Mục lục
[Dịch] Nhà Trẻ Hoàng Gia (Hoàng Gia Ấu Nhi Viện) - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tieu Tử Y đứng trong điện Thanh lương, đợi Hoàng đế triệu kiến.

Nàng đứng ngồi không yên trong đại điện, đi đi lại lại, vừa nghĩ mở miệng nói với phụ hoàng thế nào, vừa nhớ tới lúc Đàm Nguyệt Li nói.

Kỳ thật thì nàng cũng không phải bởi mấy câu Đàm Nguyệt Li nói mà thấy sốt ruột như vậy, nhưng thà rằng tin là có còn hơn không. Vốn định lấy thân phận Nam Cung Sanh, được mời tham gia cuộc săn của hoàng gia mà cũng không đánh cờ, nhưng mà thấy lạ ở chỗ là, chính ông chủ Lan Vị phường lại được mời tới, mà cũng không phải là Nhị công tử nhà Nam Cung.

Điều này làm cho nàng thấy không thể không nghi ngờ.

Nàng rất muốn không cho Nam Cung Sanh đi, nhưng hoàng đế đã mở miệng mời rồi, không thể đơn giản mà bác bỏ được, vì thế nàng đành chỉ mở miệng xin hoàng đế cho nàng cũng được đi nữa.

Tiêu Tử Y cau chặt lông mày lại, nàng cũng không trông cậy gì vào mình đi có giúp được gì không, nhưng có chút thời điểm, cái thân phận công chúa này cũng vẫn được dùng khá tốt đó.

“Công chúa, xin mời đi bên này ạ” Thẩm bảo cất tiếng ôn nhu cẩn thận vang lên.

Cái giọng này lại làm cho ngời ta nghe mà thấy ấm áp cả cõi lòng, làm cho trong lòng Tiêu Tử Y đỡ lo lắng hơn, nàng sắp xếp lại suy nghĩ, đi theo Thẩm Bảo tiến vào trong nội điện. Tuy đã vào cuối hè rồi, nhưng thời tiết vẫn rất nóng, trong điện Thanh Lương này thì lại rất mát mẻ, lòng Tiêu Tử Y lại càng thấy bực bội hơn.

Nàng vẫn chưa cân nhăc kỹ thì đã chạy tới rồi, đến cùng biết nói thế nào với hoàng đế đây?

TRên đường đi Thẩm Bảo cũng không nói gì, đi thẳng đến một phòng thì dừng lại trước cửa, khom người cung kính nói, “BẨm Hoàng Thượng, công chúa Trường Nhạc điện hạ đã đến rồi ạ”

“Vào đi” Trong phòng truyền ra tiếng rất nhỏ, cứ như từ xa vọng lại vậy.

Tiêu Tử Y đẩy cửa vào, bất giác phát hiện ra sau cánh cửa này cũng không chỉ đơn giản là một phòng. Nói cho đúng hơn là, cái này nói tiếp cái kia, thành một giàn hoa dài, trên nóc nhà có mái che nắng, xa hơn bên ngoài có hồ nước, trên mặt nước phủ khắp hoa súng, hoa sen, đặc biệt là hoa tranh nhau nở giữa lá xanh. Thỉnh thoảng có thể thấy cá chép bơi qua bơi lại dưới nước, cón có mấy đôi chim có chiếc mỏ dài chơi đùa trên mặt nước. Còn Hoàng đế thì đang cầm một quyển sách nằm trên một chiếc ghế dài, tay kia thì lấy thức ăn chơi đùa với cá. Lúc thấy nàng đi vào, thoáng một cái vứt toàn bộ thức ăn ném xuống nước.

Tiếng nước rầm rầm xao động một hồi, đó là thanh âm của bầy cá tranh nhau mồi.

Tiêu Tử Y nhìn trên trần nhà phản chiếu xuống mặt nước gợn sóng lăn tăn, lập tức có cảm giác như đang ở dưới nước, thầm khen cung điện Thanh Lương này quả nhiên là mát lạnh khắp nơi, hơn nữa lại còn có một nơi tốt như thế này nữa.

“Lần đầu tiên Tử y đến Long Cung các này sao?” Tâm tình Hoàng đế không tệ, hủi sạch thức ăn cá trên tay, cầm khăn trên án lau sạch tay. “Đúng nha, chính xác là lần đầu tiên đến rồi, ai bảo Tiểu Tử Y đến thăm trầm ít như vậy chứ”

Tiêu Tử Y cười khổ ăn ngay nói thật bảo, ‘Phụ hoàng, đó là Tử Y cảm thấy ít ra ngoài cánh cửa để tranh hiềm nghi thì tốt hơn ạ” Nàng biết rõ hoàng đế tuyệt đối có thể phân biệt được lời nói thật hay giả dối, vì thế cũng cứ thấy gì thì nói cái đó. Thật ra thì nàng còn không phải vì thân thế của mình mà thấy chẳng còn mặt mùi nào tới gặp ông nữa hay sao. Tiêu Tử Y tràn đầy cảm xúc, lời nói pha trộn chút đắng chát.

Hoàng đế còn tưởng là nàng đau đầu vì chuyện Tiêu Cảnh Dương, khẽ mỉm cười nói, “Không sợ, chuyện Cảnh Dương trẫm hiểu rất rõ, sợ là những kẻ khác ngồi không yên, cứ rải ít lời đồn thôi”

Tiêu Tử Y ngẩng đầu lên nhìn về phía đôi mắt yêu thương của hoàng đế, không xác định được đâu là thật giả. Nàng dứt khoát cũng không nghĩ nhiều thêm nữa, nói thẳng, “Phụ Hoàng à, con muốn đi săn”

Hoàng đế bị bất ngờ kêu khẽ một tiếng, hơi nhổm người dậy.

Tiêu Tử Y thấy động tác của hoàng đế chậm chạp, vội vàng xông lại phía trước định dìu ông, lại bị ông ngăn lại.

“Ha ha. TRẫm đâu phải đến nỗi không ngồi dậy được chứ. Hay là cùng đi săn xem sao” Hoàng đế cười ha hả nói.

Tiêu Tử Y len lén cau mày lại, không rõ có phải ánh sáng ở đây có vấn đề hay không, nàng có cảm giác, cảm thấy sắc mặt hoàng đế không được tốt lắm. Hơn nữa chỉ cần xem ông đứng dậy thôi đã thấy tốn sức thế nào rồi, căn bản không cách nào tưởng tượng nổi ba ngày sau ông sẽ cười ngựa đi săn như thế nào nữa. Nhưng theo lời Đàm Nguyệt Li nói, thì buổi đi săn này đã như là hoạt động cố định rồi. “Phụ hoàng à, Tử Y trong cung ngẩn ngơ đến buồn bực rồi, muốn đi dạo bên ngoài chơi thôi mà!” Tiêu Tử Y phủi nhẹ dự cảm trong lòng đi, đi đến trước ghế hoàng đế nằm. Tại cái ao đó có một lan can đá cẩm thạch, Tiêu Tử Y dựa vào đó, cúi xuống nhìn lại mặt nước, dưới nước cá chép vẫn đang tranh giành mồi ăn mà vừa rồi hoàng đến ném xuống, mãi thật lâu cũng không đi.

Hoàng đế khe khẽ thở dài bảo, “Thế nhưng buổi đi săn dẫn theo con gái đi cũng không tiện lắm con à”

Tiêu Tử Y nhún nhún vai, nói vô tình, “Thế nhưng mà phụ hoàng lại để cho con đi tới buổi thuyết trình của Tiêu Sách, mà cũng không có nói là con gái cũng không được đi đó thôi”

Hoàng đế bị nàng phản kích lại thì ngẩn người, khẽ hừ nói, “Con a! Đúng là tính cách kỳ lạ. được rồi, lần này thì cũng để nữ giả nam trang đi vậy, nhưng mà nếu không phải giống như một đứa con trai thì cũng sẽ không dẫn con đi nha! Thêm nữa, còn phải học cưỡi ngựa đó”

Tiêu Tử Y đáp ứng liên tục, vui vẻ ra mặt. Nàng xác thực là ngẩn người mất mấy tháng trong cung chẳng ra ngoài rồi, đến lúc đó sợ là nhìn thấy cả mảng đi săn đầy máu, nàng sẽ dắt Nam Cung Sanh đứng trú vào một chỗ là ổn rồi. Nghĩ đến ở trong lều chắc cũng không có chuyện bất ngờ nào xảy ra đâu.

Hoàng đế nhìn Tiêu Tử Y, lại nhớ đến một chuyện, nói thêm một câu, “Tử Y à, đến lúc ấy nhớ dẫn theo TRạm Nhi nữa nha”

“Hả? Trạm Nhi á? Nó mới có bốn tuổi thôi mà!” Điều này làm cho Tiêu Tử Y sợ rồi, sao lại có thể dẫn theo Trạm Nhi chứ? Hoàng đế đang nghĩ gì nhỉ?

“Bốn tuổi thì sao nào? Trẫm ba tuổi đã cười ngựa theo tiên hoàng đi săn rồi” Hoàng đế vung tay lên không cho là đúng, “Trước có nghe thái giám nói con Đạp tuyết có sinh ra ngựa con, vậy ban cho Tiêu Trạm cưỡi nha!”

Trong lòng Tiêu Tử Y liếc qua, Hoàng đế là cố ý để Tiêu Trạm cùng đi, dứt khoát được một tấc thì leo lên một thước thỉnh cầu nói, “Phụ hoàng à, dẫn một mình Trạm Nhi đi thì nó sẽ cảm thấy cô đơn lắm, hay là để cho Tử Y dẫn theo mấy đứa nữa nhé được không?”

“Con a, thật đúng là muốn giở trò sao? Dẫn theo nhiều đi chẳng phải là ầm ĩ lắm ư? Con gái đã không được phép đi rồi, nên con chọn thêm một bé trai đi cùng Tiêu Trạm đi. Tới nhận ngựa ở chỗ người coi ngựa nhé” Hoàng đế thật sự chẳng có cách nào ngăn Tiêu Tử Y được, nói giận dữ.

Ha Ha, đột nhiên nàng nghĩ đến có phải hay không cũng lén dẫn theo TRầm Ngọc Hàn nữa nhỉ? Có một siêu cấp bảo tiêu bên người, sẽ càng thấy an tâm hơn. Tiêu Tử Y tiện nói luôn, hoàng đế cũng không biết phải làm sao đành đồng ý.

Tiêu Tử y cảm thấy mỹ mãn, thấy hoàng đế có vẻ mệt chút, thì biết điều ân cần nói vài câu rồi cáo lui.

Tiếng đóng cửa trống trải trong phòng nghe càng thêm tịch liêu, hoàng đế cúi đầu nhìn bầy cá ở dưới nước vẫn đợi ông cho chúng ăn, lại hết thức ăn ném cho cá. Ông cậhm rãi nằm dựa lại vào ghế, nhìn lên trần nhà phản xạ ánh sáng lăn tăn, mãi sau mới thở dài một hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK