Edit: Tử Hàn
Beta: A Tử
Nam Cung Sanh không quan tâm cười, cũng không để ý Nam Cung Tiêu ngay tại bên cạnh, mỉm cười nói: “Hảo, giải đề là thứ tại hạ thích nhất.”
Tiêu Tử Y nhíu mày, hắn nói cũng chưa nói đáp đề này liên quan với chuyện của Nam Cung Tiêu, là quá mức tự tin rồi, căn bản vẫn là không cần nghĩ đến cảm tình một đứa bé? Tiêu Tử Y phát hiện người ở thời đại này, giống như cũng không đem tiểu hài tử để vào mắt. Giống như một chút cũng không nhớ rõ bọn họ cũng là từ cái tuổi này ngày một chút lớn lên.
Nam Cung Sanh gặp Tiêu Tử Y im lặng không nói, nghĩ đến nàng để ý thời gian, buông tay bật cười nói: “Không cần để ý thời gian, tại hạ trong lòng hiểu rõ, công chúa cứ việc ra đề mục đi!”
Tiêu Tử Y rũ rèm mắt xuống, nhìn cánh hoa đào theo gió bay xuống ở trên bàn gỗ, thản nhiên nói: “Có một thương nhân trước khi chết lưu lại di chúc, đem tất cả tài sản chính mình, mười bảy con ngựa phân cho con lớn nhất một phần hai, con thứ hai một phần ba, tiểu nhi tử một phần chín. Nhưng là ai cũng không biết nên như thế nào đi phân chia mười bảy con ngựa này, cho nên huynh đệ ba người vì vấn đề di sản mà phi thường không thoải mái. Câu hỏi là như thế nào giải quyết.”
Nam Cung Sanh sờ lên cằm, thú vị nói: “Mười bảy con ngựa, thật đúng là một khoản tài phú rất lớn.”
Tiêu Tử Y hiểu được kỳ thật những lời hắn nói cũng không phải nói mát, mà là quả thật như thế. Ở cổ đại, ngựa là chỉ có người giàu có mới có, thậm chí ở thời đại Tống Triều này nếu không có gì phát sinh, tích trữ ngựa riêng cùng tàng trữ vũ khí riêng giống nhau, đều là lấy tội mưu phản mà xử. Trên đường xuất hiện nhiều nhất cũng không phải xe ngựa, mà là xe trâu hoặc là xe lừa.
Ách, đột nhiên nghĩ đến trong tiểu thuyết các đại hiệp trên thực tế là vung kiếm gỗ, cưỡi con lừa mới bước chân vào giang hồ. . . . . . Tiêu Tử Y bắt đầu hết chỗ nói rồi, khi nàng nhìn thấy Kì Mặc quả thật không có nhìn thấy trên người hắn có gì bội kiếm, nhưng thật ra vật ly kỳ cổ quái không ít. Thật không biết trước kia nàng ở phái Thiên Sơn học cái gì.
Tiêu Tử Y bắt đầu nghĩ lan man, đối diện Nam Cung Sanh thì cúi đầu trầm tư. Hai người mặt đối mặt ngồi ở trong rừng hoa đào . . . . . . đều có tâm tư. Một nén nhang cũng chính là mười mấy phút đồng hồ trôi qua, Tiêu Tử Y phát ngẩn người xong, nàng nhìn không tới Nam Cung Sanh đôi mắt trong trẻo với hàng lông may nhăn lại càng ngày càng chặt.
Tiêu Tử Y biết vấn đề nàng đưa ra với đối phương nhất định có thể nghe hiểu. Lúc này《 Cửu Chương 》nổi tiếng đã có. Toán học kỳ thật đã vô cùng tân tiến rồi, trong quyển sách này thậm chí đưa ra phương trình khó nhất. Nàng nguyên bản cũng không biết. Chỉ là vì ứng phó Nam Cung Sanh đáp đề, nàng trong thư phòng tìm được sách toán học cổ xưa.
(A Tử: 九章算术=> chín chương số học, ta nghĩ nó là cửu chương nên để luôn cửu chương cho nó dễ nghe.)
Ít nhất đó là toán học hoặc là khoa học ở cổ đại, Trung Quốc tuyệt đối là đi đầu thế giới. Chẳng qua đáng tiếc, giai cấp thống trị đóng cửa xây dựng tư tưởng nho giáo vặn vẹo trở thành chủ đạo, hết thẩy có người tài đều đi cắm đầu vào đọc sách. Mọi tầng lớp khác đều là phế nhân. Chỉ có đọc sách là giỏi. Nghĩ đến điều này Nam Cung Sanh hẳn là đối quan trường quá mức thất vọng, mới nhàn rỗi ở nhà, ngược lại nghiên cứu thuật số.
Nam Cung Sanh duy trì một cái tư thế đã lâu cũng không có thay đổi, một trận gió xuân thổi qua, nhẹ nhàng thổi khẽ qua tóc mái thật dày của hắn, Tiêu Tử Y mơ hồ nhìn đến hai tròng mắt sáng ngời thâm thúy, giống như phù dung sớm nở tối tàn, lập tức lại bị tóc mái thật dày che chắn.
Tiêu Tử Y mở trừng hai mắt, cho là mình sinh ra ảo giác. Hắn là một người không có lý tưởng, không có khát vọng là một trạch nam vô dụng a! Làm sao có thể có được đôi mắt sáng ngời như vậy? Bất quá, tại bối cảnh vô cùng hoa mỹ ở trong rừng hoa đào, ngồi ở đối diện nàng lại là trạch nam lôi thôi lếch thếch. Thật là làm cho nàng hữu thần.
Nam Cung Sanh lúc này rốt cục lắc đầu thở dài cười: “Số lượng mười bảy, làm sao có thể chia làm một phần hai, một phần ba cùng một phần chín được? Trừ phi đem ngựa giết. Nếu không đề này công chúa ra đích thị là khó giải. Nói ra đúng là làm cho tại hạ vui vẻ đâu chứ?”
Tiêu Tử Y chỉ biết hắn không giải được, thản nhiên hỏi lại lần nữa: “Nam Cung nhị thiếu. Ngươi chứng thật là không giải được? Nếu là không giải được, ngươi không phải nên cân nhắc để cho Nam Cung Tiêu cùng ta hồi cung, làm bạn cùng Tiêu Trạm. Thế nào?”
Nam Cung Sanh căn bản không tin tưởng đề này có lời giải, nhếch môi lộ ra răng trắng như tuyết, cười nói: “Nếu là đề này có lời giải, tiểu tử của nhà ta tặng không cho ngươi cũng được!” Trong lời nói của hắn tràn ngập tự tin, hiển nhiên không cho rằng chính mình phán đoán sai.
Tiêu Tử Y cười nhẹ, lắc đầu nói: “Cuối cùng quyết định tự nhiên vẫn là ở chính Nam Cung Tiêu, ta chỉ là thỉnh cầu ngươi không cần cản trở thêm mà thôi.” Nói đến cùng, vẫn là ý thức chủ quan của đứa nhỏ mới là trọng yếu. Nếu là Nam Cung Tiêu không muốn cùng Tiêu Trạm chơi đùa, nàng cần gì phải cưỡng cầu.
Nam Cung Sanh đặt tay trên bàn gỗ gõ gõ trên mặt bàn, nói: “Vậy cũng muốn ngươi đem đáp án đề này nói ra mới được.” Trong đôi mắt đẹp của Tiêu Tử Y hiện lên tia sáng kỳ dị, ngữ khí vẫn là điềm tĩnh thanh nhã như vậy, thản nhiên nói: “Tam huynh đệ này bởi vì sự việc tài sản mà mất hòa khí, trong thôn tất cả mọi người đều biết, tuy nhiên không ai nghĩ ra được phải làm sao bây giờ. Có một ngày, một vị nữ tử đi qua nơi này, nghe nói việc này, liền đem chính con ngựa của nàng cho bọn họ. Như vậy, là được mười tám con ngựa. Tam huynh đệ phân chia căn cứ vào di chúc của phụ thân, chia ra mỗi người chín con, sáu con cùng hai con ngựa. Bởi vì so với di chúc đều lấy đến hơn một chút, cho nên bọn họ đều thật cao hứng. Hơn nữa, này chín con, bảy con cùng hai con ngựa cộng lại, đúng lúc là mười bảy con, thừa ra đến một con vừa vặn trả lại cho vị nữ tử kia. Tất cả đều vui vẻ.”
Thanh âm Tiêu Tử Y thản nhiên trong rừng hoa đào chậm rãi truyền ra, giảng đến một nửa thời điểm, Nam Cung Sanh liền biết là chuyện gì xảy ra rồi, vỗ tay cười to nói: “Công chúa quả nhiên đại tài, tiểu sinh cam bái hạ phong.”
Tiêu Tử Y cũng không có nói xong, tiếp tục mang theo ý cười nói: “Ý định của vị thương nhân kia chính là muốn cho huynh đệ ba người đồng tâm hợp lực, hiểu được đạo lý khiêm nhượng lẫn nhau. Nếu là không có sự xuất hiện của nữ tử kia, chỉ sợ chuyện tốt này cũng sẽ biến thành chuyện đáng tiếc. Cho nên, nếu không thử trả giá cái gì, làm sao có thể được cái gì đây?”
Nam Cung Sanh lâm vào trầm mặc, hắn làm sao không biết Tiêu Tử Y cũng là mượn vấn đề này để hướng hắn nói rõ rằng hận đời là không đúng. Suy tư sau một lát bật cười nói: “Ý tứ của công chúa, tại hạ hiểu được, chính là ý tưởng này không thể một chốc chuyển biến được. Cho phép tại hạ lại cẩn thận suy nghĩ suy xét. ” Tiêu Tử Y phát hiện Nam Cung Sanh chỉ cần không có một chút nghiêm chỉnh, sẽ tự xưng tiểu sinh, nhưng là khi nghiêm túc vẫn là sẽ tự xưng tại hạ. Nàng không sao cả cười cười, dù sao nàng cũng không còn trông cậy vào việc có thể thay đổi tư tưởng của một người, mỗi người có chí riêng. Nàng chính là ngày đó trùng hợp chuẩn bị đề này định kiểm tra hắn, kết quả Nam Cung Tiêu cùng Tiêu Trạm ầm ỹ lật ra, làm cho nàng không có triển khai được.
Nam Cung Sanh hết lần này đến lần khác hiểu được ra đề toán học này, liên tục thán phục, ngửa đầu uống rượu trong hồ lô, cười to nói: “Cùng công chúa trở thành bạn cũ, thật sự là may mắn của tiểu sinh a!”
Tiêu Tử Y thật sự là chịu không nổi cái loại giọng điệu kỳ quái này, phản bác: “Tại sao ngươi nói là bạn cũ?” Hắn vừa rồi cũng đã nói tương giao đã lâu …, muốn lôi kéo làm quen cũng không thể như vậy đi?
Nam Cung Sanh miệng a càng lớn, dùng ngón tay chỉ Tiêu Tử Y, sau đó lại chỉ chỉ chính hắn: “Ngươi, ta, gặp lại trong một ngày. Một ngày cũng là bạn, không phải gọi là bạn cũ sao. Ha ha! Ngươi không phải thường xuyên ở đề bài viết như vậy sao? Ha ha, giải thích như vậy thật thú vị?”
Tiêu Tử Y không nói gì, nàng có đôi khi cảm thấy con số tính toán viết kép của Trung Quốc không giản tiện, ngẫu nhiên nàng cũng sẽ viết một ít số Á Rập. Không nghĩ tới lại còn có giải thích như vậy, hoàn toàn không đúng ngôn ngữ.
Nam Cung Sanh cười đủ rồi, đưa tay hướng Nam Cung Tiêu phía sau Tiêu Tử Y vẫn trốn tránh ngoắc nói : “Tiêu nhi, ngươi lại đây.”