Mục lục
[Dịch] Nhà Trẻ Hoàng Gia (Hoàng Gia Ấu Nhi Viện) - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tỷ muội Tô Linh Lung và Tô Lâm Lang đều ngồi cạnh nhau bên thao trường, đồng thời mở to mắt nhìn các nam sinh chạy ngược chạy xuôi.

“Tỷ tỷ à, vì cái gì mà hôm nay bọn họ đều cố gắng như vậy chứ?” Tô Lâm Lang chu môi hỏi, trời thì nóng như vầy, thật ra cũng chẳng có mấy ai thích vận động lắm. Nhưng mà hôm nay hình như tất cả nam sinh đều giống nhau cứ liều mạng chạy bộ trong tiết thể dục của TRầm Ngọc Hàn vậy, điều này làm cho các bé thấy rất khó hiểu. Đương nhiên, Đàm Nguyệt Li thì vẫn như cũ, tuy muốn lên dạy nhưng vẫn cứ thong thả chạy lòng vòng.

Hai tay nhỏ bé của Tô Lung linh cứ loay hoay lấy cái bồn rửa chén nhỏ qua mọi nhà, không cảm thấy hứng thú lắm hừ khẽ nói, ‘Công chúa bảo muốn chọn một người đi cùng Trạm Nhi ca ca đi săn. Chẳng còn cách nào khác, đành dùng cái gì mà đại hội thể dục thể thao để chọn đó”

“Ah! Đi săn á…? đi săn là cái gì thế?” Tô Lâm Lang ngốc nghếch hỏi han, lúc sáng đi học cô bé đều ngủ gà ngủ gật.

“Đi sắn là được…À, ta cũng không biết à” Tô Lung Linh chép miệng, “Lại không cho con gái đi theo, ta mới không thèm đây này”

Lí Vân Tuyển cùng Như Lan đang bưng mấy chén trà đi tới, thấy trên thao trường Hạ Hầu Phụng Chương đang ngoác mồm khóc, Như Lan tranh thủ thời gian mang trà đá đi sang dỗ bé, Lí Vân Tuyển thấy lạ thì hỏi chị em nhà họ Tô, “Sao tiểu Phụng Chương lại khóc vậy?”

Tô Lung Linh liếc mắt một cái về sau vô tình nói ra, “À, không có chuyện gì, là Độc Cô Huyền lúc ăn bánh ngọt, không phần lại cho nó, nó cứ vậy mà khóc thôi”

“Hả? Cái tên tiểu Phụng Chương ấy đã ăn hết miếng bánh của nó rồi sao?” Lí Vân Tuyển kinh ngạc hỏi han.

“ Đã ăn xong rồi mà. Tại Độc cô Huyền giúp nó ăn hết miếng bánh ngọt kia của nó, nên Hạ Hầu Phụng Chương mới khóc đó chứ” Tô Lâm Lang cứ thành thật cáo trạng những gì xảy ra.

Cái này chẳng phải là cướp đó sao? Lí Vân Tuyển im lặng quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Độc Cô Huyền nuốt miếng bánh cuối cùng, thoả mãn lau sạch miệng. Lí Vân Tuyển định cầm miếng bánh ngọt của bé đưa cho Hạ HẦu Phụng Chương, thì Như Lan đã bế bé tiểu Phụng Chương đi tới phòng ăn mất rồi.

“Ha ha, tiểu Vân Tuyển à, cái bánh này có phải là đưa cho ta ăn không đấy?” Độc Cô Huyền liếm liếm ngón tay, có chút chưa thoả mãn mà nhìn chiếc bánh trong đĩa. Chẳng còn cách nào, điểm tâm trong cung Trường Nhạc thật ngon quá hà, tiếc là công chúa sợ răng cậu bị sâu nên cho cậu ăn ít quá.

Lí Vân Tuyển cau mày lại, dấu chiếc đĩa ra sau lưng, nói bất mãn, “Tại sao lại bắt nạt tiểu Phụng Chương thế hả? Hơn nữa ngươi còn muốn ăn nữa sao? Răng đã rụng gần hết rồi còn gì, thế mà ngươi còn ăn nữa thì sẽ biến thành tiểu mập mạp đó”

Độc Cô Huyền chẳng chút lo lắng về vấn đề hình thể của mình tý nào, cậu cười hì hì thử lấy răng ra, “Ngươi xem nè, ta mới mọc răng nha! Lát nữa ta còn muốn chạy nữa đó! Không bổ sung thể lực thì sao được chứ?”

Lí Vân Tuyển do dự mãi rồi chịu không nổi Độc Cô Huyền tội nghiệp đang nhìn chằm chằm vào cô bé, chẳng còn cách nào đành đưa chiếc bánh ngọt cho cậu. “Chạy bộ á? Ngày mai chỉ thi chạy dài hơn sao?”

Độc Cô Huyền cầm lấy bánh ngọt, ăn hai ba miếng thì hết, nói lúng búng đáp cô bé, “Không chỉ chạy bộ đâu nhá! Nghe công chúa nói còn phải nhảy cao nhảy xa gì đó nữa. Yên tâm đi! Đừng có lo cho ta! Cuối cùng ta cũng sẽ giành được đầu bảng cho mà xem!” Độc Cô Huyền tin tưởng vỗ vỗ vai cô bé.

Lí Vân Tuyển nghiêng vai tránh cái tay dính đầy mỡ kia khẽ nhíu mày, hừ khẽ nói, “Vậy ngươi cố gắng lên nhá” Hôm nay công chúa có đưa ra mấy hạng mục thi đấu thoạt nhìn có vẻ rất dễ, nhưng mà hình như là cần phải có kỹ xảo mới được. So với những người khác đang khiêm tốn luyện tập, thì Độc Cô Huyền này lại ở chỗ này bắt nạt cướp bánh ngọt của tiểu Phụng Chương ăn. Hừ hừ, xem xem ngày mai nó sẽ làm sao đây?

***

Tiêu Tử Y vốn không muốn mở đại hội thể dục thể thao làm gì, nhưng mà đúng lúc lại có cơ hội như vậy, ngoại trừ Tiêu TRạm ra còn cần thêm một người đi săn nữa. Nàng trở về cùng bàn bạc với Nam Cung Sanh, mượn cơ hội mở một loại đại hội thể dục thể thao nho nhỏ, lại muốn để cho bọn nhỏ cảm thụ một chút cái gì gọi là thi đấu thể thao.

HẠng mục có chạy 50 mét, 400 mét, nhảy xa, nhảy cao, đẩy tạ và nhảy dây. Do Tiêu TRạm yêu cầu mãnh liệt là mình cũng tham gia nữa, như vậy trừ nữ sinh ra thì tổng cộng có 6 nam sinh tham gia đại hội thể dục thể thao. Tiêu Tử Y thầm than nhà trẻ của nàng số lượng người quả là ít quá, không có thêm những đứa bé cùng tuổi cùng tham gia trận đấu. Hơn nữa còn định thêm môn bóng rổ và bóng đá nữa, quả thật là không thể tổ chức nổi.

À, quên mất bọn trẻ mấy tuổi hầu như không thể chơi được những môn vận động có độ khó. Đáng tiếc là tại đây không có môn bóng bàn, nếu không cũng nên bồi dưỡng một chút loại môn phát cầu tay này.

Tiêu Tử Y thiết lập 6 hạng mục cho mỗi một hạng, quán quân có thể đạt được mười điểm, hạng thứ hai bảy điểm, hạng thứ ba bốn điểm, hạng thứ tư đến thứ sáu theo thứ tự là ba, hai, một điểm, cuối cùng cộng lại bạn nhỏ nào đạt được điểm cao nhất thì có thể được đi săn. Nàng mời Đàm Nguyệt Li chuẩn bị thật tốt sân bãi, đồng thời mời người lớn trong nhà bọn trẻ dự.

Nhưng nàng cũng cân nhắc ở cái thời đại này người có thể làm đại diện chứng kiến chính thức, vì thế chỉ mời Nam Cung Tranh và lão phu nhân Nam Cung, Độc Cô Diệp và Đàm Nguyệt Li, hơn nữa cũng không mời đến lão tướng Hạ HẦu và Tiêu SÁch, miễn cưỡng thì có thể mời thêm nhân viên nghiêm túc nữa. La Thái Phó và Thái Khổng Minh thì đang bận biên soạn tài liệu giảng dạy cho bọn trẻ, nên không tới. Còn về phần Diệp Tri Thu đã đi theo Lãnh Thu Ngô và Hạ Lăng hai người trở lại biên quan rồi, coi như Tiêu Tử Y có muốn mời thì cũng căn bản không thể nào mời được. Lí Vân Thanh thì hành tung vẫn không rõ lắm. Nhưng mà vui mừng nhất vẫn là một đám đội mũ đặc biệt, chuyên môn vì bọn trẻ mà cố gắng hết mình là nhóm cung nữ và thái giám. Cả đám thân thiết này đang nhìn lên trên rất kích động đó.

Đại hội thể dục thể thao ngay trong cung Trường Nhạc, được cử hành trên một thao trường khá lớn. Hai bên dùng giá đỡ để làm hai hàng khán đài giản dị, một bên khán đài có dựng một bảng ghi điểm lớn. Cái này chính là được ánh nắng chiếu vào, cờ màu bồng bềnh, tiếng người huyên náo, trông ra dáng đại hội thể dục thể thao thật sự.

Sau khi Đàm Nguyệt Li kích động mười phần khai mạc, sáu tiểu nam sinh ăn mặc đặc biệt mà chật vật trong trang phục long trọng. HẠng thứ nhất là chạy nhanh 50 mét.

TRên thực tế thì ở thời đại này tính khoảng cách cũng không phải là dùng “mét” mà có lẽ là “ước lượng” để tính. NHưng Tiêu Tử Y cũng không để ý cho lắm, đây là đại hội thể dục thể thao của nhà trẻ, cũng không phải là thế vận hội Olimpic. Nàng đã đi 50 bước, tương ứng với chạy nhanh 50 mét.

Khách quý là lão tướng quân Hạ HẦu, trong tay ông sau khi vung mạnh chiếc roi lên đập xuống đất khởi động, thì ngay lập tức 6 nam sinh bắt đầu chạy nhanh 50 mét. Chỗ đích đến trên có hai chị em song sinh họ Tô mỗi người cầm một đẦu dây lụa màu sắc rực rỡ tượng trưng cho người thắng cuộc chạm được. Lí Vân Tuyển thì đứng cạnh dùng bút ghi nhớ số thứ tự từng người.

Độc Cô Huyền mặc một thân đỏ rực là người thứ nhất chạy tới đích trước, lập tức cười toe toét ngoác miệng rộng ra chạy đến bên Lí Vân Tuyển, cười hì hì nói, “Thế nào? Ta đã nói là ta sẽ giành được đầu bảng rất dễ mà” Cậu chạy xong mà chẳng thấy ra mồ hôi, cảm giác vô cùng tốt.

“Ha ha, tiểu Vân Tuyển à, yên tâm đi! Đợi khi nào ta đi săn trở về sẽ mang về cho ngươi cái ăn tốt nhất đó!” Độc Cô Huyền nghĩ đến món ăn dân dã ở hiện trường được nướng lên, bất giác lấy tay lau miệng, cảm giác được nước miếng cứ trào ra.

Lí Vân Tuyển gập sách ghi lại, rồi trước khi đưa bảng thành tích đưa cho đầu bếp Nam, ngẩng đầu lên nhìn về phía Độc Cô Huyền khẽ mỉm cười nói, “Tốt lắm, ta rất mong chờ đó”

**** Tiểu phẩm của nhà trẻ hoàng gia***

Lão tướng quân Hạ Hầu thấy Hạ Hầu Phụng Chương thò lò hai dòng mũi thì bảo, “Phụng Chương, đi lau nước mũi đi, ta cho cháu hai đồng tiền”

Hạ Hầu Phụng Chương nghe xong, vội vàng chạy ra ngoài, chỉ lát sau chạy về đòi tiền lão tướng quân Hạ Hầu.

Lão tướng quân Hạ Hầu bảo, “Ta không có tiền, chỉ là nhắc cháu thôi đó”

Hạ Hầu Phụng Chương cười hì hì nói ra, “Ông ơi, cháu cũng chỉ nhắc ông thôi đó, cháu đem hút nước mũi vào rồi, ông xem đi”

Nói xong, Hạ Hầu Phụng Chương lại “hừ” một tiếng, hai dòng nước mũi lại chảy xuống….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK