Mục lục
[Dịch] Nhà Trẻ Hoàng Gia (Hoàng Gia Ấu Nhi Viện) - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ nghĩ trong đầu thôi, dù thế nào Tiêu Tử Y cũng không thể hành động một cách ngây thơ như vậy.

Khụ, đúng vậy, dù cho nàng có buồn bực đến cỡ nào thì cũng đã là người trưởng thành rồi. Tiêu Tử Y kiềm chế đẩy Tiêu Cảnh Dương ra, thái độ bình tĩnh bảo: “Hoàng huynh, vậy huynh định bồi thường Trạm Nhi thế nào đây?”

Mất bò mới lo làm chuồng cũng chưa hẳn là không được, dù sao thì Trạm Nhi năm nay mới có bốn tuổi, sau này đường đi còn rất dài, có thể làm cho Tiêu Cảnh Dương ý thức được sai lầm của mình cũng đã là một tiến bộ rất lớn rồi.

Tiêu Cảnh Dương trầm ngâm một lúc, cuối cùng giận dữ bảo: “Ta nghĩ muốn mang Trạm Nhi đến ở cung Minh Quang, cùng đấu tranh với mẫu hậu một chút vậy”

Tiêu Tử Y nhìn mà xem thường hắn, khoanh tay trước ngực thẳng thắn hỏi: “Cứ vậy sao? Vậy huynh có đảm bảo chăm sóc cho bé tốt không? Huynh bận rộn cả ngày như vậy, chẳng là làm cho TRạm Nhi đang ở chỗ này lại tới ở một chỗ khác thôi sao?”

Tiêu Cảnh Dương chau mày cười khổ bảo: “Tử Y, ta không có khả năng ban ngày tới cùng ở bên cạnh bé mà”

“Vì sao lại không thể chứ?” Tiêu Tử Y thản nhiên hỏi vặn lại, “Trạm Nhi đã mất đi mẫu thân rồi, làm cha như huynh mà đã chẳng quan tâm được cho bé những ba bốn năm. Huynh không phải muốn bồi thường cho bé sao? Chả nhẽ huynh nói bồi thường là chỉ cần bố trí cho bé ở cạnh huynh là được ư? Đừng có giải thích gì, muội biết huynh định nói gì rồi, chắc chắn huynh muốn nói nhất định sẽ chăm sóc tốt nhất cho bé, cho bé sống điều kiện tốt nhất, chọn người tốt nhất chăm sóc, giáo dục tốt nhất cũng đem mọi thức tốt nhất đến cho bé. Nhưng mà TRạm Nhi cũng đâu chỉ cần những thứ đó đâu” Tiêu Cảnh Dương khó xử nhìn nàng, giận dữ bảo: “Tử Y, muội nói ta đều biết hết, nhưng mà tình cảnh hiện giờ của ta…rất khó dành được chút thời gian cho Trạm Nhi mà”

Tiêu Tử Y lẳng lặng nhìn biểu hiện giãy dụa trên mặt hắn, đột nhiên nói lạnh lùng: “Hoàng huynh, có phải huynh đang lo lắng vị trí thái tử của huynh gặp nguy hiểm không?” Quan hệ giữa hắn và Tiêu Sách không được tốt lắm, còn có thể vì vấn đề gì đây? Từ xưa hoàng gia vô tình, ngôi vị hoàng đế trước mặt, huynh đệ cũng không phải người thân mà là kẻ địch.

Tiêu Cảnh Dương cũng không kiêng dè gì với nàng gật gật đầu. Chuyện này trong lòng hắn giống như cái rễ chọc rất nhiều năm, tựa như trở thành một loạt mũi tên nhọn đâm ở sau lưng vậy, hắn cũng không biết nên che giấu thế nào nữa.

Tiêu Tử Y nhếch nhếch khoé miệng, lại xoay người ra ngoài cửa sổ nhìn mảng xanh thẳm ngoài kia. Lúc này mặt trời đã d箠dần lặn phía chân trời, mảng cỏ vốn xanh mượt giờ như vị một tầng lụa mỏng phủ xuống mờ ảo. Hồ nước xa xa nổi sóng lăn tăn càng làm cho mắt nàng không thể nhìn rõ được.

“Vậy Tiêu Sách nghĩ thế nào đây?” Tiêu Tử Y sửng sốt một lát, tự hỏi vần đề phức tạp này làm nàng suy nghĩ thật khổ, miễn cưỡng xốc tinh thần lên hỏi: “Năm nay nó mới mười ba tuổi, mà huynh đã phòng bị với nó như thế, có thế là quá sơm hay không?”

Tiêu Sách vẫn chỉ là trẻ con thôi, cũng bởi vì là đứa trẻ nên hôm nay cậu ta mới không kiềm chế nổi lập tức chạy tới chỗ nàng hỏi. Vì vậy nàng cũng không giận cậu ta, chẳng qua cảm thấy người rải những lời đồn đó thực ghê tởm quá.

“Không sớm đâu. Mười ba tuổi rồi, năm nay Tiêu Sách vốn mới có phủ đệ của mình, thế mà lúc nó lên sáu phụ hoàng đã vì nó mà xây một cung điện chuyên cho nó rồi. Hơn nữa cho dù nó không nghĩ, mẫu phi của nó cũng không phải là không nghĩ” Tiêu Cảnh Dương thản nhiên bảo nhưng ánh mắt lại chuyện thành sắc bén.

Mẫu phi ư? Tiêu Tử Y nghĩ tới những lời đồn độc ác về nàng đều xuất phát từ miệng bà ta, nghĩ tới Tiêu SÁch dĩ nhiên có thể có thực lực uy hiếp ngôi vị thái tử của Tiêu Cảnh Dương, như vậy mẫu phi của cậu ta chắc chắn là ở gia đình nổi tiếng rồi.

Tiêu Cảnh Dương thấy thần sắc trên mặt nàng lại lộ vẻ nghĩ ngợi sâu xa có chút buồn bực nửa tựa vào sau nàng kiên định nói: “Muội là do ta tìm được về, ai ta cũng không cho” Vì vậy mới kiên quyết ngăn không cho nàng và Tiêu Sách tiếp xúc nhiều với nhau.

Đây là kiểu nói gì thế? Tiêu Tử Y dở khóc dở cười đẩy hắn ra oán giận bảo: “Nóng chết lên rồi nè, đứng dính sát nữa đi”

Tiêu Cảnh Dương nhấc môi lên cười khẽ, rất quý trọng tình cảm hắn để ý tới nàng. Cứ như vậy tiếp tục đi cho dù hắn mệt không giúp được, chỉ cần nhìn thấy mà lúm đồng tiền của nàng thì như trút được gánh nặng vậy, lập tức lại trở lại thời điểm ấu thơ chơi đùa vui vẻ vậy.

“Nói chuyện chính đi, hoàng huynh, muội cũng không cảm thấy vị trí của huynh là khó bảo toàn nha! Nếu không phải thái tử làm chuyện thất đức hoặc phản nghịch, phụ hoàng cũng sẽ không dễ dàng phế bỏ thẳng vị trí thái tử đâu” Tiêu Tử Y nghiêng đầu, cố gắng suy tưởng.

Tiêu Cảnh Dương biết nàng đang vì hắn lo lắng hết sức giải hạn. Nhưng mà những gì đó đều là chuyện cung đình, một con nhóc sao có thể biết gì chứ? Hắn làm sao mà giải thích cho nàng hiểu được đây? Vì thế hắn chỉ còn cách đem trăm ngàn lời không thể cất lên được thở dài một tiếng, vuốt tóc nàng bất đắc dĩ bảo: “Nhưng nên có tâm phòng bị người chứ!”

“Hoàng huynh à, Tuy muội không hiểu này nọ nhưng mà có nửa câu nên nói là không nên có tâm hại người, điều này muội còn biết đến mà” Tiêu Tử Y cong môi lên hừ nhẹ bảo: “Chuyện khác thì muội không rõ cho lắm nhưng mà hoàng huynh, phụ hoàng đâu có nhỏ nhen gì, ông chỉ hi vọng người nào tới thừa kế ngôi vị hoàng đế của người để thống trị quốc gia này thôi phải không?”

“Dĩ nhiên là cảm động thiên hạ đã vì nhiệm vụ của mình, có thể lưu danh, phục lòng người. Đây vẫn là mục tiêu mà ta theo đuổi” Tiêu Cảnh Dương lại cười, tiến lên đứng song song với Tiêu Tử Y nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không để bụng những lời nàng nói mà vẫn chân thành đáp lại.

“Như vậy, bây giờ huynh lại làm vậy là thế nào đây?” Tiêu Tử Y ngẩng đầu nhìn hắn tiếp tục hỏi tiếp, tựa như một đứa trẻ tràn đầy sự tò mò vậy.

“Dĩ nhiên là đem hết toàn lực, hướng về phụ hoàng góp sức từ bỏ ảnh hưởng chính trị rồi” Tiêu Cảnh Dương chỉ nói một câu đơn giản, sợ nói thêm thì bảo bối muội muội của hắn cũng không hiểu. Nhưng trên thực tế hắn hiện giờ cũng không có thực quyền, có thể làm chuyện cũng chỉ có vậy.

Tiêu Tử Y bắt chước Tiêu Cảnh Dương thở dài như vậy, rốt cục tìm được mấu chốt ở đâu rồi. “Hoàng huynh, làm thái tử, trước tiên là phải làm tròn chữ hiếu. Phụ hoàng đó cả triều văn võ chả lẽ chính sự lại kém một lời của huynh sao? Phải luốn tới thăm hỏi phụ hoàng thường xuyên, thăm hỏi việc ăn uống nghỉ ngơi nóng lạnh thế nào. đừng can thiệp nhiều vào chuyện chính sự, hơn nữa cải cách chuyện đó là cả một vấn đề mẫn cảm, nếu huynh nhiệt tiìn quá, người khác sẽ nghĩ là huynh vì danh đoạt lợi, sẽ nhân cơ hội đó mời chào lòng người. Có lẽ phụ hoàng sẽ hoài nghi huynh đây chắc sốt ruột chuyện thừa kế giang sơn của người, điều này cũng làm cho người ngoài có thời cơ lợi dụng đó”

Việc này quả thực đoán ra rất dễ dàng, Thanh triều hoàng đế Khang Hy vì sao lại phế thẳng thái tử, cũng không phải là vì vậy sao? Thái tử có đôi lúc xuất sắc quá cũng là một vấn đề lớn, hoàng đế sẽ lo lắng thái tử ép cha thoái vị. Vì thế nghĩ như vậy có lẽ là hoàng đế cố ý sủng nịch Tiêu Sách, là để bồi dưỡng kẻ địch tồn tại trong lòng Tiêu Cảnh Dương.

Quyền lực chú ý phải là đạo cân bằng nha.

Hoàng quyền là nóc cao nhất của Kim tự tháp kia, chỉ có thể có một người ngồi, nếu nhiều thì không gọi là Kim tự tháp nữa. Cho nên cho dù là con cháu mình, hoàng đế vẫn sẽ đề phòng.

Nhưng đạo lý đơn giản vậy mà sao Tiêu Cảnh dương lại không biết chứ nhỉ? Hay là đơn giản vì hắn ở trong đó nên đặt tình cảm quá sâu, đến nỗi mà không rõ lắm vị trí của chính mình đi. Cho tới khi có người ở bên cạnh hắn vì sao lại không nói rõ cho hắn biết, nghe chừng cả đám này đều cổ hủ quá mức rồi, hoặc là sự tình còn chưa tới mức làm cho người ta tỉnh ngủ, chỉ là Tiêu Cảnh Dương lén có cảm giác vậy thôi.

Tiêu Cảnh Dương bị Tiêu Tử Y nói bất ngờ vậy đứng sững sờ, cứ mãi trầm ngâm nhưng lại không thể không cho rằng nàng nói vậy là vô cùng đúng.

Chẳng trách lần trước hắn tự chủ trương vì Lí Vân Thanh an bài trên tiệc Hải Đường diễn kia đã bị phụ hoàng hung hăng mắng cho một trận, hoá ra phụ hoàng là vì đề phòng hắn.

Tiêu Cảnh Dương thấy tim lạnh lẽo, cảm giác như sắp đóng thành băng vậy. Hoá ra là hắn vẫn làm sai rồi, hắn không nên coi phụ hoàng như người cha được. Phụ hoàng là cha của hắn, nhưng trước tiên ông ấy là hoàng đế của quốc gia này. Còn hắn chỉ là thần tử mà thôi.

Tiêu Cảnh Dương lập tức nghĩ thông suốt nhiều chuyện hơn, đột nhiên cảm giác bế tắc trong lòng, nghi hoặc đã trở thành hư không. Hắn hít sâu một hơi, quăng ánh mắt có vẻ tín nhiệm nhiều hơn về phía Tiêu Tử Y, “Ta đây nên làm cái gì bây giờ? Hoàn toàn giấu tài sao? Như vậy thì có thể tạo cơ hội cho người khác hay không đây?”

Tiêu Tử Y chun chiếc mũi đáng yêu lại, làm mặt quỷ nhìn về hắn cười nói: “Sẽ làm thế nào sao? Huynh cũng sẽ không có việc gì sao, chuyện tiếp theo là huynh nên chú ý chăm sóc tới Trạm Nhi đi. Như vậy, làm cho phụ hoàng biết huynh là người trọng tình cảm gia đình, lại khiến cho ông ấy hiểu ra huynh không vì ngôi vị hoàng đế mà cạnh tranh nữa. Dù sao thì Trạm Nhi cũng là đứa con cả của huynh mà, sau này cũng là người thừa kế hoàng triều đó ha!”

Tiêu Cảnh Dương bị nàng nói mà trợn mắt, há hốc mồm ra, tuy không thể không thừa nhận nàng nói quá đúng và rất có lý, cũng là hiện giờ hắn chỉ có cách lựa chọn tốt nhất đó mà thôi, nhưng….

“Tiểu nha đầu, rẽ vào chỗ ngoặt lớn như vậy, nói đến cùng là muốn ta dành nhiều thời gian cho Trạm Nhi ha…”

“Hì hì!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK