• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lâm Dịch Nhân vội vàng bắt mạch cho Lâm Quốc Dư, phát hiện mạch đập không mạnh, không nổi không chìm, hòa hoãn hữu lực, có thể là do Lâm Quốc Dư vào ngày hôm qua không cẩn thận bị tà khí nhập thể, nên kinh mạch bế tắt.

Lâm Dịch Nhân thả Lâm Quốc Dư xuống, chạy đi tìm Triệu tộc trưởng, xin lão một con gà.

Vừa nghe Lâm Quốc Dư bị tà khí nhập thể, Triệu tộc trưởng cũng không dám chậm trễ, vội vàng bắt con gà trống ở sau vườn của lão, giao cho Lâm Dịch Nhân, còn muốn đích thân đi tới phòng Lâm Quốc Dư, nhưng bị Lâm Dịch Nhân ngăn cản.

Lâm Dịch Nhân cắt một vạch ở cổ của con gà, trích ra nửa chén máu, rồi thả sang một bên. Sau đó hắn lại đốt nhan, lại dùng nhan đan cháy đốt bùa, sau đó để tro bùa vào chén nước, dùng ngón tay ngoậy ngoậy, đưa lên quá đầu của Lâm Quốc Dư, đổ nước bùa xuống.

Chỉ lát sau, Lâm Quốc Dư đã tỉnh lại.

- Cha.

Nhìn thấy cha hắn trước mặt, trong tay cầm kiếm gỗ được làm bằng thân đào, vì thế hắn cũng lờ mờ đoán được chuyện gì xảy ra. Hắn không dám giấu diếm chuyện gì, kể lại chuyện của ngày hôm qua cho Lâm Dịch Nhân biết. Thế nhưng, hôm qua hắn xoay lưng về phía Ngọc Nhi, nên không nhìn thấy làn khói hồng nọ, bằng không Lâm Dịch Nhân sẽ không cho rằng chỉ với một chút pháp thuật nho nhỏ đó đã diệt trừ được thi khí ẩn tàng bên trong người của Lâm Quốc Dư.

- Được rồi, con hãy nằm xuống nghỉ ngơi chút đi. Nghỉ ngơi hai này nữa, chúng ta lại lên đường.

Lâm Dịch Nhân thở dài.

Trên dưới Triệu gia trang nghe nói Lâm Quốc Dư bị bệnh nặng, nên tụm năm tụm ba kéo nhau đến thăm, trên tay còn mang theo quà cáp, Lâm Quốc Dư chuyến này nằm trên giường dưỡng bệnh cũng hưởng phúc không ít. Chưa đến hai ngày, Lâm Quốc Dư đã có thể rời giường, nhưng thân thể vẫn còn hơi suy yếu.

Lâm Dịch Nhân như trút được gánh nặng trong lòng, nó là con trai độc nhất của hắn, cho dù không thể nhờ vả nó phát dương quang đại cái nghiệp cản thi này, nhưng mà vẫn trông cậy vào nó chăm sóc hắn lúc tuổi già.

- Trời ơi, Sơn Tiêu xuống núi kìa.

Đang lúc Lâm Dịch Nhân chắp hai tay sau mông thì bỗng dưng nghe được tiếng con gái hô lớn, nhất thời ngớ người ra.

Ở ngoài thôn nhất thời lâm vào cảnh hoảng loạn, tiếng gà bay, tiếng chó sủa, tiếng cuống cuồng của người dân không ngừng vang bên tai, thật sự có Sơn Tiêu xuất hiện sao? Lâm Dịch Nhân lúc này lại nghĩ tới câu hỏi của Lâm Quốc Dư lúc trước, chẳng lẽ nó đã từng gặp qua Sơn Tiêu? Giờ không phải là lúc để suy nghĩ nhiều, Lâm Dịch Nhân chạy ra khỏi phòng, cửa còn chưa mở đã phóng lên vách tường, trực tiếp nhảy qua.

Tại cổng vào Triệu gia trang, một ít thanh niên trai tráng tay cầm xẻng, hay đồ dùng làm nông quơ tán loạn. Một vài nữ tử đứng sau lưng họ có người ôm hài tử vào lòng, có người lại rút trong lòng kẻ khác,… Thấy Lâm Dịch Nhân chạy tới, nhóm nữ tử mở đường cho hắn đi qua.

Bên ngoài cổng thôn, một con Sơn Tiêu thật to, chiều cao có hơn năm thước, y như giống đực, hai cặp răng nanh lớn, lông đỏ mũi đỏ, cực kỳ hung tợn. Mà bên cạnh nó là một con khác, kích cỡ cũng ngang tầm với những loài Sơn Tiêu khác, diện mạo không giống con người, hai mắt màu đỏ, thoạt hình giống như vợ của khỉ chúa bên cạnh.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK