Khi ba người quyết định về nhà, đã là mười giờ tối, đối với thành thị như Bắc Kinh mà nói, cuộc sống đêm tựa hồ cũng là vừa mới bắt đầu mà thôi.
Lưu tinh lê cái thân mỏi mệt đến cửa nhà, mặc dù lúc đi dạo phố có thể ngắm mỹ nữ, nhưng sướng mắt cũng không có sướng chân! Hiện tại hai chân Lưu Tinh đang run, nếu không có thang máy, Lưu Tinh thật không biết mình là làm sao đi lên nổi sáu tầng lầu.
Lưu Tinh lấy ra chìa khóa mở cửa, âm thanh rất to làm cho hắn không khỏi nhíu mày, rất khó chịu. Trong phòng không bật đèn, làm gì đây?
" A~~!" Đột nhiên một tiếng thét chói tai, ngay sau đó chính là tiếng xẹt điện.
Lưu Tinh sửng sốt, đã xảy ra chuyện à? Cũng không kịp cỡi giầy, nhanh đi vào phòng khách nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy đại tiểu thư đang ngồi trên sô pha, hai tay ôm đầu gối, ánh mắt nhìn chằm chằm tin tức đang phát trên TV ( Sát nhân cuồng bằng súng điện tại Đức Châu), theo màn ảnh tương đối huyết tinh, thân thể đại tiểu thư không ngừng run run.
" Rẹt~~!" Lại là tiếng điện xẹt.
Nguyên lai vừa rồi tiếng thét là đại tiểu thư, còn tiếng điện xẹt là trong TV.
Một nữ nhân tắt đèn trong phòng, vặn to volume, còn một người xem phim kinh dị, bình thường sao?
" Uy~~!"
" A~~!"
" Ba~~!"
Lưu Tinh vỗ vỗ đối phương bả vai, muốn đối phương vặn tiếng nhỏ chút, nhưng tay vừa mới đụng tới đối phương bả vai, đại tiểu thư liền thét lên, ngay sau đó cầm điều khiển trong tay hung hăng nện trên đầu Lưu Tinh, tiếp theo, đệm dựa, hương tiêu, táo, vân vân toàn bộ ném về phía Lưu Tinh.
" Dừng~~ dừng, là tôi~~!" Lưu Tinh vừa ôm đầu, vừa đi đến công tắc mở đèn, đèn sáng, mọi chuyện cũng bình tĩnh.
" Là...... Là Lưu Tinh à, anh làm em sợ muốn chết!" Hạ Tuyết lấy tay không ngừng vỗ ngực thở nhẹ một hơi nói.
" Cô mới thiếu chút nữa làm tôi sợ muốn chết!" Lưu Tinh hung hăng nhìn đối phương nói, mẹ nó, trúng chiêu, trên đầu nổi lên cái bao! Lưu Tinh không ngừng xoa đầu, sau đó chỉ vào đối phương, nói," Bỏ điện thoại xuống, cô muốn gây tai nạn chết người à!"
" Nga, thực xin lỗi!" Hạ Tuyết nghe thấy Lưu Tinh nói sau liền thả điện thoại lại vị trí cũ, nếu Lưu Tinh không bật đèn, kế tiếp nàng sẽ ném chính là cái điện thoại này.
Lưu Tinh nhặt lên điều khiển từ xa, tắt ti vi, không tức giận ngồi lên sô pha thượng, đột nhiên nhớ tới Hạ Vũ ở lầu đối diện, vội vàng kéo rèm che ban công.
" Cô ở nhà làm gì vậy?" Lưu Tinh nhìn đối phương nói, mẹ nó, nữ nhân này xuống tay thực ngoan, điều khiển từ xa cứng vậy mà đem nện trên đầu mình.
" Xem...... Xem TV! Rất rùng rợn nha!" Hạ Tuyết đứng trước mặt Lưu Tinh nói," Để em kể cho anh, người kia cầm súng điện......!"
" Dừng dừng dừng, tôi không hỏi cô chuyện này!" Lưu Tinh cắt lời đối phương," Sau này xem tivi phải bật đèn được không ?”
" Bật đèn thì đâu còn không khí thế này!" Hạ Tuyết nói.
" Cô còn muốn cái gì không khí? Cần không cần tôi đi mua súng điện cho cô chơi thử? Cô xem xem đầu tôi, thiếu chút nữa để cô lấy mất mạng." Lưu Tinh không tức giận nói.
" Có nặng lắm không, để em xem thử~~!" Nghe thấy Lưu Tinh nói, Hạ Tuyết chạy lại bên cạnh Lưu Tinh, quỳ gối trên sô pha ngồi thẳng lưng sờ sờ đầu Lưu Tinh.
" Bỏ bớt đi!" Lưu Tinh đẩy tay đối phương nói.
" Thực xin lỗi nha, người ta không nghe anh vào......!" Hạ Tuyết nhìn Lưu Tinh nói.
" Cô mở tiếng to như vậy, phi cơ bay qua trên đầu cô cũng không nghe. Còn nữa, bây giờ đã trễ, cô không ngủ được cũng phải vì hàng xóm trên dưới suy nghĩ một chút, không cho người ta ngủ à!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói.
" Thực xin lỗi, em quên mất, em chỉ nghĩ đây là biệt thự nhà em chứ!" Hạ Tuyết nhìn Lưu Tinh giải thích nói," Không cần lo cho đầu của anh à?"
" Nếu nghiêm trọng bây giờ tôi còn có thể ngồi ở chỗ này sao?" Lưu Tinh không có tức giận nói," Mau nhặt đồ lên đi!"
" Nga!" Nghe thấy Lưu Tinh nói, Hạ Tuyết gật gật đầu, sau đó nhanh chóng nhặt những thứ vừa rồi đã ném ra.
" Đại tiểu thư......!"
" Gọi em Tiểu Tuyết là được rồi, hiện tại em là bảo mẫu của anh!" Hạ Tuyết cướp lời Lưu Tinh nói.
" Được, Tiểu Tuyết. Cô cũng biết cô bây giờ là bảo mẫu, cho nên cô phải có bộ dạng bảo mẫu, cô xem phòng khách bị cô làm ra thế này, tôi không cấm cô ăn snack và bắp rang, nhưng cô ăn thì phải sạch sẽ chút hoặc là lấy đồ đựng, cô xem xem, trên sàn, trên sô pha...... Ủa? Đây là cái gì? Vừa dính vừa trơn?" Lưu Tinh lấy từ dưới mông ra một cái bao rách, thứ gì bên trong đều lộ ra.
"Là bánh mật chiên, ăn ngon lắm......!"
" Cái gì?" Lưu Tinh nhanh tay cầm cái túi ném tới đống rác bên cạnh, không phải hắn không thích ăn, chính là vừa dính lên mông, trên tay còn nhớp nhớp!
"......!" Lưu Tinh dùng tay dính đầy dầu run run chỉ vào Hạ Tuyết, không biết nói cái gì mới tốt. Mẹ nó, mang về một cái tai họa tinh, chính mình bị ngoạn, nhưng cơn giận này lại phát không được.
" Thực xin lỗi, thực xin lỗi......!" Hạ Tuyết không ngừng xin lỗi Lưu Tinh, dùng khăn tay lau cho Lưu Tinh. Lưu Tinh thật không biết đại tiểu thư ngoại trừ xin lỗi còn có thể làm chuyện gì.
" Không cần, để tự tôi làm, giúp tôi pha nước, tôi muốn tắm rửa!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói, không cần bạch không cần, lấy khăn tay xong tự mình lau tay và quần.
" Được, việc này em giỏi lắm!" Nghe thấy Lưu Tinh nói, Hạ Tuyết lưu loát hồi đáp, sau đó nhanh chóng đi vào phòng tắm.
" Ring~~!" Điện thoại trong quần vang, Lưu Tinh nhanh chóng lau tay, cầm lấy điện thoại, là Hạ Vũ gọi tới.
" Alô, làm gì vậy?" Bên kia điện thoại Hạ Vũ hỏi.
" Đang chơi bánh mật đây!" Lưu Tinh không tức giận nói.
" Chơi bánh mật? Có ý tứ gì?" Hạ Vũ khó hiểu hỏi.
" Ai, nói cho cô cũng vô dụng!" Lưu Tinh nói.
" Chắc chắn không phải chuyện tốt. Còn nữa, vừa về nhà sao anh liền kéo rèm chắn lại, có phải hay không có bí mật gì không thể cho ai biết?"
" Tôi thì có thể có cái gì bí mật? Chẳng lẽ muốn thay đồ trong phòng khách còn phải cho cô xem sao?" Lưu Tinh không tức giận nói, phỏng chừng đối phương là nghe lời Quan Đình Đình mới giám thị mình đây.
" Anh à? Làm như nhiều người muốn xem lắm. Anh mở rèm ra, để tôi xem thử~~!" Hạ Vũ nói.
" Không phải cô không xem sao?" Lưu Tinh nói.
" Ai nói nhìn anh? Tôi muốn nhìn nhà, nhìn xem có chỗ nào khả nghi!"
Lưu Tinh xuyên qua rèm đi ra ban công, phát hiện đối diện Hạ Vũ đã đứng ở đó.
" Nếu cô đã thích tôi, vậy cứ nói rõ, làm gì phải giám thị tôi chứ ? Sợ tôi mang nữ nhân về nhà, ghen tị phải không?" Lưu Tinh nhìn đối phương nói, không mặt dày chút là không được.
" Anh có buồn nôn không!" Hạ Vũ nghe thấy Lưu Tinh nói sau chỉ vào Lưu Tinh la lớn.
" Tự nhiên cảm thấy ghê tởm, khi thấy cô dùng cách giả đối đầu tới tiếp cận tôi!" Lưu Tinh đắc ý nhìn đối phương nói.
" Anh....... Ai tiếp cận anh, anh nói cho rõ ràng!" Hạ Vũ lớn tiếng nói, lúc này không cần điện thoại, đứng ở ban công là có thể nghe thấy.
" Nói rõ ràng chỉ sợ không tốt ? Chỉ có thật không minh bạch, mối quan hệ này mới có vẻ ái muội. Nói rõ ràng, sợ tổn thương tự tôn của cô!" Lưu Tinh nằm úp sấp trên ghế ở ban công đắc ý nhìn đối phương nói.
" Anh...... Thật không biết xấu hổ, ai có quan hệ ái muội với anh?" Hạ Vũ hiển nhiên là trúng kế của Lưu Tinh.
" Ái muội làm cho người ta chấp nhận hết thiệt thòi, tìm không được lý do yêu nhau, khi nào nên đi tới khi nào nên buông tha cho, ngay cả ôm đều không có dũng khí! Lời này không phải tôi nói!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói. Ai, đúng là trẻ tuổi, vừa nói mấy câu đã kích động như vậy.
" Tôi chính là đi với lưu manh cũng sẽ không đi với anh!" Hạ Vũ nghe xong Lưu Tinh nói lớn tiếng hô.
" Cô bé, ở đây có lưu manh, xuống dưới đi~~!" Phía sau, từ dưới lầu truyền đến một tiếng hô to, ba bốn người tụ cùng một chỗ, không ngừng hướng về phía Hạ Vũ trên lầu huýt sáo.
" Ha ha~~!" Lưu Tinh nở nụ cười, mấy người này quả thật là tiểu lưu manh, hiện tại là mười giờ, đúng là giờ bọn họ hoạt động.
" Lăn, cô nãi nãi chưa muốn nói chuyện với ngươi!" Hạ Vũ vươn đầu hướng về mấy người dưới lầu tức giận hô.
" Cô bé nóng quá, ta thích. Các huynh đệ, các ngươi cũng không nên giành với anh ~~!"
" Đại ca, anh yên tâm đi lên, các huynh đệ ở dưới lầu canh cho mà!"
" Rất nghĩa khí. Con quỷ nhỏ, chờ ta, ca ca lên đây~~!"
" Ngươi dám!" Hạ Vũ lớn tiếng nói, tiếp theo xoay người vào phòng, lấy ra hai cái chén, từ cửa sổ hung hăng ném xuống mây tên tiểu lưu manh phía dưới.
" Bốp~~!"
" Beng~~!" Thanh âm thanh thúy dễ nghe, nhìn bộ dạng Hạ Vũ tức giận mặt đỏ tới mang tai, Lưu Tinh không khỏi thấy buồn cười, tựa vào cửa sổ nhìn trò hay.
" Chà? Rất cá tính. Hôm nay ta không trị ngươi, về sau ta làm sao ở trước mặt hàng xóm làm ăn?" Lưu manh đi đầu lớn tiếng nói.
" Anh có còn là nam nhân, có ai như anh vậy sao? Ở một bên xem náo nhiệt!" Hiển nhiên lời lưu manh, làm cho Hạ Vũ cảm thấy nguy cơ, hướng về phía Lưu Tinh lớn tiếng hô. Lưu Tinh đã cúp điện thoại nha đầu kia cầm di động đặt bên cạnh lỗ tai, phỏng chừng là bị tức choáng váng!
" Cô trông như cái bánh bao cũng đừng oán giận chó rượt phía sau!" Lưu Tinh cười nói.
" Tên vương bát đản nào nói, đi ra cho ta~~!" Lưu Tinh vừa nói xong, lưu manh dưới lầu liền lớn tiếng mắng, hiển nhiên nghe ra là Lưu Tinh so bọn họ như chó. Lại nhìn Hạ Vũ, lần này nàng đổi thành bộ dạng xem kịch vui.
" Ngươi con mẹ nó mắt mù, đang nói chuyện với ai đây?" Lưu Tinh hướng về phía đối phương lớn tiếng hô.
" Ai...... Là Lưu ca à, em không biết đó là gái của anh......!" Khi đám lưu manh dưới lầu thấy rõ ràng là Lưu Tinh, vội vàng đổi ngữ khí thành lấy lòng, không có biện pháp, lão đại bọn họ từng là cùng trường trung học với Lưu Tinh, biết bối cảnh Lưu Tinh.
" Ai là hắn...... gái của hắn......!" Hạ Vũ nghe thấy lưu manh nói sau đỏ mặt nói.
" Lưu ca, này......!"
" Tục ngữ nói hay lắm, danh hoa tuy có chủ, cái cuốc rất vô tình, chỉ cần dùng cuốc tốt, sợ gì đào không được gốc cây!" Lưu Tinh đứng trên ban công nói mát.
" Lưu Tinh, anh không phải nam nhân!" Hạ Vũ nghe thấy Lưu Tinh nói, lớn tiếng mắng.
" Tôi có phải nam nhân hay không, cô không cần biết." Lưu Tinh nhìn đối phương nói, chà, hôm nay không cho nàng biết chút lợi hại, về sau nàng sẽ khó mà sai bảo.
Tụi lưu manh dưới lầu nghe thấy lời Lưu Tinh và Hạ Vũ, lại cảm thấy như hòa thượng sờ không được đầu, rốt cuộc hai người là quan hệ gì?
" Anh......!"
" Ba vị phía dưới, các cậu ánh mắt cũng quá kém, nữ nhân như vậy các cậu cũng coi trọng? Lão đại các cậu đã dạy các cậu thế nào? Còn nữa, thỏ không ăn cỏ gần hang, về sau đừng ở trong tiểu khu trang b! Cho dù đối phương là loại đàn bà chanh chua, làm tân thế kỷ lưu manh, chúng ta cũng phải xuất ra chút ít phong độ, biết chưa?"
" Đã biết, bọn em đi trước!"
" Ừ, chúc lão đại các cậu mạnh khỏe!"
" Đã biết, Lưu ca~~!"
Khi mấy tên côn đồ đi rồi, Hạ Vũ thở nhẹ nhõm một hơi, sau đó nhìn Lưu Tinh ở đối diện, nói,"Quả nhiên anh không phải người tốt gì!"
" Hả? Muốn làm người dũng cảm à? Cô tin không tin tôi chỉ cần một cú điện thoại gọi lão đại bọn họ đến?" Lưu Tinh nhìn đối phương nói.
" Anh......! Tôi phải đi ngủ, sáng mai nhớ gọi tôi!" Hạ Vũ khinh thường liếc Lưu Tinh một cái sau đó đóng cửa sổ, kéo màn che, phỏng chừng là sợ Lưu Tinh thật sự gọi người lại.
Hừ! Lưu Tinh duỗi ngón giữa ra, hung hăng khách sáo đối phương một trận. Chính mình đã đủ lười, thật không ngờ còn có người so với mình lười, mà lại là một cô gái.
" Lưu Tinh, nước đã pha xong rồi, độ ấm rất thích hợp!" Vào phòng khách, Hạ Tuyết từ phòng tắm đi ra, mỉm cười nhìn Lưu Tinh nói.
" Nga~!" Lưu Tinh gật gật đầu, sau đó đi vào. Sợ đại tiểu thư lại làm ra cái gì dọa người, Lưu Tinh trước lấy tay thử nước. Ân, coi như không sai, độ ấm rất thích hợp. Cũng đúng thôi, đại tiểu thư mỗi ngày đều tắm, phỏng chừng đối việc nắm giữ độ ấm không thể tốt hơn.
Hôm nay đi dạo người đầy mồ hôi, cởi quần áo, ngâm cả người trong bồn tắm.
" Thoải mái quá~~!" Lưu Tinh không tự giác rên ra tiếng, nguyên lai đại tiểu thư cũng không đến nỗi nào, phong vân qua đi rốt cục thấy được mây hồng, cũng nên hưởng thụ một chút, về sau để nàng giúp mình pha nước! Hắc hắc, bất quá thân thể của nàng quả thật không sai!
Lưu Tinh nằm trong bồn tắm, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh đại tiểu thư vừa tắm rửa xong.