• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lâm Quốc Dư tiếp tục phủi đất, lộ ra nửa thân dưới của Ngọc Nhi.

Bụng của Ngọc Nhi hơi trương, bên trong hẳn là thai khỉ - Lâm Quốc Dư thầm nghĩ.

- Chị Ngọc Nhi, chị không nên tức giận. Tôi bây giờ sẽ tháo bảy chiếc đinh trên mặt chị ra, sau đó tịnh hóa thi thể của chị, giúp chị sớm ngày đầu thai.

Lâm Quốc Dư thì thào, hít một cái để lấy hơi, lẹ tay tháo bảy chiếc đinh ra. Sau đó nhảy ra ngoài hơn hai thước, lúc này mới thở phào một hơi.

Người sau khi chết, trong bụng sẽ tồn tại một hơi thở chưa được giải phóng, theo như cách nói của mọi người thì đó là thi khí. Loại khí này nếu như phun vào mặt của con người, nhẹ thì thần trí đờ đẫn, nặng thì mất mạng, mà sau khi chết sẽ hóa thành lệ quỷ. Trường hợp người bị chôn sống, ngay cả tử khí cũng chưa giải phóng được. Một khi được đả thông, tử khí này sẽ bắn ra, so với thi khí còn nguy hiểm hơn không biết bao nhiêu lần. Vì thế, Lâm Quốc Dư mới cẩn nhận như vậy.

Lại qua mười năm phút, Lâm Quốc Dư cảm thấy tử khi cùng thi khí trên người của Ngọc Nhi không còn nhiều lắm, mới lấy ra Dẫn Hồn Phù, dán lên mặt của Ngọc Nhi. Bùa này dùng để dẫn dắt linh hồn đã chết xuống âm tào địa phủ để đầu thai. Làm xong mọi chuyện, Lâm Quốc Dư lại lấy hóa thi phấn từ trong túi ra, cẩn thận đổ vào miệng Ngọc Nhi.

Không bao lâu sau, miệng của Ngọc Nhi bắt đầu bị hòa tan, không đến một phút, nửa thân trên của Ngọc Nhi hóa thành khói trắng, chỉ còn lại một đống nước ở dưới, hạ thân cũng rất nhanh biến mất.

Lâm Quốc Dư xoay người lại, không muốn nhìn thấy cảnh tượng đau lòng này.

Thế nhưng, nửa thân dưới của Ngọc Nhi rung lên rất mạnh. Một làn khói hồng quỷ dị nhè nhẹ phiêu phù trên không, mà Lâm Quốc Dư vì xoay người về sau nên cũng không nhìn thấy được nó.

Làn khói hồng kia phiêu phù trên không, nhưng không biến mất, ngược lại còn bay về phía của Lâm Quốc Dư. Lâm Quốc Dư cảm thấy đầu mình choáng váng, bản năng của hắn đưa ra phán đoán: “Không tốt, chẳng lẽ thi khí còn chưa biến mất hoàn toàn!” Sau đó hắn ngã xuống đất, ngất xỉu.

Khi Lâm Quốc Dư tỉnh lại thì đầu đau như búa bổ, máu huyết toàn thân lỏng y như nước. Lâm Quốc Dư cảm thấy không có gì đặc biệt xảy ra, nên miễn cưỡng đắp phần mộ của Ngọc Nhi lại, rồi cắm cây cọc lại chổ cũ, chao đảo đi về nhà.

Lâm Quốc Dư vừa kề đầu lên gối đã ngủ say.

Sáng sớm, Lâm Dịch Nhân sau khi rời giường, rửa mặt chải đầu xong xuôi thì phát hiện Lâm Quốc Dư còn chưa tỉnh.

- Đứa nhỏ này, từ khi nào lại ham ngủ như vậy.

Lâm Dịch Nhân mở cửa phòng của lâm Quốc Dư, để cho ánh sáng mặt trời chiếu vào.

Vỗ vỗ Lâm Quốc Dư còn nằm ở trên giường:

- Con ngoan, nhanh tỉnh dậy đi, chúng ta phải đi tạm biệt với Triệu tộc trưởng.

Lâm Quốc Dư chỉ nhè nhẹ run người chứ không thức.

- Con ngoan, con sao vậy?

Lâm Dịch Nhân lo lắng hỏi. Hắn nhìn khắp mình Lâm Quốc Dư, phát hiện con hắn hai mắt nhắm nghiền, mặt cắt không còn chút máu.

Lâm Dịch Nhân đột nhiên cảm thấy không ổn, Lâm Quôc Dư mặc dù ham ngủ, nhưng chưa bao giờ ngủ nhiều như vậy mà không chịu rời giường:

- Chẳng lẽ bị quỷ nhập?

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK