• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sơn Tiêu Vương nhìn thấy hai đồng loại của mình chỉ nội trong một chiêu đã bị bắt, nhất thời tức giận, liên tục nghiến răng. Nó quơ quơ móng vuốt, lại có thêm bốn con Sơn Tiêu khác lớn hơn, giơ nanh múa vuốt bổ nhào về phía Lâm Dịch Nhân.

Lâm Dịch Nhân đoạt được một cây xẻng của người đứng bên cạnh, nhưng cảm thấy đầu xẻng không vừa mắt, nên một chưởng bẻ gảy, từ cây xẻng làm nông biến thành cây côn gỗ, chỉ có điều, nó so với côn gỗ chính tông ngắn hơn một chút.

Hắn đợi đến khi những con Sơn Tiêu nọ lao đến trước mặt mới dùng một chiêu ‘Lực đẩy ngàn quân’, hai con Sơn Tiêu đứng giữa đường đã bị côn gỗ đánh trúng. Nhưng mà, Lâm Dịch Nhân cho tới lúc này vẫn chưa biết nguyên nhân vì sao mà Sơn Tiêu nổi điên, nên cũng chẳng dùng nhiều sức mạnh, chỉ đập bay hai con Sơn Tiêu nọ đến trước mặt Sơn Tiêu Vương. Sau khi Lâm Dịch Nhân sử dụng xong một chiêu thì hai con Sơn Tiêu còn lại đã đánh tới, sắp bấu được vào đùi thì hắn đã nhún chân một cái, lộn mèo trên không trung một vòng, dùng chân đạp mạnh vào ngực của một con Sơn Tiêu, đánh bay nó tới chổ mà hai con khỉ vừa nãy ngã. Lúc này, Lâm Dịch Nhân lại lộn mèo thêm một cái, con gỗ trong tay lấy thế của vạn quân, đánh mạnh vào huyệt Trung Xu ở sau lưng con Sơn Tiêu cuối cùng, nhưng chỉ dùng ba phần lực đạo, chỉ khiến nó ngã xụi lơ xuống đất, không còn sức chống cự.

Chỉ trong một hiệp mà đã có bốn con Sơn Tiêu bị chế phục, những thôn dân ở phía sau xôn xao một trận. Có vài thiếu niên trai tráng muốn bắt ba con Sơn Tiêu bị điểm huyệt đạo, nhưng lại bị Lâm Dịch Nhân ngăn cản, ý muốn nói bọn họ không nên lộn xộn, còn có một con Sơn Tiêu Vương chưa xuất trận.

Sơn Tiêu Vương cũng rất lấy làm kinh ngạc. Sơn Tiêu bị người đời gọi là yêu quái, vì nó có diện mạo hung dữ, lại có sức mạnh to lớn vô cùng, thậm chí có lúc không đó đồ ăn còn có thể tổ chức đi đánh cướp của con người. Thế nhưng, cho dù ra sao thì chúng vẫn là động vật, chúng chỉ dựa vào cảm giác linh mẫn cùng sức mạnh vượt xa con người mà ra đòn, ngay cả cao thủ bọn nó cũng chưa từng thấy, hà huống chi hạng người như Lâm Dịch Nhân? Lúc Lâm Dịch Nhân được hai mươi tuổi đã chính thức tiếp nhận cái nghiệp cản thi ở gia tộc, bằng vào lịch duyệt của mình mà viết ra [Sưu Thần Ký]. Ngoài ra, vào năm hắn ba mươi tuổi đã gặp được một con cương thi ngàn năm, trong trận ác chiến đó, con cương thi ngàn năm đó đánh hắn bị thương, nhưng may mắn đã chạy thoát được. Ngoại trừ một chân bị nó căn thành ra tàn phế, còn những chổ khác đều không một vết thương. Đến chuyện đó mà không làm khó được hắn, hà huống chi mấy con Sơn Tiêu này, hắn căn bản không xem vào mắt.

Sơn Tiêu mẹ vốn đang đau đớn vì mất con, lại thấy Lâm Dịch Nhân đánh bại sáu con Sơn Tiêu một cách dễ dàng, trong tâm nhất thời phẫn nộ. Nó nhìn Sơn Tiêu Vương, chỉ cần Sơn Tiêu Vương đồng ý, nó liền xông lên, cùng nhau sống mái với Lâm Dịch Nhân.

Nhưng Sơn Tiêu Vương chẳng tỏ vẻ gì cả… loài Sơn Tiêu vốn có trí tuệ rất cao, mà Sơn Tiêu Vương lại cao hơn tất cả. Nó biết được Lâm Dịch Nhân không phải là hạng người dễ dàng đối phó, nếu nó cho Sơn Tiêu mẹ đi ra chiến đấu, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Nó lại nhìn đám thôn dân nấp phía sau Lâm Dịch Nhân, nhất thời ngộ ra: thì ra nơi đây chỉ có một cao thủ là Lâm Dịch Nhân, mà các thôn dân ở phía sau chắc hẳn là rất dễ dàng hàng phục. Sơn Tiêu Vương ngồi xổm xuống, kêu lên một tiếng ‘Hống’, gần trăm con Sơn Tiêu xung quanh cũng cùng nhau hét lên. Nhất thời, từ trong sơn cốc vọng lại tiếng kêu, ngay cả Lâm Dịch Nhân có lịch duyệt rộng rãi cũng không khỏi kinh hãi.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK