• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sau khi tắm xong, Lâm Quốc Dư lại nhìn quần áo của mình đã bị xé nát thành đống bàu nhàu, xem ra không cách nào vá lại được nữa, nên Lâm Quốc Dư đưa ra quyết định đơn giản nhất – vứt bỏ. Mặc quần cùng áo lót xong, hắn nhanh chóng trở về quán trọ tử thi, thấy Lâm Dịch Nhân đang ngủ, nên Lâm Quốc Dư thay đồ từ từ, sau đó cầm lấy một cái man đầu, bỏ vào miệng ăn.

Khi vừa ngủ dậy, Lâm Quốc Dư đã quên khuấy đi chuyện giữa hắn và hai mẹ con nhà khỉ nọ. Lâm Dịch Nhân đã sớm thức dậy, nói:

- Con ngoan, mau ăn một chút gì đó đi, một chút nữa là hoàng hôn, khi mặt trời xuống núi hẳn thì chúng ta phải rời khỏi. Xuống ngọn núi này, chính là nhà của Triệu tam gia, mà trên đường đi hẳn không còn quán trọ nào nữa, chúng ta phải gấp rút tới đó trước khi trời sáng mới được.

Lâm Quốc Dư giật mình, cầm man đầu bỏ vào miệng. Nhoàm nhoàm nói:

- Cha, nếu như vậy thì hết ngày mai chúng ta sẽ xong việc, có thể nghỉ ngơi, còn ngày mốt thì sẽ có thể trở về nhà?

Đây là lần đầu tiên Lâm Quốc Dư đi cản thi cùng phụ thân, rời khỏi nhà đã được nhiều hôm, nên khó tránh khỏi việc nhớ nhà, trong lòng luôn muốn sớm ngày trở về.

Lâm Dịch Nhân nhìn đứa con đang ngốn bánh mỳ như lang sói, trong lòng dâng lên một cảm giác yêu thương:

- Con ngoan, trong bao còn chút dưa muối, con lấy ra ăn đi.

Lâm Quốc Dư “vâng, dạ” hai tiếng, cầm lấy cọng dưa muối, thảy thẳng vào trong miệng.

Ăn xong, Lâm Quốc Dư nói:

- Cha, cha có từng nhìn thấy một loại khỉ, sau khi trưởng thành trông rất kỳ lạ. Vóc người cao hơn một thước, lông rậm màu ô-liu, mặt ngựa mũi lồi, miệng mồm đỏ hoe, cả cái mũi ở giữa cùng là màu đỏ, hai bên mép là màu trắng, lông dưới cằm đều là màu vàng?”

Lâm Dịch Nhân kinh hãi, ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Quốc Dư:

- Con ngoan, con đã gặp qua loài khỉ này?

Lâm Quốc Dư tất nhiên không dám khai ra việc hắn đã giết khỉ con, lại càng không dám nói chuyện hắn còn làm bị thương khỉ mẹ, chỉ hàm hồ nói:

- Chưa, nhưng con hôm qua thấy được con khỉ nọ thì nhớ đến lúc con còn ở nhà, thư tiên sinh thường xuyên nhắc đến loại khỉ này, nói nó rất lợi hại.

Lâm Dịch Nhân thở phào một hơi:

- Loại khỉ mà vừa rồi con nói chính là Sơn Tiêu, một loại động vật nửa khỉ nửa quỷ, khí lực trời sinh to lớn vô cùng. Nếu như con nhìn thấy loại khỉ này, nhất định không được trêu vào nó.

Lâm Quốc Dư có hơi sợ, hắn chỉ biết rằng loài khỉ này phi thường lợi hại, nhưng thật không ngờ rằng nó lại là quái vật “nửa khỉ nửa quỷ”.

- Cha, cha từng gặp qua loại khỉ này chưa?

Lâm Dịch Nhân lắc đầu, hai mắt nhìn ra bên ngoài.

- Nghĩ lại cũng đúng, con sao lại có thể nhìn thấy được loại khỉ này chứ? Loại khỉ này nghe nói chỉ xuất hiện ở vùng hoang dã phía Nam, nơi này tuy là Vân Nam, nhưng chưa từng nghe nói có Sơn Tiêu xuất hiện.

Lâm Dịch Nhân cảm thấy vừa rồi mình có chút đa nghi.

Lâm Quốc Dư cũng không tiếp tục hỏi nữa, lại há miệng ra ăn man đầu.

Trời đêm rất nhanh phủ đầy cả ngọn núi, mọi nơi đều là màu đen ảm đạm. Trên sườn núi lại xuất hiện một làn khói trắng, càng tô đậm thêm nét an tĩnh ở nơi đây. Thi thoảng chỉ nghe thấy tiếng côn trùng cùng nhau ca hát nhẹ nhàng, giống như không muốn phá vỡ bầu không khí an tĩnh.

Lâm Dịch Nhân dùng dây dừng nối các thi thể với nhau thành một hàng, vẫn như lúc trước, Triệu tam gia là người đứng đầu hàng ngũ. Sau khi tháo hết Trấn Thi Phù, Lâm Quốc Dư gõ đồng la:

- Lên đường nào!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK