• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lâm Dịch Nhân lắc Chiêu Hồn Linh (1) dẫn đàn thi đi, tay thỉnh thoảng rút tiền mã trong bao ra vung lên không trung.

Đây là một sơn đạo hình chữ nhân, quán trọ tử thi khi nãy được đặt trên đỉnh hình chữ nhân, vì thế hai cha con họ Lâm bây giờ chính là đi xuống núi, tới thôn của người họ Triệu.

Trên đường đi, Lâm Dịch Nhân vừa lắc Chiêu Hồn Linh, vừa cảm thấy có người đang theo dõi sau lưng của mình, cứ nghĩ tới mà ớn lạnh cả người. Nhưng mà, khi hắn quay đầu lại thì chẳng thấy ai khác ngoài đám tử thi. Nghi ngờ trong lòng càng lớn, nhưng hắn không có cách nào khác để giải quyết, đành tăng tốc mà đi. Rốt cuộc, vào sáng hôm sau hắn đã đi tới Triệu gia trang.

Triệu gia trang là dương môn nhất hộ, lịch sử của thôn có từ thời nhà Minh sụp đổ, quân Thanh tiến công vào kinh thành. Thôn dân của Triệu gia vì đi tị nạn mà từ Hồ Nam chuyển sang Vân Nam. Trải qua mấy trăm năm, làm ăn sinh sống, cũng xem như là một thôn trang thịnh vượng, ước chừng có hơn một ngàn nhân khẩu. Duy chỉ có Triệu tam gia là người có huyết thống gần nhất với tổ tiên, nhưng huyết mạch của hắn, đến giờ đã không còn. Hàng năm, hắn vẫn thường đi lấy dược liệu từ Vân Quý nhập vào Trung Nguyên để bán, mà Lâm Dịch Nhân hành nghề cản thi, ngày đây mai đó, chu du khắp thiên hạ, nên đối với nghề y cũng có một chút hiểu biết, chính vì thế mà có giao tình với Triệu tam gia.

Triệu gia từ đường, một vị cụ già tóc đã bạc trắng ngồi nghiêm nghị trên ghế, đưa tay mời Lâm Dịch Nhân cùng Lâm Quốc Dư cùng ngồi.

Vị cụ già đó là tộc trưởng đương thời ở Triệu gia trang. Luận về bối phận, ngay cả Triệu tam gia đã chết đi cũng phải gọi ông một tiếng thúc phụ.

- Làm phiền hai vị hộ tống thi thể của tam nhi về nhà. Trên dưới Triệu gia trang chúng tôi vô cùng cảm kích.
Tộc trưởng nói.

- Tôi cùng với tam gia đã làm bạn nhiều năm, đây đều là việc cần làm.
Lâm Dịch Nhân đáp.

Lâm Quốc Dư không quan tâm nhiều nắm, hiện tại hắn đang bị một đĩa hoa quả đặt ở trên bàn hấp dẫn. Nào là thanh long, trái nhãn, quýt, cam,… đều bị hắn ăn, vỏ trái cây vứt loạn trên bàn.

- Lâm tiên sinh, chuyến này ngươi một mạch từ miền Tây đến đây, nhất định rất vất vả. Tiên sinh nhất định phải nán lại nơi đây mấy hôm, để toàn thể Triệu gia tỏ lòng hiếu khách.

Tộc trưởng nhấp một ngụm trà, nói.

- Chúng tôi đến nơi đây có hơi vội vàng, nên cũng không tiện nán lại đây lâu. Nhưng mà, tộc trưởng quyết định xử lý thi thể của Triệu tam gia ra sao?

Lâm Dịch Nhân từ chối ý tốt của tộc trưởng.

Tộc trưởng ngẩn người, không biết Lâm Dịch Nhân nói lời này là có hàm ý gì:

- Triệu Tam không còn con để chịu tang, chiếu theo quy củ của chúng tôi, quyết định dời đến năm ngày sau mới làm lễ động quan, không biết tiên sinh nói lời đó là có nghĩa gì?

- Tộc trưởng, tôi cho rằng nên lập tức an táng cho thi thể của Triệu Tam gia. Chuyến hộ tống Triệu Tam gia này, bởi vì đường xá xa xôi, lộ trình lại bất tiện, vì thế đã qua mười ngày. Tuy rằng thi thể còn chưa thối rữa, nhưng đã vượt quá chín ngày hạn định của âm phủ, vì thế tôi đã dùng phép thuật phong ấn hồn phách của Triệu tam gia ở lại bên trong cơ thể. Nếu không nhanh chóng an táng cho Triệu Tam gia, để cho tam gia nhập thổ vi an, chỉ sợ sẽ sinh chuyện thi biến.

- Hả? Thi biến?

Nét mặt của tộc trưởng hoảng sợ.

- Vậy nếu an táng nội trong hôm nay, chuyện thi biến có xảy ra hay không?

- Chuyện này xin tộc trưởng cứ yên tâm. Chỉ cần Triệu tam gia nhập thổ vào giờ Dậu hôm nay, hồn phách mà tôi đã phong ấn trong người tam gia tự động sẽ được giải thoát, vì thế sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Lâm Dịch Nhân đáp.

Chú ý

(1) Các chương đầu ghi là Nhiếp Hồn Linh, nhưng ở chương này lại ghi là Chiêu Hồn Linh. Không biết làm gì cho phải, nên để nguyên.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK