• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gì là cuộc sống? Cuộc sống chính là nắm tay Trương Bách Chi trên đường cái lại thấy ánh mắt Lâm Chí Linh muốn nắm tay chính mình mà không được, cho dù ôm lại đây biến thành trái một em phải một em, chờ khi gặp Lí Gia Hân, vẫn là bộ dáng cũ!

Theo lý thuyết Hạ Tuyết coi như là đại mỹ nữ, nhưng là hiện tại hí ha hí hửng đi theo chính mình mặt sau, Lưu Tinh không chút nào cảm giác được cuộc sống.

" Lưu Tinh, chúng ta đang đi nơi nào?"

" Lưu Tinh, chúng ta đi Trường Thành được không?"

" Lưu Tinh, anh xem đó là cái gì?"

" Lưu Tinh......!"

Lưu Tinh đi phía trước thật sự chịu không được, đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn đại tiểu thư phía sau không ngừng ríu ra ríu rít, hai tay hung hăng chụp vai đối phương.

" Nếu cô không ngậm miệng lại, tôi sẽ không mua quần áo cho cô!" Lưu Tinh nhìn đối phương hung hăng nói, đương nhiên, cũng có thể hiểu là uy hiếp.

" Em...... em phiền lắm sao?" Hạ Tuyết hai tay nắm chặt trước ngực, ngửa đầu nhìn Lưu Tinh, cái miệng nhỏ nhếch lên, cái mũi cũng nhếch lên, mày hơi nhăn, đôi mắt to lóe hào quang, một tầng hơi nước ngấp nghé bên trong đôi mắt, bộ dạng khóc không ra nước mắt, thương tâm muốn chết, sở sở động lòng người biểu tình cực kỳ đáng thương.

Tất sát, tuyệt đối tất sát!

Lưu Tinh thấy biểu tình đối phương bất đắc dĩ cúi đầu, người qua lại chung quanh không ngừng đối hắn chỉ trỏ, tựa hồ đã xem Lưu Tinh như là người vạn ác đều làm.

Lưu Tinh cảm thấy chính mình căn bản không hẳn là cùng nàng đến, cho nàng ít tiền để chính nàng tự đi mua thì tốt rồi, nhưng cũng đã chạy tới nơi này, lại có biện pháp gì ? Nếu mình nói không đi mua cùng nàng, đại tiểu thư này còn không chừng làm ra cái dạng gì phản ứng ấy chứ, đến lúc đó chỉ sợ mình cũng thành toàn dân công địch.

" Không có gì, tôi nói giỡn thôi!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói, sau đó xoay người tiếp tục đi trước.

"Em biết ngay là anh đang nói giỡn, Lưu Tinh luôn tốt với em nhất!" Nghe thấy Lưu Tinh nói, biểu tình Hạ Tuyết nguyên bản là đáng thương nháy mắt bị vẻ mặt tươi cười thay thế, được một tấc lại muốn tiến một thước, kẹp tay Lưu Tinh, nửa thân dựa vào người Lưu Tinh. Bộ ngực đầy đặn cũng không biết là cố ý hay là vô tình cọ tới cọ lui trên cánh tay Lưu Tinh. Theo bước đi trên đường, thân thể run lên, cái cảm giác “trồi lên xụt xuống” càng thêm rõ ràng.

Bất đắc dĩ, trong cuộc sống luôn tràn ngập rất nhiều sự bất đắc dĩ mà người ngoài không thể hiểu. Cứ tiếp tục như vậy, làm sao tiếp cận mỹ nữ?

Hai ngày trước bị Quan Đình Đình và Hạ Vũ lôi đi Tân Thiên Địa, chỗ đó không tệ, mỹ nữ còn chưa kịp nhìn qua, mà hôm nay lại là thứ bảy, cho nên Lưu Tinh mang theo Hạ Tuyết lại đi vào nơi này.

Hôm nay chính là rượu khai vị, ngày mai đi Tây Đan mới chân chính là đại tiệc!

Trải qua một hồi quan sát, Lưu Tinh thấy chung quanh Tân Thiên Địa hoàn toàn thoát ly Vương Phủ Tỉnh cách đó không xa, biến thành một địa điểm quan sát mỹ nữ độc lập.

Ở đây chỗ ăn chơi, trung tâm thương mại phi thường dày đặc, hơn nữa giao thông tiện lợi, tự nhiên mật độ mỹ nữ cũng rất lớn.

Hôm nay thời gian sung túc, hơn nữa là do mình dẫn đường, Lưu Tinh tất nhiên là không chút khách khí chuẩn bị đem mỗi một cái góc, mỗi một chỗ có mỹ nữ dạo cho hết.

Hiển nhiên nữ nhân về mặt đi dạo phố vĩnh viễn không bại cho nam nhân, Hạ Tuyết vẫn đi theo Lưu Tinh bên người, không ngừng chỉ trỏ chung quanh, sau đó so sánh với một ít trung tâm thương mại ở Thượng Hải, hưng trí tựa hồ so với Lưu Tinh còn muốn cao.

" Chờ chút!" Hạ Tuyết đột nhiên giữ chặt Lưu Tinh đứng lại.

" Làm sao vậy?" Lưu Tinh khó hiểu nhìn đối phương, nữ nhân này có điểm phiền toái, có nàng bên cạnh, mất đi không ít cơ hội ‘gặp gỡ bất ngờ’ mỹ nữ.

" Dường như hôm nay là anh giúp em mua quần áo?" Hạ Tuyết nhìn Lưu Tinh hỏi.

" Uh, xem như đi!" Lưu Tinh nghĩ nghĩ hồi đáp.

" Vậy đi theo em!" Nghe thấy Lưu Tinh đáp lời, Hạ Tuyết cười đem đối phương kéo vào một tiệm độc quyền gần đó, nguyên lai nữ nhân này đã chọn được chỗ mua quần áo.

Ta ngất! Đây không phải là Armani sao? Nữ nhân này thật đúng là biết chọn!

Nam nhân vì có thể có được nó vung tiền như rác, nữ nhân chắc chắn là trầm mê sâu trong đó, đây là truyền thuyết về Armani truyền thuyết.

Lưu Tinh thực buồn bực, từng học tập y dược học Kiều Trì. Làm saoArmani lại lựa chọn con đường trang phục này ? Nhưng thế giới in lại hắn danh hào, càng khó tưởng tượng hơn là Armani có thể thực hiện phong cách mơ hồ rất giới hạn một cách thông thuận ở đất nước rất quy củ như Italy.

Lưu Tinh không khỏi tụt nhẹ quần, nhìn nhìn bên trong nhãn hiệu. Mẹ nó, cũng là nhãn hiệu đó!

Các nhãn hiệu lớn Lưu Tinh biết không nhiều lắm, nước ngoài chỉ có Hạ Nại Ngươi cùng Armani, điều này vẫn là theo Quan Đình Đình học được.

" Lưu Tinh, anh xem bộ này thế nào?" Hạ Tuyết cầm lấy một bộ nhìn Lưu Tinh hỏi.

" Cô không mặc vào tôi làm sao xem?" Lưu Tinh không tức giận nói, bởi vì hắn phát hiện có mấy nữ khách nhân thoạt nhìn cũng không tệ lắm, cũng khó trách, các nữ nhân thường thường đều trầm mê trong sự tao nhã cao quý lộ ra từ phong cách mạch lạc của Armani, có thể đi vào nơi này đều là là một ít nữ nhân có cuộc sống ưu việt, phẩm vị không sai.

" Nói cũng đúng!" Nghe thấy Lưu Tinh nói, Hạ Tuyết gật gật đầu, sau đó đi theo nhân viên cửa hàng vào phòng thay đồ.

Lưu Tinh đứng trong tiệm nhìn trái nhìn phải đột nhiên thấy không thích hợp. Vì cái gì khách hàng khác tiến vào đều có nữ nhân viên xinh đẹp đi tới mỉm cười phục vụ, mà mình đến bây giờ lại không người hỏi thăm? Chẳng lẽ mình không giống tới mua quần áo?

Nhìn nhìn một bên mấy bộ quần áo nổi bật vừa thấy chỉ biết là đồ hàng hiệu, lại nhìn xem cái quần của mình chỉ vừa qua khỏi trăm nguyên, tựa hồ không cùng cấp bậc. Tuy rằng quần này cũng là Armani, nhưng là nhãn ở bên trong, có thể hay không cởi ra mặc trái chứ?

Theo lý thuyết, một tiệm trang phục quốc tế không nên xuất hiện cách đối đãi khách nhân theo kiểu trông mặt mà bắt hình dong, lại nhìn nhìn bốn phía, nhân viên cửa hàng đều mặc giống nhau, xem ra không có chủ tiệm.

Ai! Đây đúng là do tố chất! Nhớ khi còn ở nước ngoài, cho dù ngươi mặc bộ đồ cũ vài chục đồng, vẫn có thể tự nhiên bước vào tiệm lớn mấy vạn đồng trở lên, hơn nữa nhân viên cửa hàng cũng không nhìn ngươi bằng con mắt khinh thường.

Nếu ở Trung Quốc, không mặc quần áo sang trọng, không nói năng lưu loát, những tiệm sang, quý căn bản là không dám vào, cho dù vào, chứng kiến những nhân viên bán hàng không ngừng cao thấp đánh giá ngươi, vậy tâm lý luôn tồn tại một chút áp lực.

Điên thật! Lão tử đi chợ đêm mua bộ đồ vài chục đồng, con mẹ nó tiệm nhỏ nhỏ vậy so với các ngươi còn nhiệt tình, đừng tưởng rằng làm nhân viên trong cửa hàng sang trọng liền tài trí hơn người. Lưu Tinh dùng ánh mắt gắt gao quét mấy cô nhân viên xem chính mình là không khí, thái độ các nàng quả thực so với tiệm nội y mấy ngày hôm trước hình thành sự tương phản cực lớn.

" Tiểu thư, đem tất cả những mẫu mới nhất năm nay trong tiệm đều lấy ra cho tôi xem thử~~!" Một nữ nhân ngữ khí cực kỳ ngạo mạn, đi bên người là một nam nhân đi đến, nùng trang diễm mạc, tuy rằng trên người đều là hàng hiệu, nhưng thoạt nhìn lại thập phần thấp kém, mười phần là bộ dạng nữ nhà giàu mới nổi. Vài vị nữ nhân vào trước nhìn thấy cảnh tượng này liền xoay người tránh đi, đứng chung với người nghèo nhưng có chí không sao cả, nhưng đứng bên cạnh người như vậy rất mất mặt.

" Dạ, tiểu thư, mời cô đợi chốc lát!" Nữ nhân viên cửa hàng mỉm cười nói.

Mẹ nó, dối trá, nhìn qua ít nhất cũng hơn bốn mươi, con mẹ nó, còn gọi người ta tiểu thư.

" Lưu Tinh, nhìn thử thế nào?" Lúc này giọng Hạ Tuyết truyền đến, Lưu Tinh không để ý nữ dạ xoa kia, xoay người nhìn Hạ Tuyết.

" Chà?" Nhìn đến Hạ Tuyết đã thay quần áo, tuy rằng con người nàng rất bất cẩn thực làm cho người ta chịu không nổi, nhưng sự xinh đẹp của nàng cũng không thể nghi ngờ. Một cái áo khoát màu tối thành thục khoát lên trên áo sơ mi thấp cổ màu trắng gợi cảm, điều hòa độc đáo nét phong tình tự phụ, mê người mà nàng độc hữu, quần bó sát người đem cặp đùi thon dài đẹp lộ ra, vẽ nên bề ngoài hoàn mỹ không thể nghi ngờ.

A, thật sự là mê người! Nếu cái đẹp nội tại của nàng cùng vẻ đẹp bên ngoài có quan hệ trực tiếp, vậy Lưu Tinh thật đúng là nghĩ tất yếu phải theo đuổi đối phương.

" Tiểu thư, cô đẹp lắm, hơn nữa bộ quần áo này quả thực như là đo kích cỡ của cô mà làm theo!" Nhân viên cửa hàng đang trực ngoài phòng thay đồ cười ca ngợi. Nàng đơn giản là là muốn làm cho Hạ Tuyết mua bộ quần áo này, Lưu Tinh tại phương diện này là thuỷ tổ, từ những ánh mắt, hành động, câu nói từ các nhân viên cửa hàng này, Lưu Tinh có thể phán đoán ra tâm lý những người này.

" Coi như không sai, nhưng bây giờ là mùa hè, mà cô thì trong một bộ ngoài một bộ không nóng sao?" Lưu Tinh không hề lưu tình đả kích đối phương, nếu không phải bởi vì nhân viên cửa hàng có thành kiến, có thể Lưu Tinh sẽ ca ngợi một phen.

" Tiên sinh, tính năng thông khí bộ này tốt lắm, không cần lo vấn đề tán nhiệt!" Nữ nhân viên cửa hàng nhìn Lưu Tinh nói, hiển nhiên nàng bất mãn đối với lời phê bình của Lưu Tinh.

‘ Cũng không phải anh mặc, đi theo nói xàm cái gì?’ nhân viên cửa hàng trong lòng nghĩ đến.

" Tính thông khí tốt?" Lưu Tinh châm chọc cười cười," Cô lấy vài bộ mặc lên người, chịu đựng một ngày mà không ra bệnh, quần áo tốt vậy có bao nhiêu tôi mua bấy nhiêu!"

" Anh......!" Nghe thấy Lưu Tinh nói, nữ nhân viên cửa hàng đỏ mặt, tuy rằng trên mặt còn lộ vẻ mỉm cười, nhưng bất kỳ ai đều có thể xem ra nàng hiện tại rất giận dữ.

" Được. Vậy em đây đi đổi một bộ!" Hạ Tuyết hiển nhiên biết mua quần áo rốt cuộc ai nói quan trọng, lại cầm lấy một bộ váy đi vào phòng thử đồ.

" Tiên sinh, bộ vừa rồi mặc trên người vị tiểu thư kia quả thật không sai!" Phía sau, một người nam nhân đi đến Lưu Tinh bên người cười nói, nghe thấy hắn nói, nữ nhân viên cửa hàng hướng về phía đối phương ôn nhu cười, hiển nhiên là cám ơn đối phương vì chính mình giải vây. Lưu Tinh biết hắn, chính là nam nhân đi bên cạnh nữ bùng nổ hộ vừa rồi.

" Tôi có hỏi ý anh sao?" Lưu Tinh cũng không quay đầu, nhìn cũng không nhìn đối phương," Đừng tưởng rằng mặc tây trang đeo cà vạt liền nghĩ mình là nhân thượng nhân, anh thì tính cái gì? Xen vào việc của người khác! Nếu anh thấy đẹp vậy anh liền mua cho nàng, đừng con mẹ nó ở trước mặt tôi ra vẻ phong độ!"

" Anh...... anh không xứng vào nơi như thế này!" Nam nhân nghe thấy Lưu Tinh nói, vừa định phát hỏa, lại chú ý tới các nữ sĩ đang chọn đồ ở chung quanh, nhịn xuống lửa giận trong lòng, bộ dạng “nhân khuông cẩu dạng” nói.

Chà, lại là một con chó đáng khinh!

" Còn anh thì xứng? Nhìn anh cao cao to to, bạch bạch nộn nộn, bô dạng không giống người, bị ai nuôi, thật không có con mắt?" Lưu Tinh dùng khóe mắt liếc đối phương, a, nhìn thế nào có chút quen mắt nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK