Mục lục
[Dịch] Nhà Trẻ Hoàng Gia (Hoàng Gia Ấu Nhi Viện) - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Tử Y vô cùng mong đợi theo sát bước chân Hạ Hầu Linh tiến về phía trước. Nói tại đây xe ngựa như nước là không chính xác lắm, bởi xe và ngựa hầu như khong len vào nổi, chứ đừng có nói tới các cỗ kiệu của các tiểu thư cố sống chết lách vào trong. Hạ Hầu Linh tiín nôn nóng cuối cùng dứt khoát ôm lấy Tiêu Tử Y dùng khinh công phi lên nóc nhà Lan Vị phường, sau đó lại trực tiếp nhanh nhẹn rơi xuống trước cửa ra vào được chạm khắc của công viên trò chơi.

Tiêu Tử Y trong tiếng thán phục của mọi người xấu hổ đỏ mặt chân tay lúng túng, bò xuống từ trên lưng Kỳ lân. Ông trời ơi, may là không có ai đi bắt lỗi việc các nàng làm hỏng của công đó.

Nàng cúi đầu thật thấp xuống, đợi mọi ánh mắt xung quanh…không còn nhìn về phía mình nữa mới dám ngẩng đầu lên, sau đó bất ngờ bị một dàn hoa đăng dăng đầy sông làm cho khiếp sợ nói không ra lời. CẢ một đám đèn hoa sen vô số kể cứ chậm rãi trôi trên mặt sông rộng lớn, ánh nến lay động, lập loè, nhấp nháy, bồng bềnh, đu dưa. Có rất nhiều người đều đứng bên bờ sông tay ôm một chiếc đèn hoa đăng nhỏ, sau đó thành kính đặt xuống mặt sông cho trôi lững lờ theo dòng. Có rất nhiều loại đèn hoa sen hội tụ cùng một chỗ, thật giống như dải ngân hà trên mặt đất vậy, mà loại đèn hoa sen năm màu này phản xạ trên mặt nước óng ánh, mềm mại, đều làm cho con người ta có một loại mộng ảo.

“Chậc chậc, mới đầu tháng bảy cho tới tận ngày 30 mà thả nhiều đèn hoa đăng chúc mừng thế này, ở đây sẽ thành dải Ngân hà trên mặt đất mất thôi, thật lợi hại quá đi ha!” Hạ Hầu Linh tiếp tục bình phẩm từ đầu đến cuối, tiếc là không đủ từ ngữ, nói cũng nói không hết ý. Cuối cùng nàng ta vẫn không quên chiếu cô Tiêu Tử Y bảo, “Aizzz, đứng vào trong một tý đi, kẻo lại bị rớt xuống sông bây giờ”

Tiêu Tử Y lại lùi vào trong một chút, lúc này mới phát hiện ra ở đây ngươi ta xây cầu có hai toà cẩm thạch bắc hai bên bờ sông, đầu cầu bên kia thì khắc đầy hoa lan và hỷ tước dập dờn trong đám mây trắng sáng lóng lánh dưới ánh đèn trông giống như lối đi vào tiên cảnh vậy. Bên kia cầu chính là công viên trò chơi hoàng gia, từng đôi tình nhân dắt tay nhau đi qua cầu hỷ tước đến một cổng vòm rồi tiến vào trong công viên trò chơi để chơi.

“Đêm thát tịch gặp nhau trên cầu hỷ tước ha!” Tiêu Tử Y cong môi lên hiểu ý cười cười, dường như nàng còn nghĩ điểm lãng mạn như vậy mà Nam Cung Sanh cũng nghĩ ra được. Xem ra thầy tướng Đàm Nguyệt Li không có khả năng này, nhưng lại tìm được người hợp tác năng lực tuyệt vời quá.

“Nhanh lên, tranh thủ thời gian, Tử Y cô xếp hàng ở đây nhé, ta qua bên đó xem” Hạ Hầu Linh nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ truyền từ công viên trò chơi tới thì vội vàng kêu lên.

“Được được, cô cứ đi đi” Tiêu Tử Y liếc mắt, bất đắc dĩ thở dài. Một ngày lễ Tình nhân lãng mạn như vậy, nàng cứ phải một mình lặng lẽ vượt qua, ngẫm lại thật phiền muộn quá đi ha!

Tiêu Tử Y đứng trong đoàn người, chậm rãi tiến về phía trước. Xung quanh nàng đều là các cô gái ăn mặc đẹp, tỷ mỷ, tựa như bức tranh đàn bướm vây quanh bông hoa vậy, mắt hạnh mày đào, mặt mày phơi phới tuổi xuân đang cùng đợi người trong lòng trong chớp mắt gặp nhau rồi chia tay không bao giờ thấy nữa. Loại bóng hồng kiểu này ở khắp mọi nơi toả ra hào khí làm Tiêu Tử Y thấy cay cay mắt.

Nhưng nàng lại lẩm nhẩm tự nói với mình, nếu mà nàng ở tình trạng như thế, thì hy vọng ai sẽ là người xuất hiện ở trước mặt nàng đây?

Không có đáp án nào.

Hay là nàng không muốn biết đáp án?

Tiêu Tử Y hít sâu một hơi, đặt chân lên bậc thang cầu hỷ thước. Nàng nhàm chán nhìn xung quanh, thỉng thoảng nhìn hoa đăng chảy dưới chân cầu, hoặc là nghiêng tai lắng nghe các cô gái đùa giỡn vui cười, tất cả đều ấm áp đến như vậy, hài hoà như vậy, tuy nhiên lúc nàng đang bước xuống bậc thang thì trong nháy mắt có thay đổi lạ thường.

Đầu tiên là đối diện cầu Hỷ tước truyền đến tiếng ồn ào, Tiêu Tử Y nhìn theo thanh âm đó, vừa lúc nhìn thấy Hạ Hầu Linh bị một người đàn ông cao to như “Con Gấu” chặn ngang ôm lấy vác trên vai như vác bao tải vậy. Sau đó nàng và đám đông xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm nhìn người đàn ông mạnh mẽ này vác từng bước lớn đi qua.

“Này!” Tiêu Tử Y vội đưa tay ra túm lấy đối phương thế nhưng lại bị đối phương lắc nhẹ một cái thoát khỏi tay nàng, sau đó thì nhập vào đám đông đi thẳng. Trong tai Tiêu Tử Y còn nghe thấy Hạ Hầu Linh kêu gào mãi không ngừng, chỉ trong chớp mắt hầu như đã không thấy bóng họ đâu nữa.

“Ha ha, yên tâm đi, cứ kệ họ thôi, người đó là Lãnh Thu Ngô đó” Một giọng nói trêu tức vang lên từ sau lưng Tiêu Tử Y, làm cho nàng bỗng đứng sững lại.

Nam Cung Sanh đi tới trước mặt Tiêu Tử Y, nắm lấy tay nàng, nói cười ôn nhu bảo, “Vị cô nương này, tối nay tại hạ có vinh dự được đi dạo với cô nương không đây?”

Tiêu Tử Y nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thuý của hắn, bất chợt nghe thấy tiếng tim mình đập như trống trận.

Tối này Nam Cung Sanh mặc một thân áo gấm xanh đen, ống tay áo thêu đường viền vàng, tóc dùng một dải lụa màu ngọc bích buộc lên nhìn trông rất mốt, lộ ra vầng trán cao cùng một đôi mắt đen nhánh sâu thẳm. Người xung quanh đều nhận ra vị này chính là ông chủ của Lan vị phường nổi tiếng, tiếng bàn tán xôn xao không dứt.

Có lẽ đã thật lâu chưa được nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn thật sự của Nam Cung Sanh rồi, Tiêu Tử Y có chút bất án cố rút tay ra khỏi tay hắn. “Như vậy không tốt lắm đâu! Hôm nay ta mặc alf quần áo nam…” Vàư rồi Hạ Hầu Linh và cái vị Lãnh Thu Ngô kia cũng đã làm mọi người tiêu hoá không nổi rồi, không cần lại bồi thêm một chuyện nhỏ vào nữa ha?

Nam Cung Sanh nhìn ngọn đèn trên đầu soi xuống chiếc trán trơn bóng và khuôn mặt nhỏ hờn dỗi kia. Điều đó chẳng hợp với một th nam trang nhỏ nhắn xinh xắn khả ái này của nàng. Hắn càng nắm chặt bàn tay mềm mại hơn, thẳng thắn cười bảo, “Tử Y à, nàng sai rồi, con gái mặc nam trang đều tạo ra một kiểu thu hút rất đặc biệt đó, làm cho đàn ông đều chịu không nổi đâu” Nói xong chẳng để cho nàng kịp định thần đã kéo nàng đi thẳng vào trong công viên trò chơi.

Tiêu Tử Y trên thực tế là ngẩn cả người.

Không phải là lời nói hắn mậpmờ không rõ…mà đó là tự dưng hắn chẳng chút do dự đã gọi tên nàng, tự nhiên cứ như là ngày nào cũng gọi nàng vậy.

Tiêu Tử Y còn chưa kịp nghĩ ra ý nam Cung Sanh nói là gì thì đã bị màu sắc rựa rỡ muôn màu của trò chơi trong công viên thu hút hết.

“Oa, các anh sao lại làm được thế?” Tiêu Tử Y sợ hãi thán phục nhìn lại thấy hầu như đều là những ý tưởng mà nàng đã nghĩ ra các loại trò chơi, vấn đề ở chỗ là kỹ thuật còn có chút thô sơ nhưng mà trong thời gian ngắn đã tạo ra được loại trò chơi như thế này thì thật làm nàng choáng váng hết mức rồi.

Nam Cung Sanh thấy mặt Tiêu Tử Y lơ đãng trôi về phương xa đã khôi phục lại như cũ cười tươi, mới thấy yên tâm. Hắn không biết những ngày này nàng đến tột cùng đang phiền não cái gì nữa, vì thế chỉ cố hết sức để hoàn thành nguyện vọng của nàng. Hắn chỉ hy vọng mình có thể mang nàng nàng niềm vui, thế này là đủ rồi.

“Trước tiên là muốn chơi cái gì nhất nào?” nam Cung sanh đắc ý nhìn một vòng, xem cả biển người đang bắt đầu chuyển động rầm rộ ở đằng sau thì nói thêm một câu, “Yên tâm đi, ta có đặc quyền không cần xếp hàng”

Tiêu Tử Y cười một tiếng, trỏ ngón tay về phía trước cười nói, “Ta vẫn muốn đi cưỡi ngựa gỗ kia bắt đầu chơi trò đầu tiên ha!”

Thật ra nàng vô cùng muốn biết, hắn làm những trò này….đến cùng có kiểm tra chất lượng đảm bảo an toàn hay không nữa ha! Chỉ Bốc phét thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK