Mục lục
[Dịch] Nhà Trẻ Hoàng Gia (Hoàng Gia Ấu Nhi Viện) - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới con mắt Nhược Trúc xem thì việc quyết định đi nhà Độc Cô của Tiêu Tử Y là do xúc động quá mà quyết định bất chợt, xong chuyện này thật ra trong lòng Tiêu Tử Y đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi.

Lúc mở nhà trẻ, cũng chưa có cách nào thành lập hội phụ huynh, như vậy nàng đi thăm hỏi các gia đình là tốt nhất. Dù gì thì nhà trẻ của nàng, các trò cũng không nhiều, dù nàng có nguyện vọng đi thăm hỏi tất cả các gia đình thì cũng không tốn nhiều thời gian lắm.

Hơn nữa, hôm nay nàng không muốn ở lại cung Trường Nhạc vì muốn để một khoảng không gian cho nàng và Nam Cung Sanh, để cho hắn suy nghĩ thật kỹ về chuyện giữa hai người họ. Còn về phần hoàng huynh Tiêu Cảnh Dương của nàng, nàng vẫn không biết nên xử trí thế nào nữa.

Hộ tống nàng xuất cung vẫn là Trầm Ngọc Hàn, vẫn cái vẻ mặt miễn cưỡng, hơn nữa sau khi nghe nói là nàng sẽ đến nhà Độc Cô Phiệt, sắc mặt lại càng khó coi hơn.

“Nhà họ Thẩm và nhà họ Độc Cô có thù gì với nhau sao?’ Tiêu Tử Y nghĩ ngợi, quay đầu kiên nhẫn hỏi lại Nhược Trúc đi cùng nàng.

Nhược Trúc bĩu môi khẽ cười nói, “Công chúa à, hết lần này đến lần khác bảo người nói cũng đúng rồi. Đúng vậy đó, nhà họ Thẩm và Độc Cô chính xác là có qua lại với nhau, chỉ có điều đến cùng là vì sao, điều này cũng không được rõ cho lắm, chỉ nghe nói là ân oán của đời trước ạ”

Tiêu Tử Y hiểu ra gật đầu bảo, ‘Chả trách mà Độc Cô Diệp lại coi ta chẳng vừa mắt chút nào”

“Công chúa….” Nhược Trúc định nói lại thôi, trầm tư một chút, cuối cùng đành thở dài bảo, ‘Công chúa, Nhược Trúc vẫn cứ nói ra ạ. Chuyện này hình như là bị ấm ức gì đó, cố nhịn xuống thôi ạ”

Tiêu Tử Y lại càng hoảng sợ, xem sắc mặt khó xử của Nhược Trúc lại càng không phải giả vờ, doạ cho nàng phải hỏi tiếp, ‘Xin chỉ giáo cho?”

Nhược Trúc cười khổ nói, “Chắc công chúa cũng không rõ lắm địa vị của Độc Cô Phiệt ạ. Trước đây Độc Cô Phiệt là phụ tá cánh phải của Tuỳ Đế, nhưng tại thời điểm nhà Tuỳ không khống chế nổi chiều chính sinh ra đại loạn mà biến thành. Đồng thời lại được Cao Tổ ủng hộ nữa. Ông ta trao đổi điều kiện là địa vị của Độc Cô Phiệt gắn với Hoàng gia vĩnh viễn giàu sang”

“Hở? Lời này là thế nào vậy?’ Tiêu Tử Y nghe vậy thấy lạ, lại có người có năng lực làm hoàng đế mà không lo sao?

“Không thể tin được hả?’ Trầm Ngọc Hàn lúc này nhảy lên xe ngựa, tám chuyện về Độc Cô Phiệt, đây là chủ đề mà hắn nói không biết mệt mà.

“Anh sao lại lên đây thế hả?’ Tiêu Tử Y trừng mắt liếc hắn một cái, tên này đến cùng có phải là ngự tiền thị vệ không nhỉ? Sao cứ tuỳ tiện vậy chứ?

“Điều này ta gọi là hộ vệ thiếp thân đó” Trầm Ngọc Hàn rỗi hơi nói, “Tiếp này, nói đến nhà Độc Cô, công chúa không phải rất tò mò với nhà họ Độc Cô đó sao? Bản thân ta là hiểu rõ nhất nhá. Nghe nói là nhà họ Độc Cô có tổ huấn. không được chiếm ngôi vị hoàng đế nhà Tuỳ, vì thế mới lựa chọn dựng lên một vị hoàng đế bù nhìn”

“Tổ huấn à?’ Tiêu Tử Y đột nhiên nghĩ đến, cái vị Độc Cô Phiệt này không phải là con cháu của hoàng hậu Độc Cô đó ư? Tám chín phần là do Hoàng Hậu Độc Cô lập ra quy củ rồi, không cho phép đời sau chém giết cướp đoạt thiên hạ nhà Tuỳ. Tiêu Tử Y nhớ tới đêm qua tận mắt thấy quyển hồi ức cuộc đời của Hoàng Hậu Độc Cô ngày đó, xem ra hoàng hậu Độc Cô đối với Tuỳ Đế là yêu thực lòng, tin tưởng tuyệt đối.

“Cao Tổ không phải là hoàng đế bù nhìn” Nhược Trúc lại để ý chút đến lời Trầm Ngọc Hàn nói, không…đồng ý lắm mà phản bác lại.

Trầm Ngọc Hàn cười mà như không cười bảo, “Ha ha, không phải là nghe nói nhá! Sau đó dĩ nhiên là Cao tổ bệ hạ của chúng ta anh minh thần võ đã khống chế quyền lực, chính thức lập nên triều Đại Chu, mà bởi vì nhớ tình cũ của Độc Cô Phiệt đã góp vào, mới để cho họ tồn tại đến giờ đó. Nhưng mà đây cũng chỉ là phiên bản truyền miệng thôi”

“Hả? Lại còn có giải thích của ông ấy sao?” Tiêu Tử Y lộ ra nét hứng thú. Nàng biết rõ chân tướng thì thường được che giấu dưới bề ngoài hợp lý hợp tình. Nhưng mà nàng cứ nghĩ luẩn quẩn mãi, vẫn nghĩ không ra vì sao nhà họ Độc Cô lại có thể không để ý tới chuyện hấp dẫn có thể xưng vương xưng bá thiên hạ mà lại cam tâm tình nguyện làm bề tôi của người ta chứ?

“Đương nhiên là còn có giải thích khác nữa” Trầm Ngọc Hàn dùng tay xoa xoa cằm lởm chởm râu, thầm nghĩ đến lúc nào hắn mới có bộ râu cá tính như vị nam đầu bếp kia chứ? “Công chúa à, cái vị nam đầu bếp kia bình thường hay ăn gì thế? Sau râu ria lại mọc rậm như thế nhỉ?’

Tiêu Tử Y đột nhiên bị hắn hỏi cắt ngang bỗng ngẩn người, sau đó khoát tay bảo, “Cái này thì tự anh đi hỏi hắn đi. Nói mau xem, đến cùng thì Độc Cô Phiệt có thay đổi chân tướng là gì không hả?’

“À, thực ra tổ huấn thì đúng là có, nhưng không phải không hứa hẹn đời sau tuỳ tiện chèm giết cướp đoạt thiên hạ nhà Tuỳ đâu, mà chính là không cho phép con cháu nhà họ Độc Cô làm vua thiên hạ” Trầm Ngọc Hàn thở dài nói, “Lúc ấy sau khi ta nghe được tổ huấn này có hơi chút quá đáng. Ở đâu mà chẳng có nhà lấy đệ tử mình làm hoàng đế chứ. Nhưng sau này ông nội ta một lần uống say có nói vài câu với chúng ta, đại khái ý tứ là, thống trị một quốc gia tốt thì rất khó, xem ra trong lịch sử một triều đại tồn tại lâu đời là không thể. Nhưng để duy trì tốt một quốc gia thì lại tương đối dễ, ví dụ như là khúc phụ Khổng phủ đó”

Tiêu Tử Y nghe vậy thì im lặng, nói ra một chút thì cũng đúng, cứ coi như là nàng đã sinh hoạt qua ở thời đại kia đi, nhà họ Khổng cũng chỉ là một gia tộc cổ xưa mà vẫn nổi bật trên mỗi võ đài thế giới, bất kể là triều đại phong kiến nào trong lịch sử, đều đem nhà họ Khổng tôn sùng lên cao ngất. Một triều đại thì có thể kéo dài được bao lâu? Cho dù huy hoàng trải qua mấy ngàn năm đi chăng nữa, thì nhất định cũng có lúc sẽ bị người khác đuổi tận giết tuyệt. Lại còn chưa kể đến huyết thống hoàng gia tranh giành quyền lực đến mức cốt nhục tương tàn, anh sống ta chết. Nói đến hoàng tộc thực tế so với những gia đình bình thường còn chẳng bằng.

Ánh mắt Hoàng Hậu Độc Cô có thể độc đáo như thế, đều là kẻ xuyên không, Tiêu Tử Y tự biết nàng còn kém xa so với Hoàng Hậu Độc Cô kia rồi.

Tiêu Tử Y nghĩ thần mặt ra, nàng vốn chẳng hứng thú gì với bản chép tay của Hoàng Hậu Độc Cô trong tay Nam Cung Sanh kia, nhưng thông qua chuyện này nàng cảm thấy mình cần phải đọc. Cũng chẳng trách được Nam Cung Sanh sau khi đọc qua thì cả đời đều xem như không giống lúc trước.

Thế nhưng sao bản chép tay của Hoàng Hậu Độc Cô lại phải truyền tay đến tận tay Nam Cung Sanh chứ? Mà cả một gia tộc lớn như Độc Cô Phiệt thì lại không thể có được chính bản duy nhất của tổ tiên mà lại phải lưu lạc bên ngoài?

Trầm Ngọc Hàn vẫn còn lải nhải nhiều chuyện về Độc Cô Phiệt, “Vì thế mới nói Độc Cô Phiệt tuân thủ nghiêm ngặt những lời tổ huấn để lại của tổ tiên mình, kiên quyết không dính dáng gì đến ngôi vị Hoàng đế hay công khai ủng hộ cho hoàng tử nào đó, vì thế trong mắt bệ hạ mỗi một thế hệ Độc Cô Phiệt đảm nhiệm bảo vệ lại vừa yêu vừa hận, cũng bởi dùng rất được mà lại như gai trong mắt vậy đó mà!”

“Có phải gia quy Độc Cô Phiệt rất nghiêm không? Trước đây nghe đồn chỉ cho phép một người vào triều làm quan thôi” Tiêu Tử Y nhất định phải tìm hiểu kỹ gia tộc gì mà nàng phải đối mặt, nghe qua những lời Trầm Ngọc Hàn nói vừa rồi, nàng đột nhiên cảm thấy nàng quyết định đi gia tộc Độc Cô thăm hỏi các gia đình thật sự là một suy nghĩ quá bồng bột, nhất thời.

Có lẽ cũng bởi là nàng quá tự tin vào thân phận công chúa của mình, cứ cho là dù có bất kỳ chuyện gì xảy ta, nhất định đối phương sẽ phải nể mặt nàng là công chúa mà không thèm tính toán. Song như lời Nhược Trúc vừa nói kia đã không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu nàng, vì điều gì mà làm cho nàng phải chịu ấm ức cùng nhẫn nhục thế? Trên thực tế thì Độc Cô Phiệt khí tức hung hăng càn quấy đến mức độ này sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK