• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai cha con vội vã lên đường đã hơn nửa canh giờ, đã đi tới quán trọ tử thi.

Quán trọ tử thi tên như ý nghĩa, chính là nơi mà người đời chuẩn bị dành cho người cản thi dừng chân. Ngoại trừ người hành nghề cản thi ra, sẽ không ai chịu đến ở. Cửa lớn của quán trọ tử thi luôn luôn mở rộng cửa, nói đúng hơn là không có, để cho thi thể nhảy ra nhảy vào được thuận tiện.

Mà quán trọ tử thi này đã lâu không có người qua lại, cho nên đã cũ nát.

Lâm Quốc Dư cất đồng la trên bàn, không nghĩ tới việc nó không chịu nổi trọng lượng của đồng la mà tan nát thành ba bốn mãnh.

- Chổ quái quỷ gì thế này.

Lâm Quốc Dư nhặt đồng la lên, nhìn gian phòng gió lùa vào từ bốn phía, như thế thì sao có thể ở được nữa.

Lâm Dịch Nhân chỉnh đốn thi thể đặt trên vách tường một cách chỉnh tề, tháo hết dây thừng đã nối bọn họ lại với nhau. Lại tặng cho mỗi người một tấm Trấn Thi Phù, đem dầu mè đặt trước mặt bọn họ:

- Các vị, đã đến quán trọ, các vị hãy ăn đi!

Lâm Quốc Dư nhìn quanh bốn phía, ngay cả cái giường cũng không có, chỉ có một đống cỏ khô bày trên mặt đất. Yo, thật ra còn có nữa, nhưng mà cũng không cần dùng, đó chính là chiếc nồi bị mưa làm vẫn đục, rêu bám đầy mặt, xem ra không thể tiếp tục sử dụng nữa:

- Cha, xem ra chúng ta đánh phải ngủ trên mặt đất, cũng may mà còn có chút cỏ khô.
Lâm Quốc Dư gom đám rơm lại thành một đám.

- Con ngoan, những cỏ khô kia chúng ta không thể dùng được.
Lâm Dịch Nhân nói.

- Vì sao? Ngay cả rơm chúng ta cũng không thể nằm, chẳng lẽ nằm lên đất?

- Con không thấy trên nóc nhà có lổ trống sao? Khi trời sáng ánh nắng sẽ chiếu xuống, mà thi thể thì không thể gặp được ánh sáng. Một lát nữa cha sẽ dùng những bó cỏ khô này đi lấp lổ hỏng đó, ngươi ở phía dươi truyền cỏ lên cho cha.

Lâm Dịch Nhân chăm chút các thi thể thật tốt, lúc này mới phụ Lâm Quốc Dư gom cỏ khô lại.

Cỏ khô gom lại với nhau, ôm một vòng lớn cũng không hết, xem ra đủ dùng để lấp nóc nhà.

- Cha, hay là để con lên sửa đi. Một chút chuyện nhỏ đó, con vẫn có thể làm được.
Lâm Quốc Dư chủ động yêu cầu.

- Ừ, được! Con cần phải cẩn thận đó, quán này đã lâu rồi chưa ai trùng tu lại, phỏng chừng nóc nhà đã hỏng rồi.

Lâm Dịch Nhân dặn dò.

Hai người cùng nhau chuyển cỏ khô ra ngoài quán trọ, Lâm Quốc Dư nhìn xung quanh thấy không có thứ gì có thể dùng được. Nhưng mà cũng còn may, quán chỉ cao ba thước, nên Lâm Quốc Dư có thể bắt trớn từ xa, phóng lên, đồng thời lợi dụng quán tính, vận lực hai tay, leo lên nóc.

Lâm Quốc Dư cố ý ở trước cha khoe khoang mấy lần, muốn cho Lâm Dịch Nhân Biết hắn không phải là người vô dụng. Thế nhưng, hai chân của hắn còn chữa đứng vững trên nóc thì đã “Bụp” một tiếng, nóc nhà vì không chịu đựng được sức nặng của hắn mà sụp xuống, tạo thành một cái lổ thật to. Vừa hay phía trước chính là cái nồi cũ, hắn lại “Rầm” một tiếng, cả đầu chúi vào chiếc nồi hôi thúi, không biết nó đã trải qua bao nhiêu năm bị mưa làm vẫn đục mà hôi đến chết ngợp. (Á, chẳng lẽ vào lúc này lại trọng sinh? – DG)

- Thiệt xui!
Lâm Quốc Dư lắc lắc đầu, nước bắn tung tóe, còn mang theo mùi hôi thúi, tanh tưởi. (Thì ra là mình tưởng tượng, chứ trọng sinh kiểu đó thì… – DG)

- Đã dặn là con phải cẩn thận rồi.

Lâm Dịch Nhân cũng từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy Lâm Quốc Dư không xảy ra chuyện gì, mới yên lòng.

- Nhanh đi thay quần áo đi, ở chổ này… ngay cả phòng để tắm cũng chẳng có.

- Cha, để con lên đó lại. Khi nãy là do con không cẩn thận mà thôi.

Lâm Quốc Dư bị mất mặt trước cha của mình, có hơi không cam lòng.

Lâm Dịch Nhân biết tính tình của con mình, có chút giống mẹ nó, đều rất cố chấp, đành phải nói:

- Lần này nên cẩn thận một chút.

Lâm Quốc Dư lại leo lên bằng cách cũ, nhưng lần này hắn cẩn thận hơn rất nhiều. Lâm Dịch Nhân chuyển hết những mớ cỏ khô lên, còn Lâm Quốc Dư thì cẩn thận dùng những mớ cỏ khô đó che lấp cho thật tốt, hơn nữa còn phải bịt kín cái lổ vừa mới thủng khi nảy, cỏ khô vừa đủ để dùng.

- Hoàn tất.
Lâm Quốc Dư phủ phủ tay, đứng trên nóc nhà đánh giá lại mọi thứ.

Lúc này, ánh trăng chỉ vừa mới lặn xuống, mặt trời còn chưa nhô lên. Ở phía Đông phát ra một chút ánh sáng của mặt trời. Lâm Quốc Dư lại nắm nắm cái thắt lưng.

- Con nên cẩn thận một chút đi, đừng làm rơi những bó rơm đó.

Lâm Dịch Nhân ở phía dưới hô lên.

Khắp nơi yên tĩnh, Lâm Quốc Dư đột nhiên phát hiện ở xa xa, trong rừng cây có động tĩnh, giống như có động vật đang rình coi. Thấy Lâm Quốc Dư đang nhìn nó, con nọ trở người, nấp đằng sau cây thụ. Lâm Quốc Dư lần này thấy rất rõ, đó là con khi lớn vừa nãy.

Lâm Quốc Dư vừa lúc cảm thấy bụng mình đói meo, liên tục mấy ngày liền ăn man đầu (1) cứng ngắt, từ sớm đã ăn không vô nữa. Thịt khỉ thì chưa bao giờ ăn thử, nhưng mà nghe người ta nói, não khỉ là bài thuốc đại bổ, như thế thì thịt khỉ chắc cũng là tiểu bổ nhỉ? Lâm Quốc Dư hạ quyết tâm, hôm nay nhất định mượn con khỉ này làm hoa kính bao tử. (Thường có câu mượn hoa kính phật – DG, ở đây t/g nói làm vật tế, nhưng mình thay đổi chút xíu)

Hắn từ trên nóc nhà nhảy xuống.

Lâm Dịch Nhân đã vào phòng quét dọn xong xuôi, dọn được một mảnh đất trống, từ trong bao lấy ra vài cái man đầu, đặt vào giữa cái đĩa.

- Con ngoan, đến ăn cơm nè, đi cả đêm rồi, nhất định rất đói bụng. Ăn xong rồi đánh một giấc cho thật đã.

Lâm Quốc Dư nhìn nhìn:

- Cha, cả người con bây giờ rất thúi, làm sao có thể nuốt trôi. Con phải đi tắm rửa một lát, cha ăn trước đi, chốc lát rồi con sẽ về.

- Nơi này làm sao có nước?

- Cha, cha đừng lo. Tực ngữ có câu “có núi ắc có nước”, con đi dọc theo sườn núi, chắc là sẽ tìm được nước.

Lâm Quốc Dư nói.

- Vậy cũng phải, con ngoan, nhất định không nên đi quá xa, kẻo lạc đường.

- Dạ!

Lâm Quốc Dư lên tiếng đáp trả, thừa dịp Lâm Dịch Nhân không để ý, lấy cung và bao tiễn trong túi ra, xoay người chạy vào bên trong rừng rậm. Chuyện mình đi săn bắt khỉ lần này, nhất định không nên để cho ba biết được. Cha vẫn luôn cho rằng trong núi luôn có thần linh trông coi, vẫn luôn kính nhi viễn chi, trừ phi thấy lang, trùng công kích, bằng không cha tuyệt đối không sát sinh.

Lâm Quốc Dư bước vào trong rừng cây, phát hiện con khỉ lớn kia cư nhiên còn chưa rời khỏi, vẫn núp sau lưng cây thụ. Cho đến khi Lâm Quốc Dư xuất hiện, nó mới xoay người trèo lên cây, chạy trốn vào trong rừng.

Lâm Quốc Dư mang theo cung tiễn, xem xét phương hướng chạy trốn của con khỉ lớn, vung hai chân, chạy nhanh về phía trước.



Chú thích

Man đầu hay còn gọi là bánh mỳ. Trong tiểu thuyết huyền huyễn thì giá trị của nó ngang với bành mỳ đen!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang