Vốn dĩ còn làm cho Di Ngọc bội phần mong đợi năm mới, sau chỉ là bình bình đạm đạm, nơi này Tết âm lịch cùng kiếp trước của nàng không hề giống nhau, có những phong tục vô cùng cổ xưa, lại cũng không nghiêm cẩn giống trong tưởng tượng của nàng.
Lô Tuấn từ sau khi Lưu Hương Hương rời khỏi Kháo Sơn thôn, sau đó liền ủ rũ một hồi,
Di Ngọc ở một bên xem hắn vì mối tình đầu của chính mình thần thương (tinh thần tổn thương), cuối cùng nhịn không được hồi tưởng ánh mặt trời buổi chiều hôm đó, còn có câu nói nhờ giao lại tràn đầy ý tứ mù mịt của Lưu Hương Hương.
Nhưng chờ đến khi cành hoa đón xuân đầu tiên trong thôn nở rộ, Lô Tuấn đã hồi phục lại trạng thái hoạt bát vốn có, đại khái trẻ con chính là như vậy, dễ dàng thương tâm cũng dễ dàng khôi phục.
Thời điểm nông lịch tháng ba tiết trời ấm lại, đầu năm cũng hạ một đợt tuyết, mấy ngày tuyết rơi Di Ngọc bị đông lạnh không dậy nổi khỏi giường, vì vậy nàng không thiếu bị Lô Trí trêu đùa.
Ngoài đồng tình huống rất tốt, ở Kháo Sơn thôn đa số là trồng trọt lúa mì vụ xuân, cuối thu gieo hạt cuối xuân thu hoạch, bởi vậy quá hai tháng liền lại đến lúc thu lương.
Di Ngọc nhớ đến năm trước chính là thời điểm này xuyên tới đây, bất tri bất giác thế nhưng đã ở chỗ này ngốc tròn một năm, trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ sự việc không ngừng phát sinh trên thân nàng, làm cho nàng khó tránh vì những việc đã trải qua mà thổn thức.
Tới cùng nàng vẫn không đem dị năng máu của nàng làm phương án làm giàu sớm, tìm cái cớ đàng hoàng thuyết phục chính mình, đương nhiên là nghĩ lớn thêm mấy tuổi nữa mới tốt làm việc, về phần còn nguyên nhân khác lại bị nàng chôn sâu ở trong lòng.
Di Ngọc cũng không biết, quyết định này của nàng trái lại cứu chính mình một mạng, bởi vì khi xuyên qua âm kém dương sai để cho nàng có năng lực này, chưa chắc là chuyện tốt, bản thân nàng ngày đó trích nhiều vài giọt máu cứu hạn thiếu chút nữa xảy ra chuyện, nếu như năm này mạo muội liền lấy nhiều máu sử dụng nhất định lại chết một lần nữa, chuyện này sau này hãy nói.
Bất quá mỗi năm, Di Ngọc đều gọi Lô Tuấn cùng nhau đi một chuyến ra sau núi, lại thừa dịp hắn không chú ý thì tưới cho mấy cây sơn tra nước pha loãng với máu. Tại chỗ khác động tay chân quá mức dễ thấy, sơn tra này bị nàng “quan tâm” một năm tưới hai lần, hiện nay lại ra trái lần thứ ba, thứ tư cũng không làm cho Lô thị cảm thấy kỳ quái.
Trước khi mùa hè tiến đến, Di Ngọc rốt cuộc có cơ hội đi xa nhà một chuyến, Lô thị quyết định đến thị trấn bán một chút sản phẩm thêu có đồ án tinh xảo đẹp đẽ lại phức tạp, không biết vì sao lại mang Di Ngọc cùng đi.
Lô Tuấn vốn vừa nghe ra khỏi nhà liền thích, giống như lần trước đi Thanh Dương huyện bán mứt quả liền chạy đi, vậy mà lần này không có nháo muốn cùng đi.
Thế là sáng sớm một ngày tháng năm, Lô thị tuy không có giống như mấy ngày bán kẹo hồ lô giờ Dần (3-5h) liền rời giường chuẩn bị, nhưng cũng là rời giường lúc gà gáy lần đầu tiên, chính mình mặc tốt xong liền đem Di Ngọc vẫn đang ngủ mơ mơ màng màng mặc quần áo, cho đến lúc ôm nàng lên xe trâu mà Lô Tuấn đã chuẩn bị xong cũng không làm nàng thanh tỉnh lại.
Di Ngọc là ở trên đường bị tròng trành tỉnh lại, xe trâu chạy cũng không nhanh, Lô thị trong lòng muốn sớm đến thị trấn, cây roi trên tay nhẹ nhàng trên thân trâu vung hai cái, tuy không đến mức đau đớn, cũng làm cho nó tăng tốc mấy lần bước chân, liền khiến cho Di Ngọc vốn oa tại trong lòng Lô thị vẫn có thể cảm giác một trận lắc lư.
“Nương, đến sao?” Nàng mở to mắt, ngẩng đầu chỉ có thể thấy cái cằm bạch khiết của Lô thị.
“Chưa đến, còn buồn ngủ không?”
Thanh âm trong sáng của Lô thị từ trên đỉnh đầu của nàng truyền tới, sau lưng là hương khí đặc hữu ấm áp của mẫu thân, đầu nàng nằm trong lòng Lô thị cọ cọ, làm nũng nói: “Không buồn ngủ, lắc lợi hại, ngủ không được.”
Lô thị sờ sờ đầu nàng, nhẹ giọng cười, nói: “Nhị ca ngươi không phải nói về sau có bản sự mua xe ngựa cho ngươi sao, trở về thúc giục thúc giục hắn.”
Di Ngọc nhất thời cười ra tiếng, nghĩ đến nhị ca nhà mình từng chồng “Ngân phiếu khống” đưa tới.
Lô thị đem ra lương khô và túi nước trước đó chuẩn bị tốt sẵn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, khoảng quá hơn một canh giờ, mới đến cửa thành huyện Thanh Dương.
Lô thị đuổi xe trâu đến trước huyện thành, muốn đi qua cả người và trâu phải giao năm văn tiền lộ phí từng người, Di Ngọc lúc này mới biết vào thành sẽ thu phí tổn, ngay cả nàng chỉ là một đứa bé cũng phải giao năm văn tiền mới cho đi vào.
Vào thành, Lô thị liền xuống xe về phía trước dắt trâu đi, Di Ngọc như trước ngồi trên xe ba gác hiếu kỳ đánh giá mọi thứ trước mắt.
Cửa thành chính một lần có thể đi qua mười người đến ngã tư đường rộng lớn, chính giữa dùng đá phiến trật tự trải kéo dài thành mặt đường, chiếm cứ một phần ba con đường, những chỗ thừa lại hai bên đã sớm bị người lui tới giẫm thành đất bằng.
Hai bên đường lớn là từng gian cửa hàng, đa số là một tầng nhưng cũng có cá biệt gian nhà hai tầng, như cũ là hỗn hợp gỗ đá dựng nên, bất quá từ bên ngoài nhìn thấy so với Trương trấn tinh xảo mấy lần, tất cả nơi dùng gỗ khảm nạm lên đều được quét lên màu đỏ thắm, vật liệu bằng đá cũng được chú ý đẹp đẽ, mặt tường đều là kiểu chung của đô thị dùng gạch đá giống hệt nhau, không xen lẫn một viên khác hình dạng.
Những cửa hàng này đều đã mở cửa đón khách, đủ kiểu bảng hiệu treo trên cửa vào, tên tiệm khiến cho người vừa xem hiểu ngay, như nơi bán vải vóc thì kêu “Tiệm vải mỗ mỗ”, nơi bán lương thực thì gọi “Lương thực mỗ mỗ”
Men theo con đường chính của Thanh Dương huyện, càng đi về phía trước người càng nhiều, một mặt Di Ngọc cẩn thận đánh giá đủ kiểu cửa hàng, một mặt ngắm cách ăn mặc trang điểm của người chung quanh.
So với người ở Kháo Sơn thôn cùng Trương trấn mà nói, người dân nơi này trang phục rõ ràng nâng cao không chỉ một đẳng cấp, nữ tử tiêu chuẩn là trên áo ngắn dưới váy dài (thượng nhu hạ váy), tóc búi kiểu điệp ninh toàn , mang là thúy sai ngọc hoàn . Nam tử quy tắc là mặc thâm y mang đai lưng da (thâm y cách đái), trên đầu quấn các loại khăn vấn đầu tối màu , chân đi giày bó cao tới bắp chân hoặc là giày vải.
Không giống nam nữ nông thôn đến thành thị thoát không khỏi mấy phần nhát gan, trong thành này mọi người đều nghiêm mặt ngẩng đầu, hơn nữa khi nhìn Lô thị như vậy rõ ràng cho thấy là một nông phụ từ ngoài đến, trên mặt tựa hồ hơn nhiều một phần ngạo khí cùng khinh thị.
Di ngọc âm thầm bĩu môi, thầm nghĩ nếu nàng thực sự khởi đầu là một đứa trẻ nông thôn cũng sẽ thực sợ hãi và quê mùa, nhưng linh hồn trong cơ thể lại tại xã hội hiện đại khoa học kỹ thuật phát triển vật tư tràn đầy sinh hoạt hai mươi năm, cho dù là sợ người lạ sống chẳng hề giàu có, luận tầm mắt đừng nói người ở đây, xem như ở kinh đô Trường An chỉ sợ không mấy người có thể so được với nàng, một người xuyên qua.
Lại đi về phía trước hơn mười trường, quay đầu đã không thấy rõ cửa thành, nhưng trước mặt vẫn chưa thấy điểm cuối, con đường này cũng thật dài, nhưng mà Lô thị không tiếp tục đi thẳng, không biết đến cái giao lộ thứ mấy, nàng kéo trâu rẽ ngang đến một con đường buôn bán đông nhất.
Đi vào đường nhỏ này, đường liền eo hẹp lên, tuy Lô thị dắt bộ xe trâu tận lực đi một bên, nhưng dù sao cũng chiếm hơn phân nửa hành lang, làm sao cũng làm cho những người trên đường cảm thấy không thoải mái, không thiếu người hướng mẹ con các nàng đưa tới ánh mắt không thiện ý.
Lô thị mắt không nhìn nơi khác vẫn tiếp tục đi về phía trước, tại trước một cửa hàng treo biển “Nghê Vân y phô” ngừng lại, đem dây thòng lọng cột chú trâu tại một gốc cây thanh dương to chừng một người ôm hết, sau đó mới đeo bối nang (cái balo ý) từ trên xe ôm Di Ngọc xuống dưới.
“Nương, chính con đi.” Di Ngọc bị nàng ôm vặn vẹo hai cái sau đó nói, Lô thị cũng không phản đối, liền đem nàng để xuống đổi qua dắt tay nhỏ của nàng, đi vào “Nghê Vân y phô”.
Vào cửa liền gặp một quầy hạng dựa vào tường cao cỡ nửa người bằng gỗ màu nâu, gần quầy hàng đứng một nam tử mày rậm mặt vuông, trên tay cầm một cây thước gỗ đang đo lường một y phục màu chàm (xanh đậm) trên quầy hàng.
“Ông chủ Lý.” Lô thị đi đến trước quầy hai bước đứng lại, sau đó kêu lên.
Ông chủ Lý ngẩng đầu nhìn thấy là Lô thị, liền nhếch miệng hô: “Ô, Lô nương tử tới à.”
Lô thi mỉm cười gật đầu, lại tiến lên một bước gỡ túi trên vai xuống, cởi bỏ miệng túi để ở một bên còn trống trên quầy hàng, ông chủ Lý duỗi tay ở chỗ ấy lật xem.
Di Ngọc đứng ở một bên có chút nhàm chán đánh giá bài trí trong tiệm, liền thấy đất trống bên trái quầy hàng có bốn năm cái bàn dài, mỗi cái dài chừng nửa trượng (1 trượng = 1,66m), mặt trên bày chồng chất chỉnh chỉnh tề tề từng xấp trang phục may sẵn bày ra trên bàn, trong đó có một cái bàn dài bày một chút linh kiện tinh xảo, như một vài cẩm tú hà túi (túi xách bằng gấm) cùng thắt lưng da khảm ngọc linh tinh.
Lô thị là vào mùa thu trước bán kẹo hồ lô thì nhận thức ông chủ Lý này, lúc ấy nàng ở bên đường rao hàng, ông chủ Lý mua đồ cho con trai, liền thấy quần áo Lô Tuấn thêu thùa thật tinh tế, hỏi thăm sau liền đưa tới việc buôn bán này cho Lô thị, thu mua sản phẩm thủ công thêu sẵn của nàng, có đôi khi cũng nhờ nàng làm chút đồ vật tinh tế.
Lúc này có một đôi mẹ con có vẻ là khách nhân đi vào, Di Ngọc đang nhìn chòng chọc trên bàn trưng bày một chiếc váy màu thạch lựu, vì vậy mà không chú ý đến cô bé bảy tám tuổi lườm hướng hai mẹ con mình mang theo thần sắc xem thường.
Cô bé đó gặp Di Ngọc thần tình “Ngốc ngốc”, bĩu cái miệng lôi kéo nương chính mình, nói: “Nương, chúng ta không mua ở chỗ này thôi.”
“Thế nào chưa xem liền muốn đi, không thích nơi này?”
Cô bé lúc lắc đầu, lại lấy mắt liếc qua mẹ con Di Ngọc, nói: “Chính là không muốn ở chỗ này.”
Di Ngọc sớm đã nghe thấy giọng nói trẻ con này, lại nghe đối thoại của các nàng, nhìn thấy ánh mắt cô bé kia xem mình, sao có thể không hiểu đây là cái ý tứ gì, đây là chướng mắt các nàng.
“Hai vị khách nhân muốn mua cái gì vẫn là vào bên trong xem, cửa hàng nhỏ của ta thợ may đều đa số dùng gấm vóc tốt nhất do tú nương tay nghề tinh xảo chế thành, nếu cần cái khác, khách nhân cũng có thể lưu lại số đo, làm xong chúng ta sẽ đem đến tận nhà.”
Lô thị đang cùng ông chủ Lý thương lượng giá cả, gặp hắn đột nhiên dừng lại đi chiêu hô khách nhân phía sau mình cũng không khó chịu, chỉ quay đầu nhìn lại, liền thấy một đôi mẹ con ăn mặc trang điểm bất phàm đang đứng tại nơi cửa xem nàng, nói đúng ra là hết nhìn nàng lại nhìn xem con gái nàng.
Nàng có chút không thể kiến giải run mi, sau đó quay đầu đối với ông chủ Lý nói: “Ngài trước chào hỏi khách khứa, ta đợi lát nữa cũng được.” Nói xong liền kéo Di Ngọc hướng bên cạnh hai bước tránh ra.
Ông chủ Lý gật gật đầu sau đó lách ra quầy hàng tới cửa đón đôi mẫu nữ, lại đem hai người thỉnh đến trước mấy cái bàn dài lần lượt giới thiệu.
Cô bé kia cũng không nói lời gì nữa muốn rời đi, hai người nhìn ra ngoài một hồi, chọn vài thứ đồ vật đến quầy hàng tính tiền xong, khi đi tới cửa, Di Ngọc mới lại nghe một tiếng nói non nớt.
“Thực đáng ghét, hương ba lão (5).” Hương ba lão từ này xưng hô không phải chỉ có nghĩa chỉ nông dân, phần lớn dùng để nói đến người có hành vi thô bỉ lại chọc người chán ghét, tại thời đại này hiển nhiên là câu nói có riêng tính chất vũ nhục nhất.
Lô thị sắc mặt đổi đổi, Di Ngọc nhíu mày, ngay cả ông chủ Lý trên mặt cũng có chút không nhịn được, đợi các nàng đi xa mới mang áy náy quan tâm Lô thị: “Lô nương tử, liền ấn giá vừa rồi ngươi nói đi, ta lấy tiền đưa ngươi.”
Nói xong tránh đi ánh mắt Lô thị, xoay người lấy mấy xâu tiền ra, ở trước mặt nàng đếm, sau đó đẩy tới đây. Lô thị không nói một lời cất kỹ tiền sau, cùng ông chủ đơn giản cáo từ một tiếng, liền mang Di Ngọc rời đi.
Di Ngọc cũng không bị sự tình vừa rồi đả kích cái gì, lúc nàng làm cô nhi chịu nhiều người khác liếc trắng mắt, trình độ cỡ này theo ý nàng tạm thời còn không đủ cấp bậc, nhưng mà nàng xem Lô thị có chút biểu tình không tự nhiên, trong lòng khó tránh có chút chật vật cùng đau lòng.
Trải qua sống chung lâu như vậy, nàng cơ bản có thể phỏng đoán ra Lô thị trước đây bất luận là tại nhà chồng hay là tại nhà mẹ đẻ, điều kiện sinh hoạt khẳng định không sai, cứ việc làm mấy năm nông phụ, nhưng dù sao giàu có khó nhập nghèo khổ, tính ra nàng so với chính mình trải qua bốn năm năm bần cùng khốn khổ, liền tính có thể thích ứng, tâm lý thế nào cũng sẽ nghĩ đến sinh hoạt cẩm y ngọc thực lúc trước. Lúc ở dưới quê còn đỡ, vào trong thành bị người khinh thường, tâm lý nàng khẳng định không dễ chịu.
Di Ngọc suy nghĩ an ủi nàng, nhưng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể quấn quít nàng hỏi tới hỏi lui mấy thứ mới lạ trên phố, chuyển hướng lực chú ý của nàng, lại không nhiều hiệu quả lắm.