Khi Lưu Tinh trở lại công ty, Hạ Vũ đã đứng dưới công ty.
" Cô đứng đó làm gì?" Lưu Tinh đi qua nhìn đối phương hỏi.
" Vô nghĩa, không phải đứng chờ anh sao?" Hạ Vũ liếc mắt Lưu Tinh nói.
" Ai bảo cô chờ tôi!" Lưu Tinh không tức giận nói, nhìn đối phương, ngay cả túi cũng cầm theo rồi, mình cũng không cần lên lầu nữa, trực tiếp về nhà là được.
" Anh...... bây giờ em không so đo với anh, sẽ có lúc anh khóc!" Hạ Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Tinh, sau đó hướng phía trước đi.
" Làm như cô chưa từng khóc, làm gì đi nhanh vậy? Tối nay đi đâu ăn?" Lưu Tinh chạy vài bước đuổi theo đối phương hỏi.
" Về nhà trước đã~~!" Hạ Vũ nói.
" Về nhà? Làm gì?" Lưu Tinh hỏi.
" Hạ Tuyết còn chờ ở nhà mà!" Hạ Vũ không tức giận nói.
" Hạ Tuyết? Sao cô không gọi nàng là tỷ tỷ? Mà nàng luôn gọi cô là muội muội!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói, hôm nay nữ nhân này giống như là uống lộn thuốc hay sao vậy, bực tức đến như vậy ? Chẳng lẽ còn tức giận vì chuyện buổi sáng? Keo kiệt!
" Chuyện Hạ gia, không cần anh quản~~!" Hạ Vũ nhìn Lưu Tinh nói, sau đó hướng trạm xe đi đến.
" À, vậy cô cứ đi trước đi, tôi ngồi taxi về trước chờ cô!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói, sau đó giơ tay bắt taxi. Buổi sáng đã được Hàn tổng đặc biệt phê chuẩn, trước khi tham gia đấu giá, tất cả tiền đi xe công ty trả, cho không sao lại không đi, dù sao cũng không phải tốn tiền.
" Này, ý anh là gì~~!" Thấy Lưu Tinh vào xe, Hạ Vũ vội chạy tới, lập tức giữ chặt tay Lưu Tinh sắp đóng cửa, hung hăng đẩy Lưu Tinh vào trong, chính mình ngồi xuống.
" Động tác rất cũng nhanh đấy, bất quá đây là chuyện Lưu gia nhà ta, cô không cần biết. Bác tài, Bách Hoàn Gia Viên~~!" Lưu Tinh đắc ý nhìn Hạ Vũ nói, sau đó báo địa điểm.
" Anh có còn là nam nhân không, không độ lượng." Hạ Vũ nghe thấy Lưu Tinh nói sau khinh thường nói.
" Bây giờ cô mới biết tôi là nam nhân? Có bản lĩnh cô xuống xe, vừa rồi chẳng qua ‘dĩ kì nhân chi đạo hoàn trì kì nhân chi thân’ mà thôi, đây là biện pháp thường dùng nhất đối phó tiểu nhân!" Lưu Tinh nhìn đối phương cười nói.
" Anh mới là tiểu nhân ấy!" Hạ Vũ không tức giận nói.
" Tối thiểu tôi cao hơn cô, cô nói xem hai ta ai là tiểu nhân?" Lưu Tinh cười nói," Đúng rồi, tôi kể cô một chuyện cười nghe không? Tôi vừa mới biết được, tuyệt đối buồn cười!"
" Thích thì nói!" Hạ Vũ liếc Lưu Tinh một cái nói như kiểu không thèm quan tâm, kỳ thật đã sớm dựng thẳng lỗ tai đợi câu chuyện.
" Vậy tôi không kể." Làm sao Lưu Tinh lại không biết tâm tư Hạ Vũ? Nhìn đối phương cười nói:" Kể cho cô cũng là đàn gảy tai trâu, trở về kể cho chị cô nghe. Câu chuyện kia rất có ý nghĩa, tối thiểu tôi nhờ vào chuyện mà an toàn ngồi taxi!" Ha ha, trước trêu chọc Hạ Vũ tí nói sau.
" Nói cho anh biết, em cũng không mặc mã giáp!" Hạ Vũ không tức giận nói.
" Đó là, bất quá cô không có mặc mã giáp thì tôi vẫn quen biết cô~~!" Lưu Tinh nhìn Hạ Vũ cười nói, nữ nhân này quá ngốc, như vậy cũng trúng kế, thật sự khi trêu chọc rất dễ đạt được thành tựu cảm giác.
" A~~!" Lưu Tinh đột nhiên thét một tiếng, cảm giác tay phải đau nhức, nhìn Hạ Vũ đắc ý, Lưu Tinh nhanh chóng xốc lên tay áo. Nữ nhân này cũng quá ác, nhéo bầm rồi~~!
" Cô là con cua à? ‘Duy tiểu nhân cùng nữ tử nan dưỡng dã’, lời này nói không sai!" Lưu Tinh vừa xoa tay vừa nhìn Hạ Vũ nói.
" Ai bảo anh công kích em bằng ngôn ngữ? Không có cách nào, em chỉ đành đánh trả bằng thân thể! Như thế nào, chẳng lẽ anh còn muốn đánh lại mới được?" Hạ Vũ nhìn Lưu Tinh nói, thuận tiện đắc ý thưởng thức vừa rồi ‘thưởng cho’ Lưu Tinh xăm mình.
" Bị chó cắn, chẳng lẽ cô muốn tôi cắn lại một phát mới được? Nhân sinh chính là như vậy, có khi giải sầu càng sung sướng hơn. Phật đều viết: Xá?!" Lưu Tinh một bộ vô dục vô cầu, tựa hồ sớm đã thấu hiểu. Mẹ nó, không tổn hại tổn hại nữ nhân này đều thực xin lỗi cánh tay này.
" Em nói không lại anh, bất quá sẽ có lúc anh đi cắn người." Hạ Vũ nghe thấy Lưu Tinh nói sau sắc mặt âm trầm đáp, nàng hiện tại hoàn toàn hiểu được, nếu không có Quan Đình Đình ở đây, vô luận như thế nào nàng cũng không là đối thủ nam nhân này.
" Ha ha, vậy chờ xem!" Lưu Tinh cười nói, không có chuyện gì vui hơn so với nhìn đối phương âm trầm, cảm giác thành tựu mười phần, trong lúc nhất thời cảm giác đau trên tay đều quên mất.
" Đúng rồi, chuyện cười đâu? Kể nhanh đi!" Hạ Vũ nhìn Lưu Tinh nói, cô này bị trêu chọc nhưng vẫn nghĩ tới câu chuyện.
" Cô muốn nghe cứ việc nói, tôi cũng không phải là không kể, tôi là hạng người như vậy sao...... Được rồi, để tôi kể. Vừa rồi......!" Thấy Hạ Vũ xoa xoa hai tay, tay Lưu Tinh liền run run, hắn cũng không muốn bị ‘cắn’ cái nữa, rất nguy hiểm, cho nên vội vàng kể lại chuyện ngồi xe taxi vừa rồi.
" Xì~~!" Khi Lưu Tinh kể xong một cách rất sinh động, khả năng Hạ Vũ còn chưa hiểu nhiều về Bắc Kinh, phản ứng chậm một ít, mà bác tài phía trước đã sớm cười trước.
" Bác tài, anh nói tên Nhật kia có oan hay không?" Lưu Tinh nhìn phía trước lái xe hỏi.
" Không oan, một chút cũng không oan, ai bảo hắn không biết nói tiếng Trung?" Anh ta cười nói.
" Đúng rồi, tôi cũng an ủi bác tài kia như vậy." Lưu Tinh cười nói.
" Bất quá anh cũng rất quậy~~!" Hạ Vũ cười nhìn Lưu Tinh nói.
" Không có gì, tôi phải làm như vậy!" Lưu Tinh nhìn Hạ Vũ nói, sau đó giả bộ suy nghĩ sâu xa," Ân, xem ra hẳn là phải đưa việc quốc tế hóa Hán ngữ lên hàng đầu mới được!"
" Da mặt anh cũng dày lắm~~! Anh là xem mình là liên hiệp quốc à." Hạ Vũ thấy Lưu Tinh ra vẻ làm bộ sau nói.
" Tôi là lão hợp quốc!" Lưu Tinh nói.
" Lão hợp quốc? Có ý tứ gì?" Hạ Vũ khó hiểu hỏi.
" Thế Liên hiệp quốc là ý gì?" Lưu Tinh hỏi lại đối phương.
" Liên hiệp quốc chính là liên hiệp quốc, ý trên mặt chữ hẳn là tổ chức có tính chất liên hợp các quốc gia trên thế giới." Hạ Vũ nghĩ nghĩ nhìn Lưu Tinh nói.
" Đúng rồi, vậy còn lão hợp quốc thì sao?"
" Có ý gì?"
" Chính là các tổ chức cũ mang tính chất liên hợp các quốc gia trên thế giới!" Lưu Tinh theo lý thường phải làm nói.
" Anh cũng rất bần~~!" Hạ Vũ nghe thấy Lưu Tinh nói sau hung hăng đẩy Lưu Tinh một cái.
Tán gẫu lên hứng thú, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, chưa kịp cảm giác thế nào, đã về đến nhà.
" Cô không về nhà?" Lưu Tinh nhìn Hạ Vũ vẫn đi theo phía sau hỏi, tựa hồ đã đi qua chỗ nàng ở.
" Không, tới chỗ anh trước, cùng nhau ăn cơm!" Hạ Vũ trải qua Lưu Tinh bên người nói.
" Chỗ tôi không có đồ ăn!" Lưu Tinh nói.
" Đi ra ngoài ăn, bây giờ anh nghe không hiểu tiếng Trung à?" Hạ Vũ hung hăng trừng mắt Lưu Tinh nói.
" Cô nói rõ ràng một chút không phải là xong sao?" Lưu Tinh nhỏ giọng nói, sau đó hướng nhà mình đi đến.
Lưu Tinh vừa mới bước vào cửa liền thấy Hạ Tuyết nhào tới, liền ôm tay Lưu Tinh, bộ ngực đầy đặn cọ qua cọ lại trên tay Lưu Tinh. Ai, thật không biết có nên hay không nên cảm thán một chút diễm phúc của mình.
" Đêm qua anh đi đâu? Làm em đợi cả đêm~~!" Hạ Tuyết nhìn Lưu Tinh bỉu môi nói, còn làm bộ rất tội nghiệp.
" Tới nhà bạn tụ hội!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói, kéo đại tiểu thư này đi đường thật sự là quá mệt mỏi.
" Vậy anh cũng có thể điện thoại báo cho người ta một tiếng mà, chẳng lẽ anh không biết em rất nhớ anh sao?" Hạ Tuyết nhìn Lưu Tinh nói, tiếp tục động tác mang tính dấu hiệu của nàng-- mắt to chớp chớp nhìn Lưu Tinh, làm bộ dạng toàn thế giới ta là người đáng yêu nhất.
" Đừng nói giỡn, em nhớ anh?" Lưu Tinh quay đầu nhìn đối phương, chỉ sợ lại là có chuyện gì muốn cầu mình ?
" Đúng à, rất nhớ rất nhớ, vậy đêm qua anh có nhớ em không?" Hạ Vũ nhìn Lưu Tinh hỏi.
"......!" Nữ nhân này hôm nay làm sao vậy? Không đúng, nhất định có chuyện gì sắp phát sinh.
" Có, anh nhớ em!" Lưu Tinh bất đắc dĩ nói.
" Vậy nhớ cỡ nào?" Hạ Tuyết tiếp tục hỏi.
Đại tiểu thư này còn không để yên~~! Thấy bộ dạng ‘đáng yêu’ Hạ Tuyết, Lưu Tinh thật sự là tìm không ra lý do mắng nàng. Ai, xem ra nữ nhân này đã hiểu thấu tâm lý mình, luôn dùng chiêu này uy hiếp!
" Làm gì cũng nhớ em, mặc quần áo cũng không cẩn thận, nói với ai cũng không có cảm tình, đi đâu cũng không có hứng thú, có vấn đề gì cũng không suy nghĩ được~~! Biết không?" Lưu Tinh nhìn đối phương nói.
" Được, anh đã nhớ em nhiều như vậy, đáp ứng một điều kiện của em được không?" Hạ Tuyết nhìn Lưu Tinh hỏi.
"......!" Quả nhiên như mình đã đoán, rốt cục lộ ra giấu đầu lòi đuôi, biết ngay nhất định không có chuyện tốt đẹp gì.
" Anh hơi khát nước!" Lưu Tinh nói.
" Em đi rót nước cho anh~~!" Hạ Tuyết nghe thấy Lưu Tinh nói sau lập tức đứng lên đi tới phòng bếp, một lát sau bưng một ly nước đi tới đưa cho Lưu Tinh.
" Trước tiên nói thử xem!" Lưu Tinh uống ngụm nước nhìn đối phương nói, Hạ Vũ này cũng lạ, sao hôm nay lại ngồi một bên im lặng?
" Đừng để Hạ Vũ ở đây được không?" Hạ Tuyết nhìn Lưu Tinh cầu xin nói.
" Hả?" Lưu Tinh quay đầu nhìn Hạ Tuyết, không biết đối phương có ý gì," Đừng để nàng ở nơi này? Câu này nói thế nào?" Lưu Tinh nhìn đối phương khó hiểu hỏi.
" Khụ khụ~~! Hay là để em nói đi!" Hạ Vũ ho khan hai tiếng đối Lưu Tinh nói," Từ hôm nay trở đi, em sẽ dọn vào đây ở với anh ….!”
" Cái gì? Vì cái gì?" Lưu Tinh nghe thấy đột nhiên lập tức đứng lên, bất khả tư nghị nhìn đối phương hỏi. Mẹ nó, quá đột nhiên.
" Nếu em đã nói vậy, khẳng định có đạo lý của em. Anh trước hết ngồi xuống từ từ nhge em nói!" Hạ Vũ nhìn Lưu Tinh nói, hiển nhiên phản ứng mãnh liệt của Lưu Tinh như vậy chính là trong dự tính Hạ Vũ.
" Buồn cười, đây là nhà của tôi, đạo lý của cô nói với tôi làm gì?" Lưu Tinh ngồi xuống nói, cảm giác giống như là chuyện cười hay nhất thế giới, đáng tiếc không buồn cười chút nào.
" Đúng đó, đúng đó!" Hạ Tuyết nghe xong liền gật đầu như con gà con mổ thóc.