Nhưng nghĩ lại, phải chăng lúc trước không nên đắc tội với Đổng Kỳ Hưng và Uông Nhữ Khiêm. Trương Nguyên thầm nghĩ: "Ta vẫn sẽ làm y hệt như ban đầu, ta muốn cố gắng hướng về phía trước nên không thể làm vừa lòng tất cả mọi người được, nếu đi đâu cũng làm cái đuôi của người khác, giấu tài, vậy cho dù một ngày kia có thể lăn lộn đến địa vị cao, nhưng một chút sắc bén cũng không có thì chỉ là cái xác không hồn mà thôi.”
Mục Chân Chân thấy bên kia bình phong thiếu gia trằn trọc đã lâu rồi vẫn còn chưa ngủ , liền nhẹ giọng kêu:
- Thiếu gia.
Trương Nguyên đáp:
- Chân Chân chuyện gì vậy?
Mục Chân Chân nói:
- Thiếu gia cứ thoải mái đi, không nên suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi sớm một chút.
Trương Nguyên "Ừ" một tiếng, một lát sau, nói:
- Chân Chân, đến bên ta.
Mục Chân Chân vội vàng hạ giọng nói:
- Thiếu gia, không được, thái thái dặn dò tiểu nữ không thể để cho thiếu gia... Cái đó, đề phòng tổn hại tinh thần, ảnh hưởng cuộc thi.
Trương Nguyên cười “híc” lên một tiếng, mẫu thân thật sự rất quan tâm mình , việc này cũng muốn quản, thảo nào mấy ngày này Mục Chân Chân mỗi đêm từ sớm đã nằm ngủ ở bên kia, nói:
- Tướng tại ngoại, quân mệnh hữu sở bất thụ, Chân Chân qua đây.
Mục Chân Chân "ư" một tiếng, không thể tuân lệnh của Trương mẫu Lã thị rồi, mặc tiểu y, trần trụi đi tới, thân mình cao gầy lúc này chỉ giống như con mèo nhỏ tiến vào chỗ Trương Nguyên, bị Trương Nguyên ôm vồ ôm lấy, cô run rẩy nói:
-Thiếu gia, ngày mai phải đi thi nữa.
Trương Nguyên đưa tay chộp tới trước bộ ngực đẫy đà của cô, nói:
- Không phải là sáng mai thi, mà là rạng sáng ngày hôm sau.
Mục Chân Chân bất an nói:
- Thiếu gia, sẽ tổn hại thần khí đó.
Trương Nguyên cười nói:
- Không có chuyện đó, nếu không không tổn hại thần mà ngược lại càng có tinh thần, Chân Chân không cảm thấy sao?
Thiếu gia luôn hùng biện có lý, Mục Chân Chân không lên tiếng, thân mình dần dần nóng lên dưới sự âu yếm của thiếu gia, kêu lên.
Trương Nguyên xoay người lên trên, tên đã trên cung, cúi người bên tai cô hỏi:
- Chân Chân, nàng có muốn không?
Mục Chân Chân chần chừ một chút, thành thành thật thật đáp: "Ừ, muốn.
Ẩm ướt, mở ra, đón nhận.
Trường khu trực nhập, chi kết liên lý, điên loan đảo phượng, khúc tận vu phi, tận hứng tình ái là phương pháp tốt nhất để giảm bớt áp lực.
Đêm nay Trương Nguyên ngủ rất ngon. Tiếng chuông buổi sáng của thành Hàng Châu gióng làm tỉnh giấc, mở mắt đã nhìn thấy đôi mắt xanh thẳm của Mục Chân Chân đang nhìn hắn, nói:
- Thiếu gia, còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi.
Trương Nguyên mỉm cười nói:
- Tốt, vậy nàng ngủ cùng ta.
Mục Chân Chân cảm thấy thiếu gia không an phận rồi, vội đáp:
- Không được, không được, thật sự không được.
Rồi trốn đi.
Trương Nguyên cười ra tiếng, nói:
- Ta không phải không biết kiềm chế như vậy, ừ, ta cũng không ngủ nữa, giờ cảm thấy tinh thần rất tốt, ngủ tiếp có khi lại mơ mơ màng màng. mưa đã tạnh rồi ư, tốt lắm, ông trời phù hộ, lúc đi thi đừng mưa.
Trương Nguyên thức dậy, luyện hai lần Thái Cực Quyền ở đầu thuyền, sau đó đem một chiếc lò đất nhỏ ra, nhóm lửa nấu cơm, Mục Chân Chân tủm tỉm cười đứng một bên nhìn, cũng không giúp đỡ.
Vương Bính Lân thức dậy đi ra, "HAAA" một tiếng nói:
- Giới Tử đã bắt đầu luyện tập, ta cũng luyện.
Hoàng Tôn Tố, Trương Đại, Kỳ Bưu Giai ở thuyền bên cạnh cũng mỗi người một cái bếp lò đang thổi lửa nấu cơm. Rạng sáng vào trường thi hương, phải tới nửa đêm giờ Tuất mới ra, gần một ngày một đêm, nếu chỉ ăn điểm tâm nguội, lại không có nước ấm uống, sẽ rất khó chịu, chắc chắn khi viết văn bị ảnh hưởng, nếu khoa trường cho phép mang bếp lò vào, có thể làm chút đồ ăn nóng ăn đương nhiên càng tốt.
Chỉ có Nghê Nguyên Lộ, ngại bếp lò bẩn, nói:
- Ta chỉ ăn bánh nguội nước lã, ta cũng đã luyện tập nhiều ngày rồi.
Văn Mạt muốn nói câu gì đó, nói cái gì bây giờ, trời lạnh rồi trời lạnh rồi, mùa thu đẹp.
Trương Thiên Công thật sự không chơi đẹp, mùng tám tháng tám hôm đó, ban ngày vẫn sáng sủa đấy, chập tối đã bắt đầu tí tách mưa rồi. Nhưng đối với các thí sinh mà nói, tuy rằng trời mưa sẽ có chút không tiện, nhưng trận mưa này cũng không phải ở mình chỗ ai, tất cả mọi người đều bất tiện, cũng không sao. Cần một hoàn cảnh công bằng, chỉ cần công bằng, mặc cho có tồi tệ thế nào cũng có thể chịu.
Trương Nguyên lại không có cái công bằng đó, ngày mùng tám hôm đó hắn không được yên, lời đồn mua chuộc duyệt quyển quan vẫn còn ảnh hưởng đến hắn. Hàn Xã xã viên không ngừng đến hỏi "Nhất triều bình bộ thượng thanh thiên" là thật hay giả. Tuy rằng Trương Nguyên sớm đã có phòng bị, viết một trang giấy dán ở đầu thuyền giải thích, nhưng vẫn là có người muốn gặp tận mặt hỏi cho rõ ràng, Trương Nguyên bảo sư huynh Vương Bính Lân đến thuyền Trương Đại, tránh cho sư huynh bị ảnh hưởng, còn hắn thì sao, ừ, coi như tất cả chuyện này là tôi luyện đi, trời muốn thử thách lòng người thôi.
Chạng vạng tối, cuối cùng thì không còn ai tới quấy rầy nữa. Khúc sông này neo đậu hơn mười chiếc thuyền dưới bóng hoàng hôn lẳng lặng như ngủ trong mưa phùn. Có lẽ thí sinh trên thuyền đang ngủ thật, nghỉ ngơi dưỡng sức mà. Trương Nguyên kiểm tra lều chõng một lần, đồ dùng, bếp lò, bát sứ, đồ ăn, than củi, vải dầu, kiểm tra không có gì sai sót, bèn mặc nguyên áo nằm xuống, nhắm mắt dưỡng thần, trên thuyền Mục Chân Chân và mấy người khác đều đi lại rón ra rón rén, ngoài thuyền trời tối nhanh, hạt mưa rơi như mặc thủy, rơi không ngừng, phủ lên núi non trời đất một màu đen đặc thâm trầm.
Sau hai hồi trống, Trương Nguyên ngồi dậy, Mục Chân Chân đang ở ngoài khoang thuyền nghe thấy động tĩnh, lập tức tiến vào thắp sáng đèn, hỏi:
- Thiếu gia, nghỉ ngơi thật tốt chưa?
Trương Nguyên nói:
- Tốt lắm Chân Chân, đi chuẩn bị nước đi, ta muốn tắm rửa.
Tắm nước nóng xong, ăn một chén lớn bánh nhân thịt , bánh Chân Chân làm đấy, hợp khẩu vị của Trương Nguyên nhất. Khi Trương Nguyên ăn biển thực Mục Chân Chân giúp hắn chải tóc, Trương Nguyên nói:
- Búi qua loa thôi, đợi khi sưu kiểm thì lại phải xõa tóc.
Mục Chân Chân không nghe, vẫn búi tóc cho Trương Nguyên khá chặt, nhìn rất khí thế.
Thuyền Trương Đại bên cạnh đang gọi:
- Giới Tử lại đây cùng nhau ăn bánh Các lão.
Trương Nguyên đẩy cửa ra đáp:
- Đại huynh, đệ đã ăn rồi, mọi người ăn đi.
Mưa bay vào, vội vàng đóng cửa sổ.
Giờ tý sơ khắc mưa phùn, Trương Nguyên, Trương Đại, Kỳ Bưu Giai, Vương Bính Lân, Chu Mặc Nông, Hoàng Tôn Tố, Nghê Nguyên Lộ tới ngoài cửa đông của trường thi Hàng Châu. Thiệu Hưng phủ tám huyện, mỗi huyện đều có một dãy bài đèn dài, trên chụp đèn viết tên thí sinh, bởi vì trời mưa, tên viết trên chụp đèn có chút không rõ. Để đề phòng mưa nhỏ hắt cao, đèn lồng chân cao được treo ngay trên đầu người, đám đông phía trên có biển đèn, ồn ào kiêu ngạo, lấp lánh lập lòe.
Giờ mưa cũng nhỏ, Trương Nguyên cầm chiếc ô trong tay đưa cho Mục Chân Chân, lấy khảo lều chõng từ tay Lai Phúc và số đồ vật được buộc cùng như lò bát, đeo lên lưng. Kỳ Bưu Giai mười bốn tuổi, đeo mấy thứ này trên lưng khá mất sức, nhưng lúc này cũng không có ai có thể giúp hắn. Ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
Đi thi, đi tiễn, ai cũng chen chúc như thể cố chen lên trước là có thể đỗ cao vậy. Việc xếp hàng vốn là để vào chỗ được nhanh hơn, thời gian vẫn đủ, nhưng chỉ có điều người ta vẫn cứ chen chúc. Mấy người đi tiễn này cũng không lùi ra, vô cùng lộn xộn. Trương Nguyên, Trương Đại, Chu Mặc Nông che chở cho Kỳ Bưu Giai, để cho hắn không bị ai chen. Bốn người cùng nhau chen đến ngoài cửa đông thấy Huyện trưởng dưới đèn, gặp nho học Chu Huấn Đạo huyện mình đang ở dưới đèn bài tiếp đón thí sinh ở Sơn Âm tề tựu, Tôn giáo thụ bị điều động đến nội bố, phân đến các phòng chuẩn bị chấm bài thi.
Đợi khoảng một khắc, giám môn quan mở cửa Đông, đề điều quan Chiết Giang Bố chính sử Hà Như Thân tự mình điểm danh, học quan của Thiệu Hưng phủ bát huyện đứng dưới mấy chiếc đèn lồng sáng trưng, phân biệt thí sinh huyện mình, điểm danh, xác nhận không có lầm, rồi vào cửa sưu kiểm. Phụ trách sưu kiểm chính là doanh binh Hàng Châu. Cả đời chỉ có một cơ hội làm công việc này, phải làm thật tốt. Cởi áo, xõa tóc, cởi tấtkhông thiếu cái nào. Bút, mực, nghiên mực, đồ ăn trong hộp để trong lam khảo đều phải kiểm tra xem, vải dầu phải trải ra soi dưới ngọn đèn, coi xem mặt trên có bút tích gì hay không.
Trương Nguyên giờ đã không giống như khi thi huyện. Lân đầu đi thi, khi bị lục soát cảm thấy khuất nhục mà tức giận. Lần thi này nhất định phải vượt qua, khổ ngã tâm chí, lao ngã cân cốt, là vì ngày đó đã nhận ra, chỉ có bản thân mình hiểu rộng như vậy, hơn nữa, không lục soát cũng không được, sức hấp dẫn của công danh cử nhân quá lớn, dục vọng của con người bành trướng ngay cả lễ nghĩa, liêm sỉ mà thánh hiền dạy bảo đều không thể trói buộc được. Giống như một sinh viên tốt nghiệp đại học tham gia cuộc thi công chức, một khi qua cửa rồi, có thể làm cục trưởng thậm chí Huyện trưởng, vẫn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, không lục soát nghiêm có thể được không. Ngay phía trước Trương Nguyên, một thí sinh ở Sơn Âm bị doanh binh tìm ra một chồng giấy lá vàng viết chữ cực nhỏ dưới nghiên mực, bị lôi ra ngoài mang gông đứng trước mọi người ở Long Môn. Trương Nguyên nhớ rõ năm kia khi thi thử ở phủ có một lão nho sinh cũng dùng trò này để gian dối, bị bắt được tại chỗ, xem ra Thiệu Hưng bọn họ khá thịnh hành trò này.
Hai ngọn nến Trương Nguyên mang không được nhận lại, quân sĩ nói sẽ lấy ngọn nến, không cho phép thí sinh tự mang vào. Trương Nguyên búi xong tóc, thu thập áo mũ, cầm khảo lam và lò bát, hộp đồ ăn, nhận được chiếu cỏ và mười hai tờ giấy, xem số hiệu mình được phân, là hàng chữ "Long" phòng số sáu. Trường thi Hàng Châu quy mô lớn, được mệnh danh là "thiên địa huyền hoàng vũ trụ hồng hoang", có mười gian chữ hiệu, mỗi chữ hiệu có mười phòng thi, có thể chứa được đồng thời mười ngàn thí sinh dự thi.
Trương Đại đã đi vào trước, Kỳ Bưu Giai đi theo phía sau Trương Nguyên, cũng qua sưu kiểm, Trương Nguyên hỏi hắn:
- Hổ Tử, ngươi ở phòng nào?
Kỳ Bưu Giai ra sức mang khảo lam và đồ vật, buồn bực nói:
- Ta ở hãng chữ Long phòng số một.
Trương Nguyên "Ách" một tiếng, thầm nghĩ: "Hổ Tử thật thê thảm, bên cạnh phòng số một chính là nhà vệ sinh công cộng, cho nên phòng số một bị gọi là 'thỉ hào’. Bị phân đến phòng này xem như xui tận mạng, an ủi nói:
- Bây giờ trời lạnh, trời lại là mưa dầm, sẽ không quá hôi đâu, đệ chỉ nên chuyên tâm vào bài thi là được, ăn bào ngư thôi, chứ không ngửi mùi hôi của nó.
Lại nói:
- Ta cũng là hàng chữ Long.
Kỳ Bưu Giai "Ừ" một tiếng, trong lòng thần đồng thiếu niên này rất không vui.
Đi qua hai tầng cửa chính, sẽ thấy ba tầng mái cong vút của Minh Viễn lầu, khí tượng hùng vĩ. Tòa nhà này nhìn từ trên cao xuống, giám thí quan, tuần xước quan có thể lên đây nhìn ra xa, xem xét thí sinh có tự ý hành động qua lại hay không, người chấp dịch có đưa cho thí sinh thứ gì hay không.
Qua Minh Viễn lầu, ở chính giữa là đại sảnh Thất doanh của Chí Công đường, hai bên câu đối viết: "Hào liệt đông tây, lưỡng đạo văn quang tề xạ đấu; liêm phân nội ngoại, nhất hào quan tiết bất thông phong." Chí Công đường này là nơi khảo quan làm việc, chuyên cung phụng cho khảo thần, nghe nói khảo thần chính là tam quốc Trương Phi. Tại sao là Trương Phi mà không phải Quan Nhị ca, không ai có thể nói rõ. Trước mặt khảo thần còn giương một lá đại hồng kì lên, trên viết tám chữ to " Hữu oan báo oan hữu cừu báo cừu ". Đây là để tiếp đón oan quỷ đến báo thù, nghe nói thí sinh làm chuyện thất đức thương thiên hại lí sẽ bị oan quỷ quấn thân, sẽ viết tội của mình trên bài thi mà không biết. Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết của Đại Minh triều hai trăm năm nay, chưa từng thấy thí sinh nào không viết bát cổ văn lại viết thư nhận tội. Nhưng như vậy, không khí của khoa trường vừa nghiêm khắc lại âm trầm, hơn nữa lúc này vẫn chỉ là canh ba, bốn.
Hai bên lối đi giương cao đèn lồng, mưa bụi bay múa trong ánh đèn, từng hàng số phòng trong đêm tối quả thực nhìn không thấy được. "Long" tự xếp thứ bảy trong số ngàn tự, Trương Nguyên và Kỳ Bưu Giai tìm qua từng dãy, qua "Tường" tự, đã đến, từng đầu chữ đều có cửa vào, trước cửa có quân sĩ trông coi, nhìn bài số của hai người bọn Trương Nguyên, bảo hai người đi vào. Đầu chữ có mười gian phòng, có một lối nhỏ rộng bốn thước, tường cao tám thước, treo hai ngọn đèn lồng một ở đầu một ở cuối, còn có hai vại nước, cái này là dùng để cứu hoả, mười hào quân ở đang chờ, thi hương là cuộc thi hết sức nghiêm ngặt, mỗi thí sinh còn có một quân sĩ trông coi, gọi là hào quân.
Phòng số mười ở phía ngoài cùng, phòng số một ở tận cùng bên trong. Kỳ Bưu Giai gật đầu với Trương Nguyên một cái, đeo lam khảo và đồ vật đi vào bên trong. Trương Nguyên đứng trước phòng số sáu của mình, hào quân trước ngực, phía sau lưng in chữ "Lục" thấy hắn, hỏi:
- Tướng công họ gì?
Trương Nguyên cười nói:
- Họ Trương, mong vị quân đại ca đây chiếu cố nhiều hơn.
Tên hào quân này nghe Trương Nguyên xưng hô với hắn là "Quân đại ca", liền tươi tỉnh, cười toe toét miệng rộng nói:
- Không có gì, Tướng công chỉ cần để ý bài thi, mấy việc vặt như đốt bếp lò, nấu nước tiểu nhân sẽ làm thay tướng công.
Trương Nguyên nói:
- Không dám làm phiền, tại hạ không mang tiền bạc để tạ ơn.
Vào khoa trường sao có thể mang tiền bạc được, muốn đút lót sao.
Hào quân nói:
- Tướng công nói gì vậy, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.
Trương Nguyên cảm ơn hắn, đem lò đất để ở trước cửa, cầm lam khảo vào phòng thi. Phòng thi này trước thấp sau cao, phòng thấp gió lùa, đi vào phải xoay người cúi đầu, phòng thi sâu bốn thước, chiều rộng ba thước, cao sáu thước. Nương theo ánh sáng mờ mờ của đèn lồng, Trương Nguyên nhìn thấy hai khối gỗ thông bản dọc dày đến một tấc dựng ở bên cạnh, liền đem một tấm ván gỗ lớn đặt dưới nền làm giá, đây là bàn viết, một khối khác hẹp một chút làm tấm ván gỗ lót ở dưới nền gạch, đây là chỗ ngồi, cực kỳ đơn sơ. Hai khuỷu tay không có cách nào hoàn toàn duỗi ra được, nhưng đã từng nếm trải quaviệc ngồi cùng ghế ở thi huyện, thi phủ, phòng thi cho một người thế này đương nhiên là rất tốt rồi.
Nền gạch rất ẩm ướt, phòng thi này có thể bị mưa dột một chút, Trương Nguyên liền đem vải dầu đính lên xà nhà, che khuất cái bàn viết chữ kia là được, bài thi tuyệt đối không được để bị nước làm ẩm, nếu không là đi thi vô ích rồi.
Đã làm xong mấy cái đó, nghe được tiếng cánh cửa của dãy phòng thi hàng chữ "Long" đã sập, điều này cho thấy toàn bộ mười thí sinh hàng chữ "Long" đã đến đông đủ. Lúc này mới là canh bốn, còn hơn một canh giờ nữa là sáng, lúc này cũng vẫn chưa phát đề thi, Trương Nguyên liền đem hai khối gỗ thông ghép vào, nằm nghiêng ở phía trên, mặc kệ ngủ được hay không, dưỡng tinh thần trước. Đang mơ mơ màng màng có chút buồn ngủ, thì nghe được tiếng trống trận của Minh Viễn lầu cách đó không xa, có một giọng đang khàn khàn gọi "Hữu oan báo oan hữu cừu báo cừu", hô một lần, rồi lại hô một lần nữa.
Trương Nguyên ngồi dậy, thì thào mắng:
- Toàn là gây sức ép cho người ta mà, làm thế này thì phải thần kinh vững cỡ nào mới có thể ngủ được, chẳng lẽ là đang khảo nghiệm tố chất tâm lý của sĩ tử!
Trương Nguyên vừa mắng vừa cười, lắc đầu, rồi lăn ra ngủ, vừa mới ngủ, thì hào quân kia đã kêu:
- Tướng công mau dậy đi, đề thi đến rồi.
Trương Nguyên nhanh chóng ngồi xuống, chỉ thấy trời mới tờ mờ sáng, trong tay hào quân kia cầm một tờ đề rộng một thước vuông, giấy mầu hơi vàng, nhận lấy nhìn lên, mặt trên in bảy hàng chữ, đúng là thủ tràng thất đề, đề mục là "Câu nói của Úy đại nhân Úy Thánh Nhân" .
Khoa Quý Mão năm Gia Tĩnh thứ hai mươi hai, sau vụ án làm rối kỉ cương khoa trường, quy định hai giờ trước khi bắt đầu thi, đề thi do chủ khảo, phó chủ khảo, giám lâm quan cùng khảo quan lâm thời cùng giở sách quyết định, lật một trang bất kì, ra đề ngay trong trang đó, thợ thủ công của nội liêm lập tức khắc tự in ấn, lập tức phân phát, như vậy tiết lộ đề thi cũng rất khó, đương nhiên như vậy cũng không phải là không có khả năng gian dối.
Nhìn đến đề mục, tất cả những bất an, sầu lo, không yên, nôn nóng của Trương Nguyên lúc trước đều tan thành mây khói, kiên trì không ngừng luyện bát cổ giúp hắn nhanh chóng bắt tay vào viết, mở đề, mở đề, trước tiên phải mở đề ra trước.
Trương Nguyên trước tiên xem hết một lượt bảy câu hỏi, tứ thư đề, "Luận Ngữ", "Mạnh tử ", " đại học ", " trung dung " mỗi đề một câu, quyển kinh" xuân thu " ba câu.
Nhìn kĩ đề mục, Trương Nguyên kê bàn ghế ra trước, sau đó đi giải, nhìn thấy Kỳ Bưu Giai đang ngồi ở bàn gần nhà vệ sinh, thí sinh vào trường thi không thể nói chuyện với nhau, hai người liếc nhau, mỉm cười gật đầu một cái.
Trương Nguyên nhìn đến có một vài thí sinh đã cấp bách bắt đầu mài mực viết văn rồi. Bảy quyển sách bát cổ văn đó, đích xác phải nắm chặt. Trương Nguyên cũng không vội, hắn trở lại phòng thi của mình, nhóm bếp lò trước, tên hào quân kia muốn tới giúp, hắn khách khí khéo léo từ chối rồi, mượn ngọn đuốc, đốt than củi, bắt đầu nấu cháo Bát Bảo. Trong thời gian nấu cháo Bát Bảo hắn tranh thủ thời gian mài mực. Vẻ mặt tỏ ra như đang làm hết tất cả mấy chuyện này, nhưng đầu óc lại ở cấu tứ đầu nghệ "Câu nói của Úy đại nhân Úy Thánh Nhân", đã mài xong mực, đầu nghệ ở trong đầu đã thành, liền cầm bút lên viết: " Canh trưng quân tử chi sở úy, do thiên mệnh nhi kiêm cập chi dã".
Đề thi này như nhất kiếm tây lai thiên nhai (một nhát kiếm từ hướng tây giáng xuống, phá nát ngàn tảng đá), cực có khí thế, có hiệu quả, Trương Nguyên viết không ngừng, thừa đề, khởi giảng, cổ cổ tương đối, cháo Bát Bảo nấu xong, đầu nghệ của hắn cũng làm tốt lắm, hơn ba trăm chữ, cố ý xoá và sửa mấy chỗ, quyển nháp đã ra dáng quyển nháp, nếu như không sai một chữ, sẽ bị nghi ngờ trước đó được biết đề thi rồi. Tuy nói quân tử không lay động, nhưng chú ý tiểu tiết một chút, khôn khéo một chút, sẽ tránh được một chút phiền toái không cần thiết.
Sự quan trọng của đầu tràng đầu nghệ không cần nói, Trương Nguyên không dám khinh suất, chế nghệ của hắn làm thanh lịch thuần khiết, hữu quy hữu quang, văn phong trôi chảy, đây đúng như Tiền Khiêm Ích ca ngợi "Dĩ cổ văn vi thì văn" (lấy cổ văn làm thời văn). Hơn nữa tư tưởng trong văn của Trương Nguyên cũng rất chính thống, bởi vì bài thi phải được duyệt quyển quan xem qua trước, duyệt quyển quan viết lời bình, đề cử lên cấp phòng quan, phòng quan thấy tốt, viết lời bình đề cử cho Phó chủ khảo, sau đó do chủ khảo quan Tiền Khiêm Ích định đoạt. Nếu giống như Từ Quang Khải tạp tâm học như vậy, thích nói, gặp phải duyệt quyển quan có tư tưởng cổ hủ trước liền không qua, cũng không thể hy vọng ký thác vào Tiền Khiêm Ích đến các phòng lục soát. Những giai thoại như vậy về Thầy Tiêu và Từ sư huynh không hay có, hay có là rất nhiều bát cổ danh gia từng thi rớt.
Trương Nguyên xem cho ngấm, bát cổ văn là nước cờ đầu, khoa trường cũng không bắt phát biểu, giải thích độc đáo, là sân khấu để biểu đạt tư tưởng của chính mình, muốn tuyên dương tư tưởng lập dị thì ở ngoài trường thi, trong trường hợp khác. Ở trong này, chỉ cần làm ra bát cổ văn có thể qua cửa là được, người thời cuối nhà Minh coi trọng tính nhân văn, rất nhiều người tài trí chống lại truyền thống nho học, cự tuyệt bị tẩy não, cho nên thường thường khi viết văn tài hoa lộ ra, tung hoành thoải mái, nỗ lực phát huy, đương nhiên là có trúng cao, hơn nữa thường thường đỗ đầu, giống như Từ Quang Khải vậy, nhưng phần lớn là khổ vì trường lớp giống như Từ Văn Trường, Văn Chấn Mạnh, Phùng Mộng vậy. Nhưng Trương Nguyên hoản toàn không phải là bị truyền thống nho học tẩy não đến nỗi không có tư tưởng của chính mình. Hắn đi vào được lại có thể đi ra được, chỉ có một mục đích, chính là qua kì thi hương.