Mục lục
[Dịch] Nhà Trẻ Hoàng Gia (Hoàng Gia Ấu Nhi Viện) - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đạp phải bình rượu, Tử Y bất cẩn ngã xuống, ta không đỡ nổi nàng ấy, kết quả là hai người đều bị ngã xuống” Đối với Tiêu Tử Y lúng túng, thật ra Tiêu Cảnh Dương có thủ đoạn xử lý chuyện đó tuyệt hảo, gần như không thở gấp vội nói ra một câu đầy đủ, hoàn toàn không có chút bộ dạng say rượu như vừa rồi.

“Ta…Tóc của ta quấn vào hạt châu trên người huynh ấy rồi” Tiêu Tử Y lắc lắc tóc, ý bảo Tiêu Sách chỗ quan trọng.

Tiêu Sách đi tới ngồi xuống, đưa tay ra gỡ ra ngay sợi tóc bị cuốn.

Tiêu Tử Y chỉ hoảng hốt một chút, vừa rồi nàng có cảm giác sợi tóc này thật giống như quan hệ giữa nàng và Tiêu Cảnh Dương. Nhưng giờ được Tiêu Sách đơn giản vậy gỡ ngay ra, trong lòng nàng đột nhiên có chút hoảng sợ nổi lên.

Tiêu Cảnh Dương phát giác ra vẻ mất hồn của Tiêu Tử Y, giả vờ ngớ ngẩn để lừa nói cười ha ha, “Tửu lượng của ta thật kém lắm, cứ uống vài bình vậy mà đã mơ màng như thế rồi” Hắn vừa nói vừa đỡ người Tiêu Tử Y lên, sau đó thầm nắm tay nàng nhắc nhở nàng không phải lúc ngẩn người.

Nghe Tiêu Cảnh Dương nhắc tới chuyện rượu, Tiêu Tử Y mới nghĩ đến bình rượu kia hắn uống có thuốc, nàng phải nhanh đi gặp Nhan Hàn Nguyệt mới được. Song nàng nói thế nào bây giờ? Tiêu Tử Y mấp máy môi, nhìn sang Tiêu Sách hỏi, “Sao đệ lại ở đây thế? Không phải là đi chơi trò chơi với tiểu Tranh sao?” Không rõ chú nghe được những gì, Tiêu Tử Y cảm thấy lo sợ bất an.

Ánh mắt Tiêu Sách hoài nghi nhìn sự dao động giữa hai người, nghe vậy có chút nghĩ ngợi, “Ta định đi tìm Lãnh Thu Ngô hỏi chút chuyện, nghe người ta nói huynh ấy đi về hướng này nên ta mới tới đây tìm”

Tiêu Cảnh Dương cười chỉ vào bầu rượu dài đỏ kia nói, “Hắn vừa rồi mới ở đây uống rượu cùng ta, chỉ là không rõ Hạ Lăng đã lôi hắn đi đâu mất rồi”

Tiêu Tử Y nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nhìn tình hình cho thấy Tiêu Sách không nghe được đoạn đối thoại giữa hai người họ, nhưng mà bình rượu kia…

“Ôi! Rượu sao đã bị đổ thế này!” Hạ Hầu Linh kêu lên từ xa, dường như trong nháy mắt đã chạy tới chỗ họ, buồn bực nhặt bầu rượu kia lên.

Tiêu Tử Y kinh ngạc, nhìn Hạ Hầu Linh đột nhiên xuất hiện, sau đó nhìn nàng ấy chẳng coi ai ra gì, vứt lại bầu rượu, nói lẩm bẩm, “Không còn rượu thì sao mà thành chứ?” Nói xong, thì tiến đến hướng điện Vĩnh Xương.

“Đây là Hạ Lăng ư?” Tiêu SÁch có chút kinh dị, chẳng thèm nhìn cả người họ đang sống sờ sờ mà chỉ vì tường đồng Hạ Lăng của Quân Tây Thu và Lãnh Thu Ngô.

Tiêu Cảnh Dương gật gật đầu, khẽ cười nói, “Hắn người này vốn vậy, có thói quen là tốt rồi. Nhưng mà tính tình của hắn thì rất khó mà thích ứng hoàn cảnh kinh thành. Lúc hắn ở yến hội chính là bàng quan, tận mắt thấy hắn đã vô tình đắc tội bao nhiêu quan lại. Thật đáng tiếc quá, kiểu người như hắn nếu khéo đưa đẩy chút sẽ có hướng phát triển. Còn vị Lãnh Thu Ngô kia thật ra lại tương phản.

Tiêu Tử Y chỉ cần suy tư chút, là biết Hạ Hầu Linh vừa rồi than thở câu kia không phải vội vã tìm rượu uống, mà vội tìm loại rượu ngon đã bỏ thuốc kia tặng cho vị Lãnh Thu Ngô.

Nói thật ra thì đúng là Hạ Hầu Linh hầu như chẳng có cơ hội nào với bầu rượu bỏ thuốc kia, nói chính xác hơn là, vừa rồi những lời Tiêu Cảnh Dương nói vừa nãy không phải vì mê muội mà nói bậy. Tim Tiêu Tử Y đập nhanh. Nàng lén nhìn Tiêu Cảnh Dương một cái, ngoài vẻ mặt hắn có chút đỏ ra thì thần trí rất tỉnh táo, hai mắt sáng rõ, đủ để chứng minh những lời vừa nãy không phải vì say rượu mà nói loạn.

“Các người tán chuyện đi, ta về trước đây….để coi xem bọn trẻ còn cần chuyện gì nữa không?” Trong lòng Tiêu Tử Y đã rối loạn như tơ vò rồi, hầu như không giấu nổi tâm tư kích động, cứ vứt lại một câu vậy gần như suýt chút nữa thì không khống chế nổi cảm xúc của mình.

Tiêu Cảnh Dương nhìn bóng Tiêu Tử vội vã rời đi, nội tâm dậy lên chút vui sướng. Hoá ra trong lòng hắn cũng không phải không hồi hộp. Hắn định bước vài bước đuổi theo sau nàng nhưng lại nghe được tiếng Tiêu Sách gọi nên dừng lại.

“Hoàng huynh” Tiêu Sách cất giọng trầm sau lưng hắn, “Hoàng huynh không phải không biết, cho dù huynh và nàng không phải huynh muội ruột thịt thì cũng không có khả năng ở cùng nhau được mà”

“Đệ cũng nghe hết cả rồi sao?” Tiêu Cảnh Dương cảm thấy một luồng khí lạnh xuyên thẳng từ cột sống vào tim làm cho tỉnh rượu bảy phần.

“Tuy không nghe được rõ lắm nhưng thế cũng đủ rồi” Tiêu Sách hoảng hốt thót lên giọng nghe càng thêm quỷ dị. Chú vốn lúc nào cũng hoài nghi hai người họ. Lúc theo sau Tiêu Tử Y từ chính điện đi ra, chú cũng theo sát phía sau nàng. Nhưng vừa rồi không hiểu sao, lúc thấy nàng ngã vào ngực hắn thì chú lại thấy nhịn không được chui ra từ sau cây. Cũng không rõ vì sao chú vừa rồi lại nguyện nói dối để lừa nàng.

Có lẽ, chú nghĩ không muốn nàng xấu hổ, xuất hiện biểu hiện tâm tình nặng nề.

Tiêu Cảnh Dương đứng thẳng cứng chỗ đó, toàn thân cơ bắp căng lên, gằn từng tiếng từ răng ra, “Không được làm tổn thương nàng”

Tiêu SÁch lắc đầu, thở dài bảo, “Hoàng huynh à, Sách đệ chỉ là nhắc nhở huynh, cũng không phải áp chế gì huynh. Từ sau ngày huynh mang nàng ấy về cung thì đã chú định rồi, cho dù các người không có quan hệ máu mủ, con đường này cũng đi rất khó khăn dị thường. Ngôi vị Hoàng đế hay là Hoàng tỷ huynh phải chọn lấy một”

Tiêu Cảnh Dương thở phào, khẽ mỉm cười bảo, “Đệ yên tâm, hai thứ sẽ đều là của ta. Nếu bắt buộc phải chọn, dĩ nhiên ta sẽ đều chọn cả hai”

Nhìn Tiêu CẢnh Dương vừa quay đầu đi ngược lại hướng Tiêu Tử Y đi, Tiêu SÁch nhắm chặt hai mắt lại, mím chặt môi nóng ruột.

Tiêu Tử Y mất khá lâu mới đến được nơi gần với chính điện tổ chức yến hội. Đã rất gần rồi, nghe kỹ có thể nghe thấy tiếng nhạc réo rắt, tiếng khách khứa nói cười cùng tiếng cười đùa của bọn trẻ. Nhưng nàng lại có cảm giác cách nơi này rất xa, vô cùng xa, bước chân chạy càng chậm dần, như là vĩnh viễn không đến được nơi đó vậy.

Đã rất lâu rồi, Tiêu Tử Y mới biết được mình đã dừng chân, mới biết được không rõ lúc nào có một người đứng trước mặt nàng.

“Anh chừng nào thì trở về” Tiêu Tử Y ngơ ngác nhìn Nam Cung Sanh, cho tới tận bây giờ mới cảm thấy bộ râu xồm của hắn thoạt nhìn sao mà thân thiết thế.

“Đủ lâu để trở về” Nam Cung Sanh nói bình tĩnh.

Tiêu Tử Y lẳng lặng nhìn Nam Cung Sanh vươn tay, nhẹ nhàng lau đi từng giọt lệ trên mặt nàng, mới hay rằng không biết nàng đã rơi lệ từ bao giờ.

“Ta muốn được yên lặng chút” Tiêu Tử Y đưa tay xoa mặt loạn lên, hơi quẫn bách nói.

“Ta biết có một chỗ cực yên tĩnh” Nam Cung Sanh khẽ cười một tiếng, không lùi bước, lại giơ tay về phía nàng.

Tiêu Tử Y lặng yên nhìn bàn tay trước mặt, đốt ngón tay thon dài sạch sẽ, mạnh mẽ. Nhớ lại món điểm tâm ngon lành đẹp đẽ xuất hiện liên tiếp dưới bàn tay này, Tiêu Tử Y phát giác ra tay mình đã đưa lên trước đặt lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK