Cho nên đối với sĩ tử bình thường mà nói, sử dụng thời gian một ngày để làm bảy đề văn là rất gấp, nhưng Trương Đại, Trương Nguyên, Kỳ Bưu Giai đều là người tài nổi danh, Chu Mặc Nông còn hơi châm chước, nhưng cũng không chậm, buổi sáng ba câu, buổi chiều bốn câu, vẫn còn thời gian rỗi.
Ngày kế thì làm năm câu phán từ, dùng thể biền ly, mỗi câu khoảng trăm chữ, mô phỏng, sáng chế một đoạn, không ít hơn ba trăm chữ.
Ngày thứ ba thi sách, làm năm đề, không hạn chế dài ngắn.
Mỗi đêm, bốn người ở cùng nhau bình luận văn của nhau, khi bình luận văn của một người, ba người kia liền lần lượt làm như là phòng quan, Phó chủ khảo và chủ khảo, phải viết lời bình luận. Sau ba ngày liên tục làm bài, nghỉ một ngày, ngày hôm đó chỉ để nghiên cứu thi văn của Tiền Khiêm Ích, chủ yếu là Trương Nguyên giảng, Trương Nguyên đã đọc qua toàn bộ bản thảo của Tiền Khiêm Ích, hắn tổng kết: đặc điểm học thuật, tư tưởng của Tiền Khiêm Ích là cùng kinh học cổ, trở về căn nguyên của học thuật, kinh thế trí dụng, xây dựng lại cương thường và các nội hàm khác.
Mặc kệ ngày sau Tiền Khiêm Ích có ngứa da đầu hay không, nước quá lạnh, lúc lâm chung có hối hận vì không chết ngày Ất Dậu để toàn danh tiết hay không, bây giờ Tiền Khiêm Ích mới ba mươi bốn tuổi, tài văn chương hơn người, lòng ôm chí lớn, lấy phong khí của Lưỡng Hán học để sửa chữa thói nói suông nông cạn đã phá hỏng học thuật cổ, làm cho thế đạo bất công và quốc sự không thịnh vượng.
Thông qua bước đầu nghiên cứu bộ sưu tập thi văn của Tiền Khiêm Ích, Trương Nguyên đã hiểu rõ được khuynh hướng tư tưởng, sở thích văn phong của Tiền Khiêm Ích. Tư tưởng Tiền Khiêm Ích cực kỳ tạp nham, không sách nào không đọc, đã thuần Lưỡng Hán rồi lại chịu ảnh hưởng lớn của Dương Minh tâm học, kinh Phật, đạo tạng và chư tử Tiên Tần. Thi văn có thể đột phá ra khỏi kiểu mô phỏng một cách cứng nhắc phục cổ phái, kiểu phiến diện của phái Cánh Lăng, kiểu nông cạn của phái Công An, văn phong rộng lớn dày dặn, có thể kết hợp được học vấn và tính cách rất tốt, tung hoành khúc chiết, không bị phóng túng. Về thơ, Tiền Khiêm Ích vô cùng cần cù, nghiền ngẫm danh gia Đường, Tống, qua nhiều thầy, học tập rất giỏi. Thơ của Tiền Khiêm Ích nổi danh đứng đầu Giang Tả tam đại gia, danh bất hư truyền.
...
Những ngày sống trong núi trôi qua rất chậm lại rất nhanh. Sáng nhìn sương sớm tan dần, sương mù trong núi bất giác tiêu tan hết. Chiều nhìn mặt trời lặn, nhìn áng mây đỏ kia trôi trên khoảng không của đỉnh Hương Lô, tối dần rồi biến thành màu xám, như một lò lửa than đang từ từ nguội dần, mặt trời sắp xuống núi, ánh hoàng hôn bao phủ. Gió đêm hơi lạnh, thời gian cứ thế quay vòng, hơn hai mươi ngày đã trôi qua.
Bốn người đều cảm thấy lần này tới Thiên Ngoã am đọc sách có ích lợi rất lớn, cho nên mười bốn tháng bảy xuống núi hẹn nhau qua lễ Vu Lan, mười sáu tháng bảy lại lên Thiên Ngoã am, sẽ làm thêm hai đợt văn nữa, hai mươi bốn ngày sau xuống núi rồi chuẩn bị đi Hàng Châu.
Sau giờ ngọ ngày mười tám tháng bảy, Trương Nguyên ở dưới cửa sổ phía tây của Tăng xá làm sách luận. Ngoài cửa sổ màu xanh của hòe trúc làm nền cho ánh nắng ánh chiếu vào, đập vào trước mắt một màu xanh, xanh đến mát lạnh, xanh đến sáng trong, từng chữ tiểu Khải được viết ra cũng mang một màu xanh ngọc bích.
Trong khung cảnh vui vẻ, mát mẻ Trương Nguyên hạ bút như bay. Cuối giờ Thân đã làm xong năm quyển sách luận, nhìn Đại huynh Trương Đại và Kỳ Hổ Tử vẫn đang làm đến đề thứ ba, còn Chu Mặc Nông thì càng chậm hơn, mới bắt đầu làm đề thứ hai.
Yên tĩnh quá lại muốn động đậy một chút, Trương Nguyên thu hồi giấy bút nói:
- Đại huynh, đệ lên đỉnh Hương Lô xem mặt trời lặn đây.
Trương Đại đang chuyên tâm viết văn, ừ bừa một tiếng.
Trương Nguyên uống một chén trà lạnh, dẫn theo Vũ Lăng ra ngoài Thiên Ngoã am, qua con đường ngoằn ngoèo dẫn lên đỉnh núi Hương Lô. Đường núi ngoằn ngoèo này có gần ngàn bậc thềm đá, một bên là vách đá cheo leo, có chút hiểm trở.
Con đường rẽ sang một phía, tới tảng đá bán nguyệt phía đông núi Ngọc Tứ, hòe trúc thấp thoáng, không thấy Thiên Ngoã am tường vàng ngói đen nữa. Ở phía dưới tảng đá bán nguyệt, từng mảnh rừng trúc liên tiếp trải dài xuống phía dưới hơn trăm trượng, một khe núi lấp ló ở giữa rừng trúc, ánh tà dương chiếu rọi, rừng trúc xanh, khe núi kia dường như do sắc xanh của rừng trúc hội tụ thành, xuống chút nữa, tùng hạp chân đá, cây cổ lá đỏ, ở giữa có một lầu các, mái hiên nhọn cao hơn rừng cây.
Trương Nguyên bỗng nhiên mất hứng thú với chuyện lên đỉnh Hương Lô xem nằng chiều, nói với Vũ Lăng:
- Tiểu Vũ, chúng ta đến khe núi ở rừng trúc chơi đi.
Vũ Lăng vừa nghe, vui vẻ nói:
- Đó là Tị viên của Vương lão gia.
Thấy thiếu gia không tiếp lời, thầm nghĩ:
"Làm sao thiếu gia không biết điều đó được, thiếu gia muốn gặp Anh Tư sư muội rồi, không trùng hợp như vậy chứ, sư muội đã ở trong vườn kia rồi sao?”
Vũ Lăng làm bộ như rất hào hứng nói:
- Hay lắm, tới bên khe núi vui đùa một chút, còn có thể bơi nữa.
Trong lòng Vũ Lăng, vẫn có kỳ vọng với "Tây Sương ký" của thiếu gia và Vương Anh Tư tiểu thư. Vương tiểu thư mười tám tuổi rồi, cũng bởi vì thiếu gia mà không chịu bàn chuyện hôn nhân, Vương tiểu thư rất si tình, nhưng phải làm sao, Vương tiểu thư không phải Vương Vi cô, khó giải quyết lắm, tuy nhiên trước "Tây sương" dường như cũng không phải lo lắm.
Vũ Lăng đi theo phía sau thiếu gia, thật cẩn thận từ ngã ba đường đi xuống hướng khe núi ở rừng trúc, không có đường, triền núi rất dốc, cũng may có những cây trúc lớn nhỏ dày đặc hai bên, hai người giống như khỉ bám vào gốc cây trúc trước rồi lại vịn vào gốc cây trúc sau, vịn trúc một mạch đi xuống, gần đến bên khe núi, triền núi đột nhiên bằng phẳng hơn, cánh tay và hai má của hai người đều bị trúc quyệt vào chảy máu, người đầy mồ hôi, nhìn nhau, đều cười ha ha, cảm thấy rất sung sướng.
Cánh rừng trúc này chính là chỗ Trương Nguyên và Vương Anh Tư đào măng hồi mùa xuân năm kia. Cây trúc sinh trưởng thật nhanh, đã không thể phân biệt cây phù trúc mà Vương Anh Tư tựa vào khóc lớn là gốc trúc nào nữa rồi. Xuân tới những củ măng chưa bị đào lớn thành những cây trúc nhỏ xanh tươi đáng yêu.
Đi vào bên khe núi, quay đầu nhìn hướng đỉnh Hương Lô, phía trên rừng trúc xanh ngắt, vầng mặt trời đỏ đã lặn xuống sau đỉnh núi từ lâu, xem ra bây giờ chắc là giờ Dậu nhị khắc giống như kiểu đồng hồ báo năm rưỡi.
Trương Nguyên vốc nước rửa mặt ở bên khe núi, đột nhiên nói:
- Tiểu Vũ, chúng ta bơi tới Tị viên đi, rồi lại đi vòng lại Thiên Ngoã am, thế nào.
Vũ Lăng nói:
- Được ạ.
Lớn lên ở vùng sông nước Thiệu Hưng, rất gần gũi với nước, khe nước ở núi này trong suốt thấy được tới đáy, có thể thấy những con cá nhỏ ở tảng đá dưới khe nước đột nhiên bơi đi, làm cho người ta rất muốn nhảy vào trong nước bơi như cá vậy.
Trương Nguyên tháo khăn vuông, cởi áo ngoài và tất, giày, thân trên mặc toàn bộ màu đỏ, thân dưới mặc quần dài đến gối, quay đầu lại nhìn Vũ Lăng, vẫn là thói quen bơi lội lúc nhỏ, cởi hết ra, không khỏi bật cười.
Thấy thiếu gia cười, Vũ Lăng lại vội vàng mặc quần đùi vào, học bộ dạng của thiếu gia quấn quần áo và tất giày cùng nhau, cầm một tay giơ lên, bơi vào khe núi.
Năm nay Thiệu Hưng lại có hạn hán, từ lập hạ tới nay chỉ mưa có một trận, khe núi này cũng nông, nước chỉ ngập đến đầu gối, tuy nhiên đi xuống khoảng mười trượng, nước đã ngập đến phần hông rồi, đi thêm mấy trượng nữa, nước đến eo, cả người nhảy nhào vào trong nước, chỉ lộ đầu và cánh tay trái cầm quần áo, xuôi dòng nước bơi xuống phía dưới, gần đến chỗ khe suối Mộc Các của Tị viên thì lên bờ.
Khe núi như gập lại, nhìn lên tòa sơn các kia, từ từ đã, ngồi trên mộc đài cạnh các là ai?
Vũ Lăng mắt tinh, nhận ra đó chính là Vương nhị tiểu thư, trong lòng hô to:
"Hữu duyên, hữu duyên, Vương nhị tiểu thư giống như chỉ ở chỗ này chờ thiếu gia nhà ta, đúng rồi, thiếu gia không hẹn với Vương nhị tiểu thư, Tiểu Vũ ta đã biết được, phải trốn đi thôi, để thiếu gia tiện hành sự."
Vũ Lăng bám vào bờ đá gần đó, dừng lại, nhìn tay thiếu gia đưa quần áo như tặng lễ rồi lại xuôi dòng bơi tiếp.
...
Từ hai mươi lăm tháng trước, lúc trời nóng, Vương Anh Tư và tỷ tỷ Vương Tĩnh Thục còn có mẫu thân cùng ba em trai vẫn ở Tị viên để tránh nóng. Vương Anh Tư mỗi ngày đọc sách, viết văn, ngâm thơ, hội họa, chơi cờ, còn ở bên khe núi thả câu, nước ở khe núi từ rừng trúc hai nhánh giao hội chảy xuống róc rách, đến trước thủy các này thế nước bằng phẳng, sâu thẳm, chỗ sâu nhất hơn năm thước, có đủ các loại cá sống ở đó.
Hoàng hôn, mặt trời đã lặn xuống sau đỉnh Hương Lô, rừng trúc xanh thẫm, thung lũng dày đặc, sắc hoàng hôn bắt đầu ngưng tụ. Vương Anh Tư và tỷ tỷ ngồi ở ghế trúc trên Mộc đài, một người thả câu, một người nói chuyện phiếm, có một chiếc chậu gỗ để bên cạnh. Nước đổ nửa chậu, trong nước có cá, có bốn, năm con, đều là dài ba, bốn tấc. Cá trích đen, cá mè trắng, cá sống quẫy đuôi, bơi quanh chiếc chậu, tưởng rằng bơi nhanh thì có thể trốn thoát.
Vương Tĩnh Thục cười nói:
- Vương Anh Tư mười tám. Khương Tử Nha tám mươi, đều rảnh rỗi đến thả câu ở khe suối này. Xin hỏi đã từng đi bên con thuyền mộng?
Vương Anh Tư nói:
- Đại Minh triều không cần nữ thủ phụ, nếu không thì muội đã có thể mơ rồi.
“Rảnh rỗi đến thả câu bên khe suối. Chợt lại đi bên con thuyền mộng" là hai câu thơ của Lý Bạch, câu trên chính là chỉ Khương Tử Nha, câu dưới chỉ chính là Y Doãn, hai người này đều là trọng thần khai quốc
Vương Tĩnh Thục nói:
- Như vậy Trương Giới Tử có thể mơ một giấc rồi, sẽ không biết hắn có thả câu không?
Vương Anh Tư cười nói:
- Giới Tử sư huynh chuẩn bị thi hương, sao có thể rỗi rãi như chúng ta được.
Vương Tĩnh Thục có chút hơi mót, liền gác cần câu lên chậu nước, cười đứng lên nói:
- Ta đi vào trước một chút, cần câu để ở đây, muội giúp ta nhìn, có cá mắc câu thì giật lên.
Vương Anh Tư cười nói:
- Tỷ tỷ đây là người tình nguyện mắc câu à.
Vương Tĩnh Thục cười, thướt tha xinh đẹp lướt đi.
Vương Anh Tư nhìn bóng lưng tỷ tỷ, thầm nghĩ:
"Tỷ tỷ cũng mới hai mươi ba tuổi, giống như một cành hoa, lại không chịu tái giá, thủ tiết vì Trần tỷ phu ư, tỷ tỷ nói không phải, tình cảm giữa tỷ tỷ và Trần tỷ phu đã qua đời cũng không sâu nặng, chỉ là không muốn lại đi đánh cuộc một phen”.
Vương Anh Tư nhìn bờ bên kia dòng suối nhỏ, có một khối đá trắng rất giống con sư tử đang nằm mơ màng, chợt thấy dây câu khẽ động động, dựa vào cảm giác ở tay, con cá mắc câu này không nhỏ chút nào, vội vàng hạ thấp người nhìn xuống dưới Mộc Đài, lại thấy lộ ra cái đầu trên mặt nước, một tay còn cầm bọc quần áo. Lúc đầu rất ngạc nhiên, lập tức nhận ra đây là Giới Tử sư huynh, vừa mừng vừa sợ, đứng lên nói:
- Giới Tử sư huynh tại sao lại ở chỗ này?
Vừa hỏi, vừa bước hai bước tới bên cạnh Mộc Đài, quên mất cần câu của tỷ tỷ để dưới mặt đất, liền lên dẫm lên chiếc cần câu nhỏ tròn, chiếc cần lăn đi, làm đổ ụp cả chậu nước. Nước trong chậu chảy lênh láng ra đất, mấy con cá nhỏ quẫy tanh tách, có một con cá nhảy vào trong váy của Vương Anh Tư.
Mấy chuyện này gần như đều xảy ra cùng một lúc, Vương Anh Tư thấy Trương Nguyên vừa mừng vừa ngạc nhiên, con cá nhảy vào váy, đang quẫy ở bên chân, hoảng loạn giẫm phải chiếc cần câu, lảo đảo một chút, vốn không đến mức ngã mạnh nhưng đúng lúc con cá đang nhảy loạn lên rơi xuống đế giày, thế là, Vương Anh Tư liền trượt chân ngã xuống ngoài Mộc Đài.
Trương Nguyên hai chân đạp nước, một tay cầm quần áo, một tay kéo nhẹ dây câu của Vương Anh Tư, vừa ngửa đầu hỏi:
- Sư muội thả câu thu hoạch được những gì?
Chỉ thấy Vương Anh Tư lảo đảo kêu lên sợ hãi rồi ngã từ trên Mộc Đài cao sáu thước xuống, vội vàng bỏ sợi dây câu ra, tay trái cầm quần áo cũng bất chấp, vứt tất cả xuống nước, hai tay vừa mới giơ lên, Vương Anh Tư đã rơi xuống bịch một cái, giữa khuỷu tay và ngực hắn, nhấn hắn xuống nước, vội vàng xoay người duỗi chân, ôm Vương Anh Tư nổi trên mặt mặt nước.
Trong lúc xuống nước như vậy, Vương Anh Tư đã uống một ngụm nước, nước mắt chảy giàn giụa, bị sợ, hai tay hai chân như bạch tuộc ôm chặt lấy Trương Nguyên, khiến Trương Nguyên không thể bơi được, Trương Nguyên vội hỏi:
- Sư muội chớ hoảng sợ, buông lỏng chân ra một chút để ta bơi.
Vương Anh Tư nghe Trương Nguyên nói vậy, bình tĩnh lại một chút, cùng lúc mặt đỏ bừng, vội vàng buông hai chân đang quắp lấy eo Trương Nguyên, hai tay vẫn ôm chặt lấy cổ Trương Nguyên, cũng không dám buông ra, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào Trương Nguyên, trong lòng đang hỗn loạn.
Trương Nguyên cảm giác được ngực của Anh Tư sư muội đang áp sát vào ngực hắn, cúi đầu thấy yếm của sư muội mở ra trong làn sóng nước, mương ngọc thâm sâu, song đế ẩn hiện, vội vàng nhìn đi chỗ khác. Một tay ôm lấy vòng eo nhỏ của Vương Anh Tư, một lúc sau bơi tới bên bờ Mộc các, đặt Vương Anh Tư ngồi lên khối đá trắng mịn bên bờ, nói:
- Sư muội ngồi vững nhé.
Quay người bơi nhanh đuổi theo bọc quần áo của hắn đã trôi xa bảy, tám trượng, lại bơi về dưới Mộc các thấy Vũ Lăng giờ mới bơi tới.
Vương Anh Tư cả người ướt đẫm ngơ ngác ngồi trên mỏm đá trắng trên bờ, hai tay ôm ngực, kêu một tiếng:
- Giới Tử sư huynh.
Vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
Trương Nguyên quăng quần áo lên bờ, sau đó tự mình trèo lên, quần đùi ngang đầu gối, cởi trần, tự thấy rất khiếm nhã, nói xin lỗi:
- Sư muội, xin lỗi, là ta làm muội sợ, làm muội rơi xuống nước.
Vương Anh Tư liếc bờ vai rộng, eo nhỏ của Trương Nguyên, vội vàng quay đi, hạ giọng nói:
- Không trách sư huynh được, là tự muội dẫm lên cần câu rồi trượt ngã.
Ôm ngực, ôm chân, không dám đứng dậy, quần áo lụa bị ướt là gần như trong suốt, dính sát vào người, lộ hết.
Không phải vì hắn đột nhiên xuất hiện, Anh Tư cũng sẽ không dẫm lên cần câu để rồi bị rơi xuống nước. Trương Nguyên tự biết lỗi, nhất thời không biết nên làm thế nào. Sắc trời đã dần tối, nếu như hắn đi thì không yên tâm mà đi gọi người đến thì quá xấu hổ, nhìn bộ dạng Anh Tư sư muội hai tay ôm người, liền lấy áo ngoài của mình, nói:
- Ướt rồi, sư muội khoác tạm, che đi một chút. Sư muội có thể đi không, nếu không thì ta bế muội về các?
Nói xong đi giày đầu chim câu vào. Đế giày sau khi ra khỏi nước kêu lõng bõng.
Áo của Trương Nguyên thùng thình, Vương Anh Tư nhỏ xinh, giống như mặc áo gió, khoác áo xong, che được rồi, vội vàng đứng lên nói:
- Muội đi được, muội không sao, sư huynh, vậy muội đi?
Giọng điệu hỏi, đầy lưu luyến.
Tình cảnh quá xấu hổ, quá mờ ám, Trương Nguyên không tiện ở lại lâu, mỉm cười nói:
- Trời nóng, chắc là không đến mức cảm lạnh, sư muội trở về rồi khẩn trương thay quần áo, muội đi đi.
Nói với Vũ Lăng đang ngơ ngẩn đứng một bên:
- Mau mặc quần áo tử tế vào, chúng ta đi thôi.
Vẫy tay, cởi trần đi về phía cửa vườn, trong tay cầm chiếc khăn vuông.
Vương Anh Tư ở bên bờ, choàng chiếc áo lên vai, đi theo hai bước, gọi:
- Sư huynh.
Thấy Trương Nguyên quay đầu lại, lại nói:
- Sư huynh bây giờ huynh đi đâu?
Trương Nguyên nói:
- Ta ở Thiên Ngoã am đọc sách, cách đây không xa, về rồi sẽ thay quần áo ngay, không sao.
Chưa kịp nói xong, Trương Nguyên ngậm miệng, bởi vì thấy Vương Tĩnh Thục từ đầu đường đang đi tới. Lúc này cũng không nên chạy đi, đi cũng không được mà ở cũng không xong, lúng túng.
Bất thình lình Vương Tĩnh Thục nhìn thấy một người đàn ông cởi trần đứng ở bên Mộc các, rất sợ hãi, đứng vững, chuẩn bị hô người bất cứ lúc nào, đợi thấy rõ là Trương Nguyên, thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy Anh Tư khoác áo khoác tú tài đứng ở một bên, rất là kinh ngạc, đi tới hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Vương Anh Tư lắp bắp nói:
- Muội, không cẩn thận ngã xuống nước, là Giới Tử sư huynh đã cứu muội.
Vương Tĩnh Thục nhìn Trương Nguyên, lại nhìn Anh Tư, xem ra đúng là rơi xuống nước thật, nhưng Trương Nguyên tới đây bằng cách nào, thật là kì lạ. Lúc này sợ muội muội xấu hổ, không tiện hỏi nhiều, bèn nói:
- Vậy khẩn trương đi thay quần áo đi, ngộ nhỡ bị cảm lạnh, phong hàn.
Nhìn Trương Nguyên, nói:
- Trương công tử cũng cùng đi thay quần áo đi, ta đi xem có quần áo của Bính Lân đệ ở đây không.
Lại nói một câu:
- Mẫu thân của ta và ba tiểu đệ ở Quân Chi các.
Trương Nguyên chợt cảm thấy đứng ngồi không yên, sư tỷ, sư muội thì thôi, nếu như bị sư mẫu biết có khách không mời mà đến như hắn, sẽ mắng hắn chết mất, vội hỏi:
- Không dám làm phiền, đệ sẽ về Thiên Ngoã am thay quần áo.
Vương Tĩnh Thục nói:
- Trương công tử ra vườn với bộ dạng trần truồng thế này, để cho người ta nhìn thấy sẽ nói thế nào!
Trương Nguyên không nói gì, giờ trời đã tối, hắn cũng không thể theo khe suối trở về rừng trúc, rồi lại leo lên tảng đá bán nguyệt.
Vương Tĩnh Thục đột nhiên nói:
- Không xong rồi, các tiểu đệ chạy tới rồi, a, mẫu thân cũng tới.
Vội vàng nói vớiTrương Nguyên, Vương Anh Tư:
- Khẩn trương tránh đi một chút, bộ dạng hai người như vậy không thể để cho mẫu thân nhìn thấy, chạy nhanh, chạy nhanh, xuống dưới các tạm lánh một lúc trước đã.
Trương Nguyên bị Vương Tĩnh Thục nói như vậy, vội vàng kéo tay Vương Anh Tư, hai người trốn xuống dưới cột gỗ của Mốc các. Mộc các này được xây dựng nửa trên bờ, hai cái cột đá phía trước chống trong nước, dưới các có một góc nhỏ có thể trú ẩn.
Vũ Lăng đáng thương, nhảy loạn lên như con ruồi không đầu, chỗ đứng dưới Mộc các có hạn, thiếu gia và Vương nhị tiểu thư ở bên trong, hắn không tiện chen vào, tìm bên trái bên phải mà không thấy chỗ trốn, cuối cùng nhảy xuống nước "Bùm" một cái, ôm cột đá kia, còn chưa thở một hơi thì chợt nghe thấy mặt trên tấm ván gỗ vang lên tiếng "Thịch thịch", có đứa bé đã chạy tới hỏi:
- A, cái gì rơi xuống nước vậy, có tiếng bùm một cái?
Vương Tĩnh Thục nói:
- Ta đã ném một tảng đá.
Đứa nhỏ hỏi:
- Đại tỷ tỷ ném cá ư, ném được cá không, đệ tới gần nước xem một chút.
Vương Tĩnh Thục kéo lại nói:
- Không được tới gần, giờ trời tối, sẽ có quỷ dưới nước, nếu trẻ con đến gần nước, quỷ nước liền nhảy lên kéo xuống nước, có sợ không?
Đây không biết là đệ đệ nào của Anh Tư, sợ chết khiếp, vội hỏi:
- Sợ, rất sợ, đại tỷ tỷ, đệ không đến gần nước nữa.
Cách một tầng tấm ván gỗ, ở góc tối âm u dưới Mộc các Vương Anh Tư nghe tỷ tỷ dọa đệ đệ, không nhịn được cười, tựa lên vai trái của Trương Nguyên, cố nhịn. Dưới Mộc các hẹp, hai người trốn ở bên trong phải ở cùng với nhau, nghe thấy trên đỉnh đầu Vương Tĩnh Thục nói:
- Đệ đệ ngoan, không tới gần nước thì sẽ không sao. Mẫu thân tới rồi sao?
Tiếng bước chân trên sàn Mộc các lộn xộn, một đám người đã đến. Một lão phụ nói nói:
- Trời tối rồi, sao vẫn còn đang câu cá, Anh Tư đâu?
Vương Tĩnh Thục nói:
- Anh Tư về các rồi ạ, con cũng đang định về, mẫu thân, chúng ta về đi, phải ăn cơm tối nữa.
Một đứa bé hơn mười tuổi đứng ở Mộc đài nhìn xuống nước. Nói:
- Hai tỷ tỷ hôm nay chả thấy câu được con cá nào.
Vũ Lăng ôm cột gỗ ở dưới nước khẩn trương lặn xuống, lặng lẽ chuyển sang cột đá bên cạnh, như vậy từ Mộc đài nhìn xuống sẽ không thấy y.
Vương Tĩnh Thục vội vàng kéo tiểu đệ này trở về. Nói:
- Mẫu thân, phải xây một lan can bảo vệ quanh Mộc đài này, nếu không thì có chút nguy hiểm.
Vương phu nhân nói:
- Lan can bảo vệ cũng không ăn thua đâu, chúng nó càng giỏi trèo đó. Nhưng không sao, xây thì xây một cái vậy.
Sắc trời vào thu, hoàng hôn phủ xuống cực nhanh. Trương Nguyên lên bờ khi trời vẫn còn sáng, một lúc trôi qua thế mà trời đã đen kịt rồi, góc dưới Mộc các càng tối, mùi quần áo ướt, hơi thở có chút gấp gáp, vì kích thích khác thường mà thân thể hơi run, không khí mờ ám mãnh liệt, làm ai cũng không thể tự kềm chế được.
Trương Nguyên như sợ lạnh, ôm chặt Anh Tư sư muội đang tựa vào trong lòng ngực của hắn. Nghe thấy Anh Tư thỏ thẻ một tiếng, hai tay đưa lên ôm lấy cổ của hắn, kiễng mũi chân, thanh âm rất nhỏ nhưng lại có thể nghe thấy rõ ràng.
- Sư huynh
- Ừ?
- Hôn muội đi.
...
- Không biết sẽ có vị gì, muội muốn sư huynh hôn muội.
Trong tình cảnh này, ý loạn tình mê, Trương Nguyên hơi hơi cúi đầu, đôi môi nóng rực ấn xuống, không kìm nổi liền hơi đưa đầu lưỡi lên, đinh hương thầm qua, giằng co không ngớt...
Tiếng người trên sàn gác đã xa, Vũ Lăng bò lên giống quỷ nước, hai người trong góc tối không có tiếng động gì, Vũ Lăng khẽ kêu một tiếng:
- Thiếu gia.
Lúc này mới nghe thấy tiếng thiếu gia thở gấp, còn có tiếng thở gấp của Vương nhị tiểu thư, Vũ Lăng không khỏi suy nghĩ:
"Thiếu gia và Vương nhị tiểu thư đang làm gì, đột nhiên lúc chả có tiếng gì giờ lại có, vừa nãy đều đang nén giận sao?
Đây là cảnh mà một thiếu niên không thể tưởng tượng ra được.
Trương Nguyên kéo tay Vương Anh Tư đi ra, cảm giác tay của Anh Tư đang run, không chỉ có tay, cả người đều đang run rẩy. Trương Nguyên cũng không để ý Vũ Lăng ngay tại bên cạnh, ôm lấy Anh Tư, hỏi:
- Sư muội, sao vậy, lạnh sao?
Người Vương Anh Tư nóng như lửa, lắc đầu nói:
- Không lạnh, trong lòng vui, ừ, hoá ra là như thế.
Trương Nguyên im lặng, vừa đau lòng vừa bất lực.
Vương Anh Tư kéo tay Trương Nguyên nói:
- Sư huynh không nên suy nghĩ nhiều, chuẩn bị thi hương cho tốt, sư huynh đã nói rồi, sư huynh đỗ chính là muội đỗ.
Lại nói:
- Có một chuyện muốn nói cho sư huynh, gần đây muội tìm được vài bài thi rớt của bát cổ danh gia trong kì thi Hương và kỳ thi mùa xuân, phát hiện trong đó có một điểm giống nhau, chính là bảy câu thủ tràng ưu điểm và khuyết điểm không đều. Khi làm thủ nghệ của câu thứ nhất lúc đó tinh thần tốt nhất, tất nhiên là làm tốt nhất. Câu thứ hai có hứng với tuỳ bút, viết đến câu thứ ba tinh thần đã không liền mạch rồi. Thời gian lại gấp, dù không có tinh thần cũng phải làm, cho nên làm đã không tốt. Muội nhớ phụ thân từng nói với muội, có ít người khi thi làm xong câu thứ nhất sau đó làm câu thứ ba, rồi trở về làm câu thứ hai, bình thường phòng quan chỉ xem ba câu đầu trong tất cả bảy câu thủ tràng, bởi vì đều là những người từng trải qua khoa cử, biết bốn câu sau không còn đủ tinh thần, trình độ ngày càng đi xuống cũng là chuyện bình thường, không có gì đáng xem, chỉ đánh giá ba câu đầu. Cha muội nói năm đó đi thi cha vẫn còn trẻ, không cảm thấy giúp đỡ được gì, nhưng đối với vài thí sinh lớn tuổi, biện pháp này rất hữu dụng đấy, phòng quan chấm bài thi nhìn câu thứ nhất tinh thần sung mãn, lại xem tiếp câu thứ hai, câu thứ hai làm kém hơn một chút, xem như ngắt đoạn một chút, đến câu thứ ba, lại thấy làm rất tốt, tự nhiên tinh thần phấn khích, như thế là được rồi.
Trương Nguyên nghe xong cười thành tiếng, bí quyết khoa cử này thật sự là có ở khắp mọi nơi, thay đổi trình tự viết văn như vậy có thể thay đổi vận mệnh của thí sinh, nhìn vớ vẩn như vậy nhưng trong đó bao hàm sự nắm bắt một cách chính xác tâm lý tinh tế của những viên quan chấm bài thi.
Những lời này Vương Anh Tư vốn có thể viết thư nói cho Trương Nguyên, lúc này lại vội vàng vội nói ra là vì muốn xua tan mới bầu không khí mờ ám vừa rồi.
Lại vang tới tiếng bước chân, Vũ Lăng thò đầu ra nhìn thấy, nói:
- Là Vương đại tiểu thư, còn có một tiểu nha hoàn.
Vương Anh Tư nắm chặt tay Trương Nguyên một chút, nói:
- Sư huynh, Chúc sư huynh thi Hương, thi Hội đỗ liên tiếp, sư huynh nhất định sẽ trúng.
Trương Nguyên "Ừ" một tiếng:
- Làm bài hết sức, không để phải tiếc nuối.
Vương Tĩnh Thục đã tới, nói:
- Anh Tư, nhanh về thay quần áo đi, Trương công tử, đây là áo của phụ thân ta, ngươi mặc đi.
Nói xong, cởi chiếc áo choàng trên người Vương Anh Tư ném cho Vũ Lăng, khoác một chiếc áo khác lên cho Anh Tư.
Tiểu nha hoàn kia đưa áo cho Trương Nguyên, rồi đỡ Vương Anh Tư đi về.
Trương Nguyên mặc áo vào, nghe Vương Tĩnh Thục thấp giọng nói:
- Trương Giới Tử, ngươi đường đường nam tử mà không nghĩ ra được cách nào sao? Chẳng lẽ muốn để cho Anh Tư muội của ta tiều tụy cả đời vì ngươi?
Vương Anh Tư quay đầu lại gọi một tiếng:
- Tỷ tỷ.
Vương Tĩnh Thục cười cười, nói với Trương Nguyên:
- Chúc Trương công tử thi Hương đỗ cao.
Quay người đi theo Vương Anh Tư.
Khi Trương Nguyên và Vũ Lăng ra cửa chính Tị viên, tên giữ vườn rất kinh ngạc, Trương Nguyên không đợi hắn hỏi, đã nói:
- Ta nghĩ rằng Vương lão sư đã trở về, nhưng lại vẫn chưa về. Lão Quản, lúc nãy khi ta vào không gặp ông đó?
Lão giữ vườn họ Quản kia bị Trương Nguyên nói như vậy, có chút mơ hồ, thầm nghĩ:
"Có lẽ Trương công tử vào vườn lúc ta nghỉ tay."
Nhìn theo chủ tớ Trương Nguyên đi ra, lại thấy một tiểu tỳ cầm một chiếc đèn lồng đuổi tới, kêu lên:
- Trương công tử chờ một chút đã.
Tiểu tỳ giao đèn lồng cho Trương Nguyên, thở hồng hộc nói:
- Nhị tiểu thư đưa cho Trương công tử để soi đường, Trương công tử đi đường núi cẩn thận.
...
Mười tám tháng bảy, trăng chưa lên, Trương Nguyên và Vũ Lăng mượn ánh đèn lồng đi về. Khi lên đến đường núi Thiên Ngoã am, trăng đã lên, hình bầu dục, sáng ngời, giống như một chiếc đèn lồng vậy.
Trương Nguyên đột nhiên cất giọng hát:
- Ta muốn cuộc sống nở rộ, tựa như được bay lượn trên không trung rộng lớn, tựa như đi xuyên qua cánh đồng bát ngát khôn cùng, có sức để vẫy vùng; ta muốn cuộc sống nở rộ, tựa như trên đỉnh cầu vồng đứng sừng sững, tựa như đi xuyên qua ngân hà rực rỡ, có sức mạnh siêu phàm.
Vũ Lăng nghe không hiểu ca từ có ý nghĩa gì, chỉ cảm thấy bài hát này thật dễ nghe, nghe rất vui, trong lúc vô ý nhìn lên đỉnh Lư Hương, bất ngờ kêu lên:
- Thiếu gia, mau nhìn đi, đó là cái gì?
Khi Trương Nguyên ngẩng đầu nhìn, thấy mấy chục ngọn đuốc, như con rết lửa bò lên con đường núi quanh co, còn nghe được tiếng rít mơ hồ.
Sau khi Trương Đại, Kỳ Bưu Giai làm xong năm quyển sách luận, cũng chuẩn bị lên đỉnh Hương Lô xem mặt trời lặn, Chu Mặc Nông còn có một quyển chưa làm xong, kêu hai người kia đợi hắn, Trương Đại nói:
- Đợi đệ? Chờ đệ xong thì lúc đấy trăng lên mất.
Chu Mặc Nông dùng cán bút gãi cổ nói:
- Vậy thì lên đỉnh Hương Lô ngắm trăng, dù sao bây giờ đi lên cũng không kịp nhìn thấy mặt trời lặn.
Trương Đại ngẫm lại cũng có lý, liền đi pha một bình trà, thưởng trà cùng Kỳ Bưu Giai đợi Chu Mặc Nông. Đợi được nửa canh giờ, bầu trời trước mắt đen kịt rồi, Lai Vượng có chút hớt hải, tiến vào nói với Trương Đại:
- Tông Tử thiếu gia, thiếu gia nhà tiểu nhân và Tiểu Vũ lên đỉnh núi giờ vẫn chưa về.
Kỳ Bưu Giai nói:
- Ta nghe các tăng ở đây nói trong núi này có hổ.
- Hả.
Lai Vượng sốt ruột:
- Nếu như thiếu gia gặp hổ thì phải làm sao!
Trương Đại nói:
- Núi này làm gì có hổ, ta đi hỏi trưởng lão.
Hỏi Hoàn Sơn trưởng lão, Hoàn Sơn trưởng lão nói dù chưa thấy hổ bao giờ, nhưng chắc chắn đã từng nghe được tiếng hổ gầm. Hổ từ núi Hội Kê đến kiếm ăn, nghe nói dưới chân núi người ta thường bị mất lợn sữa, chó, chắc chắn là bị hổ ăn thịt.
Trong phút chốc Trương Đại cũng có chút luống cuống, Hoàn Sơn trưởng lão an ủi:
- Mặc dù có hổ thật nhưng hổ cũng chỉ ở dưới chân núi kiếm ăn, trên đỉnh núi Hương Lô không có đâu. Ngắm trăng ư, nhưng trời tối rồi, Giới Tử tướng công không mang theo đèn lồng, xuống núi sợ lạc đường trượt chân, mau cho người đi tiếp ứng.
Trương Đại, Chu Mặc Nông liền tụ tập nô bộc, tính cả các tăng trong am tổng cộng là mười bốn người, cầm đuốc, côn gỗ, cồng chiêng, đi lên con đường núi quanh co, vừa đi đường vừa đánh cồng, một là để dọa cho hổ chạy, hai là để Trương Nguyên nghe được. Nhưng đi mãi lên tới đỉnh núi Hương Lô rồi cũng không thấy bóng dáng hai chủ tớ Trương Nguyên đâu. Chỉ thấy một vầng trăng sáng chiếu lanh lảnh, trong núi nhiều cỏ cây, vách núi có những hòn đá kì dị, dưới ánh trăng chỗ này giống như đang cất giấu yêu ma quỷ quái, tất cả mọi người đều sởn tóc gáy, ngơ ngác nhìn nhau.
Dưới ánh trăng cảnh núi âm u, nhìn ra ngoài, thật đáng sợ.
...
Trương Nguyên và Vũ Lăng từ Tị viên đi ra, vòng tới phía nam núi, trèo lên Thiên Ngoã am. Tới sơn môn, đột nhiên nhìn thấy những cây đuốc trên đường núi, nghe được tiếng cồng vang lên, Trương Nguyên cười nói:
- Đại huynh và bọn họ đang tìm chúng ta.
Tiếng cồng vang to, Vũ Lăng cũng gọi theo, nhưng trong khoảng không của núi, con rết lửa ở đường núi cách nơi này hai dặm đường, làm sao nghe thấy được, mắt thấy những ngọn đuốc đó xoay quanh rồi đi lên đỉnh Hương Lô.
Lão tăng Hoàn Sơn đã nghe được tiếng Trương Nguyên hét rồi, cầm một chiếc đèn lồng ra đón, xoa xoa đôi mắt nói:
- Sao Giới Tử tướng công sao ở dưới chân núi thế?
Trương Nguyên cười nói:
- Ta cũng không biết làm sao mà vòng được tới bên này.
Không nói nhiều, cầm theo đèn lồng đi lên đường núi, đi đón Đại huynh và mọi người.