Mục lục
[Dịch] Nhà Trẻ Hoàng Gia (Hoàng Gia Ấu Nhi Viện) - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu ử Y ngồi phơi nắng giữa nơi giao nhau trong điện Vĩnh Ninh và Vĩnh Thọ, tay cầm giấy và bút, viết lia lịa về chuyển cổ đồng thoại đã được cải biên.

Nhan HÀn Nguyệt cấm nàng đi đến chỗ bọn nhỏ, phải đợi nàng khi nào khoẻ hoàn toàn mới được. Vì thế nàng đành phải ngồi chỗ này, nghe tiếng bọn nhỏ vui đùa cách đó không xa, sau đó lại ngẩn người viết tiếp câu chuyện đồng thoại xa xưa. Phong Uyển Tình và Nam Cung Tranh hai người thì vẫn đang tán chuyện trong phòng nàng, hơn nữa các nàng ấy hình như càng nói càng hợp nhau. Còn nàng dù gì nghe cũng không hiểu nên không quan tâm, cứ để các nàng ấy tán chuyện thoải mái đi. Nàng chỉ không ngờ tính cách hai cô gái không kém trời đất này lại có thể hợp nhau đến thế, xem ra tán gẫu chuyện về đàn ông là chủ đề hay nhất mà phụ nữ thời nào cũng vẫn thế ha.

Còn về phần con quỷ thích khóc nhè Hạ Hầu Phụng Chương kia, sau khi khóc một trận đã đời thì mệt và đã ngủ mất. Tuy được yên tĩnh hơn rất nhiều nhưng vẫn không chừng bị dội bom bất cứ lúc nào. Nàng đã bảo Nhược TRúc sai người chạy đuổi theo lão tướng quân Hạ Hầu rồi, nhưng mãi giờ vẫn chưa có tin tức gì. Nàng có dự cảm vô cùng không tốt rằng kiểu này tên nhóc quỷ khóc nhè này chắc chắn sẽ ở trong nhà trẻ này của nàng mất.

Trước tiên vứt chuyện đau đầu này sang một bên đã, càng chỉ cảm thấy kỳ lạ nhất là chuyện Hạ Hầu Linh mất tích thôi. Nha đầu kia rốt cục là đã đi đầu rồi chứ? Kinh thành rộng như thế, bất kể thân phận của nàng ta thế nào thì cũng không có kiểu chẳng có tin tức chút gì chứ.

Tiêu Tử Y càng nghĩ càng thấy đầu óc choáng váng, tay cầm than củi chẳng còn sức đã rớt xuống bụi cỏ, bất kể nàng tìm thế nào cũng không tìm nổi.

“Ôi …Công chúa à, người đang tìm cái gì thế? Có cần hạ quan giúp không ạ?” Một âm thanh do dự từ sau lưng nàng truyền đến, đột nhiên Tiêu Tử Y ngẩng đầu lên, phát hiện ra vẻ mặt quan tâm của Lí Vân Thanh đang đứng ở chỗ hành lang gấp khúc nhìn nàng, con ngươi màu xanh vẫn thâm thuý mê người như cũ.

“Không có gì, chỉ là bút rớt thôi, ta vẫn còn trên người đây” Tiêu Tử Y lấy từ trong lòng ra một cái bút than khác, mới phát giác ra chiếc bút này là của Nam Cung Sanh. Tối ngày đó, nàng đã thật cất cẩn thận rồi, lúc nào cũng luôn trong ngực nàng.

“Nếu công chúa đã không sao, vậy hạ quan xin cáo lui trước ạ” Lí Vân Thanh thấy Tiêu Tử Y lâm vào trầm mặc thì chắp hai tay làm lễ định rời đi.

“Khoan đã, Lý công tử. Ta có ý đợi anh ở chỗ này đó” Tiêu Tử Y từ bãi cỏ đứng lên, tiện tay vỗ vỗ vào váy cỏ dính. Nàng biết chiều có tiết dạy của hắn, nên mới cố ngồi ở đây để phơi nắng vậy.

Lí Vân Thanh xoay người lại ngạc nhiên hỏi, “Công chúa có gì cần chỉ dạy cho hạ quan ạ?”

Tiêu Tử Y đứng trước mặt hắn, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, lẩm nhẩm thời gian rồi thở dài, “Có phải anh không có tiết thì đi ngày không hả? Vẫn chưa tâm sự cùng tiểu Vân Tuyển chút nào sao?”

Lí Vân Thanh thấy nàng chỉ tìm hắn về chuyện thế này, thở dài bảo, “Công chúa đã chiếu cố cho Tiêu Vân Tuỷên tốt lắm, hạ quan rất yên tâm ạ”

“Phỉa vậy không? Thế sao mấy ngày trước lại cứ phải xin phép nhiều lần thế chứ?” Tiêu Tử Y biết nàng có một số chuyện nhất định phải hỏi cho rõ, nhưng vừa nghĩ đến vẻ thất vọng bé Vân Tuyển ở yến hội ngày đó không nhìn thấy hắn thì kìm không nổi muốn hỏi hắn xem, rốt cục là sao lại không đến.

“Là gần đây sắp đến sinh nhật của Hoàng Thái Hậu, rất cần nhiều nhân lực, nếu công chúa thấy chương trình học của bọn nhỏ bị ảnh hưởng, có thể đổi cho hạ quan, hạ quan tuyệt đối không oán hận câu nào đâu ạ” Lí Vân Thanh né ánh mắt soi kỹ của Tiêu Tử Y, bình tĩnh nói. Hắn đứng ở chỗ tối của hành lang gấp khúc, ánh nắng cũng chiếu không đến, vì thế Tiêu Tử y căn bản là nhìn không rõ biểu hiện trên mặt hắn là gì nữa.

“Đúng thế không?” Tiêu Tử Y không nén nỏi khó chịu, lọ ra nụ cười chua xót, nói thản nhiên, “Có biết không? Không rõ vì sao chúng ta tiếp xúc không nhiều nhưng trong hai tháng ngắn ngủi này ta cảm thấy hoá ra anh vốn cũng chẳng yêu thường muội muội Lí Vân Tuyển của mình gì cả”

“Có thể đúng vậy. Cso lẽ ta phát hiện ra Tuyển Tuyển bé ấy cũng không lo lắng nữa, có thể yên tâ, làm chuyện lớn khác. Hơn nữa, có lẽ phải cảm tạ công chúa rồi chăng?”

Tiêu Tử Y lắc lắc đầu khe khẽ thở dài, “Nghĩ vậy là sia rồi. Dù thế nào thì chẳng có ai thay thế được vị trí của người thân cả đâu”

Lí Vân Thanh đứng cứng ngắc im lặng trong bóng tối không nói, Tiêu Tử Y nói một câu đó lại giống như đấm vào vùng bông mềm không có bất cứ sự phản ứng lại gì, điều này làm cho nàng chẳng còn cách nào nữa.

“Lý công tử à” Tiêu Tử Y mím môi, hỏi bất ngờ, “Không rõ Huyền Tung đạo trưởng ở chỗ Thái Hậu có phải là chú của anh không đây?”

Lí Vân Thanh cả kinh, vội hỏi lại, “Sao công cháu lại biết ạ?”

Cuối cùng thì cũng có phản ứng rồi. Tiêu Tử Y cười lạnh, nhìn bọ dạng này của Lí Vân Thanh, chỉ sợ thân phận của Huyền Tung đạo trưởng này cũng không có nhiều người biết thôi. Điều này càng kỳ lạ hơn, nàng cũng không quên, trước đây Hoàng thái Hậu dẫn nàng và Lí Vân Tuyển đi bái tế ở miếu Đông Nhạc, nhưng cũng cách không xa nơi ở của Huyền Tung đạo trưởng.

“Là bé Tuyển Tuyển bnói với người phải không ạ? Công chúa, thật ra thì Huyền Tung đạo trưởng đã rời xa thế tục hồng trần lâu rồi, thân phận trước kia cũng quên cả, hiện giờ cũng toàn tâm toàn ý cầu phúc vì sức khoẻ của Hoàng Thái Hậu thôi, xin Công chúa đừng bận tâm ạ” anLí Vân Thanh vội vàng điều chính sắc mặt thất thố lúc này, nói vội qua.

Tiêu Tử Y nhíu mày, nói thản nhiên, “Có phải thế không? Ta cũng không để ý lắm. Hiện giờ xem ra để ý đúng thực alf Lý công tử mới đúng chứ ạ?”

Lí Vân Thanh cứng ngắc cả người mãi, như bị chạm đến tâm sự, mãi lâu sau mới thở dài khe khẽ, “Công cháu nói đúng lắm ạ, để ý chính là hja quan. Nếu công chúa còn nhớ rõ lúc trước ở trên yến tiệc Hải đường lần đầu tiên đã mở miệng cầu tình cho Hạ quan vì chuyện đó, chắc đã biết rõ thân phận của hạ quan rồi, thật xấu hổ quá đi ạ”

“Là nhà Lý Thái Nguyên thật sao?” Tiêu Tử Y thốt ra vài tiếng nhẹ nhàng này, trong lòng không khỏi buồn bã. Gia tộc này có khá nhiều truyền kù, nhưng đúng vào lúc đó lại sơm bị người ta bóp chết rồi.

“Đúng vậy, chỉ cần hạ quan mang họ Lý một ngày lưng vẫn gánh nặng thân thế vậy. Ông chú ổng chịu không nổi ánh mắt khác thường của người khác nên mới đi ở ẩn, lần này là chịu ơn sự triệu kiến của Hoàng Thái Hậu mới vào cung. Công chúa có thể yên tâm, nếu có mục đích gì khác, vậy cũng mong người đừng có lo lắng quá nhiều” LÍ Vân Thanh nói kiên định.

Tiêu Tử Y khó hiểu hỏi, “Họ Lý gặp chuyện không phải đã là chuyện triều trước rồi sao? Vì sao bây giờ vẫn còn vậy chứ?”

Đôi mắt màu xanh của Lí Vân Thanh nhìn quanh bốn phía, sau đó thì cười khổ nói, “Thật ra hầu hết mọi người đều biết cả, hạ quan xin ở trước mặt Công chúa nói một lần cũng không sao. Năm đó Độc Cô Hoàng Hậu đã từng tiên đoán rất nhiều chuyện, rồi mọi chuyện đều xảy ra đúng như thế, vì vậy bất kể Tuỳ Văn Đế có là người đến sau chăng nữa, thì đều đem mỗi câu của bà ấy tôn sùng tận trời. Năm đó Tuỳ Văn Đế rộng lượng nhân từ vì sao chỉ muốn giết hại nhà họ Lý Thái Nguyên của chúng ta đây? Nghe nói, cũng chỉ là bởi Độc Cô Hoàng hậu từng nói qua một câu trước mặt Tuỳ Văn Đế, nếu thế lực nhà họ Lý không suy yếu, vậy sau này thiên hạ sẽ là của nhà họ Lý mà thôi"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK