Nguyên một đêm nằm mộng nên buổi sáng Di Ngọc tự nhiên dậy trễ, may mà lúc này nàng đang dưỡng thương, không phải ăn chính là ngủ, cũng không ai kêu nàng dậy sớm, trời sáng trưng mới mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người nha hoàn trong phòng, chờ nàng nhẹ nhàng gọi các nàng ấy, hai người liền nhanh chóng ngậm miệng đi đến trước giường hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Uống xong chén thuốc vẫn còn ấm, Di Ngọc nhận lấy chén trà súc miệng, thở xoay bờ vai một chút, tuy rằng vừa đau lại vừa ngứa, nhưng tốt xấu là một ngày so với một ngày đã tốt lên nhiều.
Thời tiết bên ngoài rất tốt, vừa mới uống thuốc nên phải đợi hơn nửa canh giờ mới có thể ăn cơm, Di Ngọc liền dẫn nha hoàn ra ngồi dưới cây trong sân phơi nắng, chỉ trong mấy ngày, mà hoa trên cây hạnh này đã rơi rụng thêm chút, trong sân được quét tước cực kỳ sạch sẽ, trên đất ngay cả nửa cánh hoa cũng không thấy, bởi vậy lúc này nằm ở dưới tàng cây, lại là thiếu mấy phần thú vị.
Liên tiếp ngốc ở trong cái sân nhỏ này bảy ngày, chân không bước ra khỏi nhà, dù cho Di Ngọc vốn rất không thích ra ngoài cũng đã bắt đầu thấy nhàm chán, nhìn nhìn hai người nha hoàn đang ngoan ngoãn đứng ở bên người, nàng nghĩ nghĩ, liền đối với một trong hai người mở miệng hỏi:
“Vương gia có nói qua ta có thể ra khỏi cái sân này không?”
Người nha hoàn gọi là Bình Đồng này vội vàng đáp: “Lô tiểu thư đương nhiên có thể đi ra, chỉ là vết thương của ngài mấy ngày trước đây chưa khép, Vương thái y đặc biệt dặn dò không được cử động nhiều, hiện nay nếu ngài muốn ra ngoài vườn đi dạo chút, tự nhiên là có thể.”
Bình Đồng chính là người nha hoàn mà tối qua sau khi Ngân Tiêu đến nơi này xong đã chạy đi kêu người. Mặt khác một người còn lại kêu là Bình Hủy, bộ dáng đều khoảng mười bốn mười lăm tuổi, hai người đại khái vì thái độ hôm qua của Di Ngọc, nên làm việc so với mấy ngày trước đây thoải mái ra một ít, không lại một bộ Di Ngọc hỏi một câu chỉ đáp nửa câu.
Còn hơn nửa canh giờ nữa là đến giờ dùng cơm, Di Ngọc cũng không quá đói, được đến nàng trả lời khẳng định, gật đầu nói với Bình Đồng: “Vậy chúng ta liền ra ngoài đi đi.”
Nói xong giơ tay để cho Bình Đồng đỡ nàng lên, trên vai nàng tuy vẫn không thể cử động, nhưng chân cẳng thật tốt lắm, sớm đã qua thời gian suy yếu giống mấy ngày trước đây, nhưng mà muốn tự đi một mình thì hai người nha hoàn kia cũng không đồng ý.
Thế là Di Ngọc liền bị Bình Đồng dìu, Bình Hủy cầm nệm êm theo phía sau, lần đầu tiên đi ra khỏi tiểu viện này.
Phong cảnh của Hạnh viên quả nhiên rất đẹp, Di Ngọc đi dạo một đường cũng không thấy mệt mỏi, ngược lại Bình Đồng dìu nàng thì mơ hồ đã chảy mồ hôi, đi đến một cái đình nghỉ mát sau, ba người vừa vặn nghỉ chân.
Nhưng mà vừa mới ngồi xuống, Di Ngọc bắt đầu hối hận, nhìn thấy vài bóng người đang chậm rãi hướng về đình nghỉ mát này, dẫn đầu là một thiếu nữ diễm lệ mặc một thân váy dài tay rộng đỏ rực thêu hoa văn mẫu đơn, khe khẽ cắn chặt răng, tùy ý Bình Đồng đỡ nàng lên.
“Công chúa.”
Cao Dương cũng rất ngoài ý muốn nhìn thấy Di Ngọc ở chỗ này, nàng không hề biết đối phương đang ở Hạnh viên dưỡng thương, yến tiệc lần trước bị Lý Thái uy hiếp mấy câu sau nàng trước tiên là thành thật mấy ngày, nhìn thấy vẫn không có ai tới tìm phiền toái, lúc này mới nghĩ tới muốn tìm tứ ca của nàng cầu hòa, nhưng mà đến Hạnh viên lại bị báo là người vẫn chưa trở lại, thế là liền mang người hầu ở trong vườn này đi dạo, xa xa nhìn thấy trong đình có bóng người, tò mò nên lang thang tới đây.
Nhìn thấy ba người đang khom mình hành lễ, Cao Dương không trả lời, cũng không để cho các nàng đứng dậy, phân phó đám cung nữ phía sau đi vào đình nghỉ mát dọn dẹp một phen sau, ngồi xuống.
Di Ngọc cúi đầu, tầm mắt hơi hơi nhìn lên, nhìn thấy Cao Dương đang tự mình phủng chén trà uống nước, lông mày nhẹ nhàng nhăn lại.
Nhuận nhuận cổ họng, Cao Dương mới mở miệng hỏi: “Tại sao ngươi ở chỗ này?”
Tự nhiên là toàn nhờ vào thích khách ở tiệc rượu của công chúa điện hạ đâm nàng một chút, mới ở nơi này dưỡng thương. Trong lòng Di Ngọc là nghĩ như vậy, nhưng trên miệng cung kính đáp: “Tiểu nữ hiện nay tạm cư ở trong vườn này.”
Cao Dương giương mắt lười Di Ngọc một cái, “Vậy thì thành thành thật thật ngốc ở trong phòng, nơi này là nơi ngươi có thể đi dạo lung tung?”
Lại nói Cao Dương vốn đã đem chuyện nàng ở bữa tiệc sinh nhật ngược đãi tiểu cô nương nhà người ta ném đến sau đầu, lúc này nhìn thấy Di Ngọc mới nhớ lại, trên mặt tuy không hiện ra, trong lòng cũng đã đem việc ngày đó bị bẽ mặt trước chúng khách nhân đều tính đến trên đầu Di Ngọc, nàng cũng không nghĩ lại nếu không phải chính nàng cứ nhất định phải ra tay trộm Ngân Tiêu đến, rồi tìm Di Ngọc phiền toái, nơi nào sẽ có đủ loại chuyện sau đó.
Di Ngọc nghe thấy lời nói của Cao Dương, trong lòng cũng là khó chịu, đau đớn trên vai nhắc nhở nàng người trước mặt này chính là đầu sỏ gây nên, đầu lại như cũ cúi xuống thấp thấp, ứng tiếng nói: “Vâng, vậy bây giờ tiểu nữ liền trở về.”
“Gặp bản cung liền đi, người là có ý tứ gì?” Di Ngọc nói muốn đi, Cao Dương lại càng không cho nàng đi.
Di Ngọc nhẹ hít hai khẩu khí, càng thêm kiên định sau khi về nhà phải đánh tiểu nhân, “Tiểu nữ không có ý khác.”
Đánh tiểu nhân: Làm con rối nhỏ, đánh lên cho hả giận. Thường kèm tên tuổi thì được coi là hình thức nguyền rủa.
“Đùng!” Cao Dương hung hăng đem chiếc cốc không trong tay ném cạnh chân nàng, từng mảnh cốc vỡ vụn vài mảnh bắn ngược lên trên váy nàng, thình lình xảy ra làm cho Di Ngọc kinh hách đồng thời âm thầm ngột ngạt, tật xấu hư hỏng của công chúa này nàng đã đụng đến một ít, vỗ bàn quăng đồ chính là điềm báo phát hỏa, hướng tới người nào, người đó gặp xui, sớm biết như vậy, vừa rồi nàng không nên đi ra dạo, còn không bằng ngoan ngoãn ngốc ở trong sân đếm cành cây.
“Ngươi còn dám tranh luận!”
Khóe miệng Di Ngọc vểnh lên, công chúa muốn tìm lý do, luôn là có một ngàn một vạn cái có thể đè chết ngươi, ai biểu ta là bình dân, lại là người mà người ta nhìn không vừa mắt.
Ngay tại lúc Di Ngọc cho rằng chính mình sẽ bị đem thành bao cát trút giận đập một phen thì, dư quang lại quét thấy hai cái bóng người — Ngụy vương Lý Thái tối hôm qua mới gặp cùng phía sau đi theo một người thị vệ cước bộ trầm ổn tới.
Cao Dương cũng đã thấy người tới, miệng liền cong cong, trên mặt đã không còn vừa rồi tức giận lãnh khốc, đứng thẳng thân thể nũng nịu kêu: “Tứ ca.”
Cung nữ đi theo trong đình đồng loạt hướng Ngụy vương hành lễ, ba người Di Ngọc cũng theo thấp người.
Lý Thái lướt qua Di Ngọc, ngồi xuống kế bên chiếc ghế đá mà vừa rồi nàng ngồi, cũng không đi xem Cao Dương, chỉ thấp giọng nói: “Miễn lễ, ngồi đi.”
Cao Dương nghe xong lời hắn nói liền thuận thế ngồi trở về, Di Ngọc nhưng vẫn thành thành thật thật đứng, không nghĩ Lý Thái lại quay đầu nhìn nàng một cái, hỏi: “Sao còn đứng?”
Di Ngọc ngẩng đầu nhìn thoáng qua gương mặt không có biểu tình của Lý Thái, lại nhìn thoáng qua Cao Dương đang khẽ nhíu mày, bước nhỏ chuyển thân qua ngồi xuống, con người sống phải hiểu được nhìn rõ tình thế trước mắt, ai chấn được trận, ta liền nghe ai.
Lý Thái nhìn lướt qua Cao Dương, hỏi: “Tìm ta chuyện gì.”
Cao Dương đang lén lút trừng Di Ngọc, thình lình bị Lý Thái hỏi, vội hoàn hồn đáp: “A, không, cũng không có việc gì.”
Di Ngọc lại đem đầu buông thõng xuống, cái gì kêu không việc, không việc mà vừa rồi còn tìm nàng gây sự, công chúa này thực là ăn no rỗi việc. (Chỗ này ta thấy DN bị loạn, ko có việc mới tìm nàng ta gây chứ, ==!)
“Cao Dương.” Thần sắc Lý Thái không biến nhìn chòng chọc Cao Dương một hồi, thẳng đến khi đem huyết sắc trên mặt nàng xem rớt một nửa, mới tiếp tục nói, “Sau này không được đến địa bàn của ta chơi đùa, biết chưa?”
Đây là lần thứ hai từ sau lần sinh nhật lần trước Cao Dương nhận đến cảnh cáo của Lý Thái, cũng là lần thứ ba từ lúc nàng có trí nhớ đến nay bị hắn cảnh cáo, nàng tự nhận Lý Thái đối với nàng tuy không mang theo vẻ mặt ôn hòa đối đã, nhưng so với những người hắn tiếp xúc tới giờ mang theo mấy phần khoan dung, hôm nay lại ở trước mặt một cái bình dân làm bẽ mặt nàng, nàng luôn luôn xem nặng thể diện nhất, trong chốc lát không thể nhịn xuống, trực tiếp rống lên:
“Tứ ca đây là có ý tứ gì!”
Nàng vừa rống như vậy, đôi mắt xanh biếc của Lý Thái lập tức híp lên, thấp giọng hỏi lại, “Lỗ tai ngươi điếc sao.”
“Lý Thái!” Cao Dương phẫn nộ trực tiếp hô lên đại danh của Ngụy vương.
“Cút.” Ngữ điệu của Lý Thái không biến, trên miệng phun độc ngôn.
Di Ngọc lặng lẽ nuốt nước miếng một cái, cũng không dám ngẩng đầu, chỉ vảnh tai lên nghe động tĩnh của hai người, trời biết lúc này nàng có bao nhiêu nghĩ muốn nhìn biểu tình trên mặt Cao Dương có bao nhiêu “Đặc sắc”.
Cao Dương cố nén không có nước mắt nhục nhã trào ra, nhấc váy liền hướng ngoài đình chạy đi, nhưng mà vừa chạy hai bước đã bị Lý Thái gọi lại, “Cao Dương.”
Chờ đến nàng quay đầu, chân dài của Lý Thái liền vươn ra, dịch ra mũi chân của Di Ngọc, đem mấy mảnh sứ vỡ nát vụn trên đất đá đi qua, vừa vặn rớt xuống dưới chân Cao Dương.
“Dọn dẹp sạch sẽ lại đi.”
Di Ngọc lại khó nhịn xuống, quay đầu trộm nhìn thoáng qua, đã thấy trên khuôn mặt mỹ lệ của công chúa điện hạ không ai bì nổi đang treo hai hàng nước mắt sáng trong, vẻ mặt “Bi phẫn” nhìn nàng, ừ, nhìn Ngụy vương điện hạ bên cạnh nàng.
Nhìn thấy Lý Thái không nói tiếng nào nhìn lại sau, nàng mới xoay người khóc hu hu chạy đi, Di Ngọc nhanh chóng đem đầu nghiêng trở về, trong lòng cảm thấy Cao Dương công chúa có chút khủng bố kia, giống như cũng không có gì đáng sợ.