Mục lục
[Dịch]Tân Đường Di Ngọc - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm ngày thứ hai, Lô thị cùng Lưu Hương Hương ra ruộng không bao lâu lại trở về, trên mặt hai người đều mang cười khổ, Lô thị ngồi xuống liền nghênh tiếp vẻ mặt đầy nghi ngờ của Di Ngọc, mở miệng nói:

“Buổi sáng hai chúng ta đi ra đồng, mấy người chúng ta thuê bình thường sớm đến nhưng hôm nay không thấy một người, những việc còn thừa đều là những việc chỉ có đàn ông mới làm được, hai chúng ta liền trở về, đi đến ngưỡng cửa biệt viện thấy phố đối diện đang đánh nhau, nhìn kĩ vài lần, mới phát hiện ba gã đàn ông bị một bầy gia đinh vây vào giữa đánh chính là người chúng ta thuê, nhưng ta với Hương Hương tới cùng là nữ tử, sao có thể tiến lên chặn, chỉ có thể hỏi mấy người ở một bên xem náo nhiệt…”

Nguyên lai hôm qua mấy người nông công mà Lô thị thuê sau khi trở về thôn, cùng với mấy nhà khác cũng mua đất đều đi đến rừng dâu xem, tình huống quả thật gay go, bảy phần mầm dâu tất cả rễ bị thối, xem mấy mầm còn lại cũng đều sống không lâu, thế là hôm nay bọn hắn mới tìm tới nơi bán, cũng chính là Từ phủ ở Long Tuyền trấn, nói là Từ phủ cố ý bán phế cấp này cho bọn hắn, kêu gào muốn đem mảnh đất này trả lại, cũng muốn Từ phủ bồi thường tiền mấy mầm cây dâu.

Từ gia lão gia kia vừa nghe ý bọn hắn tới, chỉ phái quản gia ra tố cáo bọn nông dân kia, nói là bọn hắn đem giống làm hư, cho nên hắn sẽ không lui cũng không bồi thường tiền.

Hai bên đều khăng khăng là đối phương sai, tranh chấp xong cũng không biết ai động thủ trước, Từ phủ tới cùng thế lớn, bảy tám cái gia đinh thân cường thể tráng đem chút nông dân vây lại đánh đập, mới có một màn Lô thị và Lưu Hương Hương nhìn thấy.

Di Ngọc nghe Lô thị kể lại, khẳng định nói: “Khẳng định là Từ gia kia cố ý chặn họng bọn hắn, bản thân mình như thế nào còn không biết sao, sợ là biết nơi đó không trồng được cái gì nên mới bán rẻ cho người khác.” Mảnh đất kia ngay tại dưới chân núi, lại cách nước sông rất gần, Từ gia cũng kinh doanh điền sản rất nhiều, làm sao có thể đem bán cho người khác, nghĩ nghĩ liền biết có vấn đề.

Lưu Hương Hương cũng gật đầu xưng đúng, nói: “Một miếng đất lớn như vậy, chỉ bán hai mươi lượng bạc, không phải lừa người lại là cái gì?”

Mấy người đang nói, chợt nghe ngoài viện một trận tiếng đập cửa, Di Ngọc liền chạy đi mở cửa, nhìn thấy gã sai vặt mặt đen Lý Nhạc đứng ở bên ngoài, vội mời tiến phòng.

Lô thị nghiêng đầu nhìn thấy là hắn tới, đứng dậy cười nói: “Có việc gì giao đãi sao?”

Trên mặt Lý Nhạc mang quan tâm, hỏi: “Cha ta nghe nói các ngươi thuê nông công tại Từ phủ bị đánh, liền sai ta tới hỏi một chút, có chậm trễ việc ngoài ruộng không? Trong viện chúng ta cũng có chút nông công, lại đang rảnh rỗi, nếu là cần dùng, buổi chiều liền kêu bọn hắn cùng các ngươi ra đồng.”

Di Ngọc nghe hắn nói như vậy, không khỏi trong lòng nói thầm, Lý quản gia kia làm sao lại biết mấy người bị đánh là nông công nhà nàng mướn, việc này vừa mới xảy ra liền phái con trai tới hỏi, hiển nhiên là rất rõ ràng nhất cử nhất động của các nàng, cho dù tính đối phương xuất phát từ ý tốt, nhưng trong lòng nàng khó tránh có chút không tự tại.

Lô thị lại không nghĩ đến tầng tầng lớp lớp trong này, nàng cũng nhìn thấy bộ dáng mấy người kia hôm nay bị đánh, biết ngày mai bọn hắn hản là không thể bắt đầu làm việc, hôm qua đã không làm xong, hiện nay đang lo không biết làm sao, bây giờ Lý Nhạc tới hỏi, một mặt nghĩ muốn xin giúp đỡ, một mặt lại nghĩ không muốn nhờ vả người ta, khép mắt nghĩ trong khoảnh khắc, liền nói với hắn, “Vậy liền phiền toái, cần mượn người giúp đỡ hai ngày, chính là tiền công ta muốn tự giao phó.”

Lý Nhạc lắc đầu nói: “Việc này không cần, công nhân nơi này của chúng ta đều được phát tiền tiêu vặt hàng tháng, không làm việc chính là ở trong phòng ngủ, rảnh rỗi không có việc làm.”

Lời hắn nói tuy là như vậy, nhưng Lô thị bản thân không phải người thích chiếm tiện nghi người khác, ở nhờ nơi này đã có chút khó chịu, thế là kiên trì muốn cầm tiền ra, hai người đẩy qua đẩy lại một hồi, Lý Nhạc thấy thái độ nàng kiên quyết, không có biện pháp chỉ có thể ứng.

Lô thị đi vào trong phòng lấy hai trăm đồng tiền ra giao cho Lý Nhạc sau, thấy đối phương một bộ muốn nói lại thôi, hiếu kỳ hỏi han: “Còn có việc gì sao?”

Lý Nhạc tức thì gãi gãi đầu, do dự nửa ngày sắc mặt có một chút đỏ lên mở miệng, “Thực là ta thay đại tỷ xin lỗi các ngươi, nàng người kia nói chuyện mồm miệng có chút không giữ được (nv: khẩu vô già lai), hi vọng các ngươi đừng trách.” Nói xong hắn cũng không chờ ba người trong phòng phản ứng, cầm tiền chạy chậm rời khỏi.

Lô thị bị hắn thình lình như vậy nhận lỗi làm không hiểu được gì, quay đầu liền hỏi hai người, “Đứa nhỏ này có ý tứ gì, chúng ta có lúc nào gặp qua tỷ tỷ hắn sao.”

Lưu Hương Hương vẻ mặt cũng là mê mang lắc lắc đầu, Di Ngọc âm thầm cười trộm đáp: “Nương nhớ được ngày đó lúc chúng ta mới tới ở phòng khách có nha hoàn bưng trà sao, hình dáng tốt một chút chính là tỷ tỷ hắn.”

Lô thị trí nhớ cũng không kém, tuy rằng lúc này đã cách mười mấy ngày, nhưng đại khái cũng là có ấn tượng, “Tỷ tỷ hắn thì thế nào, tự dưng đối chúng ta nhận lỗi, chẳng lẽ nhầm người.”

Di Ngọc cũng không bới móc, chỉ cười ứng, “Chắc là vậy.”

Sau khi ăn trưa không đến một lát, liền có mấy cái nông công đến gõ cửa, hai người Lô thị liền thu thập này nọ dẫn bọn hắn ra ngoài đồng.

Bọn hắn đi rồi, Di Ngọc mới từ bên trong đóng kín cửa, tại góc khuất trong tủ chén ở phòng bếp lấy ra hai cái bình sứ màu trắng một lớn một nhỏ, trước tiên đem cái bình sứ cao cỡ bốn tấc đổ đầy nước trong.

Sau đó nàng rửa tay, mới tháo nút lọ của bình sứ nhỏ, lấy một cây kim thêu ra, nhẹ nhàng đâm phá ngón trỏ tay trái, nặn ra một huyết châu đỏ thẫm nhỏ vào bình sứ đầy nước, lại đem kim thêu chọc vói vào khuấy một hồi, mới đóng nắp bình, nhẹ nhàng lắc đều.

Hai bình sứ này đều là nàng giấu Lô thị ở tiệm tạp hóa trấn trên cầm túi tiền thêu hoa đổi lấy, một cái dùng để nước ấm làm nóng kim thêu, một cái dùng để chứa máu pha loãng của nàng.

Nhắc tới cũng kỳ quái, ba năm trước Di Ngọc liền phát hiện, nếu đâm kim lấy một hai giọt máu rồi đem miệng vết thương chùi đi, thì ngay cả miệng vết thương đều không thấy, quá một lúc liền cảm thấy đau đớn biến mất.

Nhưng nếu là nhiều nặn vài giọt ra, hoặc là trong vòng một ngày lại đâm miệng vết thương thứ hai, nơi miệng vết thương thứ hai sẽ để lại một cái dấu, sẽ đau cả buổi sáng.

Di Ngọc đoán không ra đạo lý trong đó, nhưng bản thân nàng vốn gặp sự tình kỳ quái đã đủ nhiều, cũng không để ý, chỉ là lúc nào cần dùng thì lấy một hai giọt nhỏ mà thôi.

Vườn hoa trong Du viện có chút bạc hà, từ lúc gieo xuống đến hiện tại cũng có mười mấy ngày, tại nàng bảo dưỡng thân cây non nớt đã cao bốn tấc, Lý quản gia cách ba đến năm ngày sẽ đến hỏi thăm một lần, thấy vật nhỏ này mọc không sai, không khỏi trên mặt đối mẹ con các nàng càng hòa ái.

Tuy nàng chẳng hề rõ ràng Thường công tử muốn bạc hà làm gì, nhưng lại biết hiện tại việc này có thể rơi xuống trên đầu mình chỉ là do người ta không quen thuộc tập tính sinh trưởng của bạc hà mà thôi, lẽ ra bạc hà này một năm có thể thu hoạch hai đến ba lần, trước kia Di Ngọc trồng thì đều khống chế một năm thu bốn lần, không tránh khỏi về sau bọn hắn trồng sẽ phát hiện không thích hợp, lúc này nàng cũng đối chiếu trước kia, vẫn chưa tận lực “Thêm liều” cho chúng nó, chờ bọn hắn ở giữa dời giống đi thì thiếu thu hai lần, cũng sẽ không hoài nghi đến trên đầu nàng.

Nhưng lúc này nàng lấy bình nước nhỏ này, cũng không phải vì bạc hà trong vườn.

Từ ngày hôm qua nghe Lô thị nói trồng chết cây dâu sau, nàng liền nổi tâm tư, hôm nay lại nghe thấy hai bên vì chuyện này nháo lên, liền biết mảnh phế đất kia sợ là mọi người đều biết, Từ phủ cũng là rõ ràng điểm này mới kiên trì không nguyện ý lui.

Nói tới mấy người nông dân kia cũng đáng thương, bị người lừa tiền không nói, còn làm hỏng một đám cây giống, hai mươi lượng bạc không phải số lượng nhỏ, nghĩ lúc trước các nàng một nhà để dành ròng rã ba năm mới chuẩn bị đủ cho Lô Trí hai mươi lượng bạc làm lộ phí.

Di Ngọc một lần nữa đem cái chai cất kỹ, mới trở về phòng ngủ mở ra tủ đứng hoa văn bên cạnh giường, ở bên trong tìm nửa ngày, lấy ra một bộ quần áo mùa đông của mình, đem túi nhỏ giấu sâu trong cổ tay áo lấy ra.

Nàng tháo ra nút buộc ở miệng túi, thò hai ngón tay vào trong, cầm ra một khối nhỏ được vải đỏ bao bọc, tầng tầng mở ra sau đó, rõ ràng lộ ra một khối ngọc bội song ngư được điêu khắc tinh xảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK