Mục lục
[Dịch]Tân Đường Di Ngọc - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ ngày hai cái bà mối rời đi, Lô gia hình như trở thành điểm tụ tập của bà mối toàn trấn, mỗi ngày chung quy có một hai cái tới cửa làm mai, cho đến có một ngày, bà mối tới cửa đem mục tiêu để tới trên người Di Ngọc, rốt cuộc Lô thị phát hỏa, rống to một trần đem bốn cái bà mối đồng thời tới cửa tất cả đều mắng đi rồi, sân nhà Lô gia mới lại hồi phục đến ngày xưa thanh tĩnh.

Theo lý hai anh em Lô Trí quả thật cũng đến tuổi nên thành thân, Lô thị đuổi người tới cửa làm mai như vậy, trong mắt người ngoài đích xác kỳ quái. Bọn hắn tự nhiên không biết được Lô thị đã sớm ở trong nhà nói rõ, muốn hai huynh đệ gặp được người chính mình thích mới được, thực đến lúc đó Lô thị sẽ tự mình tới cửa cầu hôn, nhất định là sẽ không ủy thác cho bà mối.

Bất quá hai mẹ con lại không nghĩ đến, hành động của các nàng đã chọc tất cả bà mối ở Long Tuyền trấn nổi cáu, những người bà tám này liền trở thành lực lượng chủ chốt truyền bá, rất nhanh liền đem mẹ con Lô thị dùng ngôn ngữ “Đóng gói” một phen, làm cho đại bộ phận người trên trấn một lần nữa “Nhận thức” các nàng.

Chuyện này tạm thời đè xuống, ngày mười lăm tháng năm, trời vừa hừng sáng, Di Ngọc liền bị Tiểu Mãn kéo từ trong chăn ra ngoài, dưới sự chỉ huy của Lô thị đem nàng lau mặt thay quần áo, chờ lúc tinh thần của Di Ngọc tỉnh lại, Tiểu Mãn đã ở trước bàn trang điểm thay nàng chải đầu.

Tiểu Mãn tuy rằng chỉ cùng mợ của nàng học qua và kiểu tóc đơn giản, nhưng so với Di Ngọc chỉ biết tết bím tóc mạnh hơn rất nhiều.

Lô thị đã sớm búi tóc trang điểm xong, bên trên mặc áo cúp ngực màu gỗ đàn hương, phía dưới mang váy mã diện (1) cùng màu, bên ngoài mặc áo khoác dài đến mông màu xanh lục, đỉnh đầu búi kiểu tóc bảo (2) vừa đơn giản lại không mất vẻ phú quý, tuy trang sức không nhiều, nhưng thắng ở ngũ quan đại khí của nàng, lại cũng thành một bộ thái độ đoan trang.

Di Ngọc từ trên bàn lấy bình nước ép nha đam đổ ra bôi ở lòng bàn tay, cười hì hì đối với Lô thị trêu ghẹo nói, “Hôm nay nương trang điểm như thế, nhìn giống như là phu nhân nhà quan.”

Lô thị trong tay cầm một cây trâm hoa hướng về tóc mai Di Ngọc so tới so lui, hồi cười nói, “Người dựa vào ăn mặc, hôm nay nhưng không thể lại tùy tiện ăn mặc, làm cho người khác coi thường không quan trọng, mấu chốt là sợ người ta không đem chút đồ vật tiêu chuẩn ra — nên là cho ngươi mua chút trang sức, liền tính không mang cũng mua trước, lại quá hai năm ngươi cập kê sẽ không cần sơ kiểu tóc tiểu nha đầu này, đến lúc đó đừng ngay cả cái để xứng với váy áo đều không có.”

Di Ngọc nhẹ nhàng đem nước dưỡng da bôi đều ở trên mặt sau, thuận tiện vươn tay đi lật lật cái hộp nhỏ đựng trang sức trên bàn trang điểm, bên trong quả thật không có vài thứ đồ vật, lại từ trong gương đồng mơ hồ ngó mắt thấy Tiểu Mãn đã sơ búi tóc xong cho nàng, trong lòng vừa động, “Tiểu Mãn, đến vườn hoa sau nhà hái mấy đóa hoa dâu tây tới.” Tiểu Mãn cười hì hì ứng chạy đi ra.

Dâu tây trong nhà chín xong đóa hoa đều còn tại, trắng nõn trắng nà so với đồng tiền lớn hơn một vòng, nhụy hoa vàng nhung bên ngoài là năm sáu mảnh cánh hoa tròn tròn, Di Ngọc từ trong mấy đóa hoa Tiểu Mãn hái về chọn ra mấy đóa lớn nhỏ phân biệt cài tại trên tóc, cả người lập tức có vẻ thanh nhã lên, lại không mất độc đáo.

Làm tốt tóc xong, Di Ngọc đứng dậy thay đổi váy dài buộc ngực bằng tơ lụa màu đỏ quả lựu mà lúc Lô thị rảnh rỗi vì nàng may ra. Tay áo ngắn bên trong áo nhỏ màu hạnh hoàng (màu vàng hơi đỏ) được may thêm một đoạn lụa mỏng ở nửa tay áo vòng qua ngực quàng qua vai, tại chỗ bờ ngực thắt một cái nơ con bướm, chỉ lộ ra áo buột ngực bên trong một khoảng giáp ranh mơ hồ thêu văn, dưới làn da đặc hữu mềm mại của thiếu nữ làm nổi bật, cứ việc trên cổ không có vàng bạc gì, thân trang điểm này cũng đủ để hiện ra xinh đẹp cùng kiều thái của Di Ngọc. (Dịch khúc này đổ mồ hôi, tả j tả lắm thế ko bik ==!)

Tiểu Mãn đem nút buộc phía sau Di Ngọc buộc lại, đi đến một bên từ trên xuống dưới đánh giá nàng một lần, chậc chậc nói, “Tiểu thư, ta chỉ biết nói ngươi nên thường xuyên trang điểm, mặc như vậy nhìn thật đẹp!”

Lô thị nhìn Di Ngọc mặc xong váy áo, trong mắt cũng lộ ra tán thưởng, “Ngọc Nhi của nương đã không phải tiểu nha đầu, thường thường trang điểm lên — chậc chậc, nhìn xem hình dáng nhỏ này, lại qua mấy năm…”

Di Ngọc thừa dịp các nàng khen ngợi chính mình cũng quay đầu nhìn gương đồng cao nửa người trên bàn trang điểm, người trong kính tuy không quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể rõ ràng phân biệt ra một bóng dáng thiếu nữ hết sức nhỏ, dung mạo tuy mang vẻ trẻ con, lại khó nén vẻ mỹ lệ, đường cong chưa hiện, lại tựa dương liễu kéo tơ, đây — thực là nàng sao?

Không phải là cái kia không chút thu hút, là cô gái luôn có thể làm cho người khác dễ dàng bỏ qua, không lại là cái cô gái vì dinh dưỡng không đầy đủ mà sắc mặt vàng vọt, tóc khô da héo, không lại là cái cô gái lúc nào hành động cũng biểu hiện ra nhiều tự tin, nhưng trong mắt luôn luôn lộ ra một ít tự ti.

Thiếu nữ trong gương có được một đôi mắt sáng ngời mà không trộn lẫn thần sắc, ánh mắt nhu hòa rồi lại lộ ra từng điểm vững chắc, tỉnh táo rồi lại không thiếu nhè nhẹ nhiệt tình, khóe mắt không lại ẩn tàng cười nhạo đối với vận mệnh, ngược lại mang nhàn nhạt hạnh phúc, chỉ là khe khẽ mỉm cười, đuôi mắt lược vểnh liền hiển lộ ra ngọt ngào kiều thái, khí tức tươi mát của thiếu nữ giống như gió xuân bay tới phe phất vào mặt vậy.

Lô thị không có phát hiện đến Di Ngọc đang nhìn chòng chọc vào gương xuất thần, một bên cùng Tiểu Mãn thu thập bàn trang điểm bị phiên loạn, trên miệng cũng không ngừng, “Lần này đi chính là muốn tốt tốt mua chút này nọ, hiện tại nhà ta lại không thiếu bạc sử, lại làm cho ngươi ngay cả một cái trang sức để chọn lựa cũng không có, ngươi đã mười hai, cô nương nhà người ta vừa sinh ra đều đã chuẩn bị đồ cưới, nhà ta những năm qua không tốt quá, đến hiện tại mới có thể có tiền cho ngươi đặt mua, ngươi còn ra sức khước từ, là sợ thiếu bạc hay là sao, chờ tháng sáu bán xích trảo, lại thêm nhất bút, còn có thể thiếu ngươi cái tiền trang điểm sao.”

Di Ngọc thu hồi ánh mắt chăm chú nhìn gương đồng của mình, ánh mắt ấm áp nhìn hướng Lô thị, nghe nàng như vậy lải nhải xuống dưới, trong miệng liên tục thưa phải, lại thừa dịp Lô thị chưa chuẩn bị, từ phía sau ôm nàng một phen, đem khuôn mặt phục ở trên lưng của nàng, ngửi khí tức yên tĩnh ấm nóng đạm đạm trên người mẫu thân.

Lô thị bị nàng này thình lình ôm một cái giật nảy mình, cười trách mắng, “Nhanh chóng lên! Cái đầu vừa mới sơ xong, ngươi nếu lại củng hai cái lại muốn loạn đi, Tiểu Mãn chút nữa còn phải về nhà, nương nhưng không chải đầu cho ngươi.” Trên miệng nàng nói như vậy, lại dùng tay khẽ vuốt cái tay nhỏ mà Di Ngọc đan trên bụng nàng, không có tí ti ý tứ đẩy nàng ra.

“Nương, chúng ta người một nhà vĩnh viễn cùng một chỗ, được sao.” Tiếng nói rầu rĩ của Di Ngọc từ sau lưng Lô thị truyền tới.

Lô thị phì cười một tiếng, một phen kéo mở hai cánh tay nàng đang ôm mình, xoay người dùng một ngón tay trạc trên trán nàng, “Đại cô nương như vậy, còn nói loại lời nói càn này, liền tính ngươi không lấy chồng, các ca ca ngươi chính còn muốn cưới vợ.”

Di Ngọc cúi đầu giấu đi hơi nước trong mắt, ngẩng đầu giả vờ bất mãn chu môi nói, “Nương lại là trông con dâu, cũng không sợ các ca ca có chị dâu liền không muốn ngươi, đều nói cưới con dâu quên nương — ôi, nương! Làm gì đánh con thôi, con lại không có nói sai…” Di Ngọc một bên vân vê cái ót một bên tiếp tục nói thầm nho nhỏ.

Lô thị dở khóc dở cười trừng mắt nhìn nàng, “Càng phát cái bộ dáng không ra gì, cái gì lời nói đều loạn nói, lời nói này của ngươi nương sẽ nhớ kỹ, quay đầu liền học cho đại ca ngươi đi, ta đây không tin không có ai có thể trị ngươi.” Nói xong lời này nàng liền xoay người đi ra ngoài.

Di Ngọc nghe Lô thị nhắc tới đại ca nàng, sắc mặt thoáng cái liền khổ lên, vội tiến lên đi chặn Lô thị đang muốn đi ra, nếu thật sự làm cho Lô Trí biết hôm nay nàng nói đùa, không chừng còn làm sao châm chọc khiêu khích nàng đi.

“Nương, chúng ta đánh cái thương lượng được không, ngài không đem lời nói mới nãy học cho đại ca, con về sau cái gì đều nghe ngài!”

“Đây tính là cái gì thương lượng, ngươi vốn phải nghe nương! Tránh ra tránh ra, ta còn phải đi thu thập đồ đạc ah.”

Tiểu Mãn ở một bên nhìn tình cảnh chung sống của hai mẹ con các nàng, mới đầu trong mắt còn lộ thần sắc ao ước, về sau lại trực tiếp che miệng lén cười lên, bị Di Ngọc uy hiếp trừng mắt một cái sau, vội mượn cớ đi rót nước chạy khỏi phòng, tùy ý hai mẹ con các nàng ở đây tiếp tục quấn qua quấn quít.

Lô thị cuối cùng vẫn là dưới sự ra sức làm nũng của Di Ngọc đáp ứng không đánh “Báo cáo nhỏ” của nàng. Tiểu Mãn đi rồi hai mẹ con vẫn ở trong phòng uống chén trà, chờ đến thời gian hẹn với xe ngựa hôm qua thuê, mới xách này nọ ra khỏi cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK