• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Sơn Tiêu đưa tang?

Lâm Dịch Nhân hô không hay, những con Sơn Tiêu này đều đội khăn trắng trên đầu, hiển nhiên có nhân vật quan trọng trong đàn của chúng vừa chết. Ngoại trừ hai vợ chồng khỉ vương còn đứng một bên, những con khỉ khác đã bắt đầu điên cuồng. Lần này bọn họ đến Triệu gia, chắc là muốn giải quyết chuyện riêng giữa hai bên… có thể kẻ cưỡng hiếp Ngọc Nhi lại là Sơn Tiêu Vương, bọn họ chẳng lẽ đến đây báo thù cho Ngọc Nhi đây?

Thực ra, Lâm Dịch Nhân không biết chuyện Lâm Quốc Dư khi ở trong rừng từng giết chết Sơn Tiêu con nọ. Bằng không, hắn sẽ nghĩ tới việc chúng nó tới đây là vì Lâm Quốc Dư chứ không phải Triệu Ngọc Nhi.

Sơn Tiêu, ngày nay nó có một cái tên khoa học đó chính là “Quỷ phí phí”, động vật ăn tạp, có khi lại thích ăn thịt các loài khỉ khác, trời sinh có sức mạnh to lớn vô cùng. Ở Trung Quốc, chúng được biết đến như là một loại “Yêu quái”, tuyển tập tiểu thuyết Liêu Trai Chí Dị có nhắc qua loài vật này: Da mặt nhăn nhó như người già, ánh mắt phát điện, miệng rộng như một cái chậu, răng nanh đại khái dài khoảng ba tất, đầu lưỡi chuyển động phát ra tiếng khò khè, tiếng hét lớn như còi tàu, có thể làm sập tường.

Điều khiến Lâm Dịch Nhân kinh ngạc không phải thân hình to lớn của Sơn Tiêu, cũng chẳng phải tuyệt chiêu của nó mạnh yếu cỡ nào. Nhưng mà, những con Sơn Tiêu đang đưa tang này không giống như ngày thường. Bây giờ, con Sơn Tiêu Vương đứng ở giữa chỉ cần kêu một tiếng, đàn Sơn Tiêu nhất định sẽ bổ nhào lại đây. Hắn tuy có thể chạy thoát, nhưng những thôn dân trong làng này sẽ gặp phải cảnh tai ương.

Thế nhưng, con khỉ vua vẫn không đưa ra mệnh lệnh công kích, hai mắt chăm chú nhìn, nhìn sang người này rồi lại tới người nọ, khi nhìn đến Lâm Dịch Nhân thì ngừng hai giây rồi nhìn sang kẻ khác, thì ra nó đang tìm người.

- Loài yêu này sức mạnh to lớn vô cùng, mọi người mau lui về.

Lâm Dịch Nhân đứng đầu hàng, quát to lên.

Nhóm phụ nữ, trẻ con cùng người già yếu lui về sau, để lại phía trước một ít trai tráng đứng bên cạnh Lâm Dịch Nhân, cùng giằng co với Sơn Tiêu.

Sơn Tiêu Vương kêu chi chi vài tiếng, chắc nó cảm thấy Lâm Dịch Nhân là kẻ cầm đầu ở nơi này, nên muốn nhờ hai con khỉ khác trong đàn, hướng Lâm Dịch Nhân mà tấn công.

Muốn bắt giặc trước phải cầm vương, hóa ra những con Sơn Tiêu nọ cũng hiểu được đạo lý này.

Bấy giờ, cả người Lâm Dịch Nhân chẳng có thứ gì để phòng thân, nhìn thấy hai gã Sơn Tiêu đã tới trước mắt, nhưng hắn căn bản không tài nào tránh được. Nếu hắn tránh né, chỉ sợ đám thôn dân bên cạnh hắn sẽ bị thương hại, nên chỉ đành làm liều, giơ hai ngón tay lên chỉa vào hai mắt của chúng. Hai con Sơn Tiêu đang phóng người trên không chẳng thèm tránh né, chỉ hai ngón tay thôi, cần chi phải sợ, bất quá tránh một chút là được. Thế nhưng, động tác của Lâm Dịch Nhân lại quá nhanh, không đợi hai con Sơn Tiêu chạm đất, đã ấn mạnh vào huyệt Thiên Xu ở bụng chúng nó. Hai con Sơn Tiêu nọ sau khi chạm đất lại chẳng có chút cử động, y như kẻ chết.

- Thì ra vị trí huyệt đạo của Sơn Tiêu chẳng khác gì con người.

Lâm Dịch Nhân vừa rồi chỉ làm liều, không mấy chắc ăn. Thế nhưng, ông cha ta có nói: con người cùng loài khỉ, vượn vốn là họ hàng. Do đó, Lâm Dịch Nhân ấn vào huyệt đạo của hai con Sơn Tiêu, khiến kinh huyệt của chúng bế tắt, toàn thân tê dại, cho dù có sức lớn như trời cũng không tài nào dùng được.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK