tử Giám, đang chạy vội tới trước nhà kho. Có người hô to:
- Giám thừa đại nhân, quả nhiên Trương Nguyên ở trong này.
Lòng Trương Nguyên hơi trầm xuống, không nói lời nào đem bao giấy dầu gói lại như mới, nhét vào trong ngực áo, ấn ấn vào ngực vài cái để phong bì dính chặt vào rồi mới mở miệng hỏi:
- Các ngươi muốn làm gì vậy?
Mấy tên sai dịch và quân sĩ nhao nhao nói:
- Giám thừa đại nhân tới rồi, giám thừa đại nhân tới rồi.
Mới sáng sớm tinh mơ, bát phẩm Giám thừa Mao Lưỡng Phong quan phục chỉnh tề, ngực áo thêu chim hoàng oanh bị mưa ướt, biến thành màu nâu đen. Một tên giám sai cao to của Thằng Khiên thính che ô cho y. Quan bát phẩm uy phong không nhỏ chút nào.
- Trương Nguyên.
Mao Giám thừa vén áo bào đi lên bậc thang, cách Trương Nguyên năm bước thì đứng lại, gật đầu nói:
- Ngươi đang ở trong giám mà lại dám cùng kỹ nữ riêng tư qua lại, bây giờ bằng chứng đã rõ rành rành, xem ai còn có thể bao che cho ngươi!
Trương Nguyên giận dữ quát:
- Người nói bậy bạ gì đó!
Mao giám thừa cười lạnh nói:
- Bản quan sẽ không vu cáo hãm hại ngươi, kỹ nữ cũng không phải chỉ ả tỳ nữ này của ngươi. Nhưng ngày nào ngươi cũng hẹn hò riêng với tỳ nữ ở đây thì cũng là vi phạm quy định nghiêm trọng. Hôm nay tội này phải phạt, không tước bỏ học tịch của ngươi thì khó chứng tỏ sự uy nhiêm của luật Đại Minh. Người đâu, giải Trương Nguyên và tỳ nữ này đến Thằng Khiên thính thẩm vấn.
Mao Giám thừa trăm phương ngàn kế muốn phá hủy tiền đồ của Trương Nguyên. Tự thân y cũng biết lần trước đã đắc tội với Trương Nguyên, lo rằng về sau Trương Nguyên khoa cử đỗ đạt sẽ trả thù y, cho nên luôn luôn tìm sơ hở của Trương Nguyên, nếu tước được học tịch của Trương Nguyên ở Quốc Tử Giám, theo đúng luật Trương Nguyên sẽ bị dừng thi tam khoa, tức là trong vòng chín năm sẽ không thể tham gia thi hương ! ! !
Bốn tên sai dịch của Thằng Khiên thính từ phía sau Mao Giám thừa đi ra, trong tay cầm dây thừng tiến lại phía Trương Nguyên và Mục Chân Chân.
Trương Nguyên nói:
- Gượm đã, ta vẫn là giám sinh của Thành Tâm Đường. Khăn áo này là triều do đình ban tặng. Mao giám thừa muốn trị ta tội phạm quy thì cũng phải nói ta đã vi phạm điều Giám quy nào. Nếu vu cáo hãm hại ta, tự ta sẽ có lí của mình. Dù sao thì Quốc Tử Giám này cũng không phải là nơi mà Mao Giám thừa nhà ngươi có thể một tay che trời.
Từ sau thời Chính Đức, những giám quy khắc nghiệt của Quốc Tử Giám từ lâu chỉ còn là hình thức. Thằng Khiên thính chấp pháp cũng chỉ nhằm vào những giám sinh ở học đường sơ cấp. Đâu có ai muốn làm người ác đi đắc tội với những giám sinh sắp tốt nghiệp ở Thành Tâm Đường và Suất Tính Đường. Cho nên khi bốn tên sai dịch này nghe Trương Nguyên tự xưng là người ở Thành Tâm Đường, đều đồng loạt dừng bước, quay đầu đợi lệnh của Mao Giám thừa.
Nam Kinh Quốc Tử Giám Giám thừa Mao Lưỡng Phong tím mặt. Hôm nay y vô cùng tự tin, liền cười châm biếm nói:
- Trương Nguyên, ngươi mong đợi vào chỗ dựa của ngươi là Cố Tế Tửu đúng không, nói cho ngươi biết, Cố Tế Tửu xuất giám đi công cán từ hôm qua rồi, năm ngày nữa mới về được.
Trương Nguyên vốn muốn cho Mục Chân Chân chạy trước để hắn có thể cùng Mao Giám thừa đi đối chất. Nếu có Cố Tế Tửu ở đây, hắn sẽ không bị thua thiệt. Hơn nữa Mục Chân Chân là một tỳ nữ nếu bị giải đến Thằng Khiên thính, lại bị quỳ xuống thẩm vấn thì thật vô cùng khó chịu. Nhưng giờ nghe nói Cố Tế Tửu không ở trong giám, hắn liền thay đổi ý định. Hắn không thể theo Mao Lưỡng Phong đi thẩm vấn được, không thể để bị thiệt trước mắt, liền cười lạnh nói:
- Thì ra là vậy, Cố Tế Tửu không ở đây nên ngươi lạm quyền dám làm trái pháp luật, gan ngươi cũng không nhỏ nhỉ.
Mao Lưỡng Phong phẫn nộ quát:
- Trương Nguyên, ngươi vi phạm nhiều điều giám quy, còn dám ngang ngược làm càn, coi khinh sư trưởng. Hôm nay không trừng phạt ngươi thích đáng thì sao có thể quản lý các giám sinh khác được.
Nói rồi y quay đầu hỏi:
- Gông chân lấy đã tới chưa?
Có người trả lời:
- Đã đi lấy rồi ạ.
Trương Nguyên nghe xong rất giận dữ, hắn vi phạm cái luật quái quỷ gì mà phải dùng đến gông chân, cho dù cuối cùng có thể vô tội và được phóng thích nhưng bị đeo gông trên người thì vô cùng nhục nhã. Tên họ Mao này chính là muốn dồn hắn vào đường cùng. Trương Nguyên lập tức nghiêng đầu hỏi Mục Chân Chân đang theo sát bên cạnh hắn:
- Có mang theo tiểu bàn long côn không?
Mục Chân Chân đáp:
-Dạ có mang theo.
Nói rồi cô xoay người thò tay tìm tít bên trong chiếc váy ướt đẫm, đai lưng bị kéo căng giãn ra, tiểu bàn long côn đã ở trong tay, một dài một ngắn, hai đầu bọc sắt, được mài bóng loáng.
Mao Giám thừa vừa nhìn thấy, vội vàng lùi ra sau hai bước, không dám đứng quá gần hai người Trương Nguyên và Mục Chân Chân. Ngoài mái hiên mưa vẫn rơi, Mao Lưỡng Phong kinh sợ nói:
-Trương Nguyên, ngươi dám kháng cự bản quan!
Trương Nguyên khinh miệt nói:
- Có gì mà không dám, ngươi đã dám lạm quyền làm trái pháp luật, thì ta cũng dám đánh vỡ cái đầu chó của ngươi.
Mao Lưỡng Phong ngó hai bên, người đông thế mạnh, Trương Nguyên chỉ có đứa tỳ nữ kia…tuy trong tay có hai đoạn đoản côn, nhưng có gì phải sợ. Y liên tục gật đầu nói:
- Được lắm, được lắm, làm nhục sư trưởng ngay trước mặt, thế là có thêm cả tội đi sung quân nữa. Ngươi nói ta lạm quyền làm trái pháp luật, ta cho ngươi biết, nếu không có chứng cớ xác thực ta cũng sẽ không huy động quan binh thế này.
Trương Nguyên thực sự đoán không ra mình bị y nắm thóp gì. Gặp Mục Chân Chân ở trường bắn, điều này không bị coi là phạm quy...Cũng không phải đưa người tới phòng số. Nhưng giờ không phải là lúc nói lí, quyền nói là của Mao Lưỡng Phong, Trương Nguyên hỏi:
- Có chứng cớ gì, bày ra tưởng dễ làm ta lo sợ mà nhận tội à?
Mao Giám thừa không giận mà ngược lại còn cười:
- Ha ha, tiểu tử ngươi thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mạnh miệng lắm, vậy để ta đây nói rõ cho ngươi biết, ngươi đang ở Quốc Tử Giám này học tập nhưng lại ra vào Tần Hoài kỹ viện. Bản quan đã có nhân chứng, xem ngươi chống chế như thế nào!
Trương Nguyên nhíu mày. Hôm đó từ cống viện thi xong đi ra, hắn cùng với Đại huynh, Tam huynh có đến Tần Hoài kỹ viện, ngay cả cửa của U Lan quán, Tương Chân quán cũng không vào. Mao Lưỡng Phong chắc không nói đến lần đó. . . Bởi vì khi đó Trương Nguyên còn chưa nhập Giám. Còn một lần nữa, hôm đó có hai vị Chung thái giám và Hình thái giám mời hắn đi du hồ Huyền Vũ. Lúc ấy, Vương Vi, Lý Tuyết Y đều ghé qua một lúc. Nhưng nếu Mao Giám thừa lấy chuyện hồ Huyền Vũ ra để vu cho hắn, thì đúng là tự gây nghiệt giết chết mình rồi, Mao Lưỡng Phong không ngu xuẩn đến như vậy chứ?
Hơn nữa, vào thời đó giám sinh cùng kỹ nữ ăn yến tiệc là chuyện bình thường, nói thẳng ra là có vi phạm giám quy, nhưng cũng không bị coi là chuyện nghiêm trọng, chỉ có một lời giải thích: một khi đã muốn vu tội cho ai, lo gì không tìm thấy tội danh. Mao Lưỡng Phong và Tống Thời Miễn sốt ruột không yên vì nghĩ kế hãm hại hắn, thừa dịp Cố Tế Tửu không ở Giám đường liền ra tay tước bỏ học tịch của hắn.
Mao Giám thừa thấy bộ dạng nhíu mày suy tư của Trương Nguyên, cười lạnh nói:
- Nhớ ra rồi hả, hai tên quy nô, một lớn một nhỏ, tên nhỏ đã chạy thoát được, tên lớn bị bắt, đã thừa nhận là người của Tương Thực quán.
- Đại nhân, gông xích mang tới rồi!
Một tên giám sai cầm cùm bằng gỗ và khóa sắt đội mưa chạy tới.
Mao Giám thừa liếc mắt nhìn gông xích, tay phải chỉ vào Trương Nguyên, quát:
- Gông tên giám sinh cặn bã làm nhục sư trưởng, tư cách bại hoại này lại cho ta !
Lại nói:
- Trói cả con tiện tỳ này lại. Đánh hai mươi roi trước rồi thẩm vấn, dám hành hung ở Quốc Tử Giám này, có đánh chết tại chỗ cũng đáng đời.
Trương Nguyên biết bên cửa kho có một cây tề mi côn. Cái đó ban đêm lão quân họ Chu dùng để đuổi chồn. Hắn lập tức lao mình đi vào lấy côn ra, giằng lấy tay Mục Chân Chân:
- Chân Chân, đi, ai dám ngăn cản cứ việc đánh.
Hai người chủ tớ nhảy xuống bậc thang, hai tên giám sai tiến đến ngăn lại, hai tên này chỉ có tay không. Trương Nguyên ở phía trước không đợi Mục Chân Chân động thủ, tề mi côn trong tay bổ ra đánh vào cổ vai trái của tên đứng bên trái, cùng lúc đó, tiểu bàn long côn của Mục Chân Chân xé gió chém ra, đánh ngã tên còn lại xuống đất.
Mao Giám thừa thấy Trương Nguyên thực sự dám đánh lại giám sai của Thằng Khiên thính, vừa sợ vừa tức, giận dữ kêu lên:
- Bắt lấy hắn, bắt lấy hắn.
Mười mấy tên giám sai và quân sĩ của Quốc Tử Giám lộn xộn đuổi theo. Bọn chúng chỉ mang theo dây thừng để trói và gông xích chân, chứ chưa từng nghĩ đến bắt một giám sinh cũng phải động tới đao thương. Lúc này thấy chủ tớ Trương Nguyên có mộc côn trong tay, xuống tay cũng vô cùng ác độc, hai tên giám sai ngã xuống đất kia đang lớn tiếng la hét, những tên khác cũng không dám đuổi đến quá gần, nhìn chủ tớ hai người đội mưa chạy như bay ra trường bắn. Đến lúc bọn chúng đuổi tới trường bắn, nhìn quanh vườn rau cũng không thấy bóng dáng Trương Nguyên đâu, hỏi lão quân gác cổng thì lão nói hai người đã ra khỏi vườn rau chạy ra ngoài rồi.
Bên ngoài chính là chợ cầu Trân Châu. Đám giám sai và quân sĩ không dám đuổi theo nữa, bọn chúng chỉ quản chuyện trong Giám, không có quyền đi bắt người bên ngoài Giám.
Mao Giám thừa toàn thân quan phục ướt đẫm chạy tới, quát lũ giám sai vô dụng, không bắt được Trương Nguyên tại chỗ làm Mao Lưỡng Phong rất không vui, rồi lại nghĩ: "Tên tiểu tử này nhục mạ sư trưởng, đánh giám sai, hai tội danh này chắn chắn hắn không thể chạy thoát, việc tước bỏ học tịch của hắn ở Quốc Tử Giám càng danh chính ngôn thuận, dù Cố Khởi Nguyên trở về cũng không thể nói gì cả.”
Mao Giám thừa đi tới bên cửa vườn rau, nhìn về hướng chợ cầu Trân Châu, mưa phùn dệt xiên, hai bên bờ cầu Trân Châu người đi đường rất thưa thớt, Trương Nguyên chủ tớ hai người tất nhiên là thoát được rồi.
Mao Giám thừa dẫn đám giám sai trở về Thằng Khiên thính, thay y phục hàng ngày, đang định đi gặp Tống Ti Nghiệp, chợt thấy một tên môn dịch từ ngoài cửa chạy tới bẩm báo rằng lại có người ở bên ngoài Giám yêu cầu gặp Trương Nguyên, Mao Giám thừa nói:
- Dẫn đến đây.
Chạng vạng hôm qua hai tên quân nô kia cũng ở bên ngoài Giám nhờ người chuyển lời muốn gặp Trương Nguyên…bị thủ hạ của Mao Giám thừa bắt, tên tiểu quân nô kia còn có chút võ nghệ, đánh ngã một giám sai rồi chạy trốn, chỉ bắt được một tên. Hỏi ra mới biết đấy là người của Tương Chân quán. Mao Giám thừa bèn đến bàn với Tống Ti Nghiệp ngay trong đêm, quyết định mượn việc này vu cho Trương Nguyên ngủ lại kỹ viện, đêm không về Giám đường, lại vừa hay Cố Tế Tửu không ở trong Giám. Tất cả đều là ý của Tống Ti Nghiệp, như vậy có thể nhanh gọn, dứt khoát, tước bỏ học tịch của Trương Nguyên.
Lúc ấy Mao Giám thừa lại hiến kế nói đợi sáng sớm ngày mai, lúc Trương Nguyên gặp tỳ nữ của hắn ở trường bắn thì hãy tiến hành bắt giữ, như vậy Trương Nguyên lại thêm một tội… Tống Ti Nghiệp gật đầu nói:
- Đúng vậy, Trương Nguyên kia cao ngạo, chắc chắn sẽ nói ra những lời vô lễ chống lại lệnh, tất cả ghi chép lại vào Tập Khiên sách, xem Tế Tửu đại nhân trở về bao che hắn như thế nào.
Hôm nay sáng sớm mưa rất to, Mao Giám thừa còn lo Trương Nguyên không ra trường bắn, hoặc là tỳ nữ kia không tới, nhưng ông trời chiều lòng người. Tất cả đều xảy ra đúng như dự đoán, Trương Nguyên và tỳ nữ ở trường bắn, Trương Nguyên quả thực ăn nói ngông cuồng, còn đả thương hai giám sai, tội này phải ngồi tù, có cãi thế nào cũng vô dụng. Chỉ có điều Trương Nguyên và tỳ nữ kia trốn thoát là nằm ngoài dự kiến của Mao Giám thừa, tuy nhiên cũng không làm hỏng đại cục. Dù sao việc tước bỏ học tịch của Trương Nguyên là điều chắc chắn, chỉ có điều là hắn thoát được một trận đòn.
- Đại nhân, người đã đưa tới. Vào đi, quỳ xuống, đây là Mao Giám thừa đại nhân.
Mưa vẫn đang rơi. . . Sắc trời âm u, Mao Giám thừa nhìn thấy một người đàn ông dáng người tầm thước đi tới. Người đàn ông kia tháo nón tre xuống, chừng hơn ba mươi tuổi, mặc áo giao lĩnh đuôi ngắn, diện mạo bình thường. Thần sắc y có chút cảnh giác, nhìn trái phải một lượt rồi tiến lên chắp tay trước ngực hành lễ, đang định mở miệng nói thì có tên giám sai quát:
- Quỳ xuống nói!
Người đàn ông kia hơi chần chừ rồi quỳ xuống, nói:
- Giám thừa đại nhân, tiểu nhân có việc muốn gặp giám sinh Trương Nguyên, xin đại nhân giúp cho.
Mao Giám thừa chậm rãi hỏi:
- Ngươi là ai? Gặp Trương Nguyên có chuyện gì?
Người đàn ông kia nói:
- Tiểu nhân là người hầu của bạn Trương tướng công, gia chủ sai tiểu nhân chuyển lời tới Trương tướng công, ngoài ra không còn việc gì khác.
Mao Giám thừa lại hỏi:
-Chủ nhân nhà ngươi là ai?
Người đàn ông kia không đáp, lấy ra một nén bạc giắt ở eo, không nói lời nào đặt trên đầu gối. Lúc này y mới mở miệng nói:
- Gia chủ của tiểu nhân họ Hình, là một thương nhân, muốn nhờ Trương giám sinh viết cho một bài văn chúc thọ. Xin đại nhân giúp đỡ cho.
Người đàn ông kia gặp quan không sợ, vẻ mặt khá điềm tĩnh, tuy là quỳ nhưng lại có một thứ khí chất ngút trời. Điều này làm cho Mao Giám thừa thấy rất không vừa mắt, liếc nén bạc trên đầu gối người đàn ông một cái, quát:
- Đút lót ngay tại Giám đường thì bị tội gì! Nói, chủ nhân của ngươi là ai?
Người đàn ông kia đã biết giám thừa này cố ý làm khó dễ mình, liền nhặt bạc lên bỏ lại vào túi giắt ở thắt lưng, đứng lên nói:
- Đây là bạc tiểu nhân làm rơi xuống đất đấy, giờ nhặt lên, chưa đút lót cho ai.
Mao Giám thừa cảm giác mình bị làm trò cười, giận dữ quát:
- Lời nói và việc làm của ngươi khả nghi, tới đây chắc chắn có bí mật không thể cho ai biết, giam giữ lại trước, đợi bắt được Trương Nguyên, thì chân tướng sẽ rõ ràng. Quỳ xuống.
Người đàn ông kia không quỳ, sắc mặt đanh lại, hỏi:
- Trương tướng công phạm vào chuyện gì?
Mao Giám thừa đáp:
- Trương Nguyên nhiều lần phạm Giám quy, hôm nay còn nhục mạ sư trưởng, ẩu đả giám sai, sắp bị tước bỏ học tịch.
Thần sắc người đàn ông kia lập tức giãn ra, nói:
- Thì ra là thế, nói như vậy Trương tướng công đã không ở trong Giám đường rồi sao?
Mao Giám thừa thấy người đàn ông kia thái độ khinh mạn, không còn cung kính như lúc ban đầu, lại đứng thẳng không quỳ, liền ra lệnh tả hữu bắt người đàn ông kia lại trách tội.
Hai tên giám sai đang định tiến lên tóm lấy, người đàn ông kia vẫn nén giận, lúc này không thể nhịn thêm được nữa, giận dữ quát lên một tiếng:
- Làm phản rồi.
Nói rồi chân phải y đá liên hồi làm hai tên tay sai kia ngã xuống đất, sau đó tiến lên vài bước, túm cổ áo Mao Giám thừa nhấc lên, tay kia sờ bên hông mình lấy ra một thẻ bài hình chữ nhật, đưa tới trước mặt Mao Giám thừa, quát:
- Trợn to mắt chó của nhà ngươi lên mà nhìn cho rõ. Bát phẩm tiểu lại, dám bắt ta quỳ lạy ư, đồ chó không biết sống chết!
Mấy tên sai dịch không nghĩ đến sẽ phát sinh chuyện này, Giám thừa đại nhân đã bị người ta tóm cổ rồi, nhất thời hoảng hốt lúng túng, không dám tiến lên, chỉ nạt nộ uy hiếp.
Gã đàn ông kia đem thẻ bài quơ quơ trước mắt Mao Giám thừa, quát:
- Nhìn rõ chưa?
Mao giám thừa run giọng nói:
- Hạ quan thấy rõ rồi.
Gã đàn ông kia không đợi y nói xong, giáng ngay một bạt tai vào mặt Giám thừa đại nhân, rồi ấn y ngồi lại vào ghế, hỏi:
- Vị Trương tướng công kia đi hướng nào?
Mấy tên giám sai ngơ ngác nhìn nhau, không biết người đàn ông kia lai lịch gì, không ngờ Giám thừa đại nhân lại tự xưng hạ quan, đã bị đánh còn không dám hé răng. Một người đáp:
- Trương tướng công đi ra khỏi Giám từ chỗ vườn rau ạ.
Người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng, đội nón tre lên, quay đầu lại liếc nhìn chằm chằm Mao Giám thừa đang ngồi trơ ra đó rồi quay người đi nhanh.
Mấy tên sai dịch lúc này mới tiến lên đỡ Mao Giám thừa lên, mũ quan của Mao Giám thừa bị đánh bay hết cả, sưng đỏ nửa bên mặt, vẻ mặt ngu dại, phải lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, sửa sang lại áo mũ, than thở đi gặp Tống Ti Nghiệp. Dọc đường còn đi nghiêng ngả lảo đảo, mất hồn mất vía, tựa như bị gã đàn ông kia tát cho một cái làm bay mất hồn vía vậy.
Dinh thự của Ti Nghiệp nằm bên cạnh vườn rau Quốc Tử Giám. Khi Mao Giám thừa cầu kiến, ngũ phẩm Tống Ti Nghiệp đại nhân vừa mới dùng điểm tâm xong. Lường trước Mao Lưỡng Phong đã bắt được Trương Nguyên, giờ đến bẩm báo với mình, không ngờ vừa nhìn xuống dưới, thấy má trái của Mao Lưỡng Phong sưng lên, thần sắc hoảng sợ, bất chấp cả lễ tiết, ghé sát vào nói:
- Tống đại nhân, tai họa rồi, hạ quan tưởng rằng gã đàn ông kia chỉ là một nô bộc, nào ngờ đó là thất phẩm chưởng ban Đông Quảng, hạ quan lại còn bắt ông ta phải quỳ nữa. Tống đại nhân, chuyện này phải làm thế nào mới được đây!
Tống Thời Miễn chả hiểu gì cả, chán nản trừng mắt nhìn Mao Giám thừa:
- Nói chuyện thì đứng xa ra một chút.
Mao Giám thừa bước lui hai bước, bảo Ti Nghiệp đại nhân lệnh cho đám tả hữu lui ra y mới dễ nói chuyện.
Tống Thời Miễn nhíu mày lệnh cho đám người hầu lui ra, sau đó nghe Mao Giám thừa kể chuyện sáng nay, nghe kể thôi mà Tống Thời Miễn cũng ngây ngẩn cả người.
Trương Nguyên kéo Mục Chân Chân chạy ra khỏi vườn rau Nam Kinh Quốc Tử Giám, chạy đến bên cầu Trân Châu, quay đầu lại thấy Mao Giám thừa vẫn chưa đuổi đến, mưa lại rơi không ngừng, thấy dưới gầm cầu có thể ẩn thân trú mưa, bèn xuống dưới chân cầu, đem tề mi côn trong tay ném xuống nước, nói:
- Chân Chân, hôm nay may là cô tới, bằng không ta một thân một mình sợ không thoát được, tên ôn quan mặt tím kia đã muốn bắt ta từ lâu.