• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đại hầu tử tuy rằng thân thể rất lớn, nhưng không phải là kẻ ngốc, ở trên cây vung tay mấy cái đã nhảy ra rất xa. Lâm Quốc Dư tuổi trẻ khí thịnh, nhanh chân đuổi theo sau, không từ bỏ mục tiêu. Nhưng mà cây cối trong rừng có rất nhiều, người bình thường muốn đi đã rất không tiện, hà huống chi còn đuổi theo con khỉ biết đu cây, chỉ trong chớp mắt mà đại hầu tử kia đã biệt tăm.

Trong thâm tâm của Lâm Quốc Dư rất sầu muộn, chỉ biết trơ mắt nhìn nó chạy mất, rất buồn bực.

Lúc này mặt trời đã lên cao, Lâm Quốc Dư đuổi theo hầu tử được hơn hai mươi phút, bụng bắt đầu kêu to kháng nghị. Lâm Quốc Dư thầm nghĩ, dù sao cũng không tìm thấy đại hẩu tử, chi bằng đi tìm ao nước, tắm rửa một trận cho sảng khoái. Nghĩ đến chuyện này, Lâm Quốc Dư cảm thấy cả người đầy mùi tanh tưởi. Hắn lại dọc theo cánh rừng mà đi.

Đột nhiên, một con chuột dài hơn thước bò lên một góc cây, trên nhánh cây kết đầy những quả đậu vàng óng ả, rất xinh đẹp. Con chuột nọ vươn chân hái trái đậu, giống như muốn hái nó để dùng làm thức ăn. Lâm Quốc Dư nhất thời mừng rỡ, cho dù không bắt được con đại hầu tử, cũng phải săn được con chuột này, nướng nó để ăn mừng. Hắn cài tên, giương cung, nhắm chuẩn con chuột mà bắn, vừa lúc xuyên qua cổ của con chuột tạo thành một lổ thủng. Con chuột nọ chưa kêu lên được một tiếng “Chi” đã ngã lăn ra mặt đất, Lâm Quốc Dư chạy lại, cầm con chuột lên.

“Yo, ước chừng có hơn một cân nha.” Lâm Quốc Dư cân đo phân lượng.

Tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống, Lâm Quốc Dư lấy chủy thủ ra, cạo sạch lông của con chuột, sau đó mổ bụng con chuột ra, moi ruột gan ra sạch sẽ, rồi lại lấy một cành cây đâm xuyên qua, bắt đầu nướng thịt.

Nhất thời, hương thơm tỏa ra bốn phía.

Lâm Quốc Dư không ngừng trở thịt, tránh cho nó bị nướng khét.

Chỉ vài phút sau, thịt đã chín được tám phần. Lâm Quốc Dư cầm lên, vừa muốn bỏ vào miệng thì đột nhiên truyền ra tiếng động chi chi, Lâm Quốc Dư lắp bắp kinh hãi.

Nhìn kỹ lại, ở cành cây đối diện có hai con khỉ, một lớn, một nhỏ đang ngồi ở chổ đó. Con khỉ lớn kia rất đặc biệt, lông mao rậm rạp màu ô-liu, mà cái mũi ở giữa là một màu đỏ, hai bên mép màu trắng, cằm là màu vàng. Hình thể so với con hầu tử mà Lâm Quốc Dư đuổi theo không nhỏ hơn bao nhiêu. Mà trong lòng nó đang ôm một con hẩu tử nhỏ khác, tiểu hầu tử so với con lớn kích thước không khác xa nhau là mấy, nhưng lại núp trong lòng ăn chuối. Chắc là do mùi thịt hấp dẫn chúng nó, vì con khỉ nhỏ kia không ngừng quơ móng vuốt về phía Lâm Quốc Dư.

Lâm Quốc Dư cho tới hiện tại chưa từng gặp qua con khỉ nào quái dị như thế. Vừa rồi hắn đuổi theo con hầu tử nọ là lúc trời còn tối, nên không nhìn rõ diện mạo, nhưng thật không ngờ hiện tại lại có thể thấy được khỉ mẹ, cảm thấy thật ngoài ý muốn.

Khỉ con nắm nắm chỏm lông màu vàng của khỉ mẹ, vươn tay chỉ con chuột trong tay Lâm Quốc Dư, không nhịn được kêu lên, ý muốn nó: “Con muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt.” Mà khỉ mẹ ôm chặt con mình, không có nó nhúc nhích. Mắt nó nhìn Lâm Quốc Dư thật lâu, liếm liếm môi, hình như cũng không cưỡng được sự hấp dẫn của thịt chuột.

Lâm Quốc Dư cầm thịt chuột đưa về phía khỉ con đang khoa tay múa chân, ngậm vào miệng. Khỉ con càng thêm lo lắng, kéo kéo lông của khỉ mẹ, thấy mẹ không chịu thả nó ra, nó dùng hai chân vùng vẫy nhưng vẫn bị mẹ nó kiềm chặt, miệng phát ra tiếng chi chi, giống như một đứa trẻ đang làm nũng.

Khỉ mẹ vẫn ôm chặt khỉ con, không chịu buông tay.

Lâm Quốc Dư thấy khỉ mẹ không bị mắc mưu, hắn đành phải để con chuột lên phía trước, còn mình thì cầm lấy cung tiễn xoay người đi về phía sau. Đi qua được vài gốc đại thụ, phỏng chừng khỉ mẹ sẽ không nhìn thấy hắn, lén lút trốn ở phía sau một gốc đại thụ, ngắm bắn hai con khỉ.

Khỉ con nhìn thấy Lâm Quốc Dư vứt thịt lên mặt đất, mỹ vị trước mắt, mà mẹ lại không cho ăn, càng thêm điên cuồng, liều mạng kéo lông của khỉ mẹ. Mà khỉ mẹ đang lo lắng Lâm Quốc Dư có thật sự rời khỏi chưa, nên vẫn đứng trên cây một hồi để quan sát. Lại qua một lúc, cảm thấy Lâm Quốc Dư có thể sẽ không trở lại, mà khỉ con đã kéo mất một chùm lông của nó, khỉ mẹ lúc này mới buông tay, khỉ con kêu lên một tiếng “chi” rồi lau về phía trước, bắt lấy con chuột nướng mà Lâm Quốc Dư đã bỏ lại.

Lâm Quốc Dư đang đợi chính là thời khắc này. Nếu như không bắt được khỉ lớn, thì khỉ nhỏ coi như cũng đủ để ăn. Huống chi mọi người thường nói não của khỉ con luôn tốt, như thế thì thịt nướng chắc cũng như vậy. Lâm Quốc Dư nhắm ngay đẩu khỉ con, bắn ra một tiễn.

“Sưu”

Khỉ con đang ăn thịt, làm sao có thể để ý vận rủi đang đến gần. Một mũi tên nhỏ xuyên qua huyệt Thái Dương, từ bên hộp sọ này sang bên kia.

Khỉ mẹ đang ngồi trên cành cây thèm miếng thịt chuột trong tay khỉ con đến nhỏ dãi, nhìn con của mình ăn ngon chính là thiên tính của mọi động vật thuộc họ có vú. Nhưng không nghĩ tới việc con mình trong lúc đang ăn lại ngã xuống mặt đất, khỉ mẹ kêu lên một tiếng “chi”, phóng xuống mặt đất, ôm lấy khỉ con. Đến khi nhìn thấy đầu của con mình bị xuyên thủng, óc trộn lẫn với máu tươi chảy xuống, khỉ mẹ nhất thời đau xót. Nó buông thi thể của khỉ con xuống, giống như cuồng dại hướng về cây đại thụ mà Lâm Quốc Dư đang ẩn nấp mà đi tới.

Lúc này lâm Quốc Dư đã đặt mũi tên thứ hai lên giây cung, vốn định giết cả mẹ lẫn con, nhưng mà không nghĩ tới việc khỉ mẹ lại có phản ứng nhanh như thế. Lâm Quốc Dư không kịp suy nghĩ, mũi tên thứ hai bắn tới khỉ mẹ.

Khỉ mẹ mặc dù đang điên cuồng, nhưng mà phản ứng cùng tốc độ vô cùng lớn. Mắt thấy đã hung khí đã giết con mình tới gần, nó nhảy lên một bước cao khoảng chừng ba thước, mũi tên mà Lâm Quốc Dư bán trúng vào lòng bàn chân của nó. Ở giữa hai gốc đại thụ, cái đuôi của nó liên tục quơ loạn.

Lại phóng thêm hai bước, khỉ mẹ đã gần tới trước mặt của Lâm Quốc Dư. Nó vươn móng vuốt ra, muốn bắt Lâm Quốc Dư lại. Lâm Quốc Dư vừa mới lắp mũi tên thứ ba xong thì khỉ mẹ đã vọt tới, vội vàng dùng sức chạy ra sau cây đại thụ, sau đó dùng sức nhảy người về phía sau. Nương theo gió, hắn lại bắn mũi tên thứ ba ra.

Nhưng lần này do Lâm Quốc Dư bắn tên ở không trung, nên không có nhiều lực đạo. Khỉ mẹ nọ hình như cũng biết được chuyện này, vì thế nó ngược lại không có trốn tránh, mà còn trực tiếp vung móng vuốt lên, bắt mũi lên đang bay lại, sau đó tùy tiện ném đi, tiếp tục nhảo bồ về phía Lâm Quốc Dư.

Lâm Quốc Dư hoảng hốt, con khỉ này rốt cuộc là giống gì, với thân thủ này thì danh hiệu là võ lâm cao thủ cũng không xứng với nó. Lâm Quốc Dư vứt bỏ cung tiễn lại, rút thanh chủy thủy được vắt trên lưng ra.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK