Khi Lưu Tinh xuống xe, đã 10h30 rồi, phỏng chừng hai người Hạ Tuyết Hạ Vũ đã ngủ rồi. Nhưng khi Lưu Tinh dùng chìa khóa mở cửa, hắn biết hắn đã sai, hoàn toàn sai, bởi vì trong phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng thét chói tai báo cho hắn, lại có người đang xem phim kinh dị.
Lưu Tinh nhẹ nhàng vào phòng, nhìn vào phòng khách, lần này thật rất lợi hại, hai tỷ muội Hạ Tuyết Hạ Vũ vậy mà cùng nhau xem, một người co ro ở góc sô pha, thân thể không ngừng run rẩy, nhưng mà mắt không rời ti vi, mỗi lần xuất hiện hình ảnh khủng bố thì hai nữ liền không hẹn mà cùng nhau hét to.
Không được, nếu như không giáo huấn hai cô này một chút, bọn họ sẽ không rút kinh nghiệm. Lưu Tinh lui lại vài bước, ngồi xổm trên đất, tay đặt trên nút công tắc. Một tắt một bật, nương theo cú bật tắt của Lưu Tinh, đèn trong phòng cũng lúc sáng lúc tối, lại cộng thêm âm thanh khủng bố và nhạc đệm rung động, cả gian phòng liền biến thành ngôi nhà ma.
"A ~~!"Như Lưu Tinh đã lường trước, hai cô em lớn tiếng hét, Lưu Tinh ngồi xổm trên đất che miệng cười trộm, dọa chết các ngươi.
"Lưu Tinh, anh ngồi đây đang làm gì?" Một giọng nói truyền lại, Lưu Tinh che miệng ngẩng đầu, thấy hai tỷ muội Hạ Tuyết và Hạ Vũ lúc này đã đứng trước mặt hắn, mới vừa nói chuyện là Hạ Vũ.
"Không thể tùy tiện đại tiểu tiện, phòng vệ sinh ở ngay bên trong!"Hạ Tuyết nhìn Lưu Tinh nói.
"Anh. . . anh đang thử công tắc đèn, ân, không sai, rất dễ dùng !"Lưu Tinh cười nói, sau đó đứng lên. Mẹ nó, hai con em này sao không sợ nữa nhỉ?
"Chết Lưu Tinh, anh muốn hù dọa chúng ta có phải không?"Khi Lưu Tinh đi qua hai nữ chuẩn bị trở về phòng, Hạ Vũ đưa tay nắm tai Lưu Tinh hung hăng nói.
"Ai, động khẩu không động thủ, đừng nắm tai anh. . . A ~~!"Lần này đến phiên Lưu Tinh lớn tiếng thét chói tai.
"Hạ Tuyết, em là chó à, sao lại cắn anh?"Lưu Tinh xoa tay hung hăng nhìn Hạ Tuyết nói, ta ngất, chảy máu rồi.
"Thì anh nói mà, động khẩu không động thủ ~~!"Hạ Tuyết giả dạng ủy khuất nhìn Lưu Tinh, tựa như biến thành do Lưu Tinh không đúng.
"Ý anh là chỉ cho phép cãi nhau không được đánh nhau, em có còn là người Trung Quốc, tiếng Trung Quốc cũng nghe không hiểu. Hạ Vũ, em mau buông tay, nếu không anh không khách khí đâu!"Lưu Tinh nhìn Hạ Vũ vẫn còn đang nhéo tai mình nói.
"A a, vậy thì em muốn xem thử nếu anh không khách khí là thế nào, còn phản lại nữa, vậy mà dám hù dọa em? Chẳng lẽ anh không biết em là bị mà lớn?"Hạ Vũ đắc ý nhìn Lưu Tinh nói.
Cô nàng đanh đá, không cho nàng biết chút lợi hại, nàng sẽ không biết như thế nào là nam nhân chân chính.
Lưu Tinh thả túi xuống đất, khom người, một tay ôm eo Hạ Vũ, một tay nâng cặp chân đối phương, trực tiếp ẵm nàng lên.
"A ~~!"Hạ Vũ bị hành động của Lưu Tinh dọa hỏng rồi, buông tay đang nhéo tai Lưu Tinh, hai tay lại liên tục đánh vào ngực Lưu Tinh, vừa hét to bên tai hắn.
"Phi lễ kìa, sắc lang kìa ... !"
"Ha ha, em hét đi, hét đi! Em hét càng lớn anh càng hưng phấn, ha ha ha ha ~~!" Lưu Tinh cười hô hố nói, nhìn hình dạng Hạ Vũ vùng vẫy trong ngực, cảm giác kiêu ngạo từ đó sinh ra. Nam nhân, nên là thế này.
"Muội muội nặng lắm phải không?" Hạ Tuyết bên cạnh nhìn Lưu Tinh hỏi.
"Ừ, giống như đang ẵm voi!" Lưu Tinh nghiêm túc nói.
" A ~~! Thả em xuống, thả em xuống!" Hạ Vũ vẫn đang vùng vẫy, hai chiếc dép lê trên chân đều bị hất bay.
Làm sao Lưu Tinh có thể đơn giản tha nàng? Cánh tay ôm eo nàng nhẹ nhàng lướt xuống, cả đầu Hạ Vũ hướng xuống, chân hướng lên, tóc đều đã tán loạn trên đất.
"Nha đầu đáng chết, còn dám nữa không?" Lưu Tinh cười xấu nói:" Anh nghĩ em sẽ không muốn biến thành người thực vật?"
"Lưu Tinh đáng chết. . . anh thả em xuống, em. . . em không để anh yên!" Hai tay Hạ Vũ nắm chặc cánh tay Lưu Tinh, chỉ sợ Lưu Tinh buông tay nàng liền rớt xuống đất.
"Di? Còn dám cứng miệng, đầu hướng xuống, đập xuống nền nhà!" Lưu Tinh lớn tiếng nói, sau đó hạ thấp thân thể, tức khắc đầu Hạ Vũ chạm sàn nhà, một tiếng 'cộp', tiếng động cũng rất vang.
"A ~~! Lưu Tinh, đồ khốn nhà anh, chỉ biết ăn hiếp con gái, em sẽ không để anh yên. . .!" Hạ Vũ thét to.
"Ái chà? Còn dám mắng anh ? Anh không thể không bội phục dũng khí của em, xem hình dạng là gái hung phải bỏ thuốc mạnh." Lưu Tinh nhìn đối phương nói, sau đó ra vẻ nghiêm túc nói: "Đầu hướng xuống, năm lần đập đất. . .!"
"Ui cha, em không dám nữa, em không dám nữa, anh nhanh thả em, nhanh thả, đầu em choáng rồi!" Hạ Vũ vừa nghe phải bị đập năm lần, dọa sợ phải xin Lưu Tinh tha, nói thật, cú vừa rồi đủ cho nàng chịu.
"Xin anh đi, phải xin đàng hoàng, không có thành ý là anh không chịu!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói.
"Lưu Tinh, anh. . . em xin anh, anh thả em đi, sau này em không dám nữa!" Hạ Vũ ngẩng đầu khẩn cầu Lưu Tinh, cổ cũng có chút đau rồi.
"Thật lòng không dám hay là giả vờ?"
"Là thật không dám nữa!"
"Chờ một chút ~~!" Hạ Tuyết ở bên cạnh đưa tay ngăn cản Lưu Tinh.
"Làm gì?" Lưu Tinh nhìn đối phương hỏi.
"Anh giỡn xong rồi, lần này đến phiên em!" Hạ Tuyết cười híp mắt nhìn Lưu Tinh, sau đó đưa ánh mắt về phía Hạ Vũ.
"Chị . . .chị muốn làm gì?" Hạ Vũ nhìn Hạ Tuyết hỏi.
"Hắc hắc, lúc ăn cơm tối không phải là em giành chỗ ngồi với chị à? Chị muốn xem thử mông em to cỡ nào!" Hạ Tuyết làm ra vẻ kẻ háo sắc, sau đó đưa tay hung hăng vỗ lên mông Hạ Vũ.
"Bốp" Hiển nhiên, một cái quần thể thao là không thể triệt tiêu sức mạnh của Hạ Tuyết, Hạ Vũ liền thét to.
"A ~~!"
"Ha ha, cũng không tính là to, giống như là bánh ngô chưa chưng chín!" Hạ Tuyết đắc ý nói.
"Hạ Tuyết, chị muốn chết à." Một tay Hạ Vũ nắm chặc tay Lưu Tinh, một tay quơ liên tục.
"Hắc hắc, em dám mắng chị, vậy chị sẽ sờ một chút!" Hạ Tuyết cười như mèo kêu, sau đó lại mạnh tay vỗ lên mông Hạ Vũ.
"A ~~! Lưu Tinh, anh thả em ra, để em trị bả!" Hạ Vũ nhìn Lưu Tinh nói.
"Ông xã, đừng thả nó, em muốn trị nó nữa!" Hạ Tuyết cười nói.
"Chị thật không biết xấu hổ!"Hạ Vũ làm bộ nôn mửa nhìn Hạ Tuyết nói.
"Chị có không biết xấu hổ thế nào cũng không giống em nằm trong ngực ông xã người ta!" Hạ Tuyết vừa làm mặt quỷ với Hạ Vũ, vừa cười nói.
"Ông xã chị? Chị cứ chảnh đi!" Hạ Vũ hung hăng nói, đột nhiên chuyển đầu nhìn Lưu Tinh, vẻ mặt cười dễ thương, hay tay ôm chặt cổ Lưu Tinh, cơ thể cũng đồng dạng dán chặt vào người Lưu Tinh.
"Hắn là ông xã em mới đúng, có phải không, ông xã?" Hạ Vũ đắc ý nhìn Hạ Tuyết nói.
Xong rồi, lại tới nữa! Lưu Tinh nghe thấy đành chịu.
"Hạ Vũ, là em không biết xấu hổ mới đúng, Lưu Tinh luôn luôn là ông xã chị mới đúng! Em mau xuống cho chị!" Hạ Tuyết bước lên gỡ tay Hạ Vũ, không vui lòng nói.
"Ha ha, em cứ không xuống, tức chết chị." Hạ Vũ làm mặt quỷ với Hạ Tuyết, sau đó vùi đầu vào ngực Lưu Tinh, mặt nhỏ liên tục ma sát ngực Lưu Tinh, vừa ma sát vừa nói có vẻ tự đắc:" Ông xã, anh cứ ôm em như vậy là được, có người muốn được ôm mà không được kìa!"
Con em này là sao vậy nhỉ? Vừa rồi cầu xin mình thả xuống, nhưng mà lại ôm mình không chịu xuống, nữ nhân ơi là nữ nhân!
"Không được, Hạ Vũ, em đi xuống cho chị, anh cũng phải ôm em~~!" Nghe thấy lời khiêu khích của Hạ Vũ, Hạ Tuyết mặc kệ, mạnh tay lôi kéo Hạ Vũ, thực tế là không thể lôi Hạ Vũ xuống, Hạ Tuyết chỉ có thể làm nũng với Lưu Tinh đang đứng như đồ ngốc.
"Nói lời thực, ôm một người anh cũng có chút phí sức, ôm hai người. . . có thể anh sẽ lực bất tòng tâm!" Lưu Tinh vừa khóc vừa cười nhìn Hạ Tuyết.
Xong rồi, mình về nhà là dư thừa, xem ra lại là bị hai người bọn nàng đùa giỡn! Nhìn tình cảnh hiện tại, trong lòng Lưu Tinh nghĩ đến.
"Không được, anh phải ôm em!" Hạ Tuyết không chịu, ôm tay Lưu Tinh bĩu môi nói.
"Ông xã, không được ôm nàng, có em là được!" Hạ Vũ nhìn Hạ Tuyết sau đó nói với Lưu Tinh.
Ông xã? Đi con mẹ nó đi!
Nhưng mà Lưu Tinh lại không muốn giỡn với hai chị em này, trực tiếp ném Hạ Vũ lên sô pha, ngồi một bên tự rót cho mình ly nước. Mẹ nó, thật là tốn thể lực!
"Ui da! Lưu Tinh chết bầm, anh không thể nhẹ nhàng một chút à!" Hạ Vũ hung hằng trừng mắt nói.
"Đau chết em!" Hạ Tuyết nhìn nàng nói.
"Em không đau!" Hạ Vũ cười nhìn đối phương.
Nhìn hai vị đại tiểu thư, Lưu Tinh thực sự là chịu không nổi nữa, một lần hai lần thì được, nhưng mà không thể ngày nào cũng như vậy chứ?
"Nếu hai cô còn gây sự, tôi sẽ bỏ năm mười đồng thuê hai tên dân công cưỡng gian hai người!" Lưu Tinh giận dữ nhìn hai nữ hung hăng nói.
Lời Lưu Tinh cũng còn chút hiệu quả, lời vừa ra, tức khắc kinh động bốn phía, hai nữ vốn đang cãi nhau liền yên tĩnh.
"Đừng mà, anh để năm mười đồng kia cho em càng tốt, em tự cưỡng gian mình!" Hạ Tuyết nhìn Lưu Tinh nói.
". . . !"Lưu Tinh cuối thấp đầu, hắn đã quên, quên là Hạ Tuyết là người không có tôn nghiêm!
"Hạ Tuyết, chị có còn tự tôn không, lời như vậy chị cũng có thể nói ra!"Hạ Vũ nhìn Hạ Tuyết giáo huấn.
"Tự tôn là ở trong lòng, không phải lời nói, lại nói, đây là chuyện giữa chị và Lưu Tinh, có liên quan gì em?" Hạ Tuyết không phục nói.
"Bởi vì Lưu Tinh là ông xã em!" Hạ Vũ thẳng lưng, nói một cách lẽ thẳng khí hùng.
"Ông xã em? Muội muội không đáng yêu của chị, chẳng lẽ em có thói quen tùy tiện đem ông xã người khác làm thành của mình?" Hạ Tuyết nhìn đối phương nói.
"Hai vị, chẳng lẽ các người đều có thói quen xem người ta là ông xã à?" Lưu Tinh nhìn hai người nói.
"Cũng chỉ có anh, người khác cũng đừng hòng tưởng!" Hạ Tuyết nói.
"Cũng chỉ ở nhà, ra ngoài anh cũng đừng hòng!" Hạ Vũ nói.
"Có cái gì nói thẳng ra, hai người thích tôi cái gì, tôi sữa không được sao?" Lưu Tinh nhìn hai nữ nói, bản thân làm việc vốn là rất hạ thấp, làm sao lại gây sự tới hai bà cô này?
Bây giờ Lưu Tinh phát hiện rồi, mình còn sống, chính là để hai vị đại tiểu thư này hành hạ. . . ! Có nên cân nhắc ngửa bài với hai cô này không? Cứ tiếp tục thế này, cuối cùng không là chuyện tốt. Nhịn vài ngày, lại xem thử tình huống thế nào!