Trưởng Tôn Nhàn thẳng tắp nhìn chòng chọc khuôn mặt xinh đẹp của Di Ngọc dưới ánh đèn, trong lòng hừ lạnh nói, kể chuyện xưa, đây rõ ràng chính là muốn kéo dài thời gian! Bất quá nàng cũng không lo lắn, Lô Trí trong một chốc cũng không về được, chuyện xưa này nếu như nói được không thú vị, hoặc giả dong dài, nàng tự nhiên có biện pháp làm cho nàng ta xấu mặt, cái danh ngạch cuối cùng này liền tính nàng không giành được đến, thì cũng sẽ không tặng cho huynh muội Lô gia.
Mặt khác một phương đồng dạng là tình thế bắt buộc đối với cái danh ngạch cuối cùng này cũng nhìn ra mục đích của Di Ngọc, mấy người lẫn nhau trao đổi thần sắc, chờ cơ hội mà động.
Di ngọc chẳng hề biết cách nghĩ của mấy người đó, sau khi Lý Thế Dân hơi hơi gật đầu, nàng nghiêng người đứng ở trên con đường bằng đá đen, sắp xếp suy nghĩ, mở miệng nói: “Ở rất nhiều năm trước, tại một chỗ thật xa, có một tên cường đạo làm nhiều việc ác, rất nhiều dân chúng bản địa đều bị hắn tàn hại qua, bởi vì hắn làm người giảo hoạt hành tung lại bất định nên rất khó vây bắt, thế là quan phủ liền phái những quan binh không có tiếng tăm ra chuyên môn bốn phía đuổi bắt hắn.”
Thời đại này tin tức bế tắc, hí văn (1) còn chưa có xuất hiện, tạp thư để xem lại rất ít, đại đa số mọi người biết rõ được chuyện xưa là theo một vài thành ngữ và từ trong Thập tam kinh (2) của Nho gia diễn sinh mà đến, bởi vậy chuyện xưa có liên quan quan binh cường đạo này của nàng vừa mở đầu liền hấp dẫn lực chú ý của không ít người.
“Nhưng mà, liên tiếp nửa tháng đuổi bắt lại bị hắn nhiều lần đào thoát, tại một đêm sau cơn mưa, có tám người quan binh đuổi bắt hắn đến một chỗ trong rừng, cánh rừng tuy không lớn lại không dễ ẩn nấp, cường đạo tiến vào cánh rừng liền không thấy tung tích. Mọi người quyết định phân nhau vào rừng tìm kiếm, nhưng mà võ nghệ của tên cường đạo này tuy rằng không cao cường, lại xuất thân từ thợ săn nên cực kỳ am hiểu chế tạo cạm bẫy, hắn lại nấp ở một nơi bí ẩn gần đó, trước khi hừng đông tức thì những quan binh tách ra liên tiếp bị hắn hại chết, chờ đến hừng đông sau đó, quan binh trong rừng chỉ còn lại một người.”
Trong sân đèn đuốc sáng trưng, một tiểu cô nương áo vàng thanh tú xinh xắn đứng ở chỗ ấy, ngữ điệu lúc hoãn lúc nhanh, lúc trầm lúc trọng, nỗi lòng mọi người tùy tiếng nói của nàng mà biến hóa, một vài người ban đầu còn xì xào bàn tán đều thu tiếng, nghiêm túc nghe lên.
“Trời đã sáng, tên quan binh cuối cùng này không biết là đồng bạn của hắn đều đã tao ngộ bất hạnh, hắn vẫn là tận chức tận trách ở trong rừng tìm kiếm, bởi vì một ngày một đêm không có ăn cơm, đến lúc bình minh bụng hắn đã đói kêu vang, liền vào lúc này, hắn nhìn thấy nơi không xa có một túp lều nhỏ, trong lòng có chút chần chờ, nhưng hắn vẫn là đi đến phía trước.”
“Quan binh đi đến trước nhà cỏ liền cẩn thận ra tiếng hỏi thăm, ‘Xin hỏi nơi này có người ở không?’, một lát sau hắn liền nghe được một tiếng nói già nua trả lời, ‘Có, ngươi có chuyện gì?’, nghe đến tiếng nói của lão nhân này, quan binh thở dài nhẹ nhõm một hơi, rất là cao hứng hỏi han, ‘Ta là người qua đường, đại gia, các ngài trong nhà có đồ ăn không, ta cầm tiền cùng ngươi đổi một chút được không?’ tiếng nói già nua kia lại đáp: ‘Được, vậy ngươi liền đi vào đi, đêm qua ta nhiễm gió lạnh nên bị cảm lạnh không tiện.’ Hắn nói dứt lời, quan binh liền nghe đến vài tiếng ho khan nhợt nhạt.”
Di Ngọc tuy là không có tận lực bắt chước tiếng nói chuyện của lão nhân, nhưng mà hai loại ngữ khí nàng dùng lại không cùng ngữ điệu rõ ràng chia ra mà thành hai người nói, người đang ngồi nghe cảm nhận được vô cùng rõ ràng, rất dễ dàng liền tưởng tượng đến cảnh tượng lúc ấy.
Trưởng Tôn Nhàn cũng đang nghiêm túc nghe nàng kể chuyện xưa, nhưng mục đích của nàng là vì mượn cơ hội đánh gãy Di Ngọc, nguyên tưởng một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi làm sao có thể nói ra được cái chuyện xưa có thú vị gì tới, thế mà lúc này mọi người ở đây hiển nhiên đã bị chuyện xưa của nàng hấp dẫn, ngay cả hoàng thượng ngồi ở bên trên cũng bày ra một bộ hình dạng nghiêm túc lắng nghe, loại hình huống này nàng thật sự là không có nghĩ đến.
Nhưng nghe đến Di Ngọc nói tới chỗ nhà cỏ nàng lại cười nhạo một tiếng, thầm nói một câu “Cố làm ra vẻ huyền bí”, nghiêng đầu đối với thiếu niên bên cạnh nói nhỏ hai tiếng, thiếu niên kia gật gật đầu đứng chuẩn bị đứng dậy, lại nghe lời nói của Di Ngọc xoay chuyển, theo loại ngữ cảnh vừa rồi thoát ly ra.
“Trong nhà kia kỳ thật căn bản liền không phải lão nhân gì, mà chính là tên cường đạo mà quan binh muốn đuổi bắt, hắn có có một tay thủ đoạn, có thể đem những người khác nhau bắt chước giống y như đúc, hắn ở trong cửa phòng thiết đặt cạm bẫy, phía trước đã lợi dụng phương pháp này dụ bốn người quan binh tiến vào phòng, chỉ cần người vừa đi vào liền sẽ bởi vì cạm bẫy mà mất đi tiên cơ, vì thế phải chết không thể nghi ngờ.”
Trưởng Tôn Nhàn nhăn mi vọng thiếu nữ áo vàng kia, thiếu niên bên cạnh có chút lúng túng nhìn nàng một cái, thân thể đã đứng dậy một nửa lại lặng lẽ ngồi trở về.
Nghe đến lời của Di Ngọc, trong lòng không ít người đều có chút khẩn trương, chỉ nói quan binh kia hiển nhiên không có phát hiện ra bẫy, nếu như đi vào trong phòng, há không phải trúng ngay ý muốn của cường đạo.
Di Ngọc nhìn lướt qua mọi người trong yến tiệc, ngữ khí một lần nữa biến hóa:
“Người quan binh kia tiến lên hai bước, một tây chuẩn bị đi đẩy cửa, một tay để ở trên eo lấy tiền, nhưng ngay tại lúc tay hắn chạm được cánh cửa một khắc lại ngừng lại, hô nhỏ một tiếng, ‘A, túi tiền của ta tại sao lại không thấy thế này!’ Sau đó ngoài phòng liền có một trận tiếng bước chân vội vàng, cường đạo ở trong phòng nghe thấy động tĩnh sau đó lên tiếng hỏi, “Người trẻ tuổi, ngươi còn có ở đó không?” Ngoài phòng một mảnh im ắng.”
Vẻ mặt của mọi người trong yến tiệc buông lỏng, đang thầm nói vận khí của quan binh kia tốt, làm rơi túi tiền lại lượm một cái mạng, liền nghe Di Ngọc tiếp tục nói:
“Sau khi cường đạo kia liên tiếp hỏi mấy tiếng, cửa nhà cỏ liền bị hắn từ bên trong mở ra một cái khe, hắn thò cái đầu ra nhìn xem kỹ tình huống bên ngoài, liền vào lúc này –” Thanh âm Di Ngọc đột nhiên biến đổi, “Một thanh kiếm từ một bên đột nhiên đâm tới, để ở trên cần cổ của tên cường đạo này.”
“Toàn thân cường đạo cứng ngắc ghé mắt nhìn lại, liền thấy người đang cầm kiếm cười lạnh kia chính là người quan binh còn sót lại trong rừng, cường đạo rất là kinh ngạc, hắn biết lần này tai kiếp đã khó tránh, nên nhịn không được lên tiếng hỏi, “Ngươi như thế nào phát hiện được?”
Chuyện xưa đến đây, Di Ngọc lại đột nhiên ngừng lại, sau đó nhìn quanh mọi người một vòng, cất cao giọng hỏi: “Chư vị nhưng có biết, người quan binh cuối cùng này làm sao có thể xem ra sơ hở?”
Thấy mọi người trong yến tiệc đều cúi đầu trầm tư, khóe miệng Di Ngọc treo mỉm cười, trong lòng lại bắt đầu bối rối, tại sao đều nhanh nửa ngày mà Lô Trí còn không có trở về, chẳng lẽ lại gặp được chuyện gì hay sao?
Một lát sau liền có người đứng dậy hồi đáp, đáp án lần lượt bất nhất, nhưng lại không có một cái phù hợp, bất thường nhất là cách nói của Trình Tiểu Phượng:
“Người quan binh kia khẳng định là võ công hết sức cao cường, những người trên giang hồ bình thường đều nghe một loại lời đồn là có một loại đại pháp có thể phân biệt rõ hơi thở, cho nên phát hiện đến khí tức của cường đạo có vấn đề, Tiểu Ngọc, ta nói đúng không nha?”
Di Ngọc cười khổ phủ định, “Tiểu Phượng tỷ, quan binh kia chẳng hề biết cái đại pháp phân biệt hơi thở kia của ngươi.”
Sau khi Trình Tiểu Phượng có chút thất vọng ngồi xuống, Trưởng Tôn Nhàn liền đứng lên, khuôn mặt thanh lệ mang một ít lãnh đạm nói: “Lô cô nương không cần thừa nước đục thả câu, nhanh chóng đem đáp án nói với chúng ta, phía sau còn có người chưa hiến nghệ đâu.”
Một vài người lúc nãy vốn còn vì đáp án tranh chấp không ngừng nhất thời ngừng lại, rồi sau đó nhao nhao lên tiếng ứng, thời gian lúc này hết sức quý giá, Di Ngọc nhẹ hít một hơi, lẳng lặng nhìn Trưởng Tôn Nhàn một cái.
“Lô cô nương, trẫm cũng đoán không ra, ngươi liền đem đáp án công bố đi.”
Trong mắt Lý Thế Dân mang một tia hứng thú xem giữa sân hai người thiếu nữ đối diện, miệng vàng đã mở, Di Ngọc tự nhiên không thể lại tiếp tục lợi dụng mọi người nghĩ đáp án để kéo dài thời gian.
Nàng gật đầu xong, lại lần nữa kể chuyện, “Cường đạo kia hỏi như vậy sau đó, quan binh một tay cầm kiếm, một tay chỉ đến một nơi, lạnh giọng nói, ‘Bởi vì ánh mắt ta đủ sáng, sau cơn mưa ngày hôm qua bùn đất đều mềm xốp, ngưỡng cửa này của ngươi lại đông đảo dấu chân, chỉ có vào bên trong, lại không có hướng ra bên ngoài!’ Nói xong kiếm trong tay hắn rơi xuống, một cước đá văng cửa của nhà cỏ, tránh thoát cạm bẫy trong phòng, dưới chiếc giường duy nhất trong phòng tìm được thi thể của đồng bạn.”
Mọi người giật mình hiểu ra, không khỏi lại bắt đầu nghị luận lên, Di Ngọc xoay người đối diện với hoàng thượng ở chỗ ngồi phía bắc, cung kính nói: “Bệ hạ, trong câu chuyện cũ này, còn có mấy tầng hàm ý, có thể cho phép tiểu nữ giải thích một hai?”
Lý Thế Dân định nhãn nhìn nàng khoảnh khắc, Di Ngọc cúi thấp đầu, mẫn cảm phát hiện trong ánh mắt của đối phương mang theo khí thế, nàng mạnh mẽ đè xuống cảm giác kềm chế muốn lùi bước sinh ra trong lòng, nàng nhất định phải kéo dài tới lúc Lô Trí trở về, nhất định phải!
“Vậy ngươi liền giải thích tới nghe một chút đi.”
“Vâng, chuyện xưa này nói với chúng ta ba cái đạo lý,” nàng đứng thẳng lên rồi lần nữa nghiêng người đứng vững duỗi ra một cái ngón tay trắng nõn, thanh âm trong trẻo vang lên, “Thứ nhất, người thông minh thường thường xem xét tình hình, có thể từ trong những dấu vết nhỏ nhặt dự kiến đến nguy hiểm, do đó ngăn ngừa bất hạnh.”
Nàng duỗi ra ngón tay thứ hai, “Thứ hai, người làm việc ác cho dù nhất thời nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, thì cuối cùng cũng sẽ nhận được báo ứng.” Lô Trí tại sao còn chưa tới?
Ngón tay thứ ba cũng duỗi ra, “Thứ ba, khi thân ở khốn cảnh, phân tán tách ra càng là nguy hiểm, thường thường chỉ có đoàn kết lên mới có thể chống cự kẻ thù bên ngoài.” Làm sao mới tốt, nàng không có biện pháp lại kéo đi xuống.
Liền tại lúc trong lòng Di Ngọc nôn nóng vạn phần thì Lý Thế Dân lại làm ra một cái cửa động làm cho mọi người ở đây đều kinh ngạc, hắn chậm rãi vươn ra đôi tay nhẹ nhàng vỗ vang, cười nói: “Tốt lắm, chuyện xưa này của ngươi kể rất hay, đạo lý nói cũng rất hay, tiểu cô nương, tên họ của ngươi là gì, là con cái nhà ai?”
Toàn sân nháy mắt yên tĩnh lại, chỉ lưu dư vang của tiếng vỗ tay kia, kèm với tiếng nói của Di Ngọc, “Hồi bệ hạ, tiểu nữ họ Lô, tên Di Ngọc, cũng không phải nhân sĩ kinh thành.”
Nghe xong lời nàng, Lô Trung Thực bưng chén rượu lên rầu rĩ uống một hớp lớn, đứa nhỏ tốt như vậy, rõ ràng là cháu ruột của hắn, lại không thể thừa nhận, làm cho hắn bực tức hết sức, tủi thân hết sức!
“Hử?” Lý Thế Dân quay đầu đi hỏi Lý Thái ngồi ở một bên bảo trì trầm mặc từ đầu đến cuối, “Lão tứ, vị cô nương này ngươi là từ ở đâu mời tới?”
Lý Thái liếc qua Di Ngọc đang khom người mà đứng ở giữa sân, quay đầu đáp: “Lô tiểu thư là học sinh Quốc Tử Giám, bởi vì viết một bài thơ ở tiệc sinh nhật của Cao Dương, nên bị đặc thu vào Thư Học Viện.”
“Nói như vậy, thơ từ của nàng cũng không kém?”
Lý Thái lại quay đầu bưng chén rượu lên, thấp giọng nói: “Chữ là viết được không kém.”
Nếu như vừa rồi Lý Thế Dân vỗ tay và khen ngợi làm cho mọi người kinh ngạc, vậy hiện nay Lý Thái khen ngợi liền làm cho người ta hoài nghi lỗ tai ra tật xấu, phải biết, tuy rằng chỉ là một cái đánh giá “không kém”, nhưng nếu được đến vị Ngụy vương điện hạ này khen ngợi, có thể sánh bằng giữa mùa đông lạnh nhảy vào Khúc giang bơi một vòng còn không dễ dàng.
Di Ngọc gục đầ xuống chẳng hề biết lời khen ngợi từ trong miệng Lý Thái phun ra có bao nhiêu khó được, nàng lúc này chỉ cảm thấy nôn nóng vạn phần, mong còn không được cha con bọn hắn có thể nhiều hỏi mấy câu nhièu tán dóc một hồi mới tốt, nghe lời xong của Lý Thái xong, chỉ cảm thấy trong lòng là lạ, ẩn ước nhớ lại hình như trước kia cũng từng nghe hắn nói qua một câu như vậy.
~ Hết chương 123 ~
Chú:
(1) Hí văn: là loại hình văn nghệ hí kịch hí khúc xuất hiện sớm nhất trong lịch sử, lưu hành từ Bắc Tống đến cuối những năm triều Minh (thế kỷ 12 ~ 14). Vì để khác biệt với “Bắc khúc tạp kịch” xuất hiện cùng thời đại, nên người sau xưng là “Nam khúc kịch nam”, “Kịch nam”. Hí văn của TQ là một trong ba hệ thống hí kịch cổ đại, còn lại là Hí kịch Hy Lạp cổ, Hí kịch Ấn Độ cổ. (Mọi người thường gọi là kịch nam nhiều hơn là hí văn.)
(2) Thập tam kinh: Là mười ba bộ kinh truyện của Nho gia: :Kinh Dịch, Kinh Thư, Kinh Thi,Chu Lễ, Lễ Nghi, Lễ Ký, Xuân Thu TảTruyện, Xuân Thu Công Dương Truyện, Xuân Thu Cốc Lương Truyện, Luận Ngữ, Hiếu Kinh, Nhĩ Nhã, Mạnh Tử