• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Đừng vô nghĩa, nói! Thẳng thắn khoan dung, kháng cự nghiêm trị!" Quan Đình Đình hung hăng trừng mắt Lưu Tinh nói.

" Đã đến giờ làm, làm việc, làm việc đi~~!" Lưu Tinh cười có lệ nói.

" Còn năm phút nữa, chính xác là còn 5 phút 24 giây nữa mới đến giờ làm." Thanh âm Hạ Vũ bên cạnh truyền đến.

‘ Mẹ nó, cô tham gia náo nhiệt cái gì? Ta chọc giận cô à? Dường như đã chọc thật....!’

" Tôi có người nhà, cũng có bạn bè riêng. Chẳng lẽ một đại nam nhân như tôi thời gian về nhà ôn chuyện cũng chẳng có sao? Chẳng lẽ mọi người xem tôi là Thiên Sát Cô Tinh? Độc lai độc vãng? Thật không biết hai người đang tính toán cái gì." Lưu Tinh nhìn hai nàng không tức giận nói, sau đó ngả mình về phía ghế dựa, đối hai nàng giáo huấn nói:" Quan Đình Đình, cô còn mạnh miệng nói tôi, trước hết đem chuyện rách nát của mình điều chỉnh xong hẵng nói người khác, biết không? Một ngày trước mặt người ngoài giả vờ như thục nữ, ở trước mặt tôi điên điên khùng khùng, nếu cô có thể dùng tinh thần này dùng vào công tác, tin tưởng cũng không cần phải đi thuê phòng. Còn căn phòng kia của cô, y như đống rác, nếu tôi ở trong nhà cô, mỗi ngày chắc phải cả đêm không về!"

" Hắc hắc, vậy anh giúp em dọn dẹp đi~~!" Nghe thấy Lưu Tinh nói, Quan Đình Đình ngượng ngùng vò đầu nói. Nói thật, nàng cũng không biết mình vì sao lại thích xen vào chuyện của Lưu Tinh như vậy.

Vừa nghĩ đến nhà Quan Đình Đình, Hạ Vũ có chút nhịn không được, nhà một nữ nhân có thể biến thành như vậy, quả thật không thể nào nói nổi.

" Còn có Hạ Vũ, đừng tưởng cô tốt hơn ai. Buổi sáng cũng không dậy sớm một chút, không phải sáng nào cũng là tôi gọi cô dậy? Chơi đấu địa chủ còn ăn gian, nói xem cô còn chút gì tiền đồ?" Lưu Tinh nhìn đối phương không khách khí giáo huấn nói, nhìn hai nàng thay đổi sắc mặt, Lưu Tinh trong lòng cười thầm, chuyển thủ sang công, trận này đánh quá đẹp!

" Đấu địa chủ chơi ăn gian?" Một bên Hác Sướng sau khi nghe thấy ngẩn người," Trò này cũng có thể ăn gian? Có người đứng chỉ?"

" So với người khác chỉ còn ghê hơn, dùng......! Ô~~!" Khi Lưu Tinh chuẩn bị nói ra cách Hạ Vũ ăn gian, lại bị đối phương che miệng lại.

"Căn bản là không có chuyện gì!" Hạ Vũ kéo Lưu Tinh đứng lên, một tay túm tay đối phương, một tay che miệng, mặt còn đỏ bừng hướng mọi người trong văn phòng giải thích.

Mọi người nghi hoặc khó hiểu......!

" Biết không? Căn bản không có ăn gian hay ai chỉ, là hắn nói bậy......!" Hạ Vũ hướng về phía Hác Sướng lớn tiếng nói. Bất quá xem vẻ khẩn trương của nàng, lời này tựa hồ cùng chân thật tình huống có điểm không hợp nha~~! Giấu đầu lòi đuôi......!

" À, biết, biết rồi!" Hác Sướng chằm chằm nhìn đối phương, thật không ngờ vô tình hỏi một câu lại làm cho đối phương kích động đến vậy. Chẳng lẽ mình nói sai cái gì?

" Thất lễ, em và Lưu Tinh ra bên ngoài nói chút chuyện!" Hạ Vũ lớn tiếng nói, sau đó mạnh tay lôi kéo Lưu Tinh mở cửa đi ra ngoài.

" Sao lại thế này?" Quan Đình Đình quay đầu khó hiểu hỏi.

" Ai biết được!" Hác Sướng cười khổ nói.

" Làm cái gì! Nguyên bản còn định xảo trá Lưu Tinh một chút, vậy là loạn toàn bộ kế hoạch." Quan Đình Đình ủ rũ ngồi xuống vị trí của mình nói.

" Ha ha, Đình Đình, em muốn xảo trá Lưu Tinh, còn sớm lắm!" Một bên Ngô tỷ cười nói.

Hạ Vũ kéo Lưu Tinh đến ngoài cửa, liền đẩy Lưu Tinh dựa lên tường.

" Này, không phải anh thật sự đem kia chuyện nói ra chứ?" Hạ Vũ tức giận nhìn Lưu Tinh nói.

" Như thế nào? Chẳng lẽ chuyện này không thể nói?" Lưu Tinh nhìn Hạ Vũ hỏi.

" Đương nhiên, chuyện này còn phải hỏi?" Hạ Vũ lớn tiếng hướng về phía Lưu Tinh hô.

" Có gan làm không có gan nói!" Lưu Tinh bĩu môi nói, giọng nói tràn ngập châm chọc.

" Vậy thì thế nào? Nếu anh nói ra, không phải phá hư hình tượng của em sao? Nhân sinh của em coi như xong rồi~~!" Hạ Vũ nói như phát điên.

‘ Cả đời? Có cần khoa trương vậy sao? Bất quá chỉ là ăn gian trong trò chơi mà thôi. Huống chi chính mình trong cuộc sống đều thường xuyên gian dối’ Lưu Tinh nhìn bộ dạng khoa trương của Hạ Vũ tâm lý nghĩ đến, bất quá vì trả thù vừa rồi bị hai nàng thẩm vấn nên phải cho đối phương xem sắc mặt một chút, hắn phải làm chút gì đó.....!

" Yên tâm đi, không sao đâu. Cho dù hiện tại em không cho anh nói, sau này có thời gian anh cũng sẽ nói ra!" Lưu Tinh nhìn đối phương không thèm để ý nói.

" A~~! Tôi muốn điên mất rồi~! Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ tới nhà anh đại náo, cho anh nghỉ việc! Tóm lại sau này tuyệt đối không thể nhắc lại chuyện này, đã biết chưa? Phải giữ bí mật!" Hạ Vũ nhìn Lưu Tinh nói, vội đến nổi trên trán đều đầy mồ hôi.

" Nhưng là...... người sau lưng em cũng phải giữ bí mật sao?" Lưu Tinh chỉ vào người phía sau Hạ Vũ hỏi.

" Hả?" Nghe thấy Lưu Tinh nói, Hạ Vũ sửng sốt, chậm rãi quay đầu, chỉ thấy Hàn Bằng Hàn tổng ngượng ngùng đứng phía sau nàng.

" Ha ha, cô cậu đây là......?" Hàn tổng cười nhìn Hạ Vũ cùng Lưu Tinh hỏi.

" Không...... Không có gì!" Hạ Vũ vội buông áo Lưu Tinh, sau đó nghiêm túc nhìn đối phương, ra vẻ đại tiểu thư nói," Hàn tổng, vừa rồi ông không thấy cái gì hết, hiểu không?"

" Ừ, tôi biết~~!" Hàn tổng sau khi nghe thấy gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi, vừa đi vừa cảm thán, " A, tuổi trẻ...... Thật tốt~~!"

" Không phải như ông nghĩ đâu~~!" Hạ Vũ sau khi nghe thấy mắc cỡ đỏ mặt lớn tiếng hô.

" Được, tôi biết, tôi biết~~!" Hàn tổng quay đầu hướng về phía Hạ Vũ cười cười, sau đó lại liếc mắt đưa đến Lưu Tinh đang đứng dựa tường.

‘ Tiểu tử, ngay cả đại tiểu thư cũng tán được, rất biết lấy mặt mũi cho công ty. Nhanh chóng nắm bắt, biết không?’

‘ Qua một bên, ta là người đứng đắn!’ Lưu Tinh thẳng lưng nhìn đối phương, liếc mắt lại đối phương một cái.

Hiển nhiên Hàn tổng Lưu Tinh phối hợp chưa đủ ăn ý, trong mắt Hàn tổng, vừa rồi Lưu Tinh liếc mắt ý tứ lại biến thành,‘yên tâm đi, hết thảy ta đều khống chế được!’

‘ Được, ta đây an tâm~~! Các ngươi tiếp tục~~!’ Hàn tổng cười cười, sau đó rẽ chỗ khác biến mất......!

" Hai người các anh mắt đi mày lại đang làm cái gì?" Hạ Vũ hung hăng nhìn Lưu Tinh nói.

" À, không có gì." Lưu Tinh nhún vai nhìn đối phương nói, vừa rồi chỉ là vui đùa một chút với Hàn tổng mà thôi.

" Anh lừa ai vậy? Nhìn hai người cười trộm biết chắc không chuyện tốt! Nói, rốt cuộc là chuyện gì?" Hạ Vũ tiếp tục chất vấn Lưu Tinh.

" Người như em tư tưởng thật sự rất phức tạp, động bất động liền nghĩ chuyện xấu, vừa rồi Hàn tổng chẳng qua chỉ dùng ánh mắt cổ vũ anh, hy vọng tại đấu giá hội có thể lấy được lợi ích, anh hướng hắn cam đoan. Đều là công việc, nhìn em xem đều nghĩ chạy đi đâu? Thật không rõ các cô làm tiểu thư cả ngày suy nghĩ cái gì!" Lưu Tinh không tức giận nói, sau đó xoay người vào văn phòng.

‘ Hả? Chẳng lẽ là mình nghĩ sai thật?’ nghe thấy Lưu Tinh nói, Hạ Vũ đứng yên tại chỗ, nhưng ánh mắt vừa rồi thật sự là rất đáng khinh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK