• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Anh nói ai không tinh mắt ?" Giọng nữ truyền đến, Lưu Tinh vừa quay đầu lại liền thấy nữ nhân mang theo‘vẻ mặt’ vừa rồi. Nghe thấy lời của nàng, mặt đỏ đầu tiên chính là nam nhân kia, vì vậy câu trả lời của nữ nhân đã hướng mọi người chứng minh rồi, hắn quả thật là một gã dựa vào phú bà mập mạp ăn nhuyễn cơm.

Vài nữ khách hàng chung quanh nghe thấy lời này của đại thẩm mang theo mặt nạ vẻ mặt đầu tiên là sửng sốt, sau đó dùng ánh mắt quét tới nam nhân kia, đột nhiên có một loại xúc động muốn cười, bất quá trong mắt lại tràn ngập khinh bỉ.

Lưu Tinh đứng tại chỗ, hắn không thể không bội phục chính mình ánh mắt, rất con mẹ nó chuẩn. Hoả nhãn kim tinh!

" Đại thẩm, chắc cỡ năm mươi ?" Lưu Tinh giương miệng nhìn đối phương, già như vậy còn học người ta tiểu cô nương, chỗ đó còn mặc chật như vậy, ai nhìn chứ.

" Tiểu ma-cà-bông, anh nói ai năm mươi hả? Hôm nay tôi mới bốn ......!"

" Hơn bốn mươi? Bốn mươi đối với nữ tính mà nói là cái tuổi rất tốt, nhưng giống như cô mang theo mặt nạ ra đường chính là cô sai!" Lưu Tinh xoay đầu sang một bên uốn éo, sợ nhìn nhiều thì đau mắt.

" Tiểu thư, tiểu thư, đem người này nhân đuổi ra ngoài cho tôi, tôi thêm tiền!"

" Tôi là khách hàng, cũng chính là Thượng Đế, khi tôi không làm gì trái với pháp luật, bọn họ không có quyền đuổi tôi ra ngoài, lại càng không muốn nói “tống” tôi! Nếu không tôi cho cô tiền, cô đi ra ngoài?" Lưu Tinh liếc đối phương nói, sau đó nhìn nhìn tên “mặt trắng” đứng bên cạnh.

" Anh tên gì, chúng ta hình như đã từng gặp qua ở đâu đó?" Lưu Tinh hồ nghi nhìn đối phương, còn chăm chú đánh giá đối phương, tựa hồ nam nhân trước mắt này từng có ấn tượng rất sâu, là ai nhỉ? Nhưng là trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra.

" Vương Đức, Cao tài sinhBắc Đại, thế nào?" Nữ nhà giàu mới nổi nhìn Lưu Tinh đắc ý nói.

" Vương Đức?" Lưu Tinh sau khi nghe thấy, nguyên bản ánh mắt lười nhác đột nhiên tụ quang, mày không khỏi cau, lại nhìn đối phương từ trên xuống dưới.

" Ha ha, thật sự là không nghĩ tới, Bắc Kinh nguyên lai là nhỏ như vậy. Đồng dạng làm cho tôi thật không ngờ còn có anh Vương Đức!" Lưu Tinh đột nhiên cười lớn vỗ vỗ đối phương bả vai," Năm đó gầy teo, nhìn qua dinh dưỡng bất lương, còn mang theo kính mắt, hiện tại lại biến thành một bộ dáng khác. Như thế nào, phải đi “phẫu thuật” hay là đột biến gien?"

" Anh...... quen biết tôi?" Người tên Vương Đức nghe thấy Lưu Tinh nói sau nhíu nhíu mày, hiển nhiên Lưu Tinh nói đúng, đồng dạng cũng làm cho Lưu Tinh xác nhận, hắn cũng không có nhận lầm người.

" Đương nhiên, làm sao tôi có thể quên anh chứ? Bất quá con người thật sự là không thể nhìn tướng mạo, năm đó là tiểu tử nghèo đầy chí khí, hiện tại sao cũng học người ta bám phú bà? Học ơ Bắc Đại?" Lưu Tinh cười nhìn đối phương, trong lời nói tràn ngập châm chọc, thật sự là “nhân sinh hà xử bất tương phùng”, ông trời sáu năm sau lại trêu đùa, bất quá kiểu đùa này Lưu Tinh cũng rất thích.

" Anh rốt cuộc là ai?" Vương Đức nhíu chặt mày, đồng thời trong đầu không ngừng hồi tưởng, tựa hồ cũng không có cái gì ấn tượng đối với nam nhân trước mắt.

" Không biết tôi không sao, nhưng anh chắc sẽ không là không nhớ Trương Tĩnh Như đi?" Lưu Tinh híp mắt nhìn đối phương, ánh mắt tụ quang đủ có thể dùng giết người.

" Anh......, chúng ta đi thôi!" Vương Đức nghe thấy Lưu Tinh nhắc đến tên này sắc mặt tái biến, lôi kéo nữ nhân đã muốn đi.

" Đừng trốn, như thế nào, có phú bà liền quên hoa hậu giảng đường đã từng khích lệ lẫn nhau?" Lưu Tinh tiến một bước chặn ngang đối phương đường đi.

Trương Tĩnh Như, tên một mỹ nữ, là hoa hậu giảng đường mà năm đó Lưu Tinh học, so với Lưu Tinh lớn hơn một lớp, cũng là cô gái duy nhất phỉ nhổ khinh bỉ Lưu Tinh khi hắn hoành hành tán gái vô số, cũng vì nữ nhân này, Lưu Tinh mới có thể chọn tại cuộc sống như hiện tại.

Mà nam nhân gọi là Vương Đức này, chính là con mọt sách cùng tuổi Trương Tĩnh Như năm đó, ngoại trừ nghe thầy cô nói là học tập tốt, hoàn toàn không có tiếp xúc cái gì khác, nhưng Trương Tĩnh Như lại qua lại cùng nam nhân như vậy. Gia đình hai người bọn họ đều thực bình thường, ở Bắc Kinh phú ông phần đông, bọn họ hai nhà thậm chí có thể nói là người nghèo, nhưng là tại niên đại đó, một chiếc nhẫn kim cương giá trị phi thường cũng không có thể dời đi ánh mắt Trương Tĩnh Như cùng nam nhân này ăn mì xào.

Trương Tĩnh Như, một nữ nhân xinh đẹp kiêu ngạo nhưng thập phần quật cường, ở niên đại trung học, nàng là một người lưu lại cho Lưu Tinh ấn tượng khắc sâu nhất, đương nhiên, trong đó đại bộ phận nguyên nhân là bởi vì đối phương không để ý hắn.

Còn gã Vương Đức này, chính là Lưu Tinh tối đố kỵ, hận không thể xử lý hắn. Thật không ngờ sáu năm sau bọn họ lại gặp mặt ở chỗ này, Lưu Tinh đã không phải “Lưu Tinh” năm đó hoành hành ngang ngược. Mà Vương Đức, hiển nhiên cũng không phải “thư sinh” trước kia chỉ biết học tập, ở trước mặt Trương Tĩnh Như luôn luôn lộ ra tươi cười ngại ngùng.

" Hoa hậu giảng đường? Có ý tứ gì?" Phú bà bên cạnh nghe thấy Lưu Tinh nói sau hồ nghi nhìn Vương Đức, hiển nhiên từ đối thoại hai nam nhân đã biết chút gì.

" Anh...... anh là bá vương Lưu Tinh?" dường như Vương Đức đột nhiên nhớ tới cái gì, bất khả tư nghị nhìn Lưu Tinh lớn tiếng nói, hiển nhiên Lưu Tinh năm đó ở trung học thời kì vẫn là thập phần nổi danh.

" Bá vương? Cao tài sinh quá đề cao tôi, tôi chỉ là một cái không học vấn không nghề nghiệp lưu manh tiểu tử thôi, làm sao giống anh được......!" Lưu Tinh lấy tay vỗ vỗ lên bô tây trang sạch sẽ," Nhìn xem này áo, này quần, nhìn xem tóc bóng loáng, nhìn xem...... Này từng thô ráp hiện tại lại trắng noãn thần kỳ làn da, làm đồng học, tôi thực hẳn là đối với anh nhìn với cặp mắt khác xưa đấy !" Lưu Tinh cười tủm tỉm nhìn đối phương. Bá vương? Chính là ngoại hiệu mà niên đại trung học hắn hoành hành mà thôi, dù sao cái tên Lưu Tinh lúc ấy ở toàn bộ trường học thậm chí chung quanh đều rất nổi danh.

Rõ ràng cảm giác được Lưu Tinh trong lời nói tràn ngập châm chọc, Vương Đức có chút nâng đầu lên không nổi.

" Anh làm sao vậy? Bị người khác nói mấy câu đã choáng váng?" Một bên nữ nhân dùng sức đẩy Vương Đức.

" Bà mập, ở đây không có nói chuyện với bà!" Lưu Tinh hung hăng trừng mắt nhìn đối phương liếc mắt, sau đó nhìn Vương Đức, đột nhiên một bàn tay vô dấu hiệu bắt lấy áo đối, tiến đến trước mắt đối phương.

" Trương Tĩnh Như đâu?"

" Tôi...... tôi không biết!"

" Thúi lắm!" Lưu Tinh không chút khách khí mắng đối phương, sau đó dùng lời nói chỉ có thể hai người nghe thấy," Anh nói, nếu tôi đem chuyện tình của anh nói cho bà béo, nàng sẽ nghĩ như thế nào? Anh...... Có phải hay không cũng sẽ thất nghiệp!"

" Đừng! Tôi...... quả thật tôi không biết hiện tại cô ấy thế nào. Vừa mới vào đại học, chúng ta chỉ nghĩ học tập, nhưng là sau này......! Liền chia tay."

" Là anh không vượt được dụ hoặc đúng hay không?"

" Ừ......! Anh cũng biết, nhà tôi rất nghèo, lên năm hai ba mẹ đều nghỉ hưu, nguyên lai bị vây ở một trường trung học nho nhỏ, đến đại học mới biết được bên ngoài thế giới là cái gì dạng. Tôi......!"

" Vương Đức, anh nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bằng không...... Chính anh nhìn mà làm!" Nữ nhân nghe thấy Lưu Tinh nói sau hùng hùng hổ hổ nói.

" Thân ái, em ra ngoài trước chờ anh trong chốc lát, hắn là của bạn học cũ của anh, chúng ta có một chút lời muốn nói!" Vương Đức rút khỏi tay Lưu Tinh, đưa nữ nhân trung niên kia đi ra phía ngoài.

Thân ái? Thao!

" Dù nói như thế nào anh cũng tốt nghiệp Bắc Đại, tìm loại này nữ nhân, con mẹ nó anh không thấy dọa người sao?" Đợi cho đối phương trở về, Lưu Tinh hung hăng mắng.

" Dọa người? Cái gì là dọa người? Sống ngày nghèo, mặc quần áo rách nát, không ăn nổi thịt, trên người còn mang danh hào “cực nghèo sinh viên”, đi đường đều có thể cảm giác ánh mắt khác thường chung quanh, đó mới kêu dọa người." Vương Đức hung hăng nói.

" Chẳng lẽ bây giờ anh bị người khác bao dưỡng sẽ không dọa người?" Lưu Tinh cau mày nhìn đối phương.

" Hừ, vậy thì thế nào? Ít nhất tôi sống, hơn nữa so với rất nhiều người đều sống hảo. Cha mẹ ở phòng rộng rãi, chính mình cũng ở một trăm nhiều thước vuông phòng ở, ở công ty của nàng làm quản lí, mỗi tháng thu nhập mấy vạn, còn có cái gì so với điều này tốt hơn? Tình yêu? Cái gì là tình yêu? Tình yêu lại là cái gì vậy? Tình yêu là chỉ có người giàu có mới có thể chơi nổi......!" Vương Đức lớn tiếng nói, bộ dạng hận đời.

" Bốp!"

" Con mẹ nó anh chính là đồ khốn nạn, là con chó!" Lưu Tinh không chút khách khí cho đối phương một quyền, đánh vào mặt đối phương rất mạnh, quyền này lực lượng rất lớn, trực tiếp đánh ngã Vương Đức.

" Đúng, tôi là đồ khốn, tôi là chó. Vậy thì thế nào? Lưu thiếu, anh sinh ra hào môn có tiền có thế, đương nhiên không thể nào thể hội thống khổ của chúng ta những người sinh hoạt tại tầng thấp nhất xã hội. Anh có biết nửa năm không ăn thịt là tư vị thế nào không? Anh có biết một nhà ba người chen nhau trong một phòng hơn mười thước vuông thì sống như thế nào sao? Anh có biết ta vừa mới vào đại học, sinh hoạt phí đắt đỏ đều là như thế nào kiếm được sao? Anh có biết mỗi ngày tôi đều ăn cái gì sao? Anh không biết, tôi...... tôi là sợ nghèo!" Vương Đức hướng về phía Lưu Tinh lớn tiếng hô, cuối cùng thân thể run run đứng lên, sờ sờ vết máu bên miệng.

Nữa...... Nửa năm không ăn thịt? Nghe thấy đối phương nói, Lưu Tinh ngẩn người, thật sự còn có người như vậy?

" Nhưng là Trương Tĩnh Như đối với anh......!"

" Vậy thì thế nào, tình yêu lại không thể làm cơm ăn, hai người nghèo sống với nhau nhất định không có kết cục tốt. Tôi rất bội phục Trương Tĩnh Như, nàng thực kiên cường, không giống tôi không có chí khí. Bất quá người chỉ một đời, tôi không nghĩ đem thời gian lãng phí trong tình yêu bần cùng này. Chúng ta tách ra, vô luận đối tôi hay là đối nàng, đều là kết cục không thể tốt hơn. Lưu thiếu, tôi đi đây, bên ngoài có người chờ tôi." Vương Đức thật sâu hít một hơi, vuôtt vuốt đầu tóc có chút hỗn độn, sửa sang lại quần áo một chút, sau đó hướng ra phía ngoài đi. Lưu Tinh biết, có lẽ, thật sự như lời đối phương, như mình là người sinh ra trong vàng ngọc, vĩnh viễn đều không thể lý giải nỗi thống khổ người nghèo.

Đi đến trước cửa tiệm, nhìn Vương Đức trước mặt bà béo trung niên lấy lòng nịnh nọt , Lưu Tinh trong lòng giận muốn phát lại phát không được.

Nam nhân như vậy, Lưu Tinh chỉ có thể đáng thương hắn.

Đáng thương? Ở đoạn thời kì trung học, Lưu Tinh làm sao không từng có thể liên tưởng quá chính mình? Người nghèo có người nghèo phiền não, người giàu làm sao không có cái khổ của người giàu?

" Nam nhân đều con mẹ nó là khốn nạn!" Lưu Tinh không để ý ánh mắt khác thường của người chung quanh lớn tiếng hô.

Lưu Tinh đi vào trong tiệm, nghênh đón đủ loại ánh mắt của mọi người.

" Nhìn cái gì!" Lưu Tinh đột nhiên hướng về phía lúc trước mấy nữ nhân viên không khách khí với hắn chỉ vào cái mũi mắng," Trên thế giới chính là bởi vì loại rác rưởi khinh người như các cô tồn tại, con mẹ nó mới gây ra nhiều chuyện như vậy. Làm nhân viên trong tiệm hàng hiệu như thế nào liền tài trí hơn người sao? Cẩn thận lão tử mua đứt nơi này cho tất cả các cô đều về hưu!" Lưu Tinh hung hăng nói, sau đó đi đến một bên, rất khách khí lấy một ghế dựa ngồi xuống, vẻ mặt sát khí. Vốn tâm tình không tệ giờ thì toàn không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK