Lô thị cùng Di Ngọc nghe lời nói của Lý Tiểu Mai xong, trong lòng đều lạnh, các nàng thật sự đều không nghĩ đến cô bé cùng chung sống hơn hai năm này thế nhưng lại biết nói dối hãm hại người.
Di Ngọc cũng không nói lên được trong lòng bây giờ là cái mùi vị gì, nghĩ đến gần hai năm nay chính mình vẫn đem Lý Tiểu Mai trở thành bằng hữu để đối đãi, lại nghiêm túc dạy dỗ nàng kim chỉ nữ công, Lô thị càng là đối với nàng quan ái có thêm, cũng chưa từng vì ân oán với Vương thị liền hà khắc nàng nữa phần, nhưng mà ngay lúc mấu chốt này, nàng lại hướng nương của mình chụp mũ.
Nàng cũng biết đối phương khả năng có thể là không tự nguyện, nếu như Vương thị không bức làm thì cũng không như thế, nhưng biết là một chuyện, lý giải rồi lại là một chuyện, hành vi của Lý Tiểu Mai hiện tại so với Vương thị bịa đặt sinh sự càng khó làm nàng tiếp thu.
Lô thị càng thêm trực tiếp, nhìn quanh bốn phía những thôn dân đang dùng hết sức nhìn chòng chọc nàng, sau đó đi đến bên cạnh Lý Tiểu Mai ách cổ họng hỏi: “Tiểu Mai, thím có từng bạc đãi quá ngươi nửa phần sao, ngươi muốn nói bậy như vậy hãm hại ta? Ngươi biết hay không ngươi làm như vậy về sau thím còn như thế nào làm người, làm việc gì cũng phải tự hỏi lương tâm a!”
Lý Tiểu Mai cũng không trả lời, chỉ cúi đầu càng thấp, bước tránh nhanh Lô thị, cũng đồng Vương thị một dạng trốn tránh sau lưng Lý Thành Thật, hành vi này tại trong mắt người ngoài giống như Lô thị có điểm hùng hổ dọa người, thậm chí còn có thôn phụ ở một bên lớn tiếng nói:
“Ngươi dọa nạt đứa bé làm cái gì, chuyện này không phải đã sáng tỏ sao.”
Một câu này của ả được thôn phụ bốn phía ứng cùng, Lô thị nhìn quanh một vòng, liền biết người xem náo nhiệt bốn bên, đã mười phần thì tin chuyện ma quỷ của Vương thị tám phần, thời điểm này, nàng cũng biết sự tình này chình mình hôm nay đại khái không thể nói rõ ràng, tiếp tục ngốc ở chỗ này cũng chỉ có thể làm cho người ta cười nhạo.
Thế là nàng thở dài một hơi, xoay người giữ chặt Di Ngọc bên cạnh, liền muốn rời đi, lại không nghĩ tới Vương thị vẫn đang trốn sau Lý Thành Thật thấy động tĩnh của nàng, lập tức lại nhảy ra, ngăn ở trước người hai mẹ con.
“Sao! Lời còn chưa nói rõ ràng liền muốn đi”
Lô thị căn bản không để ý ả, nhưng khóe mắt nhìn đến mấy thôn phụ xung quanh thế nhưng ăn ý với nhau ngăn chặn ngưỡng cửa trước sân, sắc mặt đột nhiên biến đổi, thu hồi sắc mặt bi thương do Lý Tiểu Mai vừa rồi, chuyển thành vẻ mặt nghiêm nghị ban đầu.
Nàng đối với Vương thị nói: “Ngươi lại còn muốn ta nói cái gì, lời nói đều bị hai mẹ con các ngươi nói, ta còn có thể nói cái gì?”
Vương thị không khỏi trên mặt vui sướng, nói: “Vậy chính là ngươi thừa nhận!”
“Thừa nhận?” Lô thị hừ lạnh một tiếng, âm ngoan nói: “Loại việc bỉ ổi này ta không có làm qua, ta vì sao muốn thừa nhận! Vương Quế Hương, nếu như hôm nay ngươi chỉ vì hủy thanh danh ta, ngươi đã làm được, mẹ con các ngươi hai người thông đồng một mạch, lừa gạt hàng xóm láng giềng, vấy bẩn thanh bạch của ta, không quản hai đứa con trai vừa ra khỏi nhà, trong nhà chỉ còn dư lại cô nhi quả mẫu, sao dám cùng ngươi kẻ có nam nhân bên người so đo dài ngắn, hôm nay ta tạm thời nhịn xuống, tương lai chúng ta còn dài, ai thị ai phi cuối cùng có mắt sáng có thể nhìn rõ ràng!”
Tiếng nói của nàng do phẫn nộ mà trở nên khàn khàn, tuy rằng ngữ khí ngoan ngạnh, nhưng có thể làm cho người ta dễ dàng phác giác được bị oan uổng uất ức, thôn dân bốn phía xem thần sắc nàng không giống nói dối, nguyên bản đã đối với sự việc này hạ kết luận, mọi người không khỏi lại do dự.
Vương thị có lẽ không nghĩ đến nàng nói như vậy, nhất thời phát bực, nói: “Đây là ngươi chết không thừa nhận, ta có nhân chứng tại đây, ngươi cũng dám không nhận!”
Di Ngọc rốt cuộc nhịn không được ở một bên nói xen vào: “Nói suông ai nói không được, chỉ có lỗ tai kém mới tin các ngươi! Lý Tiểu Mai là con gái ngươi, còn không phải nghe lời ngươi sao, ngươi làm cho nàng nói cái gì nàng liền nói cái đó, như thế sao có thể làm nhân chứng!”
Những thôn phụ hương dã này tuy không biết chữ, nhưng nói chung là biết thành ngữ “Nói suông” này ý tứ làm sao, tại cái thời đại tin tức bế tắc này, nông dân đều không biết luật sự, nhưng cũng biết cái bắt trộm bắt quả tang, nói đến nhân chứng vật chứng, lại rõ ràng biết còn có loại chuyện “Thông cung”, “Hãm hại” , lúc trước Di Ngọc không nói vì không nghĩ đến Vương thị đem con gái ra nói láo, mắt thấy tình thế nhanh quay ngược lại kết luận, cũng chẳng quan tâm chuyện giấu dốt nữa, phẫn hình dáng trẻ con nhưng cũng may người lớn lúc này không có tâm đi để ý nàng còn nhỏ như thế mà lời nói không bình thường.
Nhưng Vương thị dường như chỉ chờ nàng nói câu này, tiếng nàng vừa dứt, chờ cũng không chờ thôn dân phản ứng, liền tiếp lời nói: “Được, liền tính nhân chứng không nói đúng, vẫn còn vật chứng! Ta cũng có vật chứng!”
Di Ngọc không hiểu, lời nàng nói chưa từng đề cập đến hai chữ “Vật chứng”, chỉ là chỉ ra nhân chứng của Vương thị lời nói không đáng tin, như thế nào lại thuận thế làm cho ả xả ra cái “Vật chứng” tới?
Lô thị đè lại Di Ngọc đang định mở miệng chất vấn, nói: “Vương Quế Hương, ngươi có cái gì thì một lần nói luôn đi, ta không tin ta chưa từng đáp ứng ngươi việc này, sao ngươi còn có vật chứng?”
Mấy người thôn dân lập tức ở một bên nhảy lên chuyển qua Vương thị kêu nàng lấy ra “Vật chứng”, lại không thấy, Vương thị đứng tại chỗ không động, mang chút biểu tình khó xử đối bốn phía nói: “Các hương thân, ta nói vật chứng này quả thật có thể chứng minh Lô Nhị Nương có đáp ứng hôn sự này, chỉ là vật chứng này lại không tại nơi này của ta, cần chính nàng đưa tới mới phải.”
“Hừ, chê cười, ngươi oan uổng ta, chẳng lẽ ta còn phải cầm chứng minh ra giúp ngươi tiếp tục hại ta sao, ngươi đã cầm không ra chứng cớ, liền đừng lại ở nơi này tiếp tục lừa người.” Lô thị cười lạnh. (Cười đi, lát nữa khóc chết luôn ==!)
“Ngươi đắc ý cái gì, nếu là ngươi thực sự nhận tín vật của Trương trưởng trấn, có dám để cho chúng ta đi nhà ngươi tìm một cái?”
“Cái gì tín vật?” Lô thị nghe lời ả nói, trước là sửng sốt, sau đó sức mặt kỳ quái chất vấn.
“Giả bộ cái gì, ngày đó ngươi cầu ta ứng hôn sự này, ta liền đi Trương trấn tìm cô ta, cùng Trương trưởng trấn nói xong đưa một khối ngọc bội song ngư là tín vật hứa hôn, trở về lại giao cho ngươi. Sao? Ngươi lấy này nọ xong chính mình đều không nhớ được?”
“Ta căn bản chưa từng nhận gì đó, như thế nào nhớ được!” Lô thị thấy ả thực sự biên ra một cái vật như vậy, lạnh giọng nói.
“Vậy ngươi có dám để cho chúng ta đến nhà ngươi lục soát một cái!”
Lúc này Di Ngọc trong lòng đột nhiên nhảy dựng, muốn ngăn cản nương nàng, cũng đã không kịp, Lô thị lập tức liền đồng ý: “Vậy các ngươi liền đi tìm xem, là một thứ vật giả dối hư ảo, ta không tin ngươi còn thực sự có thể ta nhà ta tìm ra!” (Ò.ó)
Nói xong nàng liền lôi kéo Di Ngọc nóng lòng muốn đem mọi người đến Lô gia, sự việc phát triển đến nông nỗi này, Di Ngọc đã phát hiện được các nàng đã nhảy vào vòng tròn người khác chuẩn bị tốt, nhưng nàng còn đang nghi ngờ Vương thị cùng người sau lưng ả mục đích làm việc này là gì, thì Lô thị đã lôi nàng về tới nhà.
Đi vào đến trong sân Lô gia, Lô thị thả nàng tay đi mở cửa, nàng mới hồi thần tới đây đi nhìn mẹ con Vương thị, nhìn một cái trái tim nàng liền đập mạnh, lại nhìn Lý Tiểu Mai bên cạnh Vương thị, quả nhiên thấy nàng lúc này sắc mặt lo âu lại tái nhợt đứng giữa mọi người, ánh mắt cùng Di Ngọc đối diện sau đó vội vàng né tránh.
Trông theo hai người đàn bà nhanh chóng cùng Lô thị bước vào phòng, khóe mắt lại thoáng nhìn thần sắc vui vẻ của Vương thị, trong đầu Di Ngọc đột nhiên nổ tung, trong miệng nàng đắng ngắt, lúc này nếu vẫn không rõ Vương thị muốn an bài cái gì tâm tư, nàng liền thực uổng hai đời làm người, nhưng mà chung quy nàng sáng tỏ đã trễ, hai người đàn bà vừa rồi vào trong nhà trong khoảnh khắc liền đi ra.
Trong đó một người mặt dài đi đến trước người, giơ tay lên, đầu ngón tay ả lúc này treo một sợi dây đỏ, nút thắt tinh xảo phía dưới gắn rõ ràng một ngọc bội hình cá. Trong sân Lô gia đột nhiên bộc phát ra tiếng nghị luận khó ức chế, ánh mắt thôn dân có kín đáo nhìn Lô thị, cũng có minh mục trương đảm chỉ trỏ cùng khinh thường.
Di Ngọc giương mắt liền nhìn thấy Lô thị đứng ở ngưỡng cửa vẻ mặt khiếp sợ, vội tiến lên lấy tay gắt gao nắm cánh tay nàng, Vương thị vào lúc này mở miệng.
“Lô Nhị Nương! Ngươi hiện tại còn cái gì nói?”
Lô thị lại chỉ lấy hai ánh mắt tràn đầy không tin nhìn chòng chọc ngọc bội, không nói một lời.
“Hừ! Không phản đối thôi, ta nói cho ngươi, ngươi không cần sử ra một ít tâm tư ngoắc nghéo ngoằn ngoèo làm gì, sự việc này cũng không phải ngươi nói muốn hủy liền hủy, Trương lão gia cũng không phải ngươi một người đàn bà có khả năng lừa gạt, hắn đã nói trước sau tiết xuân phân (~20-21/3) liền tới đón ngươi vào nhà, ngươi an phận ở trong nhà chờ gả đi!”
Lời nói này của ả đã hoàn toàn xác minh phán đoán của Di Ngọc, hành vi này của Vương thị không phải vì muốn phá hư thanh danh của Lô thị, mà là muốn bức Lô thị gả cho Trương trưởng trấn làm vợ kế! Thôn dân hiện nay đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của Vương thị, lại có nhân chứng vật chứng, cái thời đại này người nhà quê tuy rằng tập tục mở mang, nhưng tuyệt đối không làm ra việc hủy hôn, nhất là đã đi qua bà mối đứng đắn giao thiệp, nhà gái lại thu nhận tín vật, tuy là không có chính thức “Sính thú thục lễ” như nhà giàu người ta (1), nhưng nhà gái cũng đã xem như người nhà người ta, nếu lâm thời muốn đổi ý trừ phi trong nhà gái có chút quyền thế, giống Lô thị như vậy, nếu kiên trì hủy hôn, nhà trai cũng có thể trực tiếp tới cửa trói người đi cũng không phạm pháp.
“Ngươi nói bậy! Nói bậy! Ta căn bản không có đáp ứng, ta cũng không có thu tín vật của hắn! Vật này trước đây ta cũng chưa hề gặp qua! Tiểu Mai! Là ngươi, là ngươi đúng hay không, là ngươi mấy ngày trước đây đến nhà ta thì giấu đi!”
Lô thị chắc hẳn rốt cuộc đã sáng tỏ tình cảnh hiện nay của nàng, thần sắc kích động trước khi mọi người kịp phản ứng đã vọt tới bên cạnh Lý Tiểu Mai, một phen chết trụ gắt gao bờ vai nàng, bắt đầu lắc mạnh.
Lý Tiểu Mai đột nhiên bị bắt lấy, lực tay Lô thị lại bóp nàng sinh đau, vốn cũng thẹn trong lòng nên đương tràng nàng liền khóc lên.
Thôn dân lúc này mới có phản ứng, vội vàng tiến lên kéo Lô thị ra, Di Ngọc lại cùng Lô thị một cách suy nghĩ, ngay lúc nàng vừa nhìn thấy ngọc bội liền nghĩ đến hôm kia Lý Tiểu Mai lấy cớ tiễn Lô Trí tới nhà nàng, đoán là chính thời điểm đó nàng đem này nọ để ở Lô gia.
Lô thị giờ phút này khí lực cực lớn, bốn năm người đàn bà khó khăn lắm mới lô nàng ra, Di Ngọc thấy bộ dạng điền cuồng của Lô thị, cố nen trong lòng đau đớn cùng lo lắng, hít sau một hơi, bổ nhào vào trong lòng Lô thị, trên miệng cũng khóc thét lên.
“Nương! Nương! Người làm sao thế này! Tiểu Ngọc sợ hãi!” Tiếng khóc thanh thanh gọi mới đưa Lô thị đang phát điên hồi thần về, nàng đột nhiên đình chỉ giãy dụa cùng tiếng thét, phản thủ ôm Di Ngọc một phen, quỳ rạp xuống đất, như vậy liền chui đầu vào vai nhỏ gầy của nàng thấp giọng nức nở.
Hai mẹ con nhất thời khóc làm một đoàn, nhóm người trong thôn thấy hai nàng như vậy, cũng không lại làm cái gì, dù hiện nay các nàng chán ghét Lô thị, cũng không nửa phần nhẫn tâm tiến lên đi kích thích hai người. Vương thị lúc này mục đích cũng đạt tới, kéo con gái trở về nhà, trong sân mọi người dần dần tán đi, người rời đi sau cùng là Ngưu thị, giờ phút này biểu tình của nàng cũng không giống ngày xưa cùng Lô thị thân mật, đại khái ngại tình cảm ngày xưa, đi đến bên cạnh hai người, mở miệng nói:
“Nhị Nương, việc này ngươi không đúng, nguyên bản quả phủ tái giá cũng khả thi, ta chỉ tưởng ngươi không đáp ứng, lại không nghĩ ngươi lại làm ra sự tình hủy hôn này, ngươi hãy bình tĩnh nghĩ nghĩ, chuyện cho tới bây giờ, chuyện đã tới trước mắt, ngày khác Trương lão gia tới tiếp người, ngươi nếu muốn ngày sau tốt mà qua, vẫn là thuận theo thôi.” Nói xong nàng cũng ly khai, Lô thị nghe xong lời nói của người ngày xưa thân cận nhất này xong, cũng khó lại chống đỡ, cứ vậy trực tiếp hướng phía Di Ngọc bên này ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.