Đổng Kỳ Xương nói:
- Mau mời binh lính Kim Sơn Vệ đến có được không?
Hoàng Quốc Đỉnh nhíu mày không nói.
Đổng Kỳ Xương thấy Hoàng Quốc Đỉnh không chấp thuận, lại nghe tiếng người trước cổng nhà ầm ầm như tiếng nhà sập, cũng biết dân chúng tức giận không thể đụng đến vào lúc này được, đành nói:
- Thôi, tính mạng của con trai ta gửi gắm cả cho Đôn Trụ huynh, đại nhân dẫn nó đi đi.
- Tổ Thường - Tổ Thường.
Đổng Kỳ Xương kêu để dặn dò đứa con trai vài câu nhưng không thấy bóng dáng của Đổng Tổ Thường đâu vội hỏi người nô bộc, gã nô bộc bên cạnh nói Nhị công tử đã đi ra từ cửa sau rồi.
Đổng Kỳ Xương trong lòng cũng không muốn đứa con trai đi phủ nha thẩm vấn, lúc này vừa hay nó đi rồi, bèn lấy cớ chửi mắng đứa con. Nói với Hoàng Quốc Đỉnh:
- Quốc Trụ huynh, huynh xem nên làm gì cho phải?
Tri phủ Tùng Giang -Hoàng Quốc Đỉnh không biết làm sao, Thầy ở đây, y cũng không thể sai nha dịch đuổi theo bắt Đổng Tổ Thường lại, đành đứng lên nói:
- Học trò xin cáo từ trước, thầy nên triệu tập nô bộc bảo vệ tốt môn hộ, không nên để dân chúng xông tới. Học trò cũng sẽ phái thêm người để giữ gìn trật tự nhưng không biết chuyện này kéo dài được bao lâu. Thầy nên khuyên Tổ Thường Thế huynh mau chóng đến phủ nha chờ đợi xét xử.
Hoàng Quốc Đỉnh mang theo quan Thông phán và các sai dịch ra cửa chính của ngôi nhà. Nghe “ ầm “ một tiếng cánh cửa phía sau liền đóng lại. Dân chúng đứng trước nhà thấy lần này các sai nha bước ra khỏi tòa nhà nhưng vẫn không thấy mang Đổng Tổ Thường ra, lập tức đánh trống hô hào, ném đá, đồ ăn, đập tới tấp kêu to:
- Tham quan bao che cho tên ác độc, khó giải nỗi oan ức này cho dân chúng.
Mười mấy tên sai dịch tay cầm gậy công sai chia ra làm ba tầng trong ngoài bảo vệ cho Hoàng Quốc Đỉnh và các quan viên, Hoàng Quốc Đỉnh lớn tiếng nói:
- Tên Đổng Tổ Thường đã chạy trốn, bản phủ nhất định truy nã bắt gã về để quy án….
Tiếng la hét tức giận của mấy ngàn dân bao trùm, căn bản họ không nghe thấy Hoàng Quốc Đỉnh nói gì nữa, cục diện bây giờ Hoàng Quốc Đỉnh không thể khống chế được nữa rồi.
Dân chúng Hoa Đình đã đến đây từ giờ tỵ bắt đầu bao vây biệt thự cao cấp của Đổng Tổ Thường. Hiện giờ đã sau giờ mùi, trong hai giờ này thời tiết oi bức, tiếng kêu ca oán thán của hơn hai ngàn người bây giờ đã lên bốn ngàn người. Lúc này dân chúng ở Thanh Phổ, Thượng Hải, Kim Sơn kéo nhau tới đây. Cha con Đổng gia và những tên nô gia làm những chuyện như áp bức dân cư ở xã, cho vay nặng lãi, lãi mẹ đẻ lãi con, lừa gạt chiếm lấy ruộng đất, cửa hàng, thuyền buồm… Năm kia Đổng Tổ Nguyên ép giá Trường Sinh Kiều để mua hơn mười hộ dân trạch khiến cho nhiều người giống như gia đình Lai Phúc trôi dạt khắp nơi. Thường ngày Đổng Tổ Thường làm việc kiêu ngạo hống hách. Năm kia khi học ở Kim Sơn Vệ, khi thấy ngôi nhà của Lục Điều Dương rất đẹp, muốn vào trọ. Lục Điều Dương biết hắn không tốt nên không cho vào. Đổng Tổ Thường giận dữ, vu cáo Lục Điều Dương là trộm đồ của gã, kiện Lục Điều Dương lên tòa án làm cho gia sản vơi đi một nửa, lâm viên kia đã bị Đổng Tổ Thường mua lại. Chính vì vậy, nghe nói dân chúng Hoa Đình tố cáo Đổng Thị cũng liên lạc với mấy người bạn tốt đến Tùng Giang phủ kêu oan, lật lại bản án cũ.
Quanh ngôi nhà cao cấp của Đổng Tổ Thường đã không còn chỗ đứng, liền có nhiều người qua bao vây ngôi nhà Đổng Kỳ Xương chửi bới bậy bạ, đập phá cửa nẻo. Trương Nguyên khuyên mẹ của Phạm công tử và người nhà nên trở về, ở đây có mọi người ở lại để giải oan cho Phạm sinh rồi, Phạm mẫu tuổi đã cao không chịu nổi dày vò như vậy.
Hoàng Quốc Đỉnh muốn trở về nha phủ nhưng bị dân chúng tụ tập ngăn lại ở trước tòa nhà không thể bước đi, lúc này chợt nghe có tiếng người hô:
- Bắt được Đổng Tổ Thường rồi, bắt được Đổng Tổ Thường rồi.
Đám người tách ra hai bên thành con đường, vài người dân bao vây giữ lấy một hòa thượng trọc đầu và hai tỳ nữ đang tiến vào. Không ngờ lại là tên Trần Tân Trúc tự xưng là cao tăng trăm tuổi. Đây là tên dâm tăng, hôm nay thấy Đổng Tổ Thường gây ra chuyện lớn, trong phủ Đổng Kỳ Xương đang hỗn loạn, thấy thế gã liền dụ dỗ hai tì nữ Ngọc Mặc và Ly Châu cùng nhau bàn kế chạy trốn. Mang theo một số châu báu thoát đi từ ngõ sau của Đổng phủ, từ nay cao bay xa chạy, sống cuộc sống an nhàn hưởng lạc.
Tên dâm tăng này đích thật có chút thủ đoạn, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà đã dụ dỗ được hai tỳ nữ mà Đổng Kỳ Xương sủng ái nhất. Vào nhà thu dọn đồ đạc xong, bọn họ định chuồn đi từ cổng sau, không ngờ vừa ló đầu ra đã bị dân chúng bao vây bắt lấy, ngỡ gã là Đổng Tổ Thường cố tình cạo đầu đánh lạc hướng, nhằm dễ dàng chạy trốn, nên khi mọi người vừa trông thấy gã, liền bắt lấy đánh tơi bời hoa lá, đánh cho vỡ đầu trọc của gã, đánh xong họ áp giải gã đến gặp quan.
Người nhà Phạm Sưởng nhận ra tỳ nữ Ngọc Mặc lớn tiếng quát to:
- Đây chính là tỳ nữ Phạm Thị mà Đổng Tổ Thường đã cướp đoạt được.
Huyện Hoa Đình từng lập án, lúc ấy không tìm được người, nên quy rằng người này đã mất tích. Không ngờ bấy lâu tỳ nữ này vẫn luôn ở trong nhà của Đổng thị, dân chúng ở đây nghe vậy vô cùng phẫn nộ, việc làm ác độc của cha con Đổng thị ở huyện Hoa Đình, tiếng thối đồn xa, ai ai cũng biết, thế mà phủ Tùng Giang huyện Hoa Đình vẫn bỏ mặc làm ngơ, không thèm truy cứu. Thế là tiếng chửi rủa cẩu quan lại không ngừng vang lên.
Hoàng Quốc Đỉnh lúc này đã sức cùng lực kiệt, ông ta để Tưởng Thông Phán xử trí hòa thượng này, hòa thượng mà lừa tỳ nữ người khác bỏ trốn, trước tiên đánh hai mươi trượng rồi xử sau. Mấy sai nha trông thấy mà phẫn nộ, ra sức đánh con lừa trọc này, đánh cho tên dâm tăng Trần Tân Trúc này thăng thiên luôn.
Gã chịu không nỗi, kêu to nhận tội, đem mấy vụ bê bối trong nhà mấy năm nay ở Tùng Giang đều khai ra hết. Gã được một tên viên lại họ Khang ở Thượng Hải, đề cử gã cho Đổng Kỳ Xương. Vì Đổng Kỳ Xương muốn học thuật phòng the của gã, nên đem bốn mỹ tỳ dâng cho gã hưởng thụ, hai mỹ tỳ Ngọc Mặc và Ly Châu là tự nguyện theo gã bỏ trốn, gã chẳng ép uổng hai nàng ấy.
Hoàng Quốc Đỉnh không ngờ từ miệng một tên Hòa thượng phương khác đến mà cũng moi ra được nhiều chuyện xấu xa của Đổng Kỳ Xương như thế, nên ông ta cực kỳ tức giận, quát lớn lệnh cho sai nha đem con lừa đầu trọc ngu ngốc này ra đánh cho tới chết luôn.
Vừa bị một trận đòn tơi tả, tên dâm tăng Trần Tân Trúc lại nhận lấy trận đánh như mưa dầm, gã chịu không nỗi co giật một hồi rồi một mạng quy thiên. Hai tỳ nữ xinh đẹp trông thấy sợ đến run hết cả người.
Hoàng Quốc Đỉnh cảm giác mình cũng sắp bị cảm nắng té xỉu rồi. Quay đầu lại nhìn tòa nhà của Đổng gia, cửa lớn đang đóng chặt, màu sơn đỏ rực chói mắt ông ta, càng làm ông ta thêm bức bối, ông ta thầm nghĩ:
“ Nếu Đổng Kỳ Xương không chịu giao con lão ra chẳng lẽ ta phải giữ chỗ này suốt sao! “ .
Lập tức ra lệnh cho Lưu Đồng Tri và Tưởng Thông Phán ở lại đây, bảo nha dịch mở đường mang theo hai tỳ nữ Ngọc Mặc và Ly Châu, còn có Uông Đại Chùy trở về nha phủ. Ông ta không muốn làm chó trông cửa cho Đổng Tổ Thường. Cứ để Ngô Thôi Quan đến xử trí chuyện này, đây vốn là trách nhiệm của Thôi Quan mà, còn bây giờ ông ta phải quay về nghỉ ngơi, tạm cáo bệnh không màng đến chuyện này nữa.
**Thôi quan: chức quan thời Minh, tương tự chức viện trưởng viện pháp đình dân sự cấp trung thời nay tại Trung Quốc.
Hoàng Quốc Đỉnh và một đám quan sai vừa đi, chỉ để lại Lưu Đồng Tri, Tưởng thông phán (thông phán: chức quan dưới Tri phủ, quản việc vận lương, gia điền, thủy lợi, tố tụng…) và một ít quan lại. Lúc này ở cửa lớn của Đổng gia có mấy nghìn người nhất thời đều im lặng không biết làm sao, đều nhìn về phía bọn người Trương Nguyên. Các tú tài này như thiên lôi sai đâu đánh đó, Trương Ngạc quát:
- Đánh vào đi, bắt sống Đổng Tổ Thường!
Lưu Đồng Tri quát:
- Truy bắt hung thủ là chuyện của quan phủ, các ngươi không được làm chuyện xằng bậy.
Trương Nguyên vội vàng ngăn cản Tam huynh, Tam huynh Trương Ngạc làm việc không cần để ý hậu quả nhưng Trương Nguyên lại không thể lỗ mãng như vậy.
Tuy hôm nay phải nghiêm trị cha con Đổng thị nhưng dù sao cũng phải bảo vệ mình, vì một khi dân chúng đánh vào, đương nhiên sảng khoái vô cùng, tuy nhiên dân chúng đang cuồng loạn không thể khống chế được, nếu họ thiêu hủy nơi này sẽ gây ra nhiều thương vong. Những học trò đề xướng ra chuyện này, tất sẽ chịu sự trừng phạt, cho nên phải nghĩ biện pháp khác bắt cho được Đổng Tổ Thường, hơn nữa phải kiểm soát được đám dân này, đừng để có kẻ thừa nước đục béo cò, ăn cướp giữa ban ngày, sau vụ này bọn sinh đồ chúng ta mới là người phải gánh chịu hậu quả.
Bên Trương Nguyên ngoài Trương Đại và Trương Ngạc còn có Ông Nguyên Thăng, Tương Sĩ Kiều cùng học trò ở Hoa Đình tổng cộng tới hơn mười người. Trương Nguyên và mọi người thảo luận một hồi, muốn đối phó với cha con Đổng thị phải nhờ vào thế lực của quan phủ.
Môn sinh của Đổng Kỳ Xương là Hoàng Quốc Đỉnh đi rồi, chỉ còn lại Lưu Đồng Tri và TưởngThông Phán có thể tranh thủ khuyên bảo được. Trương Nguyên liền cùng Ông Nguyên Thăng và một vị học trò khác của Hoa Đình cùng nhau đi gặp Lưu Đồng Tri và Tưởng Thông phán.
Trương Nguyên nói:
- Lưu đại nhân, Tưởng đại nhân, cha con Đổng thị tác oai tác quái, làm cho dân chúng kêu ca khắp nơi, sự thật rành rành ra đó, hai vị đại nhân cũng đều thấy được. Những người dân ở đây bị Đổng thị làm hại nhiều năm đến bây giờ mới bùng nổ cơn giận. Hoàng phủ tôn cố ý thiên vị Đổng thị, không chịu bắt Đổng Tổ Thường về quy án. Hiện tại ông ta lại đi về rồi, phó mặc mọi chuyện, giao cục diện này lại cho hai vị giải quyết, ví như một cơn đại hồng thủy đang ập tới hai vị ở đây giữ đê, một khi đê vỡ hai vị làm sao xử lý đây? Nếu dân chúng ở đây ùn ùn kéo đến trong đó lại có những tên thừa nước đục thả câu, một khi loạn lên thừa cơ đốt phủ, ai có thể khống chế được họ, hai vị đại nhân có thể đừng phạm sai lầm này không?