Mục lục
[Dịch] Nhà Trẻ Hoàng Gia (Hoàng Gia Ấu Nhi Viện) - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì dẹp sự hỗn loạn trong lòng mình mà chạy trốn nên thở rất nặng nhọc, Tiêu Tử Y đứng ngay trước cung Trường Tín cố gắng hít thở sâu. Nam Cung Sanh sẽ đợi nàng trên nóc nhà sao? Nàng chạy một mạch đến nơi này, giờ lại thấy chùn bước rồi.

Đứng khá lâu trong bóng tối, Tiêu Tử Y mời nén hơi phi người bay lên trên nóc cung Trường Tín. Nàng đã tới đây nhiều lắm rồi, cũng đã quen thuộc tới mức có nhắm chặt mắt cũng biết đặt chân ở đâu.

Dưới ánh trăng nhu hoà nàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang quay lưng về mình, toàn bộ sự lo lắng trong lòng Tiêu Tử Y bỗng thả lỏng, chỉ còn sót lại thứ tình cảm không biết tên trong lòng.

Gió đêm mát rượi thổi tới, thổi đi sự táo bạo trên người nàng, cũng thổi lòng nàng đang bình yên thành rối loạn, làm cho lòng nàng có chút rung động.

“Nàng đến rồi” Nam Cung Sanh cũng không quay đầu lại, chỉ giơ bình rượu trong tay lên huơ huơ dưới ánh trăng, hạ thấp giọng cười nói, trong tiếng cười có nén nỗi vui sướng nho nhỏ.

“Vâng, muội đã đến rồi” Tiêu Tử Y đi tới sau lưng hắn, vừa lúc bị trượt chân, bất giác bấu vào vai hắn.

Một làn hơi lạnh buốt ẩm ướt của sương đêm ướt đẫm tay nàng.

“Cẩn thận chút, nóc nhà đều là ngói lưu ly rất trơn đó” Do Tiêu Tử Y dựa vào bờ vai hắn để chống đỡ thân thể, vì thế Nam Cung Sanh không dám động, chỉ ngẩng đầu lên nhìn đám mây ẩn hiện sau ánh trăng khẽ cười bảo, ‘Sương rơi khá nặng, trời trong cũng sắp mưa rồi đó”

Hai cánh tay Tiêu Tử Y đều bám chặt vào hai vai hắn, chậm rãi đưa toàn thân nặng nhọc đi lên, hỏi bất mãn, “Huynh đã ở trên này bao lâu rồi?” Tại vị trí này nàng thấy trước mặt hắn có rất nhiều bình rượu rỗng.

“Cứ ở mãi chỗ này lâu rồi” Nam Cung Sanh ngoảng đầu sang, hai mắt thâm thuý ngời sáng nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Tiêu Tử Y.

Hôm nay Nam Cung Sanh cũng không đeo chòm râu dài để nguỵ trang, tóc cũng nhẹ nhàng bay bay, vì thế khi hắn thấy cổ Tiêu Tử Y đeo mảnh trăng lưỡi liềm đung đưa, hai mắt hắn hiện lên vui mừng mà đồng thời cũng để cho Tiêu Tử Y thấy rõ.

Hai người nhìn nhau một lát, Tiêu Tử Y xấu hổ nhắm tịt mắt lại nói ra, “Đêm qua huynh tưởng là thật ư? Nên mới một mực đợi muội ở chỗ này sao?”

Nam Cung Sanh nắm chặt lấy tay nàng trên vai hắn, thản nhiên gật đầu bảo, “Dĩ nhiên là tưởng thật rồi. Ta lúc nào cũng rất chân thành muốn cùng nàng mỗi khi trời tối đến đây cùng ngắm trăng mà! Hơn nữa nàng cũng đã đồng ý với ta rồi đó thôi?”

Tiêu Tử Y tức giận cố rút tay lại, ra sức đập vào ngực hắn, nổi giận nói, “Không được nói ba hoa, hãy nói điều muội muốn nghe đi!”

Nam Cung Sanh giả vờ ôm ngực như bị nàng đấm một đấm vào ngực bị thương vậy, lúng búng nói không ra lời.

Tiêu Tử Y chép miệng khó chịu lại đấm cho hắn mấy đấm nữa. Để nàng hoa chân múa tay như này, xem hắn còn ra vẻ chịu đựng kiểu thế được không?

Hai người chơi đùa một lúc, cuối cùng Nam Cung Sanh cũng nắm chặt tay nàng vào lòng bàn tay mình, coi như báu vật vậy.

Tiêu Tử Y không kìm nổi lòng mình từ từ ngồi xuống phía sau hắn, hai tay vòng ôm lấy hắn, thoả mãn thấy hắn chẳng có cách nào mà thở dài một cái. Tiêu Tử Y nhìn bóng mình dưới ánh trăng, phát hiện ra tóc mình vừa rồi lúc đùa một trận đã bị tung dây buộc ra, đổ dài xuống tận eo, yên lặng nằm sau lưng nàng.

Nam Cung Sanh nhìn lên vầng trăng như lưỡi liềm trên bầu trời, do mây dịch chuyển lại làm cho vầng trăng trắng muốt này ló ra. Hắn nhìn ngơ ngẩn mãi, bỗng mở miệng nói chậm rãi, “Tử Y à, nàng có biết không? Lòng bàn tay con người có ba dấu vân tay là đại diện cho tính mạng, sự nghiệp và vận mệnh tình yêu đó”

“Muội đây đương nhiên biết rõ mà. Hả? Huynh chừng nào thì đã bắt chước thấy tướng Đàm xem chỉ tay rồi hả? Nhưng mà huynh ấy dùng chiêu này đều được con gái ai cũng thích cả không phải sao? Chả lẽ huynh cũng đã làm thế?” Tiêu Tử Y nhanh tay khoá, ghìm chặt cổ Nam Cung Sanh gầm gừ. Như Lan lão bản lần này là dân thường mà còn dám leo lên đứng đầu bảng xếp hạng người đàn ông độc thân giàu có nhất kinh thành, chẳng biết vô tình hay cố ý nữa, nhất định là có ý quyến rũ con gái nhà lành người ta rồi! Cõi lòng Tiêu Tử Y đầy sự ghen tuông, lại không phát giác tâm cảnh của mình bất giác đã thay đổi một cách kỳ diệu.

Lúc trước nàng thế nhưng không thèm để ý đến những chuyện này cơ đấy.

Nam Cung Sanh giả vờ ho khan hai tiếng, lại để cho Tiêu Tử Y chơi đã rồi cười yếu ớt bảo, ‘Đừng có nghe thầy tướng Đàm nói linh tinh. Tuy hắn là thầy tướng thật đó nhưng cũng rất có bản lĩnh đó”

Tiêu Tử Y vừa nghe vừa cảm giác được tay Nam Cung Sanh luồn lách một bên rồi đan mười ngón tay cùng nàng. Lòng bàn tay hắn áp vào lòng bàn tay nàng, nơi tay hai người chạm nhau nóng rực lên, chạy dọc theo cánh tay nàng, rồi lan ra tận hai má nàng.

Nam Cung Sanh quay đầu lại, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào trên mặt Tiêu Tử Y, nói rặn ra từng từ từng chữ, “Tử Y, Vân tay trong lòng bàn tay là vận mệnh chở người. Sau này ta sẽ nắm tay với nàng, vân tay hợp nhất cùng vân tay, cùng chung vận mệnh, nắm chặt tay, sống tới bạc đầu”

Khoảng cách hai người họ tuyệt đối chỉ cách nhau không đầy 5 mm, nàng nhìn thấy đôi môi đẹp kia đang thở ra những câu thơ thật đẹp, lại làm cho Tiêu Tử Y đầu óc trống rỗng.

Nắm chặt tay cùng sống tới bạc đầu.

Những lời này sao mà nghe đẹp đến kỳ lạ.

Ánh trăng đẹp rớt xuống trên người họ, làn gió lạnh chậm rãi thổi tới, thổi vào tóc Tiêu Tử Y bay bay trong gió, vương lên má Nam Cung sanh. Cái loại chạm mềm mượt như tơ này lập tức tạo ra cảm xúc chí mạng, hấp dẫn, Nam Cung Sanh nhịn không nổi từ từ áp tới gần.

Luồng hơi nóng bỏng gần trong gang tấc đập vào mặt, Tiêu Tử Y biết rõ sẽ tiếp tục có chuyện gì xảy ra, nhưng mà nàng lại không biết là phải nhắm mắt lại, vẫn cứ trợn tròn mắt lên nhìn thẳng vào trong mắt hắn đang bốc lên luồng lửa nóng rực.

Dưới màn đêm đen yên tĩnh lạ thường bỗng nghe những tiếng bình bịch rất rõ, không hiểu là tiếng tim đập của ai mà lại càng lúc càng mạnh như thế. Là của hắn sao? Hay là của nàng đây? chẳng ai còn tâm tư nào đến phân tranh chuyện nhỏ ấy nữa.

Gió to bỗng nổi lên thổi vào tóc Tiêu Tử Y bay bay trong gió, trong màn đêm, một luồng lửa nóng rực cứ vây quanh hai người họ.

Ánh trăng xấu hổ đã nấp vào trong mây, nó không được chứng kiến chuyện gì đang xảy ra ở dưới, chỉ thấy tay hai người kia cứ nắm chặt đan xen lẫn nhau.

Nhưng hình như nó nghe mơ hồ thấy có những lời đối thoại.

“Nam Cung Sanh, đừng tưởng chàng nắm chặt lấy tay muội là đã nhận cả cuộc đời của muội đó nha!” Một giọng nữ thánh thót trịnh trọng không rõ cất lên.

“Hả? Vậy tiểu sinh ta đây phải làm thế nào đây?’ Một giọng nam cũng nghiêm trang không ngại học hỏi hỏi lại.

Do dự một lát, giọng nữ nghịch ngợm lại cất tiếng cười bảo, ‘Được….Như vầy đi, cứ làm theo quy củ chúng mình đã định ra. Ha ha”

“Quy củ gì chứ?’ Giọng nam vốn đang tự tin bỗng trở nên bối rối.

“Cứ trước tiên làm bạn trai đã nha! Nói đơn giản là thử làm tướng công trước. Nếu không được thì là hàng rởm rồi!” Giọng nữ cười tủm tỉm bảo.

“Bạn trai à? Thử việc sao? Hàng rởm á? Vậy cái thử việc đó là phải mất bao lâu hả?’ Giọng nam lại bất đắc dĩ hỏi tiếp.

“Điều này sao? Không có thời gian cụ thể nha! Tiểu sinh Nam Cung, cách để cho ta cam tâm tình nguyện gả cho chàng còn kém xa lắm đó nha! Đừng tưởng rằng chỉ cần vài lời dỗ ngon dỗ ngọt là có thể đem bản công chúa ta đây bị lừa đến trên tay đó! Nhớ rõ phải cố gắng không ngừng nha!” Tiếng cười thiếu nữ êm tai như tiếng chuông bạc.

“…..Được rồi, vậy tiểu sinh sẽ cố gắng hơn nữa…”

“A….! Huynh làm cái gì thế…”

Sau đó thì thật sự đúng là không….không còn thanh âm nào nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK